Chu Đình ra mắt còn trễ hơn Trình Hạ. Năm đó lúc ở đoàn phim, còn từng gọi Trình Hạ một tiếng chị. Nhưng bây giờ, đã bỏ lại Trình Hạ rất xa. Đối tượng của phim truyền hình rộng hơn phim điện ảnh, trước tiên dựa vào phim truyền hình gia tăng độ nổi tiếng, sau đó quay lại đóng phim điện ảnh sẽ càng có thêm lựa chọn. Đạo lý này, không cần Xuân mập nói, Trình Hạ cũng hiểu được.
Dù sao, cũng không phải người ngu ngốc đến không có thuốc chữa. Nhưng.
.
.
.
.
.
Ban đầu cô luôn nghĩ, cô cũng không vì tiền, không vì tên tuổi, tội gì phải vòng vo lãng phí thời gian như vậy. Nhưng đi từng bước một, càng đi càng cảm thấy, trong vòng này, thiếu danh lợi, nửa bước cũng khó đi. Lần này chuyện của Bạch Oản, nếu cô là thị hậu như Chu Đình, đăng một tin lên Microblogging, dư luận cũng sẽ không nghiêng về một bên như vậy.
Đây là hướng nghĩ cao thượng, nhưng suy cho cùng, đương nhiên vẫn là vì bản thân mình. Sau khi Xuân mập rời đi, Trình Hạ lăn lộn ở trên giường đến hơn nửa đêm, mới lấy điện thoại di động ra gửi WeChat cho Xuân mập. "Khi nào thử vai?" Phản hồi lập tức: "Ngày mai." Lúc này đã là ba giờ sáng, nhưng quả nhiên Xuân mập vẫn chưa ngủ. Lúc này, Trình Hạ gọi một cú điện thoại qua, còn chưa kịp nói chuyện. Xuân mập liền nói: "Thật xin lỗi." "Chị nói không sai mà." Trình Hạ trả lời. Xuân mập sửng sốt, không hiểu ý Trình Hạ. Ngay sau đó Trình Hạ nói: "Cho nên, chị phải nhanh chóng nhận một bộ phim điện ảnh thật tốt cho em." Dừng lại, nói tiếp, "Còn cả phim truyền hình nữa!" Xuân mập: ".
.
.
.
.
.
Nhất định!" "Cụ thể ngày mai bàn tiếp, ngủ sớm một chút, thức đêm hại da." Thử vai vào ba ngày sau. Đoàn phim Cực phẩm bạch liên hoa xuyên không, từ đây gọi tắt là đoàn phim Bạch liên hoa thật sự vô cùng có thành ý, sau khi Xuân mập từ chối khéo, vẫn tỏ thành ý ứng cử viên tốt nhất cho vai nữ chính không ai khác chính là Trình Hạ, vô cùng hy vọng cô có thể tới tham gia thử vai. Nếu cô đi, thử vai cũng chỉ là một thủ tục thôi.
Nếu như không phải đặc biệt không thích hợp, mâu thuẫn không phải đặc biệt lớn mà nói, cũng sẽ không đổi người.
Quyết định, nội bộ. Đạo diễn đánh giá cao Trình Hạ là một chuyện, đồng thời.
.
.
.
.
. Nghe nói nam chính bộ phim này là Kim Thịnh người đã đề cử cô với đạo diễn. Sau khi Xuân mập nhắc nhở, Trình Hạ mới nhớ tới người này chính là chàng thanh niên đã đỡ cô một lần trên thảm đỏ, không, hai lần. Nghe là anh đề cử, Trình Hạ nhớ lại.
.
.
.
.
. Bộ phim điện ảnh lần đó là màn ra mắt của Kim Thịnh, rất nhiều thứ đều chưa quen, cảnh diễn đầu tiên liền NG (No good, cảnh quay hỏng) mười mấy lần. Đạo diễn phát hỏa, Kim Thịnh cũng rất xấu hổ mặt đỏ tới mang tai. Ngày đó theo lịch cũng có cảnh diễn của Trình Hạ, cô ngồi một bên xem, trong lòng cũng rất bất đắc dĩ, kỹ thuật diễn xuất của thần tượng lưu lượng vẫn chưa được rèn luyện tốt, đã bị đẩy vào bộ phim với phần diễn nặng như vậy, cô tự hỏi trong lòng, nếu là cô, cũng diễn không tốt. Kỹ thuật diễn xuất cần từ từ mài dũa, nhưng cái vòng này đồng ý cho bọn họ thời gian mài dũa sao? Hiện tại càng.
.
.
.
.
.
Đạo diễn âm thầm oán trách, lại không dám nói thẳng với bọn họ, sợ đắc tội "Phòng vé". Đúng lúc, Trình Hạ đứng ở bên cạnh chỗ nghỉ ngơi của Kim Thịnh. Nhìn dáng vẻ cầm kịch bản liều chết của chàng thanh niên, cô không nhịn được mở miệng nói đôi câu. "Diễn xuất không phải là gượng ép một cách mù quáng, quan trọng là phải nắm bắt đúng lúc." Lúc đó còn nói những chuyện gì khác, Trình Hạ không nhớ rõ, ngược lại nhớ rõ, Kim Thịnh diễn lại một lần liền qua. Cô còn không nhịn được xúc động, trên đời này người có tài năng bẩm sinh thật sự không ít. A, điểm quan trọng. Lúc Kim Thịnh diễn xong, Trình Hạ đang ăn cơm trưa. Chàng thanh niên vui sướng nắm tay của cô, nói: "Chị Trình Hạ, cảm ơn chị! Hi vọng sau này còn có thể hợp tác với chị." Đối mặt với ánh mắt đầy hy vọng của chàng thanh niên, Trình Hạ chân thành gật đầu một cái, không nói gì. Trong miệng toàn là rau cải, thật sự không mở miệng nổi. Anh không phải khách sáo? Lại thật sự tranh thủ cơ hội hợp tác với mình? Ánh mắt của Xuân mập dò qua xét lại trên mặt Trình Hạ, "Hai người các em không có gì chứ?" Trình Hạ thản nhiên, "Dĩ nhiên không có." Xuân mập yên lòng thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt.
Chị không phản đối em yêu đương, năm tháng tốt nhất của đời người chẳng có mấy năm, bỏ lỡ thì quá đáng tiếc." Chuyện này dĩ nhiên.
.
.
.
.
.
Không phải công ty có sách hướng dẫn cho người đại diện sao. Trình Hạ cảm động ôm lấy vòng eo to lớn của Xuân mập. Liền nghe trên đầu vang xuống một câu, "Dù sao, em cũng có tuổi rồi." Trình Hạ.
.
.
.
.
.
Hai mươi lăm tuổi! Thời điểm hưng thịnh, con số đại cát đại lợi.
.
.
.
.
. Xuân mập nói Trình Hạ xem danh sách tìm kiếm gần đây trên web. Quả nhiên.
.
.
.
.
. Không chỉ đơn thuần là đề cử hợp tác mà. Chàng trai kia, Trình Hạ lắc lắc đầu tạm thời ném ra sau đầu, cô không muốn nhận định chủ quan về một người. Giống như bàn phím piano vậy. "Kim Thịnh và Trình Hạ đang yêu nhau nha." "Mọi người xem ánh mắt của họ, chắc chắn có vấn đề." Trình Hạ.
.
.
.
.
.
Ảnh này là cảnh diễn trong phim, ánh mắt không có vấn đề, được không. Những bình luận như trên chỉ là thiểu số. Phần lớn.
.
.
.
.
.
Không hổ là những chiến binh nổi danh số một. "Trình Hạ bám anh để lăng xê, không biết xấu hổ!" "Từ chối ủng hộ!" "Trình Hạ Bitch, thật sự cho rằng việc mình làm không ai biết à!" ".
.
.
.
.
." Xuống chút nữa, Xuân mập cũng không nhẫn tâm cho Trình Hạ xem. Dính xì căng đan chính là như vậy, độ nóng nhanh chóng tăng lên, đỏ thẫm đỏ thẫm.
Hiển nhiên, đoàn phim Bạch Liên hoa là vì vậy, mới cực kỳ nhiệt tình mời Trình Hạ. "Dù sao có người chú ý cũng hơn không ai chú ý mà." Trình Hạ không để ý vỗ vỗ bả vai Xuân mập, "Yên tâm, không cần lo lắng về cân nặng của em." Xuân mập.
.
.
.
.
.
Cô đã nghĩ xong lời an ủi rồi. Nhìn Xuân mập đang sững sờ, Trình Hạ tiếp tục hùng hồn kể lể: "Tác phẩm là tác phẩm, xì căng đan là xì căng đan, em sẽ không trộn lẫn hai thứ lại.
Nhưng mà, chất lượng tác phẩm này phải được kiểm định nghiêm khắc." Nháy mắt, lại nháy mắt với Xuân mập. Xuân mập cuối cùng cũng hiểu ý, kiên định gật đầu một cái, "Nhất định." Trong lòng Trình Hạ vẫn hơi lo lắng, bộ phim truyền hình với cái tên kỳ lạ này có thực sự đáng tin cậy hay không? Cho đến khi nhận được kịch bản thử vai. Là ba phân đoạn ngắn, câu chuyện xuyên không về cuối thời dân quốc. Nam nữ chính thuộc loại oan gia, nữ chính là tiểu thư nhà giàu cao cao tại thượng Lâm An Di, lúc đầu nam chính còn là một chàng trai nghèo, Cẩu Đản. "Tại sao anh lại đến đưa cơm cho tôi?" Đây là lần đầu tiên nam chính tới trường học đưa cơm cho nữ chính. Lần thứ hai là nữ chính quên bài thi, phải để người trong nhà đưa tới. Nữ chính nhận lấy bài thi, "Tôi đã nói không muốn anh đưa tới mà!" Lần thứ ba chính là sau khi nữ chính quen với việc nam chính thường tới đưa đồ. Nữ chính nói một câu: "Anh đưa đồ rất nhanh." Trình Hạ tập trung đọc qua kịch bản, chợt nhíu mày, cũng có chút ý nghĩa. Đạo diễn cười rất hiền lành: "Nếu cô chuẩn bị xong thì bắt đầu thôi." Trình Hạ gật đầu, lại vùi đầu vào trong kịch bản. Hoàn cảnh nói ba câu nói này giống nhau, câu văn cũng tương tự, nhưng tâm trạng của nữ chính lại hoàn toàn khác nhau.
Đối với Trình Hạ mà nói, diễn ra sự khác biệt này không khó, cô suy nghĩ xem nên dùng cách thức nào sẽ thể hiện ra tốt nhất. Trong đầu chợt lóe sáng, cứ như vậy! Trình Hạ đứng lên, chạy ra ngoài, dựa vào cửa mà thở, liền cầm lấy đồ, xoay người. Chuyện này, liền xoay người, vậy sao có thể nói chuyện với nam chính. Phó đạo diễn muốn nói chuyện với đạo diễn, đạo diễn khoát tay. Quả nhiên, liền thấy Trình Hạ quay lại, lông mày chau vào nhau, bĩu môi, cáu giận nói: "Tại sao anh lại đến đưa cơm cho tôi!" Trình Hạ xoay người đi vào trong. Đột nhiên, cô lại chạy ra ngoài, lần chạy này rõ ràng khác với lần trước đó. Lần trước chính là cô gái hồn nhiên hoạt bát, lần này rõ ràng đang lo lắng nên chạy rất vội vàng. Lúc này trực tiếp lao ra, cầm lấy bài thi trong tay người đối diện, lần này không ai đối diễn với Trình Hạ, Trình Hạ chỉ đành cầm lấy không khí. Động tác của cô đột nhiên dừng lại, liếc mắt nhìn, ánh mắt rung động, là cô nữ sinh đang xấu hổ. Nhưng lập tức, cô lại nghiêng đầu, kiêu ngạo ngẩng đầu, trong âm thanh còn có tiếng thở dốc do chạy nhanh: "Tôi đã nói không muốn anh đưa tới mà!" Lần thứ ba. Trình Hạ không chạy đi ra ngoài nữa. Cô lén lút chỉnh làn váy, từ từ đi ra ngoài, đi bộ nhưng bước chân vì trong lòng đang nôn nóng nên nhanh hơn bình thường mấy phần. Ra cửa, cầm lấy đồ, ngẩng đầu nhìn đối phương, Trình Hạ ngẩng mặt cười một tiếng, dùng giọng nói nũng nịu của thiếu nữ, "Anh đưa đồ rất nhanh." Đạo diễn nhíu mày đầy hứng thú, vốn cân nhắc vì lưu lượng, ngược lại không ngờ thật sự nhặt được bảo vật.
Đóng phim, rốt cuộc vẫn cần có chút tài năng. Giờ phút này Trình Hạ đã thu vẻ mặt lại, thoải mái đứng đối diện đạo diễn, mặc ông quan sát, "Đạo diễn Lý, tôi diễn như thế nào?" Đạo diễn Lý hắng giọng một cái. Trước đó khi bọn họ mời Trình Hạ vào đoàn, bên Trình Hạ "Lạnh nhạt", ông còn lo lắng khi Trình Hạ vào đoàn sẽ lên mặt, phân đoạn ngắn thử vai lần này là để cố tình từ chối khéo Trình Hạ. Không ngờ, thực hiện tốt như phân đoạn trong tưởng tượng của ông, không, còn tốt hơn nhiều. Cách thức biểu diễn.
.
.
.
.
.
Đạo diễn Lý không khỏi nhớ tới một người khác. "Rất tốt." Trình Hạ sững sờ, ngược lại có chút xấu hổ.
Cô còn tưởng rằng đạo diễn cố tính chèn ép cô.
.
.
.
.
. Đạo diễn Lý đứng lên, khích lệ vỗ vỗ bả vai Trình Hạ, "Kỹ thuật diễn xuất thật không tồi, bộ phim này chỉ có thể dựa vào cô và Kim Thịnh thôi." "Không phải hai chúng tôi còn phải dựa vào sự chỉ đạo của đạo diễn Lý sao?" Đạo diễn Lý bị chọc cười ha ha, "Đúng, bộ phim truyền hình này còn phải dựa vào sự đồng tâm hiệp lực của cả đoàn phim chúng ta." Xuân mập nhìn Trình Hạ một cái, cũng cười theo. Lần nói chuyện này rất suôn sẻ. Lên chiếc xe trắng nhỏ, thấy Xuân mập ngẩn ngơ nhìn ngoài cửa sổ, Trình Hạ cảm thấy hình như cô có điểm không đúng lắm. "Xuân mập, hôm nay biểu hiện của em không tốt sao?" Bị điểm tên Xuân Hạ lấy lại tinh thần, "Không có.
Biểu hiện của em rất tốt." Nhưng mà biểu hiện có chút tốt quá.
.
.
.
.
. "Vậy sao." Trình Hạ lên tiếng. "Đừng suy nghĩ nhiều, ngày mai sẽ phải chụp ảnh tạo hình, đừng nghĩ đến chuyện tối nay đi ăn mừng." Trình Hạ.
.
.
.
.
.
Đây tuyệt đối là người đại diện ruột. Bên Đạo diễn Lý. Đợi sau khi Trình Hạ rời khỏi đây, nụ cười trên mặt từ từ phai nhạt đi, căn dặn phó đạo bên cạnh: "Đi, tra lại thông tin về Trình Hạ." Kỹ thuật diễn tốt, cũng có cảm xúc, tại sao đã lâu như vậy vẫn chưa nổi tiếng chứ.
Mong đừng có lịch sử quá mức đen tối, hoặc là, cô cũng đừng không cẩn thận đắc tội nhân vật lớn nào. Nơi chụp ảnh tạo hình cách chỗ ở của Trình Hạ rất gần. Trước khi ra ngoài, cô còn đặc biệt để chìa khóa ở phía trên chậu hoa. Xuân mập bảo hôm nay sẽ có người đến đổi khóa mật mã cho cô. Trình Hạ quay đầu lại liếc nhìn căn phòng nhỏ tồi tàn của mình, nếu đổi khóa cửa, giống như là.
.
.
.
.
.
Cái nhà do ba mặt tường tạo thành, lại cài đặt cửa an toàn? Hoàn toàn không thực tế. Rời đi, Trình Hạ đến khá sớm. Đến giờ đã hẹn, Xuân mập vẫn chưa tới. Người không nổi tiếng không có tư cách đến trễ. Nếu đến trễ, tóm lại sau khi xuống xe sẽ phải đối mặt với những gương mặt khó chịu.
Vừa vào đoàn, thế nhưng ngoài dự kiến gặp được một người quen. Kim Thịnh. Hơn nữa, hình như người đại diện của anh cũng chưa đến. Nhìn quanh một vòng, vẫn chưa nhiều nhân viên đoàn phim đến.
Lúc này nếu như bị người khác chụp được sẽ bị hiểu lầm mất thôi. Kim Thịnh đi tới trước mặt Trình Hạ, vẫy vẫy tay, "Trình Hạ." Trình Hạ kinh ngạc, "Hả?" Kim Thịnh đến gần. Trình Hạ lui về sau một bước theo bản năng. Kim Thịnh cau mày, đoán rằng Trình Hạ bị lời bịa đặt trên mạng làm tổn thương, "Có phải chị đã đọc những tin nhắn ở trên mạng hay không? Người hâm mộ của em không hiểu chuyện lắm, em thay mặt họ xin lỗi chị." Trình Hạ nói không nên lời: ".
.
.
.
.
.
Không phải, lần đầu tiên tôi dính xì căng đan với người khác, căng thẳng." Kim Thịnh nghẹn lời: "Một lần thì lạ, hai lần là quen.
.
.
.
.
." Không đúng, sao lời này có hơi không đúng lắm. Trình Hạ cũng không nhịn được bị chọc cười. Nhìn chàng thanh niên chừng hai mươi đối diện đang xấu hổ, một cậu em trai nhỏ, cô có gì mà không được tự nhiên chứ. Huống chi, hai người còn phải quay phim cùng nhau suốt ba tháng, chuyện này phải được giải quyết. Cô cười nói: "Người hâm mộ của cậu còn mạnh mẽ hơn cậu." Vẻ mặt Kim Thịnh cứng đờ. Trình Hạ vội vàng dừng câu chuyện, đâu có minh tinh nào vui vẻ khi nghe người ta châm biếm về người hâm mộ của mình.
Mà cô.
.
.
.
.
.
Thích lên mặt dạy đời, lỡ lời. Lần đầu tiên nam nữ chính gặp mặt, sẽ không liền.