Anh không muốn gây xích mích với tộc dực sư lúc này, ít nhất phải đợi qua màu mưa lớn mới được.
Dean làm như bản thân đã giấu đủ kỹ, nhưng làm sao qua được cặp mắt này của anh, địch ý của hắn rõ ràng như vậy, anh đâu có mù.
Nhưng anh chẳng ngại, anh đang đợi.
Đợi hắn đến tìm anh.
" Eagle, anh có cần tôi mang hộ không?" Mash săn về một con thú trưởng thành, nhưng máu me tè le, không có gọn gàng như Eagle.
" Con này cho tộc dực sư, cậu mang đi đi." Anh chỉ vào con thú bên chân mình, nói.
Mash ngạc nhiên nhìn anh.
Nhưng Eagle không nói lời nào, biến thân gắp con thú đã sạch sẽ của mình đi về phía dòng suối, rửa sạch con mồi, da lông bị anh ném xuống suối, lấy đá đè lên, anh muốn kiếm vài tấm da lông mềm mại làm váy áo cho chuột nhỏ, chuẩn bị cho mùa lạnh.
Mash bị sự lạnh lùng của anh làm cho cạn lời, đành phải gắp con mồi trở về trước.
Buổi tối bọn họ sẽ nhóm lửa bên dưới đồng bằng, đây là tập tục của đa số các tộc đàn, có thể để các thú nhân và á thú nhân giao lưu với nhau, không nhất thiết cả mùa không nhìn thấy nhau, có khi thú nhân nhà bên còn không biết hàng xóm của mình là ai.
Lúc anh trở về chuột nhỏ còn tranh công với anh, nói rằng bản thân đã chia tất cả lông vũ của anh thành nhiều loại, đủ để may thật nhiều váy áo, anh ôm con chuột nhỏ trong lòng đi ra ngoài mà khoé môi cũng cong lên.
Bạch Kỳ Thư đối với đủ loại ánh mắt cũng không để tâm, cậu chỉ biết líu ríu cùng anh nói đủ chuyện trong dự định.
Mấy trăm thú nhân tập hợp trong một khu vực lớn, có chút sôi động hơn mọi ngày, Bạch Kỳ Thư cũng rất tò mò đưa mắt nhìn khắp nơi, dù sao từ lúc tới đây cậu chỉ thấy có mỗi chim to, sau đó là sư tử có cánh, bây giờ khắp nơi đều là thú, cảm giác đặc biệt mới mẻ.
" Thật nhiều người!" Chuột nhỏ cảm thán nói.
" Tộc dực sư cũng không tính là lớn." Anh nói thật, tộc chim Đại còn lớn hơn, còn có lang tộc, báo tộc, sư tộc.
" Chúng ta sẽ đi nữa chứ?" Mắt chuột sáng bừng nhìn anh.
" Chỉ cần em muốn." Anh sẽ cho em đôi cánh.
Câu sau anh giấu lại trong lòng.
Bẹp.
Một cái môi nhỏ ịn lên môi anh, kèm theo là một nụ cười sáng lạng không lời.
Tâm chim thấy chảy thành nước luôn rồi.
" Hôm nay trễ rồi, mai anh đi tìm hạt cứng cho em nhé, trước ăn thịt thịt."1 Anh đưa tay trở miếng thịt thú non mềm trên giá nướng, tay còn lại sờ sờ môi nhỏ.
Bạch Kỳ Thư gật gật cái đầu nhỏ, ngồi dựa vào anh nhìn xung quanh, sau đó cậu phát hiện một chuyện.
Đối với thú nhân và á thú nhân cậu không nhận ra được ai với ai, nhưng có một chuyện rất rõ ràng, thú nhân không ăn chay, họ chỉ ăn thịt.
Vậy những cái nồi đang bắt trên bếp kia chính là thức ăn của á thú nhân rồi.
Bạch Kỳ Thư thấy họ bỏ rau với thịt vào trong nồi, nấu lên, dù xem có chút loạn thất bát tao nhưng mùi vị cảnh thịt cậu nghe cũng có chút thèm.
" Làm sao vậy?" Eagle nhận thấy cái mũi nhỏ của chuột nào đó có chút dị động thì nhéo nhéo.
" Bọn họ nấu canh thịt, thơm." Bạch Kỳ Thư chỉ chỉ phía xa xa.
" Em muốn ăn canh thịt?" Anh kinh ngạc, anh tưởng cậu sẽ không ăn.
Chuột nhỏ gật đầu.
Cậu từng thấy loài người nấu ăn, thật đa dạng, thật hương, chuột lại là động vật ăn tạp, dù cậu là một con chuột hamster hầu hết chỉ ăn thực phẩm cho chuột trong tiệm thú cưng nhưng cậu chính là chuột tinh, khi ở bên ngoài cái gì cậu cũng ăn, cũng từng nếm qua canh thịt, canh cá của loài người, còn có cả canh rau, món chay, món xào đủ cả.
" Ngày mai anh sẽ đi làm nồi cho em nấu canh, được không, sau này muốn ăn cái gì cũng phải nói cho anh." Eagle có chút tự trách ôm cậu lên an ủi, là do anh sai, anh quên chuột nhỏ không chỉ ăn thịt, nhưng không nghĩ cậu sẽ ăn đồ nấu chín như canh.
" Em muốn nồi niêu xoong chảo..."1 Bạch Kỳ Thư nói một lèo đủ các thứ anh nghe không hiểu, dù vậy Eagle vẫn sủng nịnh mà nghe cậu nói, ghi nhớ trong đầu, lần sau có nào sẽ hỏi cậu làm thế nào, nếu cậu đã nói ra được, chính là có thể biết chúng hình dáng ra sao, bây giờ anh cũng tin tưởng, cậu chính là thú thần ban cho anh, mang chuột nhỏ ở một nơi khác đến để làm bầu bạn của anh, chính là như vậy.
Cảm tạ thú thần.
Ầm.1 Bầu trời lại gầm rống.
Các thú nhân xung quanh nhao nhao nhìn lên trời, rất sợ ngay lúc này bầu trời sẽ trút nước, nhấn chìm bọn họ.
Xem ra ngày mai bọn họ phải nhanh chóng dọn đi.
Đêm hôm đó Bạch Kỳ Thư nằm trong lòng chim to nghe bên ngoài cứ lâu lâu lại gầm rống, số lần ngày một nhiều, tiếng động ngày một lớn, khiến cho cậu cũng thấy bất an.
" Không sao, ngủ đi." Chim to vỗ vỗ lưng cậu, kéo cậu vào trong lòng ngực ấm áp vững chắc đầy an toàn của mình, vòng tay ôm lấy cậu, dỗ dành.
Dù bên ngoài sấm giật ầm ầm, bên trong vẫn một mảnh ấm áp.
...! Bạch Kỳ Thư đang ngủ nghe được bên ngoài vang lên tiếng bước chân có chút lộn xộn, gấp gáp, cậu choàng tỉnh.
" Eagle!" Cậu dụi mắt gọi một tiếng, đưa mắt nhìn xung quanh.
" Anh đây, em dậy rồi chúng ta xuất phát thôi." Eagle ôm cậu lên, xếp gọn thảm da cùng lông chim vào rồi cầm mớ đồ đi ra ngoài.
Bạch Kỳ Thư lúc này mới thấy xung quanh người ngựa như nước, thú nhân chạy thành hàng thu gom đồ đạc, có á thú nhân chạy theo sau thú nhân nhà mình, cầm bao lớn bao nhỏ, chỉ có họ đơn giản nhất, Eagle để cậu treo lên người, trên tay cầm bao lớn, theo dòng người trôi ra ngoài.
Bên ngoài bãi đất trống tối qua bọn họ ăn tối nay đã đầy thú nhân tập trung.
" Chúng ta đi." Victor hét lớn, chủ động biến thân bay lên trời.
Các thú nhân độc thân nhanh chóng lên theo, các thú nhân có gia đình thì cõng theo á thú nhân lên sau.
Eagle biến thân cho Bạch Kỳ Thư trèo lên rồi cũng lên theo.
Một đội hình vĩ đại cùng nhau cất cánh bay về phương ra.
Bạch Kỳ Thư rãnh rỗi nhìn trên mặt đất, cậu nhìn thấy có thú nhân chạy dưới đất, là hình sói.
Ầm.
Bỗng nhiên lúc này trời nổ sấm lớn, âm thanh đinh tai nhức óc trấn cho đám người lảo đảo theo, Bạch Kỳ Thư trên lưng Eagle cũng choáng váng.
Ó ó ó ó ó ó.....! Eagle kêu lớn một tiếng, lao vút đi như một mũi tên.
Ầm ầm vang.
Xẹt.
Trên bầu trời trong xanh bỗng giáng xuống một cột sét to, đánh vào thân cây bên dưới cháy tan tành.
Không trung đã đen kịt từ lúc nào.
Thì ra lúc cậu tỉnh lại vẫn mơ màng không rõ, bầu trời xám xịt như vẫn còn tối mới làm cậu lẫn lộn ngày đêm mà không tỉnh táo.
Xẹt.
" Eagle!" Phía trước bọn họ một cột sét lớn thả xuống.
Eagle hiểm hiểm mà tránh thoát cây sét, Bạch Kỳ Thư ôm chặt cổ anh không buông, cả người dán sát lên lưng anh, không muốn gây thêm trở ngại nào cho anh nữa.
Tình hình lúc này giống như tận thế tới, thú nhân tan tác chim muông, né trái né phải mới không bị sét đánh.
Tiếng rống của thú nhân cùng tiếng ầm ầm của thiên không lệnh người khiếp đảm.
Một đoạn đường vốn tưởng chỉ nháy mắt đã tới nay lại gian nan giống như đi trên cầu độc mộc, ngọn núi kia chỉ ở trước mắt nay lại như xa tận chân trời.
" Eagle, đừng lo cho em, anh mau bay đi!" Bạch Kỳ Thư rống lên bên tai anh.
Ó ó ó ó ó...1 Tiếng chim hót xen lẫn lo lắng.
" Em không sao, thật sự, em sẽ ôm chắc anh." Bạch Kỳ Thư cẩn thận vuốt lông cổ anh vài cái rồi túm chặt lông anh, ý bảo bản thân đã sẳn sàng.