Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

122: Thánh Mẫu Maria · Thu Nhi


trước sau


Tiêu Minh Dạ mua rất nhiều đồ ăn, về đến nhà là lao ngay vào phòng bếp, tư thế tôi sẽ chuẩn bị làm một bữa tiệc lớn không ai được quấy rầy.

Chung Ý Thu vẫn luôn muốn tìm cơ hội để trò chuyện riêng với hắn mà không có, chỉ phải dẫn Trần Viễn đi dạo khắp nơi.
Thời tiết cuối mùa xuân mát mẻ, hoa cải dầu che trời lấp đất đã dần dần khô héo, nhưng hoa dại đủ mọi màu sắc ở bên đường vẫn tưng bừng sức sống, mang theo sự thanh thản dưới bầu trời xanh thẳm.
“Nơi này khá tốt, rất thoải mái.” Trần Viễn duỗi người nói.
Chung Ý Thu hớn hở, “Đúng không? Em cũng thích nữa, anh chờ tới mùa hè, trái cây và rau dưa trổ bông khắp nơi, phong cảnh còn đẹp hơn cả mùa thu và mùa đông nữa!”
Trần Viễn gật gật đầu, “Xinh đẹp thì xinh đẹp, cơ mà xem mỗi ngày thì sẽ thấy chán.”
Chung Ý Thu nhìn y một cái không nói chuyện, ánh mặt trời chói chang không mở mắt ra được, làm y hơi hơi nheo lại như là đang đánh giá phương xa, có chút ngạo mạn.

Tuy rằng bọn họ mới xa cách chưa tới một năm, nhưng Chung Ý Thu phát hiện Trần Viễn đã thay đổi rất nhiều, ở trước mặt y cậu hay có cảm giác hồi hộp khó tả, cứ như là trẻ con khó che giấu được sự bồng bột trước mặt người lớn vậy.
Trần Viễn phảng phất cảm nhận được cậu không khoẻ, lại khôi phục dáng vẻ vui đùa ầm ĩ trước kia, khoác vai cậu cười nói: “Thu Nhi, ngày mai anh về.”
Chung Ý Thu kinh ngạc, “Nhanh như vậy! Mới đến một ngày thôi mà!”
“Một ngày là hiếm lắm rồi, tới thành phố này xử lý công việc mới có thời gian lại đây, ngày mai phải về, bằng không ba anh lại muốn nấu anh!” Trần Viễn nói.
Chung Ý Thu nở nụ cười, cảm giác hết thảy lại trở về như trước kia, lúc bọn họ không ai gặp biến cố.

Hồi đi học Trần Viễn từng kể rằng mình nghịch ngợm lắm, ba y không dạy nổi, thật sự hết cách, mới đào một cái hố lửa to rồi đặt xuống một nồi cỡ lớn ở trong sân, treo Trần Viễn lên cây, nấu nước ngay trước mặt y rồi bảo là sẽ luộc y, còn vừa khuấy nước vừa miêu tả toàn bộ quá trình, dọa Tiểu Trần Viễn oa oa khóc lớn, về sau vừa nghe muốn nấu là y nhanh chân bỏ chạy ngay.
Trần Viễn đè hơn phân nửa thân thể lên người Chung Ý Thu, lười nhác đi tới, nói, “Anh trở về tìm người sắp xếp, tranh thủ học kỳ sau điều em về thành phố.”
“Đừng!” Chung Ý Thu buột miệng thốt ra, nói xong liền cảm thấy không đúng, quá cô phụ ý tốt của Trần Viễn, nên cậu vội giải thích, “Em không tính quay về, mới đến chưa tới một năm mà……”

Trần Viễn nói: “Em muốn ở lại chỗ này hoài luôn sao? Sống ở vùng quê này á? Em xem trường học kìa, một phòng học đàng hoàng còn không có nữa đó? Thanh xuân, tương lai, để lãng phí ở chỗ này hay sao?”
Giọng nói có chút kích động, Chung Ý Thu không ủng hộ nhưng cũng sợ nói thêm thì sẽ cãi nhau, chỉ có thể nói, “Em không nghĩ rời đi…… Ở chỗ này em học được rất nhiều thứ, hơn nữa……”
Chung Ý Thu muốn nói rồi lại thôi, cậu có chút ngượng ngùng nói ra.
“Hơn nữa cái gì?” Trần Viễn hỏi.
Chung Ý Thu hắng giọng, quyết tâm nói, “Anh nói trường học này không có hy vọng, nếu người trẻ tuổi có văn hóa như em cũng không muốn ở lại, thì chẳng phải nơi này vĩnh viễn sẽ không có hy vọng hay sao?”
Trần Viễn cười, thở dài nói, “Em không hề thay đổi một chút nào hết, vẫn là Thánh mẫu Maria · Thu Nhi!”
Đây là biệt danh mà Dư Bác Sơn đã đặt cho cậu, nguyên do là Chung Ý Thu hành xử rất công tâm, luôn tỏ thái độ tích cực, lạc quan với tất cả mọi người, biệt danh này không phải là có ý gì xấu, chỉ là cảm thấy tính cách này không tốt, lo lắng nó sẽ gây hại cho cậu trong tương lai.
Chung Ý Thu lại không cho là như vậy, cậu hiểu rõ bản thân mình, cậu không giống với thánh mẫu có lòng bao dung bác ái với mọi người, cậu là người ích kỷ, thậm chí có đôi khi sẽ có chút tư tâm.
Kỳ thật, biểu hiện ra lạc quan chỉ là một cách để cậu trốn tránh, cậu không muốn mình bị trầm cảm hoặc bị ảnh hưởng bởi cảm xúc bi quan, cho nên tận lực nghĩ mọi thứ đều tốt đẹp.
Chung Ý Thu cũng nâng cánh tay đặt ở trên vai Trần Viễn, bả vai của hai người san sát nhau, chạy vội về trước như hai đứa trẻ nhỏ.
Sắp tới mùa hè, chưa chạy được vài bước thì đã ra mồ hôi, Trần Viễn tự nhiên lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán của Chung Ý Thu, nghiêm túc nói: “Thu Nhi, đừng ngớ ngẩn, em về lại thành phố đi, tìm một đơn vị ổn định, hoặc là đi theo anh làm kinh doanh.

Em ở đây, về sau làm sao? Cưới vợ quê, cô ấy trồng trọt em dạy học à? Rồi sinh mấy đứa con.

Con cái của em, mục tiêu cuối cùng cũng là muốn thoát khỏi nông thôn, vào thành phố sống.”
Chung Ý Thu gật gật đầu, cậu không nghĩ Trần Viễn nói sai, mỗi một dân quê có lẽ đều nghĩ đến thành phố, đây là lý tưởng cuộc sống của bọn họ.
“Trần Viễn, cảm ơn anh.” Chung Ý Thu nói, “Anh nói rất đúng, em sẽ nghiêm túc suy xét.

Nhưng là, có một số việc cần phải có người tiên phong, hơn nữa, em tiếc nuối rời xa mấy đứa nhỏ ở đây lắm.”

Trần Viễn bị cậu chọc tức, một chuyên đơn giản mà không thèm nghe, đầu óc bị nước cuốn trôi mất rồi!
“Em có chắc là thương mấy đứa nhỏ đó không?” Trần Viễn tức giận rống, “Anh thấy là thương anh hai Tiêu gì đó thì đúng hơn?”
Chung Ý Thu hoảng sợ, không ngờ y đột nhiên lớn tiếng với mình, Trần Viễn tuy rằng mặt ngoài lễ phép văn nhã, kỳ thật tính tình y không tốt, có chút dễ giận, nhưng y dễ giận dễ tan, có đôi khi giống một đứa trẻ con vậy đó.
Không đợi Chung Ý Thu nói chuyện, Trần Viễn lại hỏi, “Cái người Tiêu Minh Dạ vừa thấy là biết đã không tốt rồi, có khi dễ em không?”
“Làm gì có? Anh đừng có nói người ta vậy chứ!” Chung Ý Thu lập tức nói, “Anh ta cao ráo lại khỏe mạnh, cũng không thích nói chuyện, cho nên mới nhìn thì thấy hung dữ, thật ra rất tốt bụng, em tới đây toàn do anh ấy chăm sóc, bảo vệ không đó, bằng không đã sớm ngốc mất tiêu rồi!”
Trần Viễn càng giận, “Em xem! Anh nói có một câu mà em đã trả treo mười câu rồi!”
Chung Ý Thu cũng có chút bực mình, “Người ta từng đi lính đó, mặt ngoài lạnh nhạt nhưng nội tâm ấm áp, anh ấy đối xử tốt với anh lắm, đặc biệt mua đồ mới cho anh thay, sữa đậu nành mỗi ngày hơn 6 giờ đã bán hết, anh ấy dậy sớm mua cho anh, toàn tâm toàn ý chiếu cố anh, mà anh còn nói xấu người ta nữa hả?”
Trần Viễn từ nhỏ đến lớn sống trong nhung lụa, tính tình thiếu gia, chuyện gì cũng phải nghe lời y, đặc biệt là khi y không vui, Chung Ý Thu và Dư Bác Sơn đều nhường y, hiện tại Chung Ý Thu vì một người ngoài mà cãi nhau với y! Có thể tưởng tượng được y có bao nhiêu tức giận!
Y hận lòng tốt của mình bị coi là lòng lang dạ thú, giận dữ hét, “Em nói cái gì? Mắt em mù à? Có thấy ánh mắt anh ta nhìn em không, giống…… Giống…… Giống một con sói xám theo dõi bé mũ đỏ!”
Chung Ý Thu: “……”
Phụt.
Hai người đều bị cái so sánh trẻ con này làm cho bật cười, cười cười còn ngại không đã ghiền, lại giống vừa rồi ôm bả vai đối phương vừa đánh vừa cười loạn.
Chung Ý Thu cười đau cả bụng, ngồi xổm trên mặt đất nói: “Anh đang nói chuyện quái quỉ gì vậy?”
Trần Viễn vốn tìm một so sánh nào hay ho một chút, nhưng là nghẹn nửa ngày cũng nghĩ không ra, tùy tiện vớt ra được một từ, lúc này cũng bị bản thân chọc cười.
Y ngồi xổm xuống đối diện với Chung Ý Thu, vẻ mặt nghiêm túc tính lấy lại mặt mũi, “Chính là ý đó đó! Anh ta nhìn em kì lạ lắm, em cẩn thận một chút, lưu manh chân chính thì mặc kệ đối phương là nữ hay là nam!”
Chung Ý Thu hoảng loạn, mở to mắt, đuôi mắt không tự chủ được nhướn lên, nghĩ thầm không lẽ Trần Viễn đã nhìn ra gì rồi?
Trần Viễn thấy dáng vẻ ngờ nghệch của cậu, còn tưởng cậu bị dọa sợ, giải thích, “Em chưa vào xã hội nên không biết, dạng người nào cũng có……”
Chung Ý Thu chớp mắt nghi ngờ nhìn y, ngơ ngác hỏi, “Có đàn ông lưu manh anh à?”

Trần Viễn ước chừng nhìn chằm chằm cậu ba phút, đứng lên hít sâu một hơi, hét lớn một tiếng, “Cút về ăn cơm!”
Chung Ý Thu: “…… Em nói sai gì hả?”
Tiêu Minh Dạ mua hai cái chân dê, giữa trưa hầm một nồi thịt dê to, còn thừa một cái nói buổi tối nướng ăn.

Rồi vào thôn mua một con ngỗng cùng một con vịt, bắt thêm mười mấy con lươn mập mạp.

Mua mấy cân thịt bò xào cùng ớt xanh cay nồng, mùi hương khiến cho người ta chảy nước miếng.
Tiêu Minh Dạ làm cơm giống như con người của hắn, hào sảng mang theo chút dã man, phần ăn đã to số lượng lại lớn rất đã ghiền.
Đừng nói bọn Chung Ý Thu, đến cả Trần Viễn thường xuyên vào nam ra bắc ăn qua khách sạn lớn, cũng chưa thấy qua một bàn đồ ăn nào phong phú đến vậy.

Giữa trưa không dám uống rượu trắng sợ buổi chiều trễ việc, chú Nghĩa vào thôn mua rượu mà người ta nấu tại nhà.
Ăn thịt uống rượu làm Trần Viễn chân chính cảm nhận được hương vị dân dã, tự do và phóng túng.
Ăn cơm xong Trần Viễn có hơi say nói đi nằm một lát, Chung Ý Thu nhân cơ hội chạy vào phòng bếp.

Tiêu Minh Dạ đang soạn mấy hộp đồ ăn cho vào túi.
“Làm gì vậy?” Chung Ý Thu dựa vào vai hắn hỏi.
Tiêu Minh Dạ nói: “Mang cho Lục Tử.”
Chung Ý Thu cười, “Anh hai thật tốt bụng!”
Tiêu Minh Dạ tính nói “Không tốt bằng bạn em”, nhưng hắn nhịn xuống, nói như vậy chỉ biết tăng thêm phiền não cho Chung Ý Thu thôi.
Chú Nghĩa và Vương Văn Tuấn về trường, Chung Ý Thu nhìn cửa phòng Trần Viễn đã đóng.

Cậu đóng lại cửa phòng bếp, đi tới ngồi xổm xuống chui vào giữa Tiêu Minh Dạ và cái thớt, rồi chậm rãi đứng lên, mặt đối mặt ôm eo Tiêu Minh Dạ.

Chung Ý Thu hôn hôn đôi môi đang cắn chặt của hắn, “Anh đừng giận mà, anh ta tặng em món quà quý như vậy, bọn mình cũng cần phải trả lễ.”
Tiêu Minh Dạ cúi đầu nhìn ánh mắt đáng thương của cậu, nói, “Anh không giận.”
Chung Ý Thu rõ ràng không tin.
Tiêu Minh Dạ lại hỏi, “Cái món đồ kia bao nhiêu tiền?”
Chung Ý Thu không muốn nói nhưng cũng không muốn lừa hắn, hào phóng trả lời, “Cái mới hơn mười ngàn đồng.”
Tiêu Minh Dạ hơi hơi trợn to mắt, hắn nghĩ món đồ này không thường thấy, nhưng không ngờ nó mắc đến vậy luôn à? Mình cực cực khổ khổ tích cóp trong nhiều năm mà cũng chỉ vừa đủ mua thôi.
Chung Ý Thu sợ nhất dáng vẻ bất lực của hắn, nghiêng đầu ngậm lấy môi của hắn, chậm rãi hôn môi, muốn học cách đưa đầu lưỡi vào nhưng vẫn chưa bắt được trọng điểm, động tác có hơi chút hấp tấp.
Tiêu Minh Dạ há mồm dung túng cho cậu tiến vào, nhẹ nhàng mút lấy đầu lưỡi của cậu.
Hôn môi đã rồi, Tiêu Minh Dạ hôn hôn giữa mày của cậu, than nhỏ nói, “Xin lỗi em, trước giờ anh không hỏi mơ ước của em là gì.”
Chung Ý Thu chua xót, “Không cần phải nói xin lỗi, em cũng chưa hỏi anh mà, bọn mình chưa hiểu nhau nhiều, nhưng mà bọn mình có thời gian, có thể chậm rãi tìm hiểu.”
Tiêu Minh Dạ dùng sức ôm chặt cậu vào lòng, cánh tay thô cứng gắt gao thít chặt lấy eo lưng cậu, vùi đầu vào cổ Chung Ý Thu không ngừng cọ xát làn da mịn màng của cậu.
Ngón tay của Chung Ý Thu chậm rãi vuốt đầu hắn, như trấn an một con sư tử bị thương.
Bên tai vang lên tiếng Tiêu Minh Dạ nghẹn ngào nỉ non, “Thu Nhi, về sau chỉ có anh mới được gọi là Thu Nhi, không cho người khác gọi……”
Buổi chiều dẫn Trần Viễn dạo núi nhỏ một vòng, y rất thích nơi này, ra chủ ý nói, “Có thể xây mấy căn biệt thự, sau này bán cho người thành phố.”
Chung Ý Thu không đáp, trong lòng lại yên lặng nói mơ à! Nơi này là của tôi, ai cũng đừng hòng mua!
Cậu kể chuyện sửa đường cao tốc cho Trần Viễn nghe, người làm ăn suy nghĩ khác, y giống với Chu Luật Thư, đôi mắt lập tức sáng rỡ, hỏi thăm núi trước có người nhận thầu chưa?
“Không phải anh cảm thấy nông thôn không có tiền đồ à?” Chung Ý Thu tức giận hỏi.
Trần Viễn cao thâm khó đoán nói: “Có tiền đồ hay không thì không ai dám nói, mấy năm nay kinh tế phát triển quá nhanh, mỗi năm đều có biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Thu Nhi! Chúng ta ở thời gian nước lũ, may mắn trải qua thời đại tốt đẹp nhất, nhất định phải bắt lấy cơ hội!”




trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây