Buổi sáng ngày hôm sau, Tô Nhiễm được Phó Thiêm Dục đánh thức, khi anh nhìn thấy mèo nhỏ dụi dụi mắt thì thấy cô đáng yêu chết đi được, nếu như không phải hôm qua anh đã làm nhiều thì sáng nay anh thật sự muốn đè cô xuống, sau đó liền hung hăng xiên xỏ trong cơ thể của cô.
Nhưng rồi cái gì cũng phải tiết chế lại, nhẹ nhàng hôn lên môi của cô, nói: - Em thay đồ đi, anh đưa em ra ngoài ăn. - Hôm nay anh có gì vui sao? - Anh có chuyện này rất vui, muốn cùng em ăn mừng. Tô Nhiễm vẫn nghiêng đầu khó hiểu, chẳng lẽ là chuyện anh được thăng cấp bậc sao? Đêm qua anh không nói với cô là vì sợ phấn khích sẽ không ngủ được, cũng sẽ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô...!Chứ không phải là anh đang muốn giấu cô sao? Phó Thiêm Dục nhìn mèo nhỏ ngơ ngác liền nhẹ nhàng chạm vào mũi của cô, nói: - Được rồi, Nhiễm Nhiễm nhanh lên, đừng phí thời gian nhìn nhau nữa.
Đêm nay sẽ cho em nhìn thêm. - Vô sỉ. Nói xong thì Tô Nhiễm cũng có chút ngượng ngùng rồi đi vào nhà vệ sinh, nói sao thì cô cũng là con gái nhà lành mà, ăn nói sỗ sàng như vậy thì làm sao mà không ngượng được chứ. Một lúc sau, Tô Nhiễm đã thay một bộ quần áo thoải mái, sau đó thì Phó Thiêm Dục cũng nắm lấy tay của bạn gái rồi kéo đi.
Nơi anh đưa cô đến không phải là nhà hàng sang trọng, mà là một ngôi nhà với thiết kế khá đơn giản, hiển nhiên Tô Nhiễm cũng có chút nghi hoặc nhìn anh, nhưng rồi cũng lực bất tòng tâm khi bị anh kéo vào.
Vừa bước chân vào thì đã nhìn thấy Hàn An, Cao Thắng, Trình Lục, không chỉ vậy mà còn có Châu Tiểu Ân và em gái Châu Tiểu Á nữa chứ.
Tô Nhiễm bây giờ là kiểu "Thời tới, thời lão nương tới rồi". Nhưng dù sao thì cô cũng đang diễn vai tiểu bạch thỏ ngây thơ, nên liền nhìn sang anh bằng cặp mắt long lanh, nói: - Có chuyện gì vậy? Sao mọi người lại tụ tập ở đây thế? Cao Thắng lúc này liền há hốc, còn trách Phó Thiêm Dục không ga lăng gì cả, sau đó nói: - Chị dâu vẫn chưa biết sao? Alan chết rồi, chuyên án Trung Tá theo đuổi xem như là kết án rồi, hiển nhiên Trung Tá sẽ được thăng cấp...!À không, bây giờ không còn là Trung Tá nữa rồi, phải gọi là Thiếu Tướng Phó. Tuy đã biết rồi nhưng Tô Nhiễm vẫn tỏ ra vô cùng kinh ngạc, còn đưa mắt nhìn anh, mỉm cười nói: - Thật sao? Anh được lên bậc Tướng rồi sao, chúc mừng anh...!A Trùng. Không chỉ Hàn An, Cao Thắng và Trình Lục ngạc nhiên, mà ngay cả Châu Tiểu Ân và Châu Tiểu Á cũng nghiêng đầu.
A Trùng này là gì vậy, tại sao Tô Nhiễm lại gọi Phó Thiêm Dục là A Trùng chứ? Nhưng đổi lại thì Phó Thiêm Dục không tức giận, anh liền nhẹ nhàng ôm lấy cô gái nhỏ của mình, cười nói: - Cảm ơn em, bà xã. Cái danh gọi bà xã này thật sự làm cho Tô Nhiễm ngượng muốn chết.
Đám trai thẳng kia cũng không muốn ăn cẩu lương nữa nên liền nhanh chóng thúc giục anh nhanh chóng nhập tiệc. Bữa tiệc bắt đầu chưa lâu thì Tô Nhiễm muốn vào nhà vệ sinh, Châu Tiểu Ân liền tốt bụng đưa cô đi.
Hiển nhiên là trên đường đi cũng không hòa bình là mấy, Châu Tiểu Ân liền nói: - Từ trước đến giờ ngoại trừ Tiểu Á thì cô là người đầu tiên đến đây đó. Câu nói này ám chỉ rất rõ, chính là Phó Thiêm Dục quan tâm Châu Tiểu Ân, nên cô ta mới có mặt ở đây, không chỉ vậy mà còn là thường xuyên có mặt. - Phải rồi Tô Nhiễm, cô và A Dục khi nào kết hôn? Bác gái nói là phải đợi chuyên án thật sự kết thúc, bây giờ cũng kết thúc rồi, không biết khi nào tôi mới có thể uống rượu mừng của hai người đây. Câu nói này không phải đang khẳng định mối quan hệ giữa Châu gia và Phó gia rất khắng khít sao?
- Châu tiểu thư yên tâm, sẽ nhanh thôi Sau đó Tô Nhiễm còn xấu xa xoa xoa bụng nhỏ của mình, cười mãn nguyện nói: - Mấy hôm nay A Trùng rót nhiều **** *** như vậy vào trong, chắc chắn sẽ sớm có thai thôi, đến lúc đó sẽ là song hỷ lâm môn. - Cô...!Hai người... - À đúng rồi, tôi còn chưa nói hết.
A Trùng là tên gọi đặc biệt của A Dục đó, chỉ có "người nhà" mới biết mà thôi.
Ban đầu tôi còn tưởng Châu tiểu thư cũng biết, hóa ra là lần đầu nghe qua à? Châu Tiểu Ân im lặng một lúc, nhưng rồi lại mỉm cười, nói: - Tô tiểu thư, dù sao cô cũng là gái nhà lành.
Ăn cơm trước kẻng như vậy...!Không hay lắm. - Ây da, làm như tôi muốn vậy đó.
Rõ ràng là A Trùng lửa dục khó nhịn, một lần rồi lại một lần, khiến người ta đau lưng muốn chết.
Nhưng mà...!Quả nhiên là quân nhân, cơ thể cường tráng thì thôi đi, đến cái đó...!Nói ra thì ngại quá, nhưng A Trùng đúng là cực phẩm. Đối với Tô Nhiễm mà nói thì châm ngôn sống của cô chỉ có một, "Nếu mình không ngại, thì người ngại sẽ là người khác!", nên nhìn sắc mặt của Châu Tiểu Ân mà xem.
Rất khó coi! - Cô vô sỉ. - Vô sỉ? Châu tiểu thư nói gì lạ vậy? Anh ấy là chồng tương lai của tôi, tôi ăn một chút, thì đã sao nào? Dừng một chút, Tô Nhiễm còn đưa tay nâng gương mặt của Châu Tiểu Ân lên nói: - Cô...!Còn xanh và non lắm.
Muốn học quyến rũ đàn ông, thì nên đầu thai lại đi, còn không thì...!Đăng ký ở chỗ tôi một suất, tôi lấy giá rẻ cho, đảm bảo sau hai ngày cô sẽ lên được giường của đàn ông.
Thế nào, Châu tiểu thư có thích không? - Vô liêm sỉ! Nói xong thì Châu Tiểu Ân cũng rời đi, còn Tô Nhiễm thì khoanh tay nhìn bóng dáng của thỏ nhỏ rời đi, liền tặc lưỡi lắc đầu, nói: - Quá non..