Chung Ý Thu lợi dụng tính logic của dân khoa học tự nhiên để nhẩm tính thời gian đi thăm nhà Lục Tử: Chạng vạng thì không được, hoàng hôn thì con người dễ bị hoàn cảnh ảnh hưởng đến cảm xúc, hơn nữa một khi nói lâu thì mẹ của Lục Tử chắc chắn sẽ giữ cậu lại ăn cơm.
Buổi sáng cũng không được, bây giờ chậm rãi bắt đầu thu hoạch vụ thu, buổi sáng thời tiết mát mẻ sẽ muốn xuống ruộng làm việc.
Sau giờ ngủ trưa thì vừa vặn nhất, lúc này ai cũng ở nhà, nên cậu cầm một bình mật ong rồi đi.
Trong sân không có ai, một con mèo già lười biếng nằm ở dưới bóng cây ngáy ngủ, nghe tiếng bước chân thì ngẩng đầu ngạo mạn đánh giá Chung Ý Thu.
Chung Ý Thu thích thú, đi từ từ qua rồi ngồi xổm xuống muốn sờ nó, mới vừa duỗi tay đã bị móng vuốt mềm mại cào một cái, lại câu lấy bình mật ong trong tay cậu đi.
“Ý Thu tới ——” Trương Hồng Anh đeo tạp dề từ phòng bếp ra tới, xoa xoa bột mì dính trên tay hô to.
“Thím ơi ——” Chung Ý Thu đứng lên chào, “Ăn cơm chưa thím?” Trương Hồng Anh dọn ghế dựa ra cho cậu ngồi, nói: “Ăn rồi, thím đang làm bánh nướng áp chảo.
Trương Hồng Anh vội vàng lấy cái ly pha trà cho cậu, nói: “Làm cho con hai đó mà, thai lớn, trời nóng ăn không ngon, nên thím làm bánh nướng áp chảo cho nó mang về nhà, muốn ăn thì nấu canh là được.
” Chung Ý Thu chưa thấy qua phương pháp ăn này bao giờ, nhưng có nghe chú Nghĩa nói qua bình thường thì người trong nhà không ăn như vậy, nhưng tới ngày mùa cần làm món đơn giản để lấp đầy cái bụng thì sẽ dùng tới nó, họ sẽ làm rất nhiều để dành ăn dần dần, lúc ăn thì sẽ cắt ra từng miếng vừa miệng, thêm thịt, miến và rau xanh, rồi bỏ vào ăn chung với canh.
Món bánh quẩy nhúng sữa đậu nành nóng cậu còn không chịu được, huống chi là món này, vừa nghe liền khó chịu.
Nhưng là chị hai đang mang thai, ăn uống không ngon miệng thì cũng không nên đối phó như vậy được.
Chung Ý Thu do dự một chút, vẫn hỏi, “Chị hai đang mang thai cần bổ sung dinh dưỡng, ăn cái này không tốt lắm đâu thím?” Trương Hồng Anh lấy thêm một cái ghế, dọn trà ngon ra bàn, kéo kéo quần áo mướt mồ hôi rồi ngồi xuống nói: “Ý Thu, con không khác gì con trai của thím nên thím không giấu gì con…… Bên nhà chồng nó thích ăn cay, trời nóng nên một ngày ba bữa toàn làm mấy món cay lạnh để ăn, Ngọc Nga mang thai không ăn cay được, càng cay thì bụng càng đau, mà mẹ chồng nó thì không nấu cơm riêng cho nó ăn, mà thân hình nó càng ngày càng bất tiện, nên thím làm bánh nướng áp chảo cho nó mang đi, khi đói bụng có thể ăn đỡ đói.
” Chung Ý Thu nghe thì nín thở, nhưng loại chuyện gia đình này cậu không có cách, ly hôn, phản kháng căn bản sẽ không dùng tới, cho dù là Trương Hồng Anh làm mẹ ruột, phần nhiều là khuyên con gái nhịn một chút, chịu đựng là được.
Trương Hồng Anh thở dài nói: “Thôi, những lời này thím chưa nói với ai, chỉ nói cho con biết.
” Chung Ý Thu sẽ không khuyên, đưa bình mật ong qua, “Thím ơi, cái này tặng cho thím.
” “Cho thím làm gì! Con để dành làm nước uống đi.
” “Không sao, con có ba bình lận, cái này cho thím.
” Trương Hồng Anh nhận lấy, lại vội vàng đi cắt dưa hấu cho cậu ăn, Chung Ý Thu vội gọi bà lại nói không cần đâu.
Hai người im lặng ngồi vài phút, Chung Ý Thu nghĩ ra vài phương án mà không biết nên vào đề như thế nào, nói cách nào để không giống như mình đang hỏi thẳng vậy? Trương Hồng Anh nghiêng đầu liếc cậu mắt một cái, tức giận hỏi, “Lục Tử nhờ con tới nói giúp chứ gì?” Chung Ý Thu: “……” “Con không tới thì thím cũng đoán được, nó chắc chắn sẽ đi cầu viện binh!” Chung Ý Thu cũng không rối rắm, nói thẳng nói: “Thím ơi, vì sao thím không đồng ý vậy? Cô Lục tài giỏi, cao ráo, lớn lên cũng không tồi, có tay nghề có bản lĩnh, người cũng thiện lương, về sau chắc chắn sẽ hiếu thảo với thím.
” Trương Hồng Anh: “Con xem, đến con mà cũng nói như vậy thì thuyết minh người ta đúng là một cô gái tốt, trong nhà có tiền nữa, con nói xem con gái tốt như vậy mà sao lại coi trọng Lục Tử hử? Cô ấy muốn tìm ai mà chẳng được?” “Lục Tử cũng giỏi lắm thím, chân thành, nhiệt tình, tốt bụng, hơn nữa hai người còn cùng một ngành nghề.
” Trương Hồng Anh lo lắng nói: “Thím thấy nhà con bé đang cần một người tới ở rể thì đúng hơn, nhà của thím điều kiện kém, cô nhi quả phụ, Lục Tử là thích hợp nhất.
” Chung Ý Thu không hiểu sao bà lại cố chấp đến vậy, “Cô Lục chưa nói là cần tới ở rể mà thím, chỉ là vì hai người bọn họ đều sống bằng nghề mộc, về sau kết hôn đi theo Lục gia ban làm việc mà thôi.
” Điều này là chuyện mà Trương Hồng Anh không muốn nhất, xụ mặt không nói, Chung Ý Thu khuyên nhủ: “Thanh danh bên ngoài của Lục gia ban, cùng với công việc của họ, về sau đều thuộc về cô ấy, Lục Tử tuy rằng có tay nghề đó, nhưng không chắc theo Lục gia ban là sẽ có tiền đồ.
” “Đi theo là thành người nhà họ Lục rồi!” Trương Hồng Anh oán giận nói.
Nói đến nói đi thì bà không thích điểm này nhất, bà không có ý kiến với đứa con riêng của cô Lục, mà còn khen ngợi một người con gái chưa có gia đình mà dám nhận con của anh mình làm con thì là một người có tình có nghĩa.
Chung Ý Thu ngược lại yên tâm, ít nhất chứng minh Trương Hồng Anh thích cô Lục, chỉ là điều kiện của hai nhà cách xa quá, sợ con trai mình bị người ta đoạt đi.
Cậu trực tiếp đề nghị nói, “Thím ơi, Lục Tử thích cô ấy thật đó, thím cũng không muốn anh ấy khổ sở mà, đúng không, nếu không thì tìm bà mối tới định thân trước để hai nhà gặp nhau, thím tâm sự với cô Lục, trưởng đoàn Lục thì sẽ biết tâm ý của nhà người ta thôi.
” Trương Hồng Anh vẫn là có chút không muốn, nhưng không muốn làm Chung Ý Thu mất mặt, càng không muốn con trai khó xử, nên đồng ý.
Chung Ý Thu tự cảm thán là mình đã hoàn thành nhiệm vụ, nhân lúc trời chưa tối chạy lên núi báo tin vui cho Lục Tử, vừa vặn có cô Lục ở đó, nên Tiêu Minh Dạ trực tiếp hỏi ý của cô luôn, nếu cô gật đầu, thì hắn sẽ tới tìm trưởng đoàn Lục để chính thức cầu hôn, hẹn ngày để hai gia đình gặp mặt.
Cô Lục búi tóc cao, khoe ra cần cổ rám nắng, làn da đàn hồi nhìn qua rất gợi cảm, cô cười cười với Chung Ý Thu, nhìn Lục Tử bên cạnh chỉ biết cười ngượng ngùng, gật gật đầu nói “Được”.
Tuy ngày hôm qua rầm rì không đồng ý với Tiêu Minh Dạ, nhưng sang sáng hôm sau thì Chung Ý Thu vẫn chạy xe máy đi tìm Phương Khoản Đông.
Cậu tính toán kĩ rồi, hai ngày nữa sẽ khai giảng, một khi hiệu trưởng Thẩm và Vương Văn Tuấn về ở thì bọn họ sẽ không còn cơ hội ngủ chung nữa đâu.
Khi đến y quán thì Phương Khoản Đông đang châm cứu cho bệnh nhân, đánh mắt bảo cậu tự tìm chỗ ngồi đi, Chung Ý Thu cũng không khách khí, pha trà rồi chạy ra sân sau kéo Tiểu Hắc ra khỏi chuồng, ép nó chơi với mình.
Đợi hơn nửa giờ mới xong, Phương Khoản Đông mướt mồ hôi cả người, tiễn bệnh nhân xong, đi tắm thay quần áo rồi mới ra sân, đau lòng nói: “Cậu tha cho chó đi!” Tiểu Hắc bị cậu ép nằm ngửa để soi mắt, vất vả lắm mới được giải cứu, phóng chân chạy đi trốn.
“Sắp khai giảng chưa?” Phương Khoản Đông hỏi.
“Vâng, ngày mốt.
” Chung Ý Thu nói xong, trong đầu đột nhiên hiện lên một tia ánh sáng, kích động nói: “Hôm nay là kỉ niệm 1 năm của em đó! Ngày này năm ngoái em tới đây nè!” Phương Khoản Đông phối hợp vui mừng với cậu, “Chúc mừng, chúc mừng, thời gian trôi qua thật nhanh.
” Chung Ý Thu lại nói: “Em còn cảm thấy thời gia trôi qua chậm quá, đã xảy ra quá nhiều chuyện, như là đã qua nhiều năm rồi đó, giờ quay đầu lại mới qua một năm thôi hà.
” Phương Khoản Đông chê cười, “Đúng là có quá nhiều chuyện đã xảy ra, chủ yếu là yêu đương, hay là ở cùng đàn ông.
” Chung Ý Thu còn xấu hổ với người khác, chứ ở trước mặt y thì như là đồng loại, không hề có kiêng kị mà làm càn, không biết xấu hổ cười rộ lên.
Phương Khoản Đông đi ra quầy sửa sang đơn thuốc, cậu thò lại gần nói: “Anh Phương, anh cho em thêm một chút thuốc đó đi.
” “Dùng xong rồi?” “Dạ.
” Phương Khoản Đông liếc cậu một cái, “Dùng rất nhanh.
” Chung Ý Thu: “A…… Ha ha……” “Dùng ít thôi ——” Chung Ý Thu lo lắng hỏi, “Thuốc này quý lắm hả anh?” Phương Khoản Đông chuyển sang hộp thuốc, cúi đầu nhấp miệng cười, “Ý anh là em dùng ít thôi!” Chung Ý Thu: “……” Cầm thuốc lại mặt dày, nhỏ giọng nói: “Bán cho em dầu bôi trơn và áo mưa luôn đi.
” Phương Khoản Đông: “……” “Tiêu Minh Dạ nói anh Chu mua đồ nhập khẩu…… Rất khó mua, anh ấy mua ở đâu vậy, lần sau bọn em tới đó mua.
” Phương Khoản Đông không để ý tới cậu, đi đến cạnh cửa sổ vươn đầu ra bên ngoài nhìn.
Chung Ý Thu nghi hoặc, “Anh nhìn cái gì?” Phương Khoản Đông: “Anh xem có phải có người đổi bảng hiệu của tiệm anh đi rồi hay không?” Chung Ý Thu: “……” Chu Luật Thư không ở nhà, mà hai người bọn họ đều không phải là người biết nấu cơm, Phương Khoản Đông đi ra quán ăn gần nhà mua vài món thức ăn trở về, cắt thêm trái cây còn trang trí đẹp mắt, làm giống như bọn họ ra nhà hàng đắc tiền để ăn cơm vậy.
“Ố là la! Hai người biết hưởng thụ quá ha!” Trương Lăng Phong đổ mồ hôi đầy người từ bên ngoài tiến vào.
“Ăn gì chưa?” Chung Ý Thu đứng lên kéo ghế cho hắn ngồi.
Trương Lăng Phong cao tầm trung có hơi béo, mang mắt kính cận, liếc mắt một cái là biết hắn là thầy Trung Y, hắn lau mồ hôi ngồi xuống nói: “Ăn gì vậy? Bận đến bây giờ cả nước miếng cũng chưa nuốt nữa!” Chung Ý Thu bày chén đũa ra giúp hắn, cậu đã quen thuộc vật dụng ở đây lắm rồi, lấy một lon bia từ tủ lạnh ra cho hắn.
Phương Khoản Đông hỏi, “Còn chưa giải quyết xong à?” Trương Lăng Phong ừng ực ừng ực uống hết nửa chai bia, khà một hơi nói: “Chưa, từ ngày hôm qua đến bây giờ, hai bên cãi cọ còn chưa giải quyết được gì hết.
” Chung Ý Thu hỏi, “Làm sao vậy?” Trương Lăng Phong nói: “Chuyện dược liệu đó mà, trước kia ba tôi tìm mua thuốc của lái thương nhỏ, giờ phòng khám biến thành bệnh viện Trung Y, cần nhiều lượng thuốc hơn, lái thương nhỏ không cung ứng đủ, nên tìm tới mấy chỗ lớn, mấy ngày rồi mà vẫn chưa thỏa thuận được giá cả.
” Phương Khoản Đông biết hắn đang sầu lo chuyện này nên giải thích thêm: “Có rất nhiều lái thương lớn, chủ yếu là có một số nơi không chính quy, không dám bảo đảm chất lượng.
” Chung Ý Thu không hiểu mấy việc này, hỏi: “Dược liệu trung y đắt lắm à?” “Chủng loại bất đồng thì giá cả bất đồng, dược liệu trân quý thì hiện tại có tiền cũng rất khó mua được loại tốt nhất.
” Trương Lăng Phong đáp.
Chung Ý Thu ăn mấy miếng dưa mật, cảm giác hô hấp cũng ngọt ngào theo, thuận miệng nói: “Anh mở bệnh viện Trung Y thì sao không tự trồng thuốc luôn?” Trương Lăng Phong cười, “Chỗ nào dễ dàng như vậy, đầu tiên là không có đất, đất đai hiện giờ toàn trồng lương thực, ai dám bỏ mà đi trồng mấy cái này, hơn nữa có vài loại dược liệu cần khí hậu thích hợp.
” Tiểu Hắc đang xoay quanh dưới chân bàn, muốn nhặt đồ ăn vụng, Chung Ý Thu dùng chân chọc nó xong, nghe xong lời này, thì đầu óc xoay chuyển, hỏi: “Trong núi có thể trồng được không?” “Sao lại không? Nhưng núi ở đâu ra mà trồng?” “Tôi có núi.