Chung Ý Thu không nghĩ tới lá gan của Tiêu Minh Dạ lại lớn đến như vậy, bây giờ là giờ đổi tiết, may mắn là trời lạnh nên bên ngoài không có ai. Khi cậu quay lại văn phòng thì mặt vẫn còn hồng, trong lòng lại nhộn nhạo đầy lông chim, lảo đảo lắc lư cào cào cả toàn thân.
Lý Hoành Phi thò qua tìm cậu nói chuyện bị sắc mặt sắc tình của cậu làm cho hoảng sợ, “Anh bị gì vậy? Bị giáo viên nữ nào đùa giỡn à?” Chung Ý Thu: “…… Không có.” Lý Hoành Phi nheo mắt, để lộ ra hai cái má lúm đồng tiền thật sâu, trêu cậu: “Anh cả, có phải anh đang yêu ai không?” Chung Ý Thu im lặng, thật sự bắt đầu tự hỏi mình có đang yêu hay không? Thích một người có tính không? Nhưng mà đối phương lại không biết tâm ý của cậu…… Đây gọi là gì? Yêu thầm chăng? “Thật luôn!” Lý Hoành Phi thấy cậu không nói gì mà xoay mắt, dáng vẻ nghiêm túc tự hỏi không thể tin được. “Không có…… Còn chưa có.” Chung Ý Thu đẩy cái mặt sắp dán sát lên mặt mình ra, vội đổi đề tài hỏi, “Cậu có chuyện gì à?” Lý Hoành Phi cười như hoa nở rộ, đắc ý nói, “Tôi thu phục được một người, giỏi không?” “Thật sự? Lợi hại như vậy! Ai?” “Diêm Thục Hoa, giáo viên dạy Văn lớp một, cô ấy nghe em trình bày xong không chỉ đồng ý, mà còn tình nguyện gia nhập vào đội của mình nữa!” Chung Ý Thu cười cười nhìn hắn, Lý Hoành Phi lập tức xấu hổ, thẹn quá thành giận nói, “Anh cười cái gì? Không được nghe bọn họ nói bậy!” Diêm Thục Hoa tới trường dạy học sớm hơn Chung Ý Thu nửa năm, học tới học kì một lớp 11 thì bỏ học, vốn tính ra thành phố làm việc, khi đó trường học có hai giáo viên nghỉ dạy, nên hiệu trưởng Trịnh tìm tới cô.
Năm nay cô chưa tới 18 tuổi, khá thấp khoảng hơn một mét năm mươi, mặt tròn tròn, mắt to, lúc cười nhìn rất thân thiện. Chung Ý Thu cười là vì cậu nghe mấy giáo viên nữ nói giỡn, hình như mọi người đều biết Diêm Thục Hoa có tình ý với Lý Hoành Phi.
Cậu thấy cô gái này tuy rằng diện mạo thường thường, nhưng tính cách rộng rãi, lạc quan, có năng lực, vừa nói là cười, dáng vẻ rất là hiền hậu. Cũng không biết Lý Hoành Phi có ý gì hay không, Chung Ý Thu đang muốn nhân cơ hội hỏi một chút, thì bị Lý Hoành Phi nhìn ra ý đồ, lập tức ném xuống một câu, “Tối nay em và Trương Quốc Ngôn sẽ tới thăm chú Nghĩa.” Tiết cuối cùng trong ngày là tiết của Chung Ý Thu, cậu tính đi đưa áo bông cho Tiêu Minh Dạ rồi nhắn với hắn là tối nay Lý Hoành Phi và Trương Quốc Ngôn sẽ tới ký túc làm khách, kêu hắn về sớm một chút để nấu cơm.
Tới chỗ tường viện thì vừa vặn gặp Tiêu Minh Dạ kéo một xe gạch lại đây, trên tay lái treo một cái túi dài, Chung Ý Thu đi tới đón thì phát hiện là dùng cỏ khô bên đường cột lại, mới lạ hỏi, “Đây là cái gì?” “Mở ra nhìn xem.” “Cho tôi à?” Chung Ý Thu kinh ngạc. “Ừ.” Mở lớp giấy thô bên ngoài ra thì thấy bên trong còn một lớp giấy trắng, mở ra giấy trắng Chung Ý Thu mừng rỡ thấy một cây kẹo hồ lô đỏ rực, trước giờ cậu chưa từng thấy cây kẹo hồ lô nào lớn như thế này cả, đếm đếm một hồi thì phát hiện ra nó có tới mười mấy viên sơn tra. “Sao có nhiều quá vậy?” Cậu cười tươi. “Kế bên nhà cu Đen làm kẹo hồ lô, tôi bảo người ta gọp ba cây lại làm một.” Tiêu Minh Dạ thấy cậu vui mừng như đứa trẻ con, cũng cười tươi theo. Chung Ý Thu muốn ăn một cái nhưng tiếng chuông vào học đã vang, cẩn thận gói lại rồi treo lên, vội vàng nói chuyện nấu cơm với Tiêu Minh Dạ rồi chạy tới lớp học. Buổi tối Trương Quốc Ngôn và Lý Hoành Phi cùng nhau tới, hắn cầm theo một cái túi không biết bên trong là gì, Chung Ý Thu xắt rau ở trong bếp, gã tiến vào chào hỏi với Tiêu Minh Dạ xong rồi không biết nói gì với Chung Ý Thu, nhẹ nhàng gật gật đầu đi ra ngoài.
Từ sau khi cãi nhau ở văn phòng xong, hai người không ở chung với nói chuyện thêm một lần nào nữa, bây giờ còn muốn ngồi ăn cơm cùng thì quả thật rất xấu hổ, tuy Chung Ý Thu không cảm thấy có gì, nhưng cậu có thể hiểu được tình cảnh nhà Trương Quốc Ngôn, huống hồ chuyện đã qua khá lâu rồi. Vương Văn Tuấn hôm nay rất nhiệt tình, Chung Ý Thu hiểu tâm tư của y, hoạt động đọc sách giờ chỉ còn Trương Quốc Ngôn là chưa nói, nếu gã có thể phối hợp thì chuyện đã thành công, nhưng mỗi ngày sắc mặt gã hết đen thì lại đỏ, chỉ sợ gã ngại phiền không muốn tham gia. Chú Nghĩa rót rượu, Trương Quốc Ngôn giơ tay ngăn lại, “Cháu không uống, thuốc lá và rượu đều giới hạn.” “Không sao, hôm nay uống một chút thôi.” Chú Nghĩa tiếp tục rót. Chung Ý Thu sợ Trương Quốc Ngôn xấu hổ cho nên không chủ động nói chuyện, chỉ lo ăn cơm, hiếm lạ là Tiêu Minh Dạ khá nhiệt tình với gã, cùng uống vài ly với gã. Môi Trương Quốc Ngôn hơi dày, người tương đối hàm hậu, gã uống rượu rất thống khoái, ngưỡng cổ uống cạn cả ly mà mặt không mảy may suy suyễn, “Chú Nghĩa, cháu vốn nên cùng tới với mọi người, nhưng tình hình nhà cháu chú cũng biết rồi đấy,” nói xong lấy ra cái túi đặt ở sau lưng giao cho chú Nghĩa, “Hai mươi quả trứng gà này là chút tâm ý của cháu.” Chú Nghĩa nghe xong chua xót, bắt lấy túi trả lại, “Tới đây là đã có tâm ý rồi, đem cái này về cho mấy đứa nhỏ trong nhà đi.” Trương Quốc Ngôn nói không cần, hai người đẩy qua đẩy lại, Chung Ý Thu nhìn thấy thì càng mệt tim, sợ bọn họ làm vỡ đống trứng gà, duỗi tay lấy cái túi nói: “Tôi nhận giúp chú Nghĩa nhé.” Chú Nghĩa: “……” Trương Quốc Ngôn ngây ra một lúc rồi cười gượng hai tiếng, “Thầy Chung nhận cũng được.” Vương Văn Tuấn rèn sắt khi còn nóng vội kính gã một ly, “Tôi vừa vặn có chuyện muốn bàn với thầy Trương đây, được không? Mấy ngày nay thấy anh bận quá nên tôi chưa nói được, cũng may hôm nay anh ghé thăm.” Chung Ý Thu khiếp sợ nhìn y, Vương Văn Tuấn như thay đổi thành một người khác, mặc cái áo lông trắng, tóc mái lòa xòa trước trán, gương mặt trắng trẻo thêm với biểu tình khiêm tốn, hoàn toàn khác với dáng vẻ bất cần đời, độc miệng thường ngày. Trương Quốc Ngôn rất hưởng thụ, có chút ngượng ngùng nói, “Đừng nói như vậy, thỉnh giáo với không thỉnh giáo gì chứ.” “Tôi còn trẻ không có kinh nghiệm, còn phải học nhiều ở anh.”
Chung Ý Thu ngả mũ bội phục, cậu nghĩ tới một câu —— co được dãn được! Vương Văn Tuấn lại kính gã một ly, cúi người nói: “Tôi có một ý tưởng chưa hoàn thành, muốn trưng cầu ý kiến của anh một chút, xem có được thích hợp hay không?” “Gì vậy?” Vương Văn Tuấn như là nhớ lại chuyện cũ cười khẽ nói: “Tôi nhớ hồi tôi học lớp bốn, cô tôi về thăm nhà có đem theo một quyển sách cũ 《 tuyển tập truyện ngắn 》, đó là lần đầu tiên tôi đọc sách ở bên ngoài, nhớ rất rõ là quyển truyện đó nói về một cậu bé mồ côi người nước ngoài gặp nhiều chuyện kì bí, có người khổng lồ cao hai mét, có người lùn như quả bí đỏ…… Tuy rằng trưởng thành biết đó là hư cấu, nhưng khi đó nó ảnh hưởng rất nhiều tới tôi.
Chưa bao giờ nghĩ tới trong sách là một thế giới muôn màu muôn vẻ đến vậy, lúc ấy có bỏ đói cũng phải đọc, nhưng mà điều kiện ở nông thôn có giới hạn, giáo viên và cha mẹ đều nói đây là sách giải trí, vừa vô dụng vừa tốn tiền.” Trương Quốc Ngôn cảm thán, “Giống nhau cả thôi, đi học còn không kham nổi huống chi là mua sách!” “Tôi tính mở một hoạt động cho trường,” Vương Văn Tuấn vào thẳng chủ đề, “Mỗi tuần dành ra một tiết ngoại khóa đọc sách cho bọn học sinh, tiểu thuyết, danh tác hay là tiểu thuyết võ hiệp gì đó, sau đó chia sẻ, bồi dưỡng năng lực đọc hiểu và thuyết minh cho bọn nhỏ.” Trương Quốc Ngôn như là nghe được nghĩ tới gì đó, bất đắc dĩ nhíu mày, “Ý tưởng khá hay, nhưng mà kiếm sách ở đâu?” “Mượn chỗ thầy Chung, cậu ấy và thầy Tiêu tính mở một thư viện cho trường.” Trương Quốc Ngôn khiếp sợ nhìn về phía Chung Ý Thu, nhìn chằm chằm không chớp mắt, đến mức làm Chung Ý Thu ngượng ngùng, khẽ cười nói: “Không phải là thư viện gì lớn, tôi góp nhặt một số sách cũ tính cho học sinh mượn, nhưng là số lượng có hạn không thể cho nhiều người mượn cùng một lúc, cho nên có bàn với thầy Vương là cho mỗi lớp mượn một quyển, để học sinh tập đọc.” Trương Quốc Ngôn gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Chuyện tốt…… Chuyện tốt.” “Thầy Trương có muốn để lớp mình tham gia không?” Chung Ý Thu hỏi thẳng. Trương Quốc Ngôn không ngờ cậu nói chuyện với mình, cũng do chuyện khen thưởng lần trước mà hai người còn cãi nhau, vội đồng ý nói: “Làm, đương nhiên làm.” Chung Ý Thu nhẹ nhàng thở ra, cứ nghĩ gã sẽ từ chối, ai dè gã thoải mái đồng ý ngay. Trương Quốc Ngôn ngồi suy nghĩ một hồi mới nhận ra, duỗi tay chỉ chỉ Vương Văn Tuấn cười nói: “Làm bộ với tôi ha! Dùng nhiều lời như thế? Tôi ở trong lòng mấy người đã biến thành người gì rồi, dám đào cái hố to cho tôi nữa!” Ngày thường gã rất ít khi cười, lúc nào cũng xụ mặt khó chịu, đêm nay lại cười rất nhiều lần, Chung Ý Thu nghĩ, quả thật không thể trông mặt mà bắt hình dong. “Trời ơi! Bây giờ tôi người không người quỷ không quỷ, mấy người đều sợ tôi,” Trương Quốc Ngôn than nhẹ, “Ai mà chẳng có tuổi trẻ hả? Hồi tôi mới làm giáo viên, cũng muốn làm gì đó cho bọn trẻ…… Nhưng mà từ khi kết hôn rồi có con, từng bước từng bước trượt dài, ôi! Cơm còn không có mà ăn, nói gì đến chuyện đọc sách……”
Chung Ý Thu bị câu nói này đánh trúng, vừa đồng tình với Trương Quốc Ngôn vừa có chút hận sắt không thành thép, không hiểu một người có văn hóa như gã mà sao lại chấp nhất với chuyện có con trai đến vậy. Tiêu Minh Dạ tắm xong đi vào phòng thấy cậu vẫn còn ngồi ngốc, chê cười, “Còn đang lo cho người ta hửm?” “Không nghĩ ra.” “Vậy đừng nghĩ, tắm rửa đi ngủ.” “Để ăn kẹo hồ lô đã.” Chung Ý Thu bắt đầu mở giấy. Tiêu Minh Dạ: “…… Trễ rồi đừng ăn nữa, để ngày mai ăn.” “Không được, chuyện hôm nay để hôm nay làm.” Chung Ý Thu cắn một cái rồi đưa tới bên miệng Tiêu Minh Dạ. “Tôi không ăn, trừ phi cậu chịu để tôi đi ngủ không đánh răng.” .…. Chung Ý Thu hồi còn nhỏ thích ăn kẹo, bị hỏng mất mấy cái răng, lúc ấy trẻ con bị sâu răng là chuyện thường, nhưng mà cậu thường xuyên đi bệnh viện cho nên mẹ dẫn cậu đi nha sĩ luôn, gặp được một nha sĩ thực tập tới từ Thượng Hải, y nói với cậu rằng sáng tối đều phải đánh răng, chậm rãi dưỡng thành thói quen. Tiêu Minh Dạ từ nhỏ chỉ quen đánh răng vào buổi sáng, từ sau khi ngủ cùng với Chung Ý Thu cậu đã kiến nghị đánh răng vào buổi tối nữa, hắn ngại phiền toái không muốn, vậy mà thằng nhóc này tối nào cũng lải nhải, hình dung không đánh răng đồ ăn sẽ lên men như thế nào ở trong miệng, sâu sẽ đục khoét răng ra sao…… Hắn bị ghê tởm không đánh không được. “Đánh răng có làm anh mất miếng thịt nào không?!” Chung Ý Thu không cho hắn, tự mình một hơi ăn hết năm viên sơn tra. “Đừng ăn.” Tiêu Minh Dạ đoạt lấy gói giấy, “Ăn ngọt nhiều quá ngủ không được.” Chung Ý Thu bĩu môi hỏi, “Trả phí một lần mất bao nhiêu tiền?” “Ba mươi ngàn đồng.” “Hiện tại anh có bao nhiêu?” “3000.”