Nhạn Bay Hướng Nam

53: Thiếu chút nữa đánh chết bạn trai


trước sau

Thẩm Nam hừ một tiếng, trở người đẩy tay anh ra: "Đàn ông lên giường mới lộ bản chất, xem như em đã thấy rõ anh, thầy Khương à!"

"Anh..." Khương Nhạn Bắc vừa tức vừa buồn cười, "Anh không nghĩ em là lần đầu tiên, em lại không cho mở đèn."

Thẩm Nam càng không nén được giận: "Anh cho rằng em giống anh, có một bạn gái lâu dài, cái gì cũng làm qua cùng anh!"

Khương Nhạn Bắc hơi sững sờ, thở dài bất đắc đĩ, dán lên tai cô nói nhỏ một câu.

Thẩm Nam run lên, quay đầu mở to mắt nhìn anh kinh ngạc: "Thật sao?"

Bên tai Khương Nhạn Bắc có hơi nóng, trên mặt đầy vẻ ngượng ngùng, gật đầu bất đắc dĩ nói: "Nếu anh thật sự có kinh nghiệm phong phú, nhất định có thể phát hiện em không đúng rồi."

Lửa giận của Thẩm Nam giảm hơn phân nửa, nhưng vẫn không thể tưởng tượng được, cau mày hỏi: "Không phải, anh cũng đã hai mươi tám, cũng không gặp biến cố giống nhà em, sao không có kinh nghiệm? Không phải thân thể có vấn đề à?" Nói rồi bừng tỉnh mở to mắt, "Khó trách lúc nãy anh nhanh như vậy!"

Nếu không phải cô là bạn gái anh, là người vừa mới bị anh ăn mất thì Khương Nhạn Bắc quả thực muốn đánh người, anh trừng cô: "Em xác định thân thể anh có vấn đề à?"

Thẩm Nam cố ý nói vậy nhưng thấy mặt anh đầy thâm trầm liền cười giả lả, xoa nhẹ lên mũi anh: "Mũi cao thẳng, xem như xương cốt cũng không tệ lắm, nhưng còn thực lực thì thật là..." Sau khi chậc chậc, mới nói, "Em thấy có thể phải thử lần nữa mới biết."

Khương Nhạn Bắc bị cô chọc cười: "Em đừng chọc anh, trêu đến nổi lửa thì người khổ là mình đấy."

Vừa rồi đúng là Thẩm Nam có đau nhưng sau đó cũng có chút cảm giác, nhưng vẫn chưa lên nổi đã kết thúc, ngẫm lại có chút không cam tâm.

Cô mở to đôi mắt ướt sũng nhìn anh, cắn môi, đưa tay xuống tìm kiếm phía dưới.

Khương Nhạn Bắc bắt được tay cô: "Đừng quậy, anh mang em đi tắm."

Thẩm Nam thấy anh có phản ứng, đỏ mặt lẩm bẩm không cam lòng: "Dù sao cũng đã đau rồi, thử lại một lần nữa đi!"

Khương Nhạn Bắc nhíu mày nhìn cô, suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu đau em phải nói."

Thẩm Nam gật đầu thật mạnh: "Chỉ cần có cảm giác đau như kim chích, em lập tức nói với anh."

Sắc mặt Khương Nhạn Bắc lại đỏ: "Kim gì?"

Thẩm Nam: "..." Hình như đã nói gì không nên nói rồi.

Lúc này thầy Khương rốt cuộc cũng dựa vào sức mạnh ý chí của mình để khống chế động tác, không nổi điên như lần đầu, toàn bộ quá trình đều chậm chạp ôn nhu, tiến hành theo chất lượng, lúc nào cũng chú ý đến phản ứng của bạn gái.

Mặc dù Thẩm Nam hơi đau nhưng tốt hơn trước nhiều, đồng thời chân thực cảm nhận được sự hưởng lạc vui thú lạ lẫm bên trong sự ôn nhu.

Sau khi kết thúc, cô thỏa mãn nằm trên giường, cười nói: "Ừm, xác định rồi, thực lực của thầy Khương thật sự không có vấn đề."

Khương Nhạn Bắc là người đứng đắn, cũng không còn có thể nghiêm chỉnh được nữa, dở khóc dở cười lôi cô dậy: "Mồ hôi khắp người, anh mang em đi tắm."

Kỳ thật Thẩm Nam cũng chỉ mạnh miệng, tân thủ lên đường cũng có chút thẹn thùng, đứng dậy đẩy anh ra, tự mình vào phòng tắm.

Sự giày vò này kéo dài đến mười giờ. Dù toàn thân Thẩm Nam đau nhức nhưng trong nhà còn một già một trẻ, cô cũng không dám qua đêm không về, Khương Nhạn Bắc đành phải đưa cô về.

Sau khi lên xe, Thẩm Nam lại nhớ đến chuyện bạn gái trước của Khương Nhạn Bắc, bất quá cũng không ghen ghét lắm. Dù sao so với người bạn gái cũ của anh, cô không chỉ có được trái tim anh, còn có được cả thân thể anh.

Cô ghé mắt nhìn người đàn ông đang lái xe, giả vờ lơ đãng mở miệng: "Em nhớ anh từng quen bạn gái thời đại học rất lâu nhỉ?"

Khương Nhạn Bắc nhìn cô, nói tỉ mỉ: "Từ năm hai đến năm ba, hơn một năm."

"À, còn nhớ rõ ta!" Thẩm Nam chua xót.

Khương Nhạn Bắc thật sự hơi nhức não với cô bạn gái ăn dấm chua lâu năm này, bất đắc dĩ cười cười: "Chỉ là chuyện yêu đương đại học thôi mà, cũng là chuyện nhiều năm trước rồi."

Thẩm Nam hừ hừ: "Em nhớ năm đó hai người là cặp đôi tiêu chuẩn, xách túi mua cơm cho người ta, còn lót cái nệm phía sau xe đạp lúc chở người ta, ngày nào cũng đem nước đưa đến dưới lầu nữ sinh, chờ đợi người ta nửa giờ trong trời lạnh nữa cơ."

"Thật sao?" Khương Nhạn Bắc không nhớ gì cả, nếu thật là như thế thì đó là thói quen từ nhỏ của mình thôi.

Thẩm Nam: "Anh còn ít à, lúc đó hẳn rất thích người ta nha!"

Khương Nhạn Bắc thở dài, cười nói: "Em muốn anh trả lời thế nào? Nói không thích, em nhất định sẽ nói anh là đàn ông cặn bã không thích còn quen người ta, nói không thể thích được thì em lại không tin."

"Không thể nào thích còn đối tốt với người ta như vậy." Nói rồi phát hiện mình bị lọt hố của anh, bĩu môi, "Vậy hai người bên nhau lâu như vậy, sao không đi làm chuyện ấy?"

Khương Nhạn Bắc nhẹ cười: "Sinh viên ngoài nói chuyện tình tứ ra cũng không nhất định phải làm gì."

Thẩm Nam xùy một tiếng: "Hay là anh đau lòng con gái nhà người ta."

Cuối cùng Khương Nhạn Bắc cũng cảm nhận được gì mà phụ nữ không thể nói lý, vừa vặn có đèn đỏ, anh dừng lại nhìn cô đầy bất đắc dĩ.

Thẩm Nam cứng đầu tiếp tục: "Vậy sao hai người chia tay?"

Khương Nhạn Bắc nghiêng qua người cô, tức giận nói: "Còn không phải do em."

Thẩm Nam giận dỗi: "Anh đừng lôi em ra như thế, sau khi hai người chia tay em mới quấy rối anh."

Khương Nhạn Bắc thở dài: "Vậy em không cần hỏi, chuyện đã lâu rồi. Chúng ta bàn luận về một người xa lạ, em thấy có thích hợp không?"

Ba chữ "người xa lạ" cuối cùng lấy lòng được Thẩm Nam, cô mím môi cười với anh, chỉ tay phía trước: "Đèn xanh kìa."

Khương Nhạn Bắc lắc đầu cười, xoay người nổ máy xe.

Liên quan đến đoạn yêu đương thời đại học của anh, đơn giản là tâm lý tuổi dậy thì. Anh lớn lên trong giáo dục khắt khe, từ nhỏ đã gò bó theo khuôn khổ, đến hai mươi tuổi mới quen bạn gái cũng là đúng hạn thôi.

Anh quen biết Đồng Miểu từ hội sinh viên, là nữ sinh xinh đẹp, ưu tú, tính cách không tệ, rất hợp với bạn gái trong tưởng tượng trong khuôn khổ của anh. Cho nên lúc cô ngượng ngùng thổ lộ, anh cũng liền chấp nhận.

Quan hệ đó, thật ra lúc bên nhau cũng không tệ, chỉ là bình bình tương kính như tân, vẫn thiếu một chút gì đó.

Đến khi Thẩm Nam xuất hiện, rốt cuộc anh cũng biết mình đã thiếu thứ gì.

Trước năm ba, anh rất xem thường sự tồn tại đặc thù của Thẩm Nam. Ngẫu nhiên gặp mặt trên lớp, cô gái trên mặt mơ màng say rượu cũng thấy cực kỳ phản cảm. Đôi lúc mấy nam sinh ký túc xá thảo luận về nữ sinh, nhắc đến cô là mặt anh đầy vẻ khinh thường.

Hai năm ròng rã, hai người không hề quen biết, số lần đối mặt cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, cho đến bây giờ cũng chưa từng nói chuyện. Thậm chí anh còn không rõ lớp học đối với cô nàng giàu có xốc nổi này, sẽ có dạng như thế nào.

Cho đến một ngày—nếu anh nhớ không lầm, là khai giảng học kỳ một năm ba.

Buổi tối đó, anh từ thư viện trở về đi ngang qua một khu sân cỏ, thấy một đám đông đang la hét. Lúc đầu anh không để ý, nhưng nghe thấy thanh âm lười biếng vừa đàn vừa hát của cô gái, tựa như mang theo ma lực hấp dẫn bước chân anh đi đến đám người.

Còn chưa đến gần, anh dựa vào chiều cao ưu thế thấy được cô gái đang ngồi trên bãi cỏ đánh đàn. Đó là một buổi tối trăng sáng thưa sao, ánh trăng hòa cùng ánh đèn chiếu vào người cô bé kia, gương mặt xinh đẹp động lòng người lại tựa như không chân thực.

Cô gái tô son đỏ tươi, đầu tóc uốn xoăn xả trên vai, nhẹ ngâm nga hát một bài nước ngoài mang theo một chút gì đó tự đắc. Đó là cô gái hoàn toàn khác biệt với Đồng Miểu hay người con gái mà mình nghĩ sẽ thích, cũng là nữ sinh mình sẽ tuyệt đối không đụng đến trong cuộc sống khuôn phép này.

Thế nhưng, tựa như trái đất xoay quanh mặt trời, trong lòng anh bỗng dâng lên cảm xúc lạ thường, giống như có một thứ gì đó đã kìm nén quá lâu, muốn kích động nhảy ra.

Có chút kích động, lại có chút hoang đường.

Đương nhiên anh nhận ra đó là ai, chính là cô gái nhà giàu phản nghịch anh chẳng thèm ngó tới kia.

Đêm đó, anh có một giấc mộng xuân, bắt đầu đến ngày thứ hai bỗng kinh hoảng cùng mờ mịt.

Lần này, tần suất xuất hiện của Thẩm Nam trong cuộc sống của anh nhiều hơn. Đôi khi là trong trường, anh thấy cô chở nam sinh khác, đôi khi là cãi nhau với ba trước khách sạn gần trường, đôi khi trên lớp, cô mang gương mặt trang điểm điềm nhiên ngủ trên lớp.

Anh ép mình đừng nghĩ đến một cô nàng hư hỏng, cố gắng miễn cưỡng mình vào ban ngày nhưng không thể ngăn hàng cô gái hư hỏng kia xuất hiện trong giấc mơ của mình.

Sự quấy nhiễu này khiến anh cơ hồ sinh ra một cảm giác oán thán, khi tăng lên thì lúc đứng trước mặt cô, không có cách nào khống chế được tâm tình. Đến mức có một ngày tự học, từ thư viện về ký túc xá, thấy cô đi ra từ sườn núi nhỏ, ma xui quỷ khiến liền đi theo, sau đó thấy cô đút đồ ăn cho mèo hoang.

Ngày đó cô chỉ trang điểm nhẹ, dưới đèn đêm, khuôn mặt nhã nhặn cùng nhu hòa. Anh biết đây chỉ là cảnh tưởng tượng nhưng vẫn không nhịn được trái tim đang nhảy nhót liên hồi.

Sau khi về ký túc xá, bạn gái Đồng Miểu gọi điện cho anh, mời anh cuối tuần đi xem phim. Lúc này anh mới giật mình nhận ra trong thời gian này mình đã làm gì.

Giáo dục khắc nghiệt từ nhỏ khiến anh có chứng bệnh sạch sẽ mãnh liệt. Dù anh biết sẽ không gặp nhau với Thẩm Nam, nhưng cũng không chịu được tinh thần đang lay động bởi cô.

Anh chia tay trong điện thoại với Đồng Miểu.

Đối phương hỏi anh có phải thích nữ sinh khác rồi không, anh trầm mặc không nói.

Đồng Miểu không dây dưa, nhưng rất lâu sau đó đã tìm đến anh một lần. Bởi vì sau chia tay, không nhìn thấy anh theo đuổi nữ sinh khác, cũng không thấy anh quen bạn gái mới, chất vấn anh vẫn một mực độc thân.

Anh cảm thấy mình nên giải thích một chút, nhưng nhận ra mình không thể nói lên lời. Chẳng lẽ nói cho cô ấy, chia tay vì mình đang thích một cô gái hư hỏng một ngày hai ngày đã đổi bạn trai, cho đến bây giờ vẫn không chú ý đến anh sao?

Chính anh cũng cảm thấy hoang đường.

Trên thực tế, lúc ấy suy nghĩ duy nhất của anh là nhanh chóng tốt nghiệp rời đi, sẽ không phải tưởng niệm đoạn thời gian không thiết thực này.

Nhưng trước khi rời đi lại nhịn không được muốn làm chút gì, thế là hai ba ngày sau chạy đến sườn núi nuôi mèo hoang, sau đó có một lần, cô đã chào anh.

Thẩm Nam không biết, đêm đó, gương mặt cao lãnh của anh không phản ứng cô, trên thực tế trái tim đã đập vang như sấm.

Lại sau đó, năm tư, có người ngẫu nhiên nhắc đến Thẩm Nam, nói cô lại chia tay bạn trai, còn nói đùa hình như cô chưa từng quen với nam sinh viện sinh học, có thể lần cuối là thỏ ăn cỏ gần hang không, sưu tầm đủ tem của đại học Giang.

Nghe cuộc thảo luận này, anh rõ ràng nên xem thường nhưng đáy lòng lại thấp thỏm chờ mong.

Kết quả là, mục tiêu cuối cùng của cô đúng thật là mình.

Khi đó anh cũng không biết cô thật sự thích anh, cho rằng mình chỉ là con mồi của cô, tức giận cực kỳ, vẫn còn chút chờ mong nữa. Chỉ là thái độ đối với cô vẫn là hờ hững, lãnh đạm.

Đến khi cô nói nghĩ muốn ra nước ngoài học, anh mới có chút suy nghĩ khác.

Lúc ấy trẻ tuổi nên vẫn rất ngây thơ, nghĩ đến chỉ cần cô cùng mình ra nước ngoài, chia tay đám bạn xấu xa loạn xạ kia. Đến lúc đó chỉ có anh bên cạnh cô, nhất định có biện pháp quản giáo cô.

Nhưng về sau mới biết được, thì ra vẫn là mình quá mơ mộng rồi.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây