Sáng sớm Hạ Trình chạy xe đến dưới lầu nhà Thanh Khê, Thanh Khê có vẻ có chút mỏi mệt, hắn bất điều hòa trong xe lên. "Tối hôm qua ngủ không tốt sao?" "Có một chút." Có một chút của Thanh Khê hẳn là không khác biệt bao nhiêu với một đêm không ngủ, Hạ Trình thuận tay tắt tiếng nhạc trong xe, "Nhắm mắt lại ngủ một chút đi, khi nào đến ta gọi ngươi." "Không sao, ta vẫn ổn." Trời dần dần trở lạnh, sắp có tuyết rơi, ngay cả đường trong thành phố cũng có vẻ sạch sẽ hơn, ánh mắt Thanh Khê lướt qua từng tấm từng tấm poster thật lớn ở khu thương mại, hiu quạnh mà rực rỡ. "Ta cũng không muốn ngươi mang theo đôi mắt vô thần đi phỏng vấn." Thanh Khê bị lời nói làm như vui đùa của Hạ Trình thuyết phục, tựa vào kính cửa xe, nhắm mắt dưỡng thần. Trong lúc mơ màng, tiếng báo tin nhắn làm cho nàng tỉnh táo lại, cầm lên nhìn, là Trương Tử Đồng. "Thanh Khê, đến rồi." Thanh Khê vẫn giữ tư thế như cũ, cúi đầu không nhúc nhích nhìn di động, giống như là đang suy nghĩ chuyện gì đó, Hạ Trình đóng lại cánh cửa xe vừa mở ra, im lặng cùng ngồi với nàng. Thời gian dần dần trôi qua, Hạ Trình nhìn nhìn đồng hồ, còn vài phút nữa là đến chín giờ, Thanh Khê vẫn thờ ơ ngồi nguyên, màn hình di động tối đen, nhưng nàng vẫn nắm chặt lấy, tầm mắt không có chút dời đi. "Thanh Khê, bị muộn rồi." Kim đồng hồ đã sắp chỉ hướng chín giờ, lời nói của Hạ Trình biến mất trong không khí yên tĩnh, hắn rốt cục không nói nữa, thẳng đến khi sương mù mùa đông đều tản ra, Thanh Khê đột nhiên nói với hắn: "Thực xin lỗi." "Không sao." Hạ Trình mở nhạc lên, "Bây giờ về nhà sao?" Thanh Khê cũng không giải thích vì sao nói thực xin lỗi, Hạ Trình cũng không hỏi, đại khái là Thanh Khê cảm thấy làm lãng phí thời gian của hắn, hoặc là tâm ý của hắn, tóm lại, Hạ Trình cũng không cảm thấy thất vọng hay phiền chán, Thanh Khê không phải người tùy hứng, chính là nàng cũng có "Việc riêng" của nàng. "Cám ơn, ta bắt taxi trở về là được rồi." Biểu tình của Thanh Khê có chút mơ hồ, Hạ Trình thoáng nhìn kình chiếu hậu, "Trên đường chú ý an toàn." Thanh Khê không có về nhà, mà là một mình chậm rãi rảo bước trên con phố dài giữa trời đông giá rét, có người đi đường bọc quần áo thật dày vội vàng đi trước, cũng có những nam nữ trẻ tuổi mặc quần áo đơn bạc đi lướt qua bên người, mỗi người đều có cuộc sống cùng phương hướng của chính mình, vì thế bước chân của nàng đã làm thay đổi vị trí của nàng một chút. Con phố kia nàng từng đi qua, nay đã sớm không có tiêu điều, càng không có huyên náo, trở nên càng giống như những con phố trong nội thành, hoa lệ mà lạnh lùng. Trương Tử Đồng nói, nàng ở nơi đó chờ người kia. Các tòa nhà cao mới được xây dựng, người vào ở cũng rất ít, đây là tòa nhà đầu tiên của Thác Viễn ở S thị, cũng là nơi lần đầu tiên Trương Tử Đồng nhìn thấy Thanh Khê, khi đó, Thanh Khê dựa vào một góc cây khô dưới ánh hoàng hôn, ở một mảnh không gian trống trải bình yên vẽ lại một góc thành phố sắp biến mất, khi đó nàng chưa bao giờ nghĩ tới, liếc mắt một cái sẽ là bắt đầu để dây dưa cả đời. Mùa đông, luôn có vẻ yên tĩnh mà kéo dài, chính như sự tưởng niệm của nàng giờ phút này. Có đôi khi so đo quá nhiều, ngược lại sẽ đánh mất đi mục đích ban đầu khi so đo, nếu không có mất đi, nàng cũng sẽ không biết quý trọng, mà cái gọi là quý trọng, không phải coi trọng, mà là thấy đủ. Từ xa xa Thanh Khê liền nhìn thấy nàng, nàng đứng bên cạnh cái cây còn chưa sống lại, lẳng lặng đứng thẳng tắp ở đó, vẫn là áo sơmi trắng quần đen, áo gió rộng mở, trong cơn gió lạnh luôn mang theo vài phần lãnh khốc. Kỳ thật thân hình cùng nét mặt của Trương Tử Đồng đều là trời sinh lãnh diễm, nhưng khi cùng một chỗ với nàng, luôn tràn ngập ấm áp thản nhiên trong sáng, loại cảm giác đặc thù này, hôm nay được gặp lại, mới giật mình thấy hoàn mỹ. Cảm giác được ánh mắt của Thanh Khê, Trương Tử Đồng quay đầu lại, khẽ mỉm cười. Nàng đứng ở đó, Thanh Khê ngay ở trước mặt nàng, không tới gần, cũng không xa cách, chính là tầm mắt làm sao cũng thoát không ra. Đợi đến khi Thanh Khê chuyển ánh mắt, nàng mới nghiêng đầu nhìn cái cây còn đang treo bịch dinh dưỡng bên cạnh, giống như lưu luyến mà cảm thán: "Vẫn là nơi ban đầu, chỉ là cây mới thay đổi cây cũ." Thanh Khê theo ánh mắt của nàng nhìn qua, mơ hồ nhớ lại, lúc trước nơi này có một cây khô, nàng từng nhẹ nhàng dựa vào một gốc cây khô mục.
"Thanh Khê, còn nhớ rõ bộ dáng khi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?" Ánh mắt Trương Tử Đồng vẫn luôn dừng ở trên thân cây kia, nhưng Thanh Khê không có ra tiếng, chính là nhẹ nhàng mà gật gật đầu. "Khi đó ta là bộ dáng như thế nào?" Cuối cùng Trương Tử Đồng đem tầm mắt một lần nữa đặt ở trên người Thanh Khê, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu có chút xa xôi, Thanh Khê yên lặng nhìn nàng, trong nháy mắt giống như trở về quá khứ thật lâu trước kia. "Không biết." Không phải quên, mà là không biết, bộ dáng từng rõ ràng ở lại trong trí nhớ của nàng, đã sớm theo cảm xúc đặc thù này dần dần mơ hồ. Khuôn mặt cách hồ tướng vọng* kia, người kia vẫn rõ ràng ở trong đầu, chỉ là cách dùng từ như vậy, nay nghĩ đến, lại cảm thấy nông cạn. Đối với bộ dáng khi đó của Trương Tử Đồng, Thanh Khê nghĩ, mang theo tình cảm để nhớ lại một người, là một chuyện rất mông lung. (*Nhìn cách nhau qua cái hồ nước) "Vậy sao? Nhưng ta lại nhớ rõ ngươi là như thế nào." Nhẹ nhàng mà tiến lên một bước, Trương Tử Đồng vươn tay, ngón tay dài gầy vuốt ve mí mắt Thanh Khê, "Ngươi là đạm mạc, cũng là ôn nhu." Trong ánh mắt kia, đốt sáng lên tất cả những sự ôn nhu trong trí của Trương Tử Đồng giữa một mảnh cô quạnh, cũng là định nghĩa hoàn hoàn chỉnh chỉnh của nàng đối với ôn nhu. "Thanh Khê, ta đã trở về, ngươi còn ở đó sao?" Trương Tử Đồng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ôm lấy người trước mắt, nàng hỏi Thanh Khê, ngươi còn ở đó sao? Thanh Khê từng nói với nàng, chỉ cần nàng quay đầu lại, người kia vẫn luôn ở đó. Mà bây giờ, nàng chỉ muốn biết, người kia có thật sự vẫn còn ở đó hay không. Ôm thật chặt, hít thở không thông để lộ ra sự cấp bách, Thanh Khê nâng tay lên, muốn ôm lấy nàng, nhưng trong nháy mắt khi sắp chạm vào nàng lại nhẹ nhàng buông xuống. Nàng hỏi Trương Tử Đồng: "Ngươi đã trở lại sao?" Rét lạnh cùng ấm áp có đôi khi phân không rõ, Trương Tử Đồng cũng tự hỏi chính mình, ngươi đã trở lại sao? Nàng mở mắt ra, sau khi trầm mặc thật lâu, nàng trả lời: "Đã trở lại, không bao giờ rời đi nữa." Có vài lời hứa hẹn thật khó có thể tin được, nhưng trong một khắc này Thanh Khê lại chưa bao giờ hoài nghi. "Không bao giờ rời đi nữa", trong cả cuộc đời, tình cảm nặng nhất là vĩnh viễn không xa rời nhau, khó quyết định nhất là tuyệt đối không rời đi. "Thực xin lỗi, ta làm cho ngươi bị tổn thương." "Thực xin lỗi, ta làm cho ngươi đau như vậy." "Thực xin lỗi, ta làm cho ngươi trải qua nhiều chuyện như vậy." "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, những thứ ta đưa đến cho ngươi, tất cả đều không tốt." "Thanh Khê, thực xin lỗi..." Một tiếng lại một tiếng thì thầm, mang theo cảm xúc cùng nhận thức nói qua vô số lần ở trong lòng, là phát tiết cùng tự trách đối với bản thân, hay là không thể nào mở miệng biểu đạt được đối với Thanh Khê, một Trương Tử Đồng đưởng hoàng đã muốn trở thành quá khứ, nàng bây giờ, ngay cả tình yêu cũng trở nên thu liễm. "Đừng nói thực xin lỗi." Rốt cục Thanh Khê đưa tay nhẹ nhàng đặt trên lưng Trương Tử Đồng, con người quen thuộc, hơi thở quen thuộc, cùng ba chữ không cần phải quen thuộc. Thực xin lỗi. Ba chữ nàng không muốn nghe nhất chính là "Thực xin lỗi", thực xin lỗi, tổn thương không phải một người, mà là hai trái tim, lúc làm nàng đau, nàng biết, một người khác càng đau hơn nàng. Nàng đau chỉ là bản thân, nhưng Trương Tử Đồng, gánh vác vết thương của hai người, hai phần đau.