Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

100: Tỏ Tình


trước sau


Tiêu Minh Dạ phát hiện mình không có tuyệt chiêu nào để trừng phạt tên lưu manh Chung Ý Thu này cả, có lẽ sẽ có một ngày mình bị thằng nhóc này chọc tức chết cho coi.

Sáng mới vừa bảnh mắt mà Chung Ý Thu đã hỏi sâu xa, “Anh chưa trả lời chuyện hôm qua đâu đấy.”
“Chuyện gì?” Tiêu Minh Dạ mới vừa tỉnh ngủ, vẫn còn mơ màng.
“Anh thích đàn ông à?” Chung Ý Thu hiếm khi nằm thẳng, không nóng không lạnh hỏi.
“Không thích.”
“Vậy anh không thích em đúng không?” Mặc dù là nghe lời từ chối, nhưng Chung Ý Thu cũng không có rối rắm như hồi tối.
“……”
Chung Ý Thu quay đầu nhìn về phía Tiêu Minh Dạ, lỗ tai cọ qua áo gối, giọng nói nhỏ nhẹ lại biến thành cực đại, lần đầu tiên nảy sinh phóng túng vì người khác.
Tiêu Minh Dạ nâng tay che đôi mắt lại, Chung Ý Thu thấy hầu kết của hắn phập phồng, môi mở ra phun mấy chữ, “Chung Ý Thu, anh thích em.”
Hắn che đôi mắt lại, không phải vì không có can đảm đối mặt, mà là mười chữ này đối với Tiêu Minh Dạ mà nói rất xa lạ và ngại ngùng.

Đối với người bình thường mà nói, 23 tuổi thật ra chỉ là một đoạn đường ngắn ngủn, còn Tiêu Minh Dạ như đã trải qua hết cả đời người, hắn độc lai độc vãn đã lâu, sớm đã học được khắc chế, không có kỳ vọng thì mới không có thất vọng.

Chung Ý Thu như là lễ vật trời tặng, hắn từng nghĩ tới, có phải ông trời cũng cảm thấy không công bằng với mình, cho nên mới đem Chung Ý Thu tới cho mình hay không?
Nếu trải qua cực khổ để đổi lấy Chung Ý Thu, thì Tiêu Minh Dạ mãn nguyện trả giá.
Chung Ý Thu thấy vành tai của hắn hồng như là muốn lấy máu, nhấp miệng cười vui vẻ, quay đầu nhìn chằm chằm nóc nhà màu nâu, phảng phất mỗi một mảnh gỗ lại lần nữa phát ra mầm non xanh mởn.
“Tiêu Minh Dạ, em cũng thích anh.” Chung Ý Thu cũng học dáng vẻ của hắn, lấy tay che mắt, trịnh trọng nói.
Tiêu Minh Dạ quay đầu, như là không phục.

Chung Ý Thu nhân lúc hắn chưa mở miệng phản đối thì nhanh chóng ngồi dậy trước, bang —— vỗ tay hô: “Đề tài đã kết thúc, anh hết cơ hội!”

Tiêu Minh Dạ: “……”
“Mau đứng lên, hôm nay có thể cưỡi ngựa.” Chung Ý Thu hưng phấn nhảy qua người hắn, tùy tiện mang giày vào rồi chạy ra mở cửa.
Tiêu Minh Dạ: “……”
—— mình cần phải có tuyệt chiêu mới được!
Ngày 28 tháng chạp, ông trời hôm qua vất vả rọi nắng cả một ngày, hôm nay lại muốn hạ tuyết.

Sáng sớm Chu Luật Thư chở Phương Khoản Đông tới để châm cứu lần cuối cùng cho chú Nghĩa.
“Ê chân dài ——” Chu Luật Thư vào sân nhìn thấy Tiêu Minh Dạ thì khoa trương kêu một tiếng, giơ ngón tay cái nói: “Thằng nhóc mi giỏi quá nha! Mười người đi cùng với mi, ai ai cũng khen mi hết lời, cứ nói mi là anh hùng thời bình đó.”
Chú Nghĩa: “Anh hùng gì vậy?”
Chu Luật Thư ngạc nhiên nhìn về phía Tiêu Minh Dạ, “Mi không nói gì hết à? Khiêm tốn quá nhỉ ——”
Chung Ý Thu cũng rất muốn biết, nhưng cậu đoán đó không phải là chuyện gì tốt cả, nên không dám hỏi.
Chu Luật Thư tựa lưng vào ghế ngồi, tạo dáng như là người kể chuyện, “Nói ——”
“Đứng đắn chút đi.” Phương Khoản Đông thấp giọng trách mắng.
Chu Luật Thư lập tức quy củ ngay, “Phía bắc tuyết rơi nhiều, xe bị nhốt ở trên đường hàng dài hàng dài nhìn không thấy đường đi, bọn họ bị chặn lại ở trong núi, nên không mua được đồ.

Ban đầu còn thái bình, thời gian dài, hết lương thực, nên có mấy người nổi tà tâm đánh cướp.

Tiêu Minh Dạ —— tới một người hắn đánh một người, tới một đám hắn chọi một đám! Do vậy bọn họ mới bảo vệ được đồ vật cho tới khi thông đường.”
Lòng dạ Chung Ý Thu rối loạn, nhìn Tiêu Minh Dạ đang nghiêm túc dầm bột ớt, ánh mắt có kiêu ngạo lẫn đau lòng.
Chu Luật Thư móc ra một bọc tiền ở trong túi ra đưa cho Tiêu Minh Dạ, nói: “Ông chủ Vương bảo tôi đưa cho cậu, trừ bỏ tiền công thì 500 này là tiền cảm ơn, nếu không có cậu, thì ông ấy bị lỗ chuyến hàng này rồi.”
Tiêu Minh Dạ bình tĩnh nhận lấy, gật gật đầu nói: “Cảm ơn.”

Chu Luật Thư làm màu từ nãy giờ, mà phản ứng nhàn nhạt của Tiêu Minh Dạ làm hắn vô cùng thất vọng, chọc nhóc Chung Ý Thu vẫn vui hơn, nên hắn dời mục tiêu, “Nhóc không về nhà ăn Tết à?”
“Tuyết quá lớn, không có xe.”
“Lo cái gì, anh chở nhóc về!”
Chung Ý Thu: “…… Không cần, chờ thêm mấy ngày nữa……”
Châm cứu xong, chú Nghĩa trả hết tiền còn thiếu cho Phương Khoản Đông, coi như là hoàn thành trị liệu.

Tuy nhiên, quá trình dưỡng thương sau này còn quan trọng hơn, nên Phương Khoản Đông đặc biệt viết đơn thuốc cho chú.
Bọn họ đưa tới mấy giỏ trái cây, lúc về cũng không rảnh tay.

Chú Nghĩa sắp xếp một giỏ đồ ăn lớn, có thịt và cá khô, thêm nửa túi khoai lang đỏ.

Bọn họ không trồng trọt, đều mua lương thực ở ngoài, nên chú Nghĩa bảo Tiêu Minh Dạ khiêng một túi gạo, một túi đậu trắng, một túi bột ngô cùng một túi gạo nếp cho vào xe.
Phương Khoản Đông ngượng ngùng, nói cái gì cũng không thu một hai phải trả tiền cho chú Nghĩa, Chu Luật Thư ngăn, cười nói: “Đây đều là tâm ý của chú mà, sau này cháu bao trái cây cho mọi người.”
“Vậy cũng được, ha ha!” Chú Nghĩa rất thích tính hào sảng của hắn.
“Nhưng mà ——” Chu Luật Thư úp úp mở mở nói: “Bữa nay tới còn có một chuyện nữa ——”
Chung Ý Thu vừa thấy ánh mắt tà tính của hắn là biết không có gì tốt rồi, nên vội vàng nói: “Tiểu Hắc còn quá nhỏ, anh không nuôi được đâu, với lại sắp tới Tết rồi, anh nhẫn tâm để ba mẹ con nó chia ly hay sao?”
Chu Luật Thư: “……”
Tiểu Hắc cuối cùng vẫn được để lại ăn Tết, Chu Luật Thư thương tiếc rời đi.

Chung Ý Thu nhẹ nhàng thở ra, giục Tiêu Minh Dạ mau dẫn ngựa lên trấn.

Chú Nghĩa đã soạn sẵn danh sách đồ Tết cần mua, nhớ tới cái gì là thêm cái đó, cũng do tuyết rơi dài ngày, vẫn luôn không thể đi lên phố, dẫn tới cái danh sách này càng ngày càng dài.
Chung Ý Thu lần đầu tiên cưỡi ngựa, không ngờ nó chạy nhanh và vững quá chừng, không hổ là ngựa chiến.

Tiêu Minh Dạ bảo cậu ngồi ở phía trước mà cậu không chịu, cảm thấy tư thế ôm ấp quá xấu hổ, vốn định ngồi ở sau nhân cơ hội ôm eo Tiêu Minh Dạ, kết quả dọc cả đường đi người không là người, tới nhà chú Đao rồi mà vẫn chưa thực hiện được.
Chú Đao hơn 50 tuổi, sống một mình ở dưới chân núi cách không xa thị trấn.

Chú từng tham gia chiến tranh, bởi vì gương mặt được chia thành hai nửa bởi một vết sẹo kéo dài từ trán đến tận cằm, cho nên người ta gọi chú là chú Đao.

Trước kia chú từng có vợ và con, con trai vừa được hai tuổi thì không biết bị bệnh gì mà chết, người vợ sau này không mang thai được nữa, không chịu nổi đả kích, không biết là trượt chân hay là tự sát, rớt xuống sông chết đuối.

Từ đó về sau, chú Đao không đi bước nữa, sống một mình cho đến tận bây giờ.
Có thể là do từng là lính nhập ngũ, nên chú Đao và Tiêu Minh Dạ khá thân thiết, ông nuôi mười mấy con ngựa, chăm sóc chúng như con đẻ của mình, ai mượn cũng không cho, chỉ có Tiêu Minh Dạ lâu lâu mượn cưỡi thì được.
Núi tuyết thấp thoáng sau lưng, căn nhà và trại nuôi ngựa của chú Đao như ngăn cách với thế giới loài người, không ai dám tới quấy rầy.

Còn chưa tới nơi mà Chung Ý Thu đã bảo Tiêu Minh Dạ dừng lại, hai người cầm dây dắt ngựa, trên đường nghe Tiêu Minh Dạ giới thiệu, cậu còn nghĩ chú Đao là một tiền bối đáng kính trọng, nên lần đầu tiên gặp mặt phải làm lễ nghĩa thật tốt.
Gương mặt của Chung Ý Thu bị đông lạnh đến trắng bệch cơ hồ hòa hợp thành một màu với trời xanh tuyết trắng, đôi môi đỏ thắm cắn chặt như là có chút khẩn trương, Tiêu Minh Dạ im lặng nhìn, chiều chuộng trong mắt không có lời nào diễn tả được.
Chú Đao có dáng người cường tráng, khác với lứa tuổi trung niên thường có, nói chuyện dứt khoát lưu loát, tiếng cười sang sảng như tiếng chuông lớn, thậm chí có thể nghe được âm thanh thoát ra từ ngực chú, ông nuôi râu tóc, đôi mắt sáng ngời, vết sẹo dài không làm chú hung dữ, mà ngược lại giống với một ông chú tiêu sái hơn.
“Chào chú ạ, cháu tên là Chung Ý Thu, là bạn của Tiêu Minh Dạ.” Chung Ý Thu hơi hơi khom lưng chào hỏi.
Chú Đao hốt hoảng bởi lễ tiết trịnh trọng của cậu, đẩy đẩy cái mũ cao bồi trên đầu, cười ha ha: “Ai nha —— xin chào xin chào!”
Tiêu Minh Dạ trả ngựa xong rồi tính đi ngay, thời tiết không tốt cho lắm, sợ là sẽ đổ tuyết, mua đồ xong còn phải nhờ Cao Tiểu Bao lái xe đưa bọn họ về nữa.
Chú Đao không muốn, “Sao vừa tới là đi rồi, trưa nay ở đây ăn cơm đi, chú nướng chân dê cho ăn!”
“Không được, để mốt tới chúc Tết rồi ăn luôn.” Tiêu Minh Dạ vẫy tay muốn đi.
Chung Ý Thu vội đi theo phía sau hắn, quay đầu lại tạm biệt thì thấy biểu tình cô đơn của chú.
“Không cần lo lắng,” Tiêu Minh Dạ như là đã hiểu tâm tư của cậu, an ủi nói: “Chú ấy ở một mình mới vui nhất, hơn nữa chú thích chơi với ngựa thôi.”
Mua từng món trên danh sách cho chú Nghĩa, nào là các loại gia vị, câu đối, pháo hoa, hạt dưa …… Hai người chưa từng có kinh nghiệm mua đồ Tết, càng mua càng khiếp sợ, đồ vật linh tinh vụn vặt mà lại quá trời.

Tiêu Minh Dạ muốn mua cho Chung Ý Thu một bộ quần áo mới, nói thẳng ra thì sợ cậu không đồng ý, yên lặng dẫn cậu tới cổng chợ.
“Không mua quần áo đâu, áo lông vũ và áo bông vẫn còn tốt.” Chung Ý Thu đứng ở cửa không đi vào.
“Mua đồ mới để ăn Tết.”
“Không cần, hết Tết là trời nóng ngay ấy mà, có mua thì cũng lãng phí thôi, sang xuân lại mua.” Chung Ý Thu nói xong xoay người bỏ đi, Tiêu Minh Dạ không có biện pháp chỉ phải từ bỏ.
Hắn hiểu rằng Chung Ý Thu muốn tiết kiệm giúp hắn, hợp đồng nhận thầu núi sau có thể ký vào sang năm, hiện tại tiền còn chưa đủ…… Tiêu Minh Dạ càng thêm khó chịu trong lòng.
Giữa trưa ăn hai chén mì thịt bò ở thị trấn, trời đã chuyển sắc, độ ấm cũng rớt xuống nhiều, tô mì vừa đặt lên bàn là lạnh ngay, trên mặt nổi lên một lớp dầu mỡ, hai người không ai nói lời nào, nhanh chóng ăn uống.
Trước khi về nhà bàn bạc mua cho chú Nghĩa một cái áo lông dê mới, Chung Ý Thu đến nơi đây được nửa năm, từ sinh hoạt đến công tác, đều do chú Nghĩa kiên nhẫn chiếu cố, bao dung, trừ bỏ Tiêu Minh Dạ thì người mà cậu biết ơn nhất chính là chú Nghĩa.
Bọn họ xách bao lớn bao nhỏ đi tìm Cao Tiểu Bao…… Đã hơn ba giờ rồi mà y vẫn chưa ngủ dậy.

Ba mẹ y mấy năm trước đã lên huyện mở cửa hàng bán bánh bao, căn nhà ở đây ngày thường không có ai, bình thường y hay ở lại căn nhà nhỏ phía sau bưu cục.
Tiêu Minh Dạ gõ vài cái lên cửa thì y mới khoác quần áo ra, vành mắt đen thui, môi da trắng bệch, người cũng gầy đi rất nhiều, Tiêu Minh Dạ nhíu mày nhìn y, nhìn mất vài phút mà không nói gì.
Khi trở về Tiêu Minh Dạ lái xe, về đến nhà nấu chén mì cho Cao Tiểu Bao, rồi mới để y lái xe trở về trấn.
Trời tối bắt đầu có bông tuyết, chú Nghĩa sầu lo nhìn bầu trời, tuyết rơi không ngừng, lo lắng mùa thu hoạch sang năm sẽ không tốt.
Chung Ý Thu lấy áo lông dê ra cho chú mặc thử, vậy mà chú Nghĩa lại ngại ngùng, trong miệng cứ luôn lặp lại, “Cháu xem cháu…… Mua quần áo làm gì…… Chú có quần áo mặc mà, lãng phí quá.” Nhưng vẫn không tự chủ mà khoa tay múa chân, nụ cười vẫn luôn nở trên môi.
Chung Ý Thu chua xót, chú Nghĩa từng tuổi này mà không có gia đình cũng không có con cái, tuy nói bà con ở cùng một thôn, nhưng lại không có ai thân thích.

Cậu nhớ tới ba mẹ mình, năm nay là năm đầu tiên cậu gửi tiền mừng Tết, tháng trước cậu có gửi cho mẹ một trăm đồng tiền, xem như hiếu kính ba mẹ.
Tiêu Minh Dạ nấu cơm, tuyết rơi thích hợp ăn lẩu, hắn đang nấu nước dùng.

Chú Nghĩa cởi áo bông thay vào áo lông dê, vừa rồi còn ghét bỏ bọn họ tiêu tiền phung phí, bây giờ lại vui rạo rực đứng ở trong phòng kêu Tiêu Minh Dạ lại đây xem.
“Chú Nghĩa……” Trương Quốc Ngôn cầm trong tay một bình rượu, trên người đầy bông tuyết, rụt cổ trong áo khoác tiến vào từ cổng sau.
Hắn mặc cái áo bông màu đen, nhìn ra được bông bên trong rất ít, vài cái nút áo đã rớt mất, lạnh co ro trong cái áo.
Chú Nghĩa vội mời hắn vào trong phòng.




trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây