Nguy Tình Thử Ái

87: Từng bước theo đuổi


trước sau

Bên trong phòng làm việc, trong nháy mắt liền nổ tung.
Một nhóm người không hẹn mà cùng nhìn về phía Đường Ý, vây quanh cô chật như nêm cối.
"Cậu cùng Phong Sính?" Có người không tin, còn muốn xác nhận lần cuối.
Đường Ý tay cầm tài liệu, đang kiểm tra, cô cũng không ngẩng đầu lên "Làm sao vậy? Không được sao?"
"Không đúng không đúng, đừng hiểu lầm, chỉ là...."
"Chính là không thể tưởng tượng nổi?" Nửa người trên Đường Ý đang dựa ghế ngồi dậy "Chị của tôi gả cho Phong Triển Niên là không sai, tôi cùng Phong Sính không có quan hệ huyết thống, cũng không sai".
Nói thì nói như vậy, nhưng Phong gia cũng không phải là gia đình bình thường, quan hệ dòng dõi không nói, là chỉ là mối quan hệ này, cũng đủ làm bọn họ sau này khó có thể vượt qua.
Người đồng nghiệp chơi thân cùng Đường Ý hướng những ngươi bên cạnh "Chỉ là chuyện yêu đương thôi, nhiều chuyện làm gì, trở lại làm việc đi".
Đang nói chuyện, hành lang đầu kia truyền đến tiếng bước chân, dẫn đầu là một cô gái trẻ tuổi trong tay cầm bó hoa hồng to cùng sâm panh "Xin hỏi ai là Đường Ý?"
Đường Ý vừa nhìn, cảm thấy sắp điên rồi, cô đương nhiên có thể ý thức được chuyện phát sinh tiếp.
Các đồng nghiệp lần nữa đi qua đây, trong bó hoa còn kẹp tấm thiệp, dây lụa sọc, hiển nhiên cũng là Phong Sính tặng.
"Oa, bó hoa thật là lớn"
Đường Ý nháy mí mắt, cảm thấy vẫn còn có việc, đang nghĩ ngợi, người đồng nghiệp bên cạnh ngẩng đầu, bối rối, "A, các anh tìm ai?"
Đi vào là ba người đàn ông, trên người còn mặc nguyên trang phục nhà hàng, đem ba tầng hộp thức ăn trong tay đưa đến, bọn họ tìm được đúng phòng làm việc, sau khi đem hộp mở, thức ăn bên trong đồng thời hiện ra.
"Đây là bánh ngọt nhân mứt táo, gạch cua xíu mại, bơ sầu riêng, cua hoàng đế..."
"Còn đây là bánh ủ rượu, lươn sốt vang, trứng tôm xì dầu..."
Hộp thức ăn thứ ba mở ra, người đàn ông lại báo ra một chuỗi tên.
Một đồng nghiệp tiến lên "Xin hỏi mọi người là?"
"Đây là đồ sáng sớm nay Phong thiếu đã đặt ở nhà hàng, nói là đem đến đây, sau này thứ hai đến thứ sáu, mỗi ngày chúng tôi đều đưa đến, Phong thiếu cố ý dặn, bạn của cô Đường cũng là bạn của cậu ấy, sau này bữa sáng của mọi người, cậu ấy nhận thầu!"
"Oa, tổng tài bá đạo nhận thầu!" Có người hét lên xông tới "Vừa lúc, sáng nay còn chưa ăn, bánh ngọt nhà hàng này có phải hay không chưa bao giờ ăn? Kia phải nếm thử".
Không ít người ầm ĩ, có người càng khôi hài, trực tiếp hỏi "Thực sự nhận thầu? Woa, bạn trai Đường Ý thật là hào phóng, giàu có a".
Đường Ý ngồi làm việc trên ghế không nhúc nhích, dở khóc dở cười, ở đây động tĩnh lớn như vậy, cô không thể không bị gọi lên nói chuyện.
Mấy người đàn ông thấy tình trạng đó, tiến lên mấy bước, nói nhỏ với Đường Ý "Cô Đường yên tâm, cấp lãnh đạo đều có, sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia".
Đường Ý thực sự muốn bật cười.
"Ăn thịt người miệng ngắn, bắt người nương tay", các đồng nghiệp được ăn vô cùng cao hứng, chuyện vừa rồi cùng các cô ấy cũng không ảnh hưởng đến lợi ích, lại nói, còn mang đến bữa sáng phong phú mỹ vị, bất kể cô là dì nhỏ và cháu ngoại trai lớn, các cô ấy chỉ quan tâm đến chuyện ăn.
Mà Phong Sính bên kia, cũng không dễ dàng lắng lại.
Ban giám đốc mở hội nghị khẩn cấp, phóng viên muốn phỏng vấn không chỉ gọi điện thoại mà còn xông vào tận bên trong, cũng không biết ai có năng lực thần thông quảng đại, dù sao đề tài này cũng quá là kinh động, trước đây ai cũng biết anh phong lưu, nhưng dù sao đây cũng là dì nhỏ của anh, quan hệ này không phải không lớn.
Phong Sính một ngày này quả thật đau đầu, ai cũng biết Đường Ý không phải là dì ruột của anh, ai có thể tận tình nói cho anh, quan hệ như vậy không thể duy trì đi xuống, đạo đức xã hội không cho phép, Phong Sính hiện nay là người đưa ra quyết sách ở Công ty, Công ty cũng không cho phép.
Đường Ý cũng ý thức được, phản ứng bên kia chắc kịch liệt hơn bên này, lúc cơm trưa, cô bớt thời gian gửi cho Phong Sính một tin nhắn "Có ổn không?"
Bên kia trả lời đơn giản rõ ràng ba chữ "Rất là tốt"
Lúc tan làm, Đường Ý và các đồng nghiệp từ công ty đi ra, các phóng viên đang ngồi xổm canh giữ cũng qua đây, bọn họ đúng thật là thần thông quảng đại, chỉ không quá một ngày, liền ngay cả Đường Ý ở đâu đều điều tra ra.
Đi phía trước là một đồng nghiệp khỏe mạnh, dùng cánh tay mở đường, một bên người phía sau xông tới kêu lên "Mau mau, đem Đường Ý xuống kho, cho cô ấy ngồi xe Lão Mạch"
Hai nữ đồng nghiệp khác thấy tình trạng đó, một người một bên đem cô trở lại công ty "Chúng ta nhanh đưa cô vượt qua người quản lý, Đường Đường, cơm sáng này không ăn không đi?"
Dưới ga ra cũng có phóng viên, nhưng ít hơn nhiều, Đường Ý được đưa lên xe Lão Mạch, mới ra cửa công ty không lâu, liền nhận được điện thoại của Phong Sính.
"Em ở đâu?"
Đường Ý đem tình huống vừa rồi nói cho anh.
"Em bảo ông ấy thả em xuống, anh đến đón em"
Phong Sính cũng vừa từ công ty ra, không bao lâu liền đón được Đường Ý, cô ngồi vào xe Phong Sính, thở sâu "Mau về nhà đi"
"Hôm nay trải qua thế nào? Mệt mỏi sao?"
"Còn đi, người của công ty chúng ta cũng không phải tồi..."
Tầm mắt cô nhìn thấy người đàn ông đánh tay lái "Đi đâu? Không phải đi thẳng sao?"
"Ăn cơm chiều, bụng em không đói à?"
"Sao không về nhà ăn?" Sắc mặt Đường Ý nghiêm nghị, hiện tại là thời điểm nhạy cảm, bọn họ đi đến đâu cũng sẽ gây chú ý "Phóng viên sẽ không bỏ qua chúng ta"
"Không có việc gì phải sợ, việc công khai quan trọng đã làm, sẽ phải bình bình thản thản"
Phong Sính đến nơi ăn cơm chiều, anh nhẹ nhàng xuống xe, cách ăn mặc theo kiểu dân văn phòng nhìn thật tinh anh, quần tây màu khói bụi, áo sơ mi bỏ vào quần, thân hình cao ngất, anh thay Đường Ý mở cửa điều khiển, nắm tay đem cô đi vào bên trong nhà hàng.
Anh vốn chính là nhân vật tầm cỡ, bây giờ cùng chuyện Đường Ý công khai, càng thêm là tiêu điểm chú ý.
Phong Sính ngồi vào chỗ, Đường Ý cảm thấy như đứng đống lửa, như ngồi đống than, toàn thân không được tự nhiên, cảm thẩy mọi người xung quanh đang nhìn mình, mang theo chỉ trỏ, cô cảm thấy nhưng đang chui trong một cái võng chặt, không thể hô hấp được.
Phong Sính bình tĩnh, đứng dậy ngồi vào bên người Đường Ý, làm cô nép vào một góc bên trong cửa sổ.
Đường Ý cảm thấy không thoải mái "Đối diện không phải tốt hơn sao?"
"Anh muốn cùng em ngồi cùng một chỗ"
Nhân viên phục vụ đưa lên hai cốc nước chanh, nhìn thấy cánh tay Phong Sính đang dựa trên lưng ghế, động tác này, không cần nói cũng mang theo vài phần ái muội thân mật, dường như đã đem Đường Ý nhét vào trong lòng.
Người phụ nữ trẻ tuổi biểu lộ sự ngượng ngùng, cô nhích sang bên một chút, Phong Sính thấy vậy cũng nhích sang theo.
Anh kéo tay Đường Ý đặt trong lòng bàn tay, ngón cái vuốt ve tay cô "Có muốn gọi một bình rượu không?"
"Không cần" Đường Ý muốn nhanh trở về "Tùy tiện ăn một chút gì đi, em cũng không phải rất đói".
Một sợi tóc rũ xuống bên tai, vừa muốn lấy tay vuốt lại, Phong Sính vê ở tại đầu ngón tay, người cũng nghiêng qua một chút, nhìn qua, thấy sắc mặt cô lộ ra màu hồng phấn mê người, màu son mật ong trên môi dưới ánh đèn, lộ ra óng ánh, trong lòng anh không khỏi rung động, liền hôn trên mặt cô một cái.
Đôi mi thanh tú Đường Ý cau lại, dùng tay che nơi anh hôn qua "Anh!"
"Làm sao vậy?" bàn tay Phong Sính đặt dưới cằm cô "Cũng không phải chưa từng làm"
"Đừng làm rộn, xung quanh đây rất nhiều người".
"Nhưng ở đây cũng không cấm hôn môi trong lúc dùng cơm" Phong Sính cười, Đường Ý đương nhiên phải né tránh, nhưng cằm bị anh nắm trong lòng bàn tay, đâu có thể chạy trốn được? Phong Sính lần này không hôn mặt cô mà là trực tiếp hôn lên cánh môi Đường Ý.
Cô trợn tròn mắt, tiếng hét trong miệng bị nuốt nơi cổ họng, Phong Sính càng tiến tới gần, cơ hồ đem cả người cô nhét vào trong góc nhỏ, hai tay Đường Ý để trước ngực anh "Đừng mà, anh..."
Phong Sính thấy tình trạng đó, trái lại càng thêm tùy ý, bàn tay đặt sau đầu Đường Ý, đem toàn bộ hô hấp của cô tước đoạt sạch sẽ, giữa răng môi tiếng nói biến thành nỉ non, Phong Sính khóe mắt mỉm cười, sau khi tùy ý cuồng bạo, từ từ chuyển thành yên lặng.
Chỉ là, Phong Sính vẫn chưa rời môi của cô, Đường Ý chậm rãi mở mắt ra, bỗng nhiên thấy có vài ánh đèn flash qua tấm thủy tinh hiện trên mặt, cô giật mình, dùng tay đẩy Phong Sính. Anh lại đem hai tay cô nắm chặt trong lòng bàn tay, mềm nhẹ mà ôn hòa hôn, hơi thở ẩm ướt truyền qua bên tai Đường Ý, khiến gáy cô thêm hồng.
Phong Sính hơi lui ra, cánh môi còn lại vuốt ve Đường Ý không chịu rời, khóe mắt anh nhẹ mở "Hôn môi cũng không thể chuyên tâm? Điều này làm anh cảm giác thất bại"
Đường Ý vuốt tóc, chú ý tới bên ngoài phóng viên không kiêng nể chụp ảnh, cô xoay người, "Chúng ta đi nhanh đi."
"Đi cái gì? Cơm chiều còn chưa có ăn"
Đường Ý cắn răng "Đây là anh cố ý?"
"Dì nhỏ, chúng ta yêu đương, đừng khiến cho người khác thất vọng, chúng ta hẳn phải làm người khác phải chúc phúc".
Anh đã lâu không gọi một tiếng này, trước đây, Đường Ý không cảm thấy gì, nhưng lúc này lại cảm thấy cực kỳ không thoải mái "Ngày mai, lại không biết sẽ viết về chúng ta như thế nào".
"Mặc kệ nó đi"
Đang nói chuyện, nhân viên phục vụ bưng thức ăn lên, ngón tay Phong Sính phất qua cánh môi "Mùi vị này rất tốt, có vị anh đào, em có phải hay không đổi loại son dùng?"
"Anh ngồi đối diện đi"
Phong Sính không chịu, cánh tay thuận thế ôm cô "Anh thích ngồi gần em, còn thích ôm em ăn cơm"
Đường Ý nể tình phóng viên còn chưa đi, sắc mặt không khỏi hơi trầm xuống, tầm mắt chống lại Phong Sính, cô híp mắt nói "Phong Sính, em chợt nhớ, chúng ta sao lại yêu đương? Em đồng ý với anh chưa?"
Phong sính bóc vỏ tôm để trong bát cô "Tựa như vừa rồi, không phải em ngầm đồng ý sao?"
Thừa dịp tim cô đang rộn ràng, Phong Sính liền đổi đề tài "Đường Ý, ai ở sau lưng chúng ta giở trò, chắc em cũng rõ ràng, anh có thù tất báo, Tiêu Đằng nhiều lần gây chuyện, anh cũng sẽ không để hắn dễ chịu".
Ngón tay anh đem mặt của cô đối diện mặt mình "Nhìn anh, em có nghe anh nói"
Đường Ý hơi nhếch môi, sắc mặt có chút nghiêm túc "Anh muốn nói cái gì?"
Phong Sính chỉ nhìn chốc lát, bỗng nhiên không nhịn được cười trước "Anh muốn nói, anh yêu em"
Người này, thực sự quả là buồn nôn đi.


trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây