Nhân Duyên Tiền Định

11: Chuyên Đối Nghịch


trước sau

Văn Chiêu cũng không nghĩ đến, chủ nợ của “Thiếu năm mươi lượng bạc” kia sẽ đến.

Lễ thôi nôi của Văn Dậu, phủ quốc công làm rất lớn, những người có uy danh trong kinh thành đều đếu dự. Lúc còn sớm, nữ quyến tụ tập thành mấy nhóm nhỏ cười nói hàn huyên. Những cậu ấm công tử thì cùng Văn Ngọc và Văn Tập đến đình Vọng Nguyệt hội ngộ.

Cách nhau giữa một cái hồ, không ít người ở hai bên đều lén lút đưa mắt nhìn qua bên kia, nhìn trộm người trong lòng đang làm gì, hoặc là ngắm nhìn vị công tử nào đó, vị cô nương nào đó xinh đẹp ra sao. Tô Mục Uyển chính là một ví dụ điển hình, cùng chị em tốt trò chuyện lắm lúc lại “lơ đãng” lướt mắt qua bên kia nhìn một cái. Mà Văn Ngọc cũng không biết, chỉ lo ở bên kia cười nói tiếp khách.

Trang Vân cũng ở bên kia nhìn thoáng qua, Văn Chiêu nhạy cảm phát hiện ra, hóa ra nàng ấy chỉ đang nhìn Trang Khởi.

Trong đình Vọng Nguyệt, Trang Khởi cùng Lục Nhiên đánh cờ, mọi người vây thành một vòng nhìn hai người. Hai người thắng thua hơn phân nửa, gương mặt đều đẹp mắt. Trang Khởi lại cảm thấy đường đi của chính mình bị đối phương bắt được, mất đi tiết tấu ngày trước khi cùng người khác chơi cờ. Nghe bạn bè xung quanh cười đánh giá lực lượng hai người ngang nhau, hắn trên mặt thì cười, dáng vẻ ôn nhuận khiêm tốn, nhưng bàn tay cầm con cờ lại nắm thật chặt.

Khách đến chơi ngoài cùng võ tướng nhà quyền quý thân cận với tổ phụ còn có những quan văn có giao hảo với phụ thân. Cháu gái Tôn Du của Tôn thượng thư đúng lúc cũng đến đây. Văn Chiêu nhớ rõ kiếp trước Tôn Du cùng Nhị ca nhà mình đính hôn, chỉ là sau này mẫu thân Tôn Du mất, phải giữ đạo hiếu ba năm, mà ba năm chưa đến, phủ quốc công đã xảy ra chuyện, hôn sự cũng bị hủy đi.

Mà bây giờ, Tôn Du này đang cùng Tô Mục Uyển là bạn thân, trò chuyện đến vô cùng vui vẻ. Văn Chiêu nhìn qua Tô Mục Uyển, cũng không biết kiếp này Tô cô nương biết được bạn thân của mình đính hôn với người trong lòng thì sẽ có cảm nghĩ gì.

Nàng đột nhiên nghĩ đến, kiếp trước nàng không biết Tô cô nương để ý đến Nhị ca. Mà kiếp trước dung mạo của nàng ta cũng bình thường hơn nhiều, chỉ là ôn nhu hơn so với nhiều tiểu thư khuê các, sự nhu hòa như là từ trong xương cốt toàn thân lộ ra vậy, cũng sẽ không điên cuồng ái mộ Nhị ca.

Bàn tiệc vừa dọn ra không lâu, Lục cô nương của Vệ quốc công phủ liền trưng ra vẻ mặt khổ sở nhỏ giọng gọi mẫu thân nàng dẫn nàng đi đại tiện. Tần Thị nhìn thấy tình huống này liền cười gọi Văn Chiêu đưa nàng ta đi.

Văn Chiêu cầm lấy bàn tay nho nhỏ đi theo hướng phòng vệ sinh. Trên đường đi, cô bé nhíu mi, giọng yếu ớt nói “Khương tỉ tỉ có thể đi mau một chút không?”

Văn Chiêu hỏi nàng “Lục cô nương đau bụng?”

Nàng ấy gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu, không biết là có ý gì, hình như cũng không giải thích rõ được, hai mày càng lúc càng nhíu chặt.

Văn Chiêu nhìn thấy đôi mày lá liễu cong cong của Tư Mã Tình này hệt như tỉ tỉ nàng ta, nhớ đến hành động kiếp trước của phủ Vệ quốc công đối với mình, trong lòng khó tránh oán hận đan xen.

Trong mắt bắt đầu hơi ươn ướt, Tư Mã Tình không biết, yếu ớt như mèo con nói “Khương tỉ tỉ không cần tự trách, không trách các ngươi, là do dạ dày của Tình Nhi không tốt……” Dứt lời còn khó khăn nở nụ cười trấn an.

Văn Chiêu bị nụ cười này lập tức ổn định lại cảm xúc. Cho dù thế nào, kiếp này phủ Vệ quốc công chỉ là cùng phủ Vinh quốc công có chút phân cao thấp mà thôi, vẫn chưa vì vị trí thái tử phi mà tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, trước mắt nàng là một tiểu cô nương vẫn ở tuổi ngây thơ đơn thuần, ăn đồ bị đau bụng vẫn muốn an ủi người nhà chủ nhân này.

Văn Chiêu cầm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng ta, đi nhanh hơn, cơ hồ chỉ vài bước là đến phòng vệ sinh.

Thuận lợi đi đến đó, Văn Chiêu thở phào một hơi, cuối cùng cũng không để tiểu cô nương chịu không nổi trên đường đi. Nàng đứng ở bên ngoài phòng vệ sinh một lúc, cảm thấy có chút ngượng ngùng nên đi đến rừng cây nhỏ ở bên cạnh.

Chỉ cần không đi quá sâu, lúc Tư Mã Tình ra khỏi phòng vệ sinh sẽ nhìn thấy nàng, mà cũng không ngượng ngùng như đợi ở ngoài cửa.

Đang lặng lẽ ở nơi đó đợi, nàng đột nhiên nghe được vài câu đối thoại, hình như là một nam một nữ.

Văn Chiêu không muốn nghe nhiều, ở bên trong rừng cây hẹn hò còn có thể làm được gì, đa số đều là thiếu niên thiếu nữ thủ thỉ tâm sự, xoa xoa tay nhỏ, dù sao thì đây cũng là tuổi huyết khí tràn trề, lại đương lúc mùa xuân, có thể lý giải được. Nàng chỉ muốn bản thân che giấu tốt, không bị phát hiện, sẽ xấu hổ.

Tính toán như vậy, nàng đột nhiên lại cảm thấy giọng hai người có chút quen tai, tò mò nhìn xem, lập tức trong lòng cả kinh, hai người này là Nhị ca và Tô Mục Uyển!!!

Nàng kinh ngạc đến muốn rớt cả cằm xuống, vốn dĩ cho rằng Tô Mục Uyển chỉ là đơn phương tương tư, kết quả là lưỡng tình tương duyệt. Chỗ này có chút kì quái rồi, Nhị ca kiếp trước hai mươi tuổi liền đính hôn với Tôn Du, nếu kiếp trước vào thời điểm này hắn đã yêu thích Tô gia cô nương vì sao sau này lại cưới người khác?

Văn Chiêu còn chưa kịp suy đoán thì một giọng nói ôn nhu cất lên “Vẫn chưa cảm tạ qua ơn cứu mạng của Nhị công tử.”

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, Tô cô nương không cần đa lễ.”

Sau đó nhìn thấy Tô Mục Uyển lại nói gì đó, âm thanh càng lúc càng nhỏ, Văn Ngọc vì muốn nghe rõ nên tiến về trước một bước, rơi vào trong mắt Văn Chiêu là hình bóng hai người càng gần hơn chút nữa, cả gương mặt đều đỏ hồng lên.

Lúc Tô Mục Uyển cúi đầu lộ ra một đoạn cổ thon dài ưu nhã, dưới bóng đêm tản ra ánh sáng nhu hòa, tựa như một con thiên nga lạc vào trong rừng, vẻ đẹp tự nhiên, thong dong, lại khiến người khác thương tiếc vì không rành thế sự.

Văn Chiêu vừa cảm khái, khó trách Nhị ca sẽ thích nàng, vừa thúc giục hai người mau chóng kết thúc, chờ tiểu cô nương Tư Mã Tình bước ra sẽ nhìn thấy, quay về nói cho người trong nhà nghe thì phải làm sao đây. Phủ Vệ quốc công đại khái sẽ không bỏ qua cơ hội có thể hạ bệ phủ Vinh quốc công được, chỉ là nhìn mặt thái sư nên sẽ không nói ra nữ tử hẹn hò là Tô Mục Uyển……

Đến khi Tô Mục Uyển đã đi xa rồi, Nhị ca vẫn đứng ở đấy, quay lưng với Văn Chiêu, hình như một mực nhìn chằm chằm bóng lưng yểu điệu của nàng ta.

Cuối cùng cũng tốt rồi, Văn Chiêu thở phào một hơi, nhưng nàng vẫn chưa thở phào xong thì nghe Nhị ca gọi “Nhị muội, ra đây đi.”

Nàng có chút chột dạ đi ra từ phía sau thân cây. Rốt cuộc nghe lén là không tốt.

Nhị ca bước đến vài bước, ngón tay thon dài điểm lên đầu Văn Chiêu, hỏi, “Trong đầu nhỏ suy nghĩ cái gì? Hả?”

Nhị ca nhấn âm cuối, âm thanh hiền hòa, không giống như khi nho nhã lễ độ lúc nói chuyện cùng Tô Mục Uyển, lúc cùng Văn Chiêu nói chuyện có vẻ tùy ý thân thiết hơn. Kiếp trước Văn Chiêu không thân cận với Văn Ngọc, những khi gặp hắn nàng đều xụ mặt, nói chuyện đều phải châm chước câu từ.

Văn Chiêu nghe đến tâm can run lên, đôi mắt ngó trái ngó phải, cười hỏi, “Nhị ca cùng Tô cô nương kia vì sao ở chỗ này gặp mặt?” Nói xong cảm thấy chính mình có chút tự tin, còn làm mặt quỷ với Nhị ca.

Văn Ngọc bị biểu tình nhỏ này của Văn Chiêu chọc đến vừa giận vừa buồn cười, tay nhéo lấy khuôn mặt nhỏ, “Trong lòng Văn Chiêu, Nhị ca là loại người này?”

Văn Chiêu vừa kêu đau vừa kéo ma trảo của hắn xuống, Nhị ca cuối cùng cũng thu tay lại, chưa hết giận mà búng lên trán nàng, lúc này mới giải thích “Không phải hẹn hò, chỉ là ngẫu nhiên. Nhị ca muội vừa ra khỏi phòng vệ sinh liền gặp một cô nương, thật là có chút xấu hổ……”

“Trước đó vài ngày Nhị ca ở kinh giao, hỗ trợ cản lại ngựa bị kinh động của một cổ xe, Tô cô nương kia là người đang ở trên xe đó.”

Văn Chiêu bừng tỉnh đại ngộ, gật gật đầu, lại cẩn thận đánh giá thần sắc của Nhị ca, xem ra hắn chưa phát hiện tâm tư của Tô cô nương rồi.

Nhị ca nhìn thấy ánh mắt đánh giá của nàng, bàn tay ấn trên đỉnh đầu nàng, nói “Nhị ca muội lại không ngốc, có một số việc tự nhiên có thể nhìn ra, chỉ là muội đừng biểu lộ ra, giấu trong lòng là được, miễn lại hủy hoại danh tiếng của cô nương người ta.”

Văn Chiêu cũng hiểu được đạo lý này, liên tục gật đầu nói “Phải phải phải.”

Vừa dứt lời, Lục cô nương ở bên phòng vệ sinh gọi nàng “Khương tỉ tỉ”, Văn Chiêu nhìn Nhị ca cười một cái, lập tức đi đến bên nàng ta.

Tư Mã Tình hình như nhìn thấy nàng thở phào một hơi nhẹ nhõm, liền thẹn thùng nói, “Tình Nhi trì hoãn lâu rồi, còn lo lắng Khương tỉ tỉ đã bỏ đi, Khương tỉ tỉ thật tốt.” Tư Mã Tình nhìn nàng cười cảm kích lại đặt bàn tay nho nhỏ vào lòng bàn tay nàng.

Tư Mã Tình này, rõ ràng chỉ là một đứa nhỏ, tính tình cũng trẻ con, chỉ là rất nhiều lúc hiểu chuyện quá rồi.

Trở lại trong bữa tiệc, tất thảy đều bình thường. Mẫu thân của Tư Mã Tình sau khi khuê nữ ngồi xuống liền tỉ mỉ quan sát lo lắng những vết muỗi chích tay nàng ấy.

Nàng xem đến cảm khái, Đại phòng phu nhân nhà Tư Mã này đối với người ngoài rất nhẫn tâm, nhưng đối với khêu nữ nhà mình đều yêu thương bảo bọc, ở kiếp trước bà ta hại nàng cũng chỉ vì tiền đồ của trưởng nữ mình.

Văn Chiêu có thể lý giải tấm lòng yêu thương nhi nữ của bà ta, nhưng đứng ở lập trường nàng mà nói, nàng không cách nào có thể tha thứ cho bà ta được. Kiếp trước dung mạo của nàng bị hủy, đáy lòng tuyệt vọng đến tột đỉnh, gương mặt đã từng khiến nàng kiêu ngạo nhất, thế nhưng lại trở thành thứ sỉ nhục nàng nhất.

Cả ngày đều đeo mặt nạ, gương mặt bị hủy hoại kia suốt nhiều năm không thấy ánh mặt trời.

Ánh mắt Văn Chiêu dời đi, không ngờ lại chạm phải ánh mắt của Tần Thị, thần sắc của bà nhìn nàng hệt như thần sắc của Tư Mã phu nhân khi nhìn Tư Mã Tình vậy!

Trong lòng nàng không khỏi chấn động mạnh.

Nàng biết kế mẫu tốt bụng lại không câu nệ tiểu tiết, sẽ không khắt khe vì nàng là con vợ trước, vì vậy nên kiếp này nàng muốn cùng bà giữ mối quan hệ tốt. Nhưng nàng trước giờ chưa từng nghĩ qua bà sẽ yêu thương nàng như con ruột. Bà đang dỗ Văn Dậu đang khóc oa oa, Văn Đàm bò lên giường cùng bà dỗ, kể vài câu chuyện cổ tích, sau đó là hình ảnh ba mẹ con vui vẻ hòa thuận, nàng cảm thấy hâm mộ, buồn bã nhưng sẽ không giống kiếp trước, cảm thấy không cam lòng, ghen ghét.

Rốt cuộc vẫn là máu mủ tình thâm, đây là sự thật không tranh giành được.

Mà kế mẫu……

Tần Thị nhìn thấy biểu tình ngẩn ngơ của Văn Chiêu, cảm thấy dáng vẻ ngốc ngốc này của nàng quá đáng yêu rồi, ý cười trong đáy mắt càng thêm nhu hòa.

Yến tiệc ngày đó kết thúc không lâu, Văn Chiêu tìm được cơ hội đi thôn trang, người trong nhà hỏi đến cũng chỉ đáp vì ngây ngốc ở trong phòng không làm gì, nhớ đến cảnh trái cây ở thôn trang.

Đi qua tiệm cầm đồ Vô Danh, lần nữa bất lực quay về, chỉ nghe chưởng quầy nói một câu “Chủ thượng gần đây có việc bận, rất lâu chưa đến đây rồi……”

Văn Chiêu có chút nản lòng. Vì sao người kiếp trước quen biết mười mấy năm, mà bây giờ lại vô duyên không gặp mặt được một lần. Có chút uể oải ngồi trên xe ngựa quay về, xe ngựa lại đột nhiên dừng lại trên đường.

“Sao vậy?”

Phu xe Trần bá trả lời, “Cô nương, có một gã ăn mày chặn ở đằng trước xe ngựa.”

Văn Chiêu nhắm hai mắt phân phó, “Trần bá, cho hắn chút bạc vụn đi.” Cũng chỉ có cùng đường mới có thể làm ra chuyện cản xe ngựa nguy hiểm như vậy.

Một lát sau xe ngựa vẫn không có động tĩnh, Trần bá nói, “Cô nương, hắn không nhận ngân lượng này,

chỉ mong tìm được một công việc có thể nuôi sống chính mình.”Hiếm khi gặp được một ăn mày muốn tự lực cánh sinh, nàng cảm thấy thú vị nên mở mắt ra.

Trong lòng tò mò, nàng giở màn xe lên, nhìn thấy thân ảnh cao to đứng trước xe ngựa, mặc dù quần áo tả tơi nhưng vẫn đứng thẳng như cán bút, không thấy thái độ hèn mọn.

Văn Chiêu luôn cảm thấy người này không phải ăn mày bình thường, hỏi hắn “Ngươi có bản lĩnh gì?”

Người kia đáp “Hồi cô nương, ta có chút công phu quyền cước.”

Nhìn thấy tứ chi hắn cường tráng, thân hình cao lớn, là một người luyện võ, nàng nói “Có thể làm hộ viện trong phủ không?”

Dáng vẻ người kia có chút vui sướng, bất giác nâng đầu lên một chút, nàng từ thân hình và sống mũi của hắn, xem ra tướng mạo của hắn cũng không tồi, nghe hắn nói “Tạ cô nương, Ngụy mổ nhất định không phụ lòng thưởng thức của cô nương.”

“Ngươi họ Ngụy? Tên là gì? Trong nhà vốn dĩ làm nghề gì? Đáp hết toàn bộ ta sẽ đưa ngươi về phủ.”

Người trước ngựa lập tức đáp “Tại hạ Ngụy Lương, trong nhà vốn là bán thuốc ở Phần Dương, bị quan gia bức hại nên thành ra cửa nát nhà tna, Ngụy mỗ một đường mai danh ẩn tính mạo danh thành một ăn mày rời khỏi Phần Dương, chính vì muốn đến kinh thành tìm một nơi che chở.” Người không sợ kẻ lưu lạc Phần Dương không ít, cô nương trước mặt đang ngồi trên xe ngựa, nhìn theo quy chế, trong nhà chắc phải trên quan to tam phẩm.

Trong lòng Văn Chiêu chấn động mạnh, không chờ hắn nói tiếp mà vội vàng nói “Ngẩng đầu lên.”

Ngụy Lương chỉ cho rằng người nhà phú quý tuyển hộ viện cũng cần phải nhìn mặt, nghĩ như vậy nên ngẩng đầu lên.

Văn Chiêu nhéo lấy lòng bàn tay mình, quả nhiên là hắn! Dù gương mặt hắn bám đầy tro bụi, nhưng nàng vẫn nhận ra hắn, lập tức dặn dò Trần bá “Đưa Ngụy công tử quay về thôn trang trước.”

Trần bá chỉ tưởng cô nương muốn đưa hắn về tắm gội sạch sẽ mới hồi phủ, không nghi ngờ gì khác, chỉ là nhìn cô nương đối với hắn ta khách khí như vậy nên cảm thấy có chút kì lạ.

Văn Chiêu trong lòng hoảng sợ. Người này vốn là phụ tá đắc lực của Lục Nhiên, nói như vậy, kiếp trước hắn chính là gặp gỡ Lục Nhiên như vậy, chỉ vì kiếp này nàng là biến số nên đã gặp hắn trước.

Đường này vốn dĩ ít người ngựa qua lại, nếu mình không đi đến, nói không chừng Ngụy Lương sẽ đi về phía trước gặp được Lục Nhiên đến làm việc hoặc là gặp thủ hạ của Lục Nhiên.

Văn Chiêu không ngừng nghĩ, nếu bởi vì chính mình là biến số làm cho rất nhiều chuyện phía sau đều khác với những việc nàng biết, như vậy nếu cậy vào năng lực biết chuyện kiếp trước của nàng sẽ khiến nàng đi lầm đường.

Mà Lục Nhiên không có Ngụy Lương làm tâm phúc, có thể vận mệnh cũng sẽ phát sinh thay đổi hay không? Nếu kiếp trước Ngụy Lương từng vì hắn giải độc cứu hắn một mạng, mà kiếp này Lục Nhiên không có hắn là tâm phúc, có thể sống tiếp hay không? Hoặc là hắn không ngồi vào được vị trí tể tướng?

Rốt cuộc thì Ngụy Lương này cũng không phải là nhân vật nhỏ, ngay cả khi nàng làm ngự tiền cũng gặp qua hắn rất nhiều lần, tất nhiên Lục Nhiên là nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn.

Hay là đưa Ngụy Lương cho Lục Nhiên? Nếu như đưa cho hắn, Lục Nhiên có cho rằng Ngụy Lương này là một tai mắt của phủ quốc công hay không?

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây