Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

193: Cháu Không Được


trước sau


Chú Nghĩa tiễn hai vợ chồng Trịnh Tề Quân ra về, Chung Ý Thu còn đang ảo não vì câu nói sai vừa rồi, giải thích với Phương Khoản Đông thêm một lần nữa: “Anh Phương, vừa rồi em nhanh miệng quá, em không có ý đó đâu.


Phương Khoản Đông: “Có ý gì?”
“Chính là không có ý bảo anh Chu mang Hạo Viễn đi chữa bệnh……”
“Anh biết, cậu đừng đặt ở trong lòng.


Chung Ý Thu buồn bực, “Ai, em nên nhờ chú Nghĩa viết hộ một câu ‘Thận trọng từ lời nói đến việc làm’ để dán trên đầu giường mới được!”
“Dán ở đầu giường có ích lợi gì, dán ở trên trán mới được.

” Phương Khoản Đông trêu.

“Dán cái gì lên trán vậy?” Hiệu trưởng Thẩm và chú Nghĩa cùng nhau tiến vào, theo sau còn có Dương Lâm Sâm.

Chung Ý Thu vội nói: “Không có gì không có gì……”
Dương Lâm Sâm là khách, nên chú Nghĩa vội vào nhà lấy lá trà và ấm trà ra pha trà.

Hiệu trưởng Thẩm ngăn lại, “Đừng phiền phức, cho anh ta uống nước là được.


“Tôi muốn uống trà.

” Dương Lâm Sâm u oán nói.

Chung Ý Thu: “……”
Nhóm tiểu hòa thượng lần đầu tiên thấy người mặc cảnh phục, đứng ở cửa phòng bếp tò mò nhìn chằm chằm.

Hạo Thật là đứa nhỏ không sợ trời không sợ đất, ngửa đầu lớn tiếng hỏi, “Chú là chú cảnh sát hả?”
Thính lực của nó có chướng ngại, cho rằng mọi người cũng giống với mình, cho nên nói chuyện vô cùng lớn tiếng, thanh âm ngọt ngào, giòn giã, nghe đặc biệt đáng yêu.

Dương Lâm Sâm bị đôi mắt tròn xoe đó đánh bại không khác gì đám người lớn kia, bế thằng bé lên, nhe răng trợn mắt làm mặt quỷ, “Đúng vậy, mi có sợ không?”
“Con không phải là người xấu, con không sợ!” Hạo Thật đặc biệt tự tin.

Dương Lâm Sâm giương hai tay giơ thằng bé lên cao, ném tới ném lui như lái phi cơ, dọa Hạo Thật oa oa gọi bậy rồi lại hưng phấn cười ha ha.

“Được rồi, ném nữa là nó hôn mê đó, buông xuống nói chính sự đi.


” Hiệu trưởng Thẩm nói.

Chung Ý Thu: “Chính sự gì vậy?”
Dương Lâm Sâm thả Hạo Thật xuống, hiếm lạ dùng sức xoa mặt nó, Hạo Thật bị làm đau, tay đấm chân đá tránh thoát ma trảo của hắn.

“Mẹ con bé kia điên rồi à?” Dương Lâm Sâm ngậm thuốc lá hỏi.

Án tử của Trịnh Lệ Lệ hắn có biết, cho nên quen Chu Xuân Mỹ và Trịnh Tề Quân, vừa rồi ở cửa gặp được chú Nghĩa tiễn bọn họ ra về, liếc mắt một cái là nhìn ra cô ta không bình thường.

Phương Khoản Đông chen vào nói, “Không tính là bị điên, bị kích thích ý thức hỗn loạn thôi.


“Vậy chẳng phải là điên à?”
Phương Khoản Đông: “……”
Dương Lâm Sâm lại hỏi Chung Ý Thu “Bọn họ còn tin giáo không?”
“Không tin, lần trước Vương Văn Tuấn hỏi Trịnh Tề Quân, anh ta nói tin con mẹ nó trứng!” Chung Ý Thu trả lời.

Cậu vốn nói tiếng phổ thông, đổi thành giọng địa phương y như đúc, làm cả đám cười phun.

Dương Lâm Sâm cười rớt cả điếu thuốc, nhặt lên thổi thổi rồi ngậm bên miệng, ý vị thâm trường nói: “Đây là điểm đột phá.


“Điểm đột phá gì?”
“Sau khi con bé đó xảy ra chuyện, tôi từng đi điều tra, nhà của Trịnh Tề Quân là cứ điểm của hội giáo ở Trịnh gia trang, hắn và Chu Xuân Mỹ là tổ trưởng, trong nhà cung phụng thờ thần.

” Dương Lâm Sâm bậc lửa đốt thuốc, hít sâu một ngụm rồi nói tiếp theo: “Tôi có đi tìm hai vợ chồng đó, lúc ấy con bé vừa bị ép tự sát, mà bọn họ vẫn là dầu muối không ăn, hỏi gì cũng không phối hợp.


Mọi người chưa từng nghe hắn nói về chuyện này lần nào cả.

Lúc Trịnh Lệ Lệ gặp chuyện, đồn công an trên trấn chỉ xử lý nó theo một vụ án tự sát mà thôi, không có miệt mài theo đuổi nguyên nhân đằng sau, đoán chừng là Dương Lâm Sâm tự chủ trương đi điều tra đây mà.

“Vậy giờ sao? Anh cảm thấy bọn họ sẽ nói sao?” Chung Ý Thu hỏi.

Dương Lâm Sâm cười tà, “Con gái chết đương nhiên là hắn đau khổ, nhưng hai người họ còn trẻ, có thể sinh thêm vài đứa nữa, nhưng vợ lại phát điên đã gây đả kích rất lớn cho hắn, hơn nữa bởi vì chuyện của đứa trẻ mà cha hắn bị kích thích đến chết, Trịnh Tề Quân hiện tại là bị buộc đến tuyệt cảnh, trước kia hắn băn khoăn sợ bị chủ trả thù, giờ đi đến nước này, thì đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc.



Chung Ý Thu nghe hắn nói Trịnh Tề Quân không vì Trịnh Lệ Lệ chết mà hận giáo chủ, không vì thương tâm hối hận mà phối hợp cảnh sát điều tra, còn nói “Tuổi còn trẻ có thể sinh con”, thì trong lòng khá chua xót, cậu cảm thấy Dương Lâm Sâm nói quá thực tế, nhưng cũng không thể không thừa nhận hắn nói chính là sự thật.

Hiệu trưởng Thẩm nói: “Lúc này mà đi tìm cậu ta nữa thì hẳn là có thể mở miệng.


Chú Nghĩa hỏi, “Tìm nó làm gì? Bảo nó báo án hay là tố cáo giáo chủ?”
Dương Lâm Sâm rít mấy lần là hết điếu thuốc, lại móc ra một cây ngậm, “Kêu hắn báo án cũng vô dụng, nhưng vừa rồi tôi có nói, nhà hắn trước kia là cứ điểm, dưới trướng của hắn và Chu Xuân Mỹ cũng có mấy chục cá nhân, các giáo đồ mỗi tháng sẽ giao tiền, bọn họ còn phải mở họp, giảng kinh lung tung rối loạn, còn có truyền đạt tư liệu nữa, chắc chắn là có bút ký, đây là chứng cứ mà chúng ta cần, bắt ngay lúc họ tụ tập cũng rất quan trọng, nhưng nếu muốn tống đám đầu mục vào tù, thì chứng cứ quan trọng hơn.


Mọi người đều bừng tỉnh hiểu ra, nghĩ quả nhiên là phải dựa vào cảnh sát, đừng nhìn Dương Lâm Sâm ngày thường giống một tên lừa gạt, thời khắc mấu chốt vẫn rất thông minh.

Chung Ý Thu xung phong nhận việc, “Để tôi đi, trước kia Trịnh Lệ Lệ là học trò của tôi, tôi có lý do đi tìm Trịnh Tề Quân.


“Cậu không được!” Dương Lâm Sâm vung bàn tay lên gọn gàng dứt khoát cự tuyệt, sau đó cười hì hì dí sát vào bên cạnh, “Chuyện ‘tẩy não’ này là sở trường của hiệu trưởng nhà các cậu đấy.


Hiệu trưởng Thẩm: “……”
Chung Ý Thu: “……”
Hiệu trưởng Thẩm ra vẻ lười để ý đến hắn, nói, “Tôi không quen Trịnh Tề Quân, cần phải có người đi theo giới thiệu một chút.


“Để tôi đi.

” Chung Ý Thu tiếp tục tích cực nhấc tay.

“Cháu không được!” Chú Nghĩa lập tức nói.

Chung Ý Thu: “……”
Chú Nghĩa bỏ qua ánh mắt đáng thương và khao khát của cậu, nghĩ nghĩ nói: “Có người thích hợp nhất, nhưng sợ là hắn không đồng ý thôi.


“Ai?”
“Hiệu trưởng Trịnh.


Chú Nghĩa phân tích nói, “Đây dù sao cũng là chuyện đắc tội với người ta, toàn bộ gia đình của Trịnh Tề Quân ở cùng một thôn, nó hận thì hận, nhưng cũng sợ những người này trả thù, mà hiệu trưởng Trịnh là bà con với nó, lúc trước cũng là vì chuyện của Lệ Lệ mà bị khai trừ, có mối quan hệ này, thì chắc là Tề Quân sẽ đồng ý…… Có điều nó cũng sợ bị nhà Tề Quân trả thù.



Dương Lâm Sâm: “Chú Nghĩa đi khuyên ổng đi, cháu dám vỗ ngực bảo đảm, không sợ bị trả thù, chờ bọn đầu mục bị bắt, các giáo đồ bị dạy dỗ một trận, thì tự nhiên sẽ không còn vấn đề gì nữa.


“Được, để tối nay chú tìm khuyên hiệu trưởng Trịnh.


Cuối cùng hiệu trưởng Trịnh cũng đồng ý, chuẩn bị tìm một ngày không ai để ý thì dẫn hiệu trưởng Thẩm đi tìm Trịnh Tề Quân.

Chung Ý Thu bị đả kích, xung phong nhận việc hai lần đều bị mọi người vô tình cự tuyệt, đùng đùng chạy lên núi tìm Tiêu Minh Dạ cáo trạng, kết quả Tiêu Minh Dạ nghe xong còn rất vui vẻ, tỏ vẻ Dương Lâm Sâm và chú Nghĩa quá giỏi, từ chối hay lắm.

Chung Ý Thu lại oán hận xuống núi, trước khi đi còn thả một câu hai ngày nữa sẽ không lên núi tìm Tiêu Minh Dạ!
Thời tiết càng ngày càng lạnh, đại hội thể thao cũng càng ngày càng gần, mỗi ngày sau khi tan học sẽ tập thể dục theo đài, nên các đội viên đều phải ở lại huấn luyện một giờ.

Năm nay lá cây thuốc lá bán rất có tiền, nên hầu bao nhỏ của Chung Ý Thu rất sung túc, sau khi bàn với chú Nghĩa, thì cậu đi mua đồng phục cho các học sinh tham gia đại hội thể thao, khiến các vận động viên nhỏ kiêu ngạo đầy hưng phấn, chúng nó tự hào vì được mặc bộ đồ thể dục này đó.

Viên Binh lên lớp 3 thành tích càng ngày càng tốt, thi học kỳ 1 đạt hạng nhất toàn khối, nên Chung Ý Thu lén tặng nó một cái bàn tính.

Hiện tại là hiệu trưởng Thẩm dạy Toán học cho lớp 3, Chung Ý Thu nghe hắn nói qua học kỳ sau sẽ bắt đầu dạy bàn tính, yêu cầu mỗi học sinh mua một cái, nên cậu liền ghi tạc trong lòng, nghĩ tới tình hình nhà của Viên Binh, coi như quà tặng khích lệ cho nó đi.

Đồng ruộng bắt đầu thu hoạch, Viên Binh không giúp được gì, chủ nhật cũng tới tìm Chung Ý Thu chơi, dẫn mấy tiểu hòa thượng ở trong sân hái quả hồng, làm túi lưới cột vào cây sào trúc, mấy đứa nhỏ lung lay mấy lần mà thật sự hái xuống không ít.

Chu Luật Thư và Phương Khoản Đông mua chiếc xe hơi nhỏ mới, dừng ở cửa sân, lỗ tai của bọn nhỏ còn thính hơn cả người lớn, lập tức buông đồ vật trong tay chạy tới xem của lạ.

Hai người bọn họ mỗi lần tới đều mang theo rất nhiều trái cây, bọn nhỏ lại thèm, làm thành một cái đuôi đi theo phía sau hai người bọn họ.

“Đều có đều có, xếp thành hàng.

” Chu Luật Thư chỉ huy một đám con nít ranh.

Chung Ý Thu đang soạn giáo án, nghe thấy tiếng thì chạy ra, “Em có phần không?”
“Đi xếp hàng đi.

” Chu Luật Thư trêu ghẹo.

Chung Ý Thu không để ý tới hắn, nhận lấy cái thùng trong tay Phương Khoản Đông, hỏi, “Sao các anh tới đây mà không gọi điện thoại trước?”
“Hôm nay không có việc bận nên tới chơi.


Chu Luật Thư phát xong trái cây, rồi lấy hai cái ghế ngồi xuống, vẫy tay kêu, “Hạo Viễn lại đây.



Hạo Viễn cẩn thận nắm gáy Hạo Thật để nó không ngã vào thùng trái cây, nghe Chu Luật Thư kêu, thì ôm Hạo Thật lên, la to: “Dạ, bác Chu.


Chu Luật Thư bất đắc dĩ nhìn về phía Phương Khoản Đông, “Ai! Gọi bằng bác Chu nghe sao mà già thế này.


“Anh không già à?” Phương Khoản Đông mỉm cười nói.

“Anh thấy anh đang tuổi ăn tuổi lớn đó!” Chu Luật Thư không e lệ chớp mắt với y.

“Được rồi, nói chính sự.

” Chu Luật Thư nhìn Hạo Viễn, nghiêm túc nói, “Bác Phương là bác sĩ, y giả nhân tâm, em ấy thiện tâm, không có khả năng biết rõ tay mi có thể trị mà thờ ơ lạnh nhạt, bọn ta bàn bạc sẽ trị bệnh giúp mi.


Hạo Viễn ngơ ngác đứng yên, có chút thấp thỏm lo âu, vẫn luôn nuốt nước miếng không nói nên lời, Hạo Thật còn nhớ thương thùng trái cây, nhân lúc nó đang ngây người thì trượt xuống khỏi người nó, hai cánh tay của Hạo Viễn còn đang giữ tư thế ôm người, mà trong lòng ngực lại trống không, có vẻ như nó bị choáng váng mất rồi.

Chung Ý Thu khiếp sợ, lo lắng Phương Khoản Đông bị ảnh hưởng bởi câu nói của mình hôm đó, cậu bị dày vò tính mở miệng giải thích, nhưng Chu Luật Thư đã nói ra, Hạo Viễn cũng ở chỗ này, nên cậu không thể đánh mất hy vọng của đứa nhỏ này được.

Chu Luật Thư chuyển lời nói: “Nhưng có điều này, bác là dân kinh doanh, không có lòng từ bi như sư phụ của mi, bác không tin trên thế giới này có Bồ Tát, càng không tin làm từ thiện không cầu hồi báo, cho nên bác giúp mi là có điều kiện.


Hạo Viễn dù sao cũng là một đứa nhỏ, nhất thời chân tay luống cuống không biết nên tỏ vẻ như thế nào, nhưng Chu Luật Thư nói có điều kiện, làm sự sợ hãi vừa rồi của nó dần biến mất.

Chu Luật Thư không đợi nó tỏ thái độ, nói tiếp: “Là bác đề nghị cho nên bác và bác Phương sẽ cho mi một nửa kinh phí, một nửa còn lại phải do mi ra tiền, tuy mi từng chịu khổ nhưng vẫn là một đứa trẻ, nghĩ tới nghĩ lui việc có thể cho mi làm chính là đi hái trái cây ở vườn trái cây, tính tiền công như các công nhân khác, ngày nghỉ thì đi làm, mi có thể xin ý kiến của sư phụ trước.


“Được…… Có thể…… Con làm……” Hạo Viễn như sợ hắn đổi ý lập tức đồng ý, cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói nên lời, chỉ có thể nhảy ra từng chữ từng chữ.

Phương Khoản Đông không đành lòng, bổ sung nói: “Tay con không thể chậm trễ, tuổi càng nhỏ làm phẫu thuật khôi phục càng nhanh, cho nên nghỉ đông năm nay bác sẽ dẫn con lên bệnh viện tỉnh, bọn ta sẽ ứng tiền trước, còn lại thì từ từ trừ dần.


Hạo Viễn vẫn luôn im lặng, giờ phút này bật khóc thành tiếng, xem ra nó cố nén đã lâu, nước mắt nước mũi lập tức chảy ra hết, bùm —— quỳ xuống, “Bác Chu…… Bác Phương…… Để con dập con dập đầu với hai bác……”
Nói xong lại là “Phanh phanh phanh” hợp với ba cái dập đầu, Chu Luật Thư và Phương Khoản Đông ngồi không nhúc nhích, thản nhiên nhận lấy.

Hạo Thật không hiểu ra sao, nó thân với anh Hạo Viễn nhất, thấy anh nó khóc thì cũng khóc toáng theo.

Chung Ý Thu: “……”
Trong sân loạn thành một đoàn, Chung Ý Thu dỗ hết đứa này đến đứa kia, bận đến sứt đầu mẻ trán.

Chu Luật Thư và Phương Khoản Đông liếc mắt nhìn nhau, tâm ý tương thông cười rộ lên, hai tay đặt ở trên thành ghế nắm chặt lấy nhau.

Mọi người đều không chú ý, lúc này Viên Binh lén lút dịch đến cạnh Chu Luật Thư, nhỏ giọng lấy lòng, “Bác Chu ơi, con cũng muốn đi hái trái cây……”




trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây