Nhật Ký Thăng Cấp Ở Hậu Cung Của Nữ Phụ

27: Chương 27


trước sau

Ban đêm, Nhu Phúc cung Y Lan điện rốt cuộc trở lại yên tĩnh, một buổi chiều này, bởi vì chủ tử bị Thái hậu trừng phạt bắt đóng cửa, sau khi nô tài trong sân biết được, cho là đi theo chủ tử như vậy cũng không còn có tiền đồ gì, đều bắt đầu buông lỏng, chậm trễ thất trách.

Còn lại ba nhị đẳng cung nữ trừ Hạnh Nhi trước mắt đã là người của nàng, cung nữ Tiểu Mi và Tiểu Đào bình thường cũng không thấy bóng dáng, Liễu Vi Dung còn thiếu chút nữa quên mất các nàng là cung nữ nhị đẳng của mình.

Hiện tại càng không cần phải nói, đoán chừng đang chuẩn bị rục rịch ngóc đầu dậy, nghĩ đến việc đi nương nhờ chủ tử khác.

Trương mama cũng không tệ lắm, không nói nhiều, làm việc vững vàng thực tế, làm cho nàng có thể bỏ qua cảm giác nàng là tai mắt của Hoàng đế, Liễu Vi Dung sẽ để cho nàng cùng vài mama nữa phụ trách phòng bếp nhỏ.

Trần mama không thuộc bất kỳ thế lực nào, nàng chỉ là người được Hoàng thượng đưa đến làm mama giáo dưỡng.

Nếu như có thể thu nạp Trần mama này làm tâm phúc, đối với Liễu Vi Dung mà nói chính là một trợ thủ đắc lực.

Lúc gần tối, Hoàng hậu phái người đến thông truyền, nói về sau Đức quý nhân không cần phải đi Ngự thiện phòng nhận đồ ăn nữa, còn đặc biệt cho phép nàng có một phòng bếp nhỏ của riêng mình.

Tin tức này đối với Liễu Vi Dung là một niềm vui bất ngờ.

Phải biết rằng, chỉ có Tần phi trở lên mới có thể có một phòng bếp nhỏ của riêng mình, từ quý nhân trở xuống cũng đừng có suy nghĩ đến.

Vừa đúng lúc rau dưa hoa quả trong không gian đã trưởng thành, đã thu hoạch được hai lần rồi, cất trong kho không ít, đáng tiếc lại không thể lấy ra, làm nàng nóng lòng muốn chết, đang nghĩ xây một bếp nhỏ trong không gian, nhưng lại không có đồ làm bếp, hôm nay lại có phòng bếp nhỏ, thật đúng là tháo gỡ cấp bách của nàng.

Thỉnh thoảng đi vào trong bếp nhỏ trổ tài nghệ, thuận tiện có thể thay đổi nguyên liệu sẵn có.

Về sau Bạch Liên có thể không cần đi Ngự thiện phòng lấy đồ ăn rồi.

Trong ngự thiện phòng không chừng có người của ai đó, nếu đưa cho nàng đồ ăn bị hạ chút thuốc, thì rất phiền toái.

Nhưng mà đồ ăn buổi tối hôm nay vẫn phải để cho Bạch Liên đi đến Ngự thiện phòng lấy, mới ăn cơm tối xong, Liễu Vi Dung lười biếng nửa nằm nửa ngồi ở trên giường tiêu cơm.

“Chủ tử, tối nay Hoàng thượng điểm bài Huệ phi nương nương.” Hạnh Nhi bưng đến một chén canh hạt sen, nghĩ đến tin tức trên đường nghe được, liền nói ra.

“Ừ…” Liễu Vi Dung miễn cưỡng đáp một tiếng, cũng không có cảm thấy kỳ quái, trán Phương Chỉ Doanh bị thương còn chưa thể thị tẩm, phía dưới chỉ còn lại Huệ phi cùng Thục phi là nhất phẩm, tối nay thị tẩm không là Huệ phi thì là Thục phi.

Nhưng mà lời nói của Thục phi ở Từ An cung hôm nay, đoán chừng đã truyền đến tai Mộ Dung Triệt rồi, cho nên hắn mới lật thẻ bài của Huệ phi.

Nhìn chủ tử uống canh hạt sen xong, Bạch Liên nhận lấy chén canh, cười nói: “Tâm tình chủ tử thật tốt.”

Hạnh Nhi cũng gật đầu.

Liễu Vi Dung liếc họ một cái: “Dù sao chủ tử các ngươi cũng đã rút thẻ bài, công khai đóng cửa cấm túc rồi, nếu là còn uống dấm chua, đó là tự tìm phiền não….”

Nói xong Liễu Vi Dung cũng cảm thấy chính mình có chút kỳ quái, nói thế nào Mộ Dung Triệt cũng là nam nhân đầu tiên trong cả hai thế giới của nàng, trong lòng tại sao lại không có ăn dấm chua chứ?

Quái lạ!

Chính bản thân mình còn không hiểu tính cách của mình, Liễu Vi Dung cũng lười suy nghĩ thêm cho rối rắm.

“Đúng rồi, Hạnh Nhi, ngày mai em đi đến chỗ Hoàng hậu nương nương một chuyến, nói ta ở Y Lan điện muốn lấy một ít hạt giống rau dưa cùng trái cây, nếu thật sự có thể, nàng có thể cho phép đào một cái ao nhỏ để nuôi hải sản thì tốt quá.” Liễu Vi Dung nghĩ đến hạt mầm trong không gian chỉ có thể bỏ hết, liền phân phó nói.

Mặc dù trước kia Bạch Liên cũng kêu người đem đến một chút hạt rau dưa cùng quả non, nhưng quá ít, cộng thêm suối trong không gian của nàng cũng không có gì cả, vừa đúng dịp Hoàng hậu đặc biệt cho phép nàng có phòng bếp nhỏ, thời điểm này mình nhờ Hoàng hậu nương nương cho phép cũng là dễ dàng hơn.

Bây giờ trong viện mới trồng được một ít rau dưa, quả non, rau dưa trong không gian được tưới nước sông liền nảy mầm, quả non cũng đang phát triển, xem ra nước sông cũng rất là hữu dụng.

Chỉ là trong tiểu thuyết không có nói đến những thứ hiệu quả trái ngược này, nhiều nhất cũng chỉ nói là mọc nhanh một chút mà thôi.

Hơn nữa cây ăn quả lớn lên bên ngoài mọc rất chậm, hình dáng so với cây trong không gian cũng khác nhau. Cây ăn quả trong không gian của nàng gần như đã có quả rồi.

Hai ngày nữa, nàng có thể ăn hoa quả trong không gian, nghĩ đến liền vui vẻ.

Mùa hè này, theo quy định ở đây nàng được phân rất ít trái cây, mỗi ngày chỉ có một ít trái cây, quả nho thì bị cắt xén một chút, cũng không đủ nhét kẽ răng, làm nàng thèm chết

“Chủ tử, chuyện này không nên phiền đến Hoàng hậu nương nương. Sẽ không tốt đâu?” Bạch Liên có chút chần chờ.

Hạnh Nhi liền vội vàng gật đầu.

“Chúng ta chỉ đi ngang qua chỗ Hoàng hậu nương nương ở, để Hoàng hậu nương nương cho người mang hạt giống đến, tránh cho sau này gặp chuyện không may.” Hiện tại nàng đã có một cách nhìn sáng suốt hơn, muốn lấy đồ từ ngoài cung vào, tốt nhất nên chọn đường quang minh chính đại thì tốt hơn.

Tránh cho đến lúc đó lại có người hãm hại vu cáo, đến lúc đó chỉ sợ có một trăm cái miệng cũng không thể nói rõ ràng.

Bạch Liên nghe vậy liền cảm thấy lạnh. Đúng vậy, tại sao nàng lại quên nơi này là hoàng cung, không phải là Liễu phủ, nếu như xảy ra chuyện liền phải nhận mệnh ngay (ý nói phải chết ý).

“Nô tỳ biết.” Sắc mắt Hạnh Nhi có chút ngưng trọng, chủ tử sẽ không dự định thật sự đem viện này biến thành nơi trồng rau chứ? Sở thích này thật sự rất kỳ quái.

Nhìn sắc trời một chút, trăng sáng mới lên cao, Liễu Vi Dung suy nghĩ thời gian hãy còn nhiều, trước chép bản Nữ tứ thư trước đi.

Nữ tứ thư bao gồm “Nữ giới”, “nội huấn”, “nữ luận ngữ”,” nữ phạm tiệp lục” tổng cộng bốn quyển.

Vừa nhìn chính là sách tham khảo chuyên dùng để tẩy não các nữ tử thành đức hạnh hiền lành.

“Bạch Liên, đi lấy nữ tứ thư Hoàng hậu nương nương đưa đến đây…”

“Chủ tử, hiện tại ngài muốn chép sách?” Bạch Liên kinh ngạc.

“Ừ, thời gian này thỉnh thoảng chép sách! ” Liễu Vi Dung gật đầu, ngồi thẳng lưng, để cho Hạnh Nhi sửa sang lại cái bàn ở bên cạnh.

Rất nhanh, Bạch Liên ôm lấy bốn quyển sách đem đến.

Liễu Vi Dung nhìn bốn quyển sách trước mặt, cầm lấy nữ giới lật vài tờ, cảm thấy rất nhức đầu, nội dung trong những quyển sách này quá khó hiểu, ý nghĩa cũng rất khó lý giải, thấy vậy trước mắt nàng cứ chép, đoán chừng nàng chép xong bốn quyển sách này, cũng không có tác dụng gì.

Nàng nắm trong tay” nữ giới”, đột nhiên rất muốn cười, Thái hậu chẳng lẽ không biết nàng là người hung vô điểm mặc (mù chữ, ít học) sao? Coi như chép nữ tứ thư cũng vô ích.

Dùng để luyện viết văn cũng tốt, dù sao nàng viết chữ bằng bút lông cũng rất khó coi.

Bỏ lại suy nghĩ trong đầu, phân phó Bạch Liên mài mực, tâm tình Liễu Vi Dung cực kỳ tốt, hừ nhẹ mấy tiếng, cầm bút lông lên, nằm ở trên bàn bắt đầu chép.

Hạnh Nhi cùng Bạch Liên hai mặt nhìn nhau, chủ tử chép sách có vẻ rất vui vẻ.

Ước chừng đến giờ Tuất, Liễu Vi Dung mới hạ bút lông xuống, xoa xoa cổ tay đau nhức, sai người chuẩn bị nước nóng tắm rửa.

Sau khi tắm rửa xong, Liễu Vi Dung tắt đèn ngủ, một đêm ngủ thật ngon.

Sáng sớm ngày hôm sau đã bò dậy, ăn xong điểm tâm, Hạnh Nhi rời đi tìm Hoàng hậu, nàng đang tản bộ ở trong sân, thuận tiện xem vườn rau một chút, nhìn thấy rau dưa xanh tốt, Liễu Vi Dung cực kỳ cao hứng.

Bạch Liên đi theo phía sau thấy chủ tử tinh thần hăng hái vui vẻ, thì cũng im lặng.

Dậy sớm còn có Trần mama, giờ phút này đang đứng ở cột bên cạnh cửa sổ, làm một mama giáo dưỡng, nàng có chút nhức đầu nhìn một vườn rau xanh mướt cách đó không xa, cùng với Đức quý nhân đang đi tới đi lui trong vườn rau.

Ngày hôm qua nàng nhận được nhiệm vụ Hoàng thượng giao, cần phải nhân lúc Đức quý nhân đóng cửa cấm túc tiến hành đào tạo cung phi.

Cái gọi là đào tạo này bao gồm cả học chữ, nhưng giáo trình học chữ rất nhanh có thể kết thúc, Đức quý nhân trí nhớ rất tốt, lại thông minh lanh lợi, học được vừa nhanh vừa tốt.

Cũng không phải lo lắng nhiều.

Tiếp theo đến lễ nghi tu dưỡng mới khiến nàng đau đầu, nói thật, Đức quý nhân này mặc dù không có dáng vẻ giống các tiểu thư khuê các, nhất cử nhất động thoạt nhìn cũng ưu nhã quý khí như vậy, ngay cả tư thế bộ dạng cũng dịu dàng thướt tha, nhưng trên người Đức quý nhân lại có một cỗ khí chất lười biếng không màng danh lợi, mơ hồ có chứa một cỗ chí khí của thư quyển ( giống như nhà nho ý, không tham công danh phú quý).

Nữ nhân không biết chữ có khí chất như vậy, khiến cho nàng là một lão mama thường gặp cung phi khi mới gặp gỡ nàng liền kinh ngạc không dứt, kỳ lạ hơn nữa là, tựa hồ đã khắc vào trong xương.

Vốn cho là nàng biết chữ, sau khi dạy nàng mới biết, đó là gà mờ, ngay cả chữ viết cũng không tốt, thật là không biết một thân khí chất kia làm thế nào xuất hiện.

Trần mama không biết, thân thể này đã đổi người rồi, dĩ nhiên khí chất không giống nhau.

Nếu không làm sao Liễu Tương Nhã tự tin như thế lại luôn luôn phòng bị nàng.

Trong lúc Trần mama đang hết sức nghi ngờ rối rắm, Liễu Vi Dung đã rời vườn rau, đi về.

Trở lại phòng ngủ, sau khi tự mình tắm rửa xong, Liễu Vi Dung sai Bạch Liên đi ra ngoài giữ cửa, một mình trở lại không gian, uốn nước linh tuyền, sau đó đem rau dưa đã trưởng thành thu hoạch hết, kiểm tra lại một lần nữa, cuối cùng nhìn thoáng qua mấy cây ăn quả trong không gian mới đi ra ngoài.

Sau khi đi ra ngoài, cảm thấy hơi nhàm chán, nàng lại không biết thêu thùa, dự định tiếp tục chép sách, ở triều đại này không có gì giải trí, hàng ngày thật sự rất khổ sở, nếu như trong triều đại này có một số sách không liên quan đến thi cử thì hay biết mấy.

Liễu Vi Dung lại chép sách thêm một lần nữa, một lần liền suy nghĩ không yên lòng.

Giấy Tuyên Thành thượng hạng tràn đầy những chữ viết bằng bút lông trông như bị chó cào.

Chép một lát, lại không muốn chép, mắt thấy trời không còn sớm, tại sao Hạnh Nhi còn chưa có trở lại? Không phải Hoàng hậu nương nương không có đồng ý chứ?

Vừa nghĩ đến Hạnh Nhi, Hạnh Nhi liền trở lại.

“Thế nào rồi, Hoàng hậu nương nương có đồng ý không?” Nàng vừa đi vào, Liễu Vi Dung liền vội vàng hỏi.

Hạnh Nhi gật đầu, cao hứng gật đầu liên tục: “Hoàng hậu nương nương đồng ý.” Nàng nói đúng hết chỗ chê, Hoàng hậu nghe được thỉnh cầu của nàng lúc đó gương mặt có chút quái dị.

Bất quá cuối cùng vẫn là đồng ý.

“Vậy thì tốt! ” Mặt mày Liễu Vi Dung hớn hở, nàng lại có thể có một không gian phong phú, tâm tình cực tốt liền cầm một khối điểm tâm lên ăn.

“Chủ tử, trên đường trở về nô tỳ còn nghe được một chuyện lớn.” Hạnh Nhi rất là bát quái mở miệng.

Chuyện lớn gì? Liễu Vi Dung nuốt xuống điểm tâm, không chút để tý hỏi một câu, ở trong cung này một chút chuyện vặt vãnh bình thường cũng là chuyện lớn.

Cũng không quan tâm thế nào, cầm một ly trà lên nhàn nhã uống một hớp.

Hạnh Nhi cười mấy cái: “Chủ tử, tối hôm qua không phải là Huệ phi nương nương thị tẩm sao? Nhưng thời điểm sáng nay Hoàng hậu lại bày đặt dựng chuyện không phải là Huệ phi nương nương, mà là tỷ tỷ của ngài Lệ quý nhân! ”

“Khụ khụ…” Liễu Vi Dung bị nước trà làm sặc, kinh ngạc trợn to mắt.

Liễu Tương Nhã thị tẩm?

Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Không phải lật thẻ bài Huệ phi sao?

“Hạnh Nhi, điều em nói đều là thật? Lệ quý nhân được Hoàng thượng lâm hạnh?” Sắc mặt Bạch Liên ở một bên vui mừng, vội vàng hỏi tới.

Hạnh Nhi gật đầu khẳng định: “Đương nhiên là thật! ”

Liễu Vi Dung nhìn thấy trên mặt Bạch Liên không hề che giấu sắc mặt vui mừng, đáy mắt rất nhanh thoáng qua một tia u ám.

“Huệ phi nương nương kia có hay không….có hay không mất hứng…” Bạch Liên cắn cắn môi, kỳ kỳ ngả ngả (ấp a ấp úng) hỏi một câu.

Hạnh Nhi lắc đầu: “Cái này muội không biết.”

Trên mặt Bạch Liên thoáng qua một tia sầu lo.

Trong lòng Liễu Vi Dung phát lạnh, đây chính là nha hoàn phụ thân cho nàng, người đang ở chỗ nàng, nhưng tâm lại hướng đến tỷ tỷ của nàng.

“Được rồi, Bạch Liên, ngươi cũng đừng lo lắng, Huệ phi nương nương cũng sẽ không giận chó đánh mèo với tỷ tỷ, nói không chừng là Huệ phi nương nương ngầm cho phép nữa đó! Nếu không tỷ tỷ làm sao có thể thị tẩm?” Khóe miệng Liễu Vi Dung cong lên, cười nói.

“Đúng vậy, nô tỳ cũng nghĩ như vậy! ” Hạnh Nhi gật đầu phụ họa.

Bạch Liên suy nghĩ một chút cũng cho là đúng, vì thế đem lo lắng trong long thu vào.

Không ngờ sự lo lắng của nàng là thật, ngày hôm nay lúc thỉnh an Hoàng hậu, Huệ phi Vương Hàm Ngọc bị Thục phi sỉ nhục một phen, mất hết thể diện.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây