Đường Mẫn từ trong ngủ mơ tỉnh lại, bên người là khuôn mặt Cảnh Đế đang ngủ say.
Thời tiết cuối mùa xuân, nhiệt độ không khí ấm áp, mùi hoa thấm vào ruột gan.
Nàng đứng dậy xuống giường, sau giờ ngọ ánh mặt trời độ ấm nhu hòa, ngoài cửa sổ, hai đứa bé chơi rất thoải mái, tiếng cười tươi đẹp kiều nộn.
Hai tiểu gia hỏa là song sinh long phượng, hai mươi tháng tư ba năm trước sinh ra ở Khôn Ninh Cung.
Ca ca sinh sớm hơn muội muội hai phút, đây chính là tiểu công chúa tôn quý nhất hoàng thất Đại Vinh, vừa sinh ra đã được Cảnh Đế chiêu cáo thiên hạ, khâm phong làm Cố Luân công chúa, đây là phong hào công chúa cao nhất Đại Vinh triều.
Tiểu Tam Nhi tên Lưu Quân Yến, là Cảnh Đế tự mình đặt tên, tên con gái là nàng đặt, rất sớm đã nghĩ kỹ rồi, gọi là Lưu Luyến.
“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.
” Bên ngoài, Thái Tử và Nhị điện hạ cầm tay mà đến, hiện giờ hai người đều ở Thượng Thư Phòng đi theo Tiền Cẩn Chi đọc sách, hai người đều có bồi đọc, bồi đọc của Thái Tử là Lục Hách và Chu Úy, bồi đọc của Nhị điện hạ là đích trưởng tử Thịnh Quốc Công phủ, Thịnh Minh Phi và con trai độc nhất của Tiền Cẩn Chi, Tiền Vân Trạm.
“Đại ca, tam ca lại khi dễ muội.
” Tiểu công chúa nhìn thấy Thái Tử điện hạ, vội vàng ném xuống cầu trong tay, bước về phía đại ca nhà mình.
Thái Tử khom lưng tiếp được muội muội xông tới, ngẩng đầu trừng mắt nhìn đệ đệ, “Tam ca lại như thế nào khi dễ muội?” “…… Muội đã quên.
” Dù sao chính là khi dễ, đã quên không có nghĩa là không có khi dễ.
Đường Mẫn ở mặt trên nhìn con gái nũng nịu, tiểu nha đầu này được tất cả mọi người trong cung sủng ái, nhưng nàng không hy vọng con gái duy nhất bị nuông chiều thành một cô nương điêu ngoa tùy hứng, từ nhỏ nàng quản giáo tương đối nghiêm khắc.
Huynh muội chơi đùa, Đường Mẫn sẽ không quản, chỉ nhớ rõ có một lần tiểu nha đầu không thích uống cháo loãng, trực tiếp cầm chén ném xuống đất, lúc ấy Đường Mẫn thật là tức giận.
Trực tiếp bỏ đói con gái một ngày, ngoại trừ uống nước không cho ăn một chút gì.
Tuy lúc sau người trong cung đều không ngừng khuyên, nhưng Đường Mẫn không nghe, hiện tại cứ tùy hứng như vậy, không hiểu quý trọng lương thực, về sau còn lợi hại cỡ nào? Nàng quản giáo con gái, tuyệt đối không cho phép hạ nhân trong cung kéo chân sau, Khương cô cô trộm đưa điểm tâm cho Cố Luân, Đường Mẫn biết, trực tiếp phạt Khương cô cô ba tháng tiền tiêu vặt, cũng bỏ đói hai ngày.
Nàng biết Khương cô cô đau lòng tiểu công chúa không sai, nhưng cách làm của bà lại không đúng, từng giọt từng giọt, sẽ dần dần dẫn đường con gái và chính mình ly tâm.
Mẫu hậu không đau lòng nàng không sao, dù sao còn có cô cô hoặc là người khác.
Nàng muốn con gái hiểu được đạo lý làm người, không muốn nàng lớn lên lệch.
Có lẽ Đoàn Tử cũng biết tâm tư nàng, hắn từ nhỏ yêu thương muội muội, lần đó cũng không mở miệng giúp đỡ muội muội.
Ban đầu, Đường Mẫn có chút không quá để ý, nhưng mấy năm nay, Đôn Đôn thay đổi rất nhiều, bộ dạng càng ngày càng tinh xảo, ngay cả tính cách cũng làm người đoán không ra.
Cả ngày nói không nhiều lắm, chính là thích đọc sách.
Hắn đọc sách cũng không phải thoại bản giống Đường Mẫn như vậy, ngược lại đều là thư tịch tối nghĩa khó hiểu trong Văn Hoa Điện, hơn nữa xem ngon lành.
Có lẽ đúng như biểu ca nói, Đôn Đôn chỉ số thông minh siêu quần.
Tạm thời Đường Mẫn còn nhìn không ra, đứa nhỏ này trầm mặc ít lời là thật sự, còn về chỉ số thông minh cao như thế nào, nàng không cảm giác được.
Nhưng nếu biểu ca đã nói, đó chính là không có ngoài ý muốn.
Nàng cũng từng lén lút hỏi Đôn Đôn có muốn làm Hoàng Đế không, ai ngờ tiểu gia hỏa lắc đầu thật nhanh, cự tuyệt phi thường dứt khoát.
Đoàn Tử có vẻ sao cũng được, bọn đệ đệ không muốn làm Hoàng Đế, hắn làm đại ca chỉ có thể gánh trọng trách thiên hạ.
Kỳ thật nàng đúng là sợ xảy ra chuyện huynh đệ bất hoà.
“Mẫu hậu, chúng ta đi vào ngồi đi.
” Đôn Đôn lại đây lôi kéo tay Đường Mẫn, hai mẹ con xoay người đi vào nội điện.
Hương Thảo bưng tới trà quả và điểm tâm, nhẹ nhàng gác trên bàn, sau đó liền rời đi.
“Phụ hoàng còn nghỉ ngơi sao?” Hắn ngẩng khuôn mặt nhỏ hỏi.
“Ừ, đêm qua phụ hoàng con phê duyệt tấu chương mãi cho đến rạng sáng, giữa trưa cho hắn ngủ nhiều trong chốc lát, hay là mẫu hậu chơi cờ với con?” Đường Mẫn cười tủm tỉm hỏi.
Đôn Đôn lại lắc đầu trực tiếp cự tuyệt: “Không cần, mẫu hậu cờ nghệ quá kém, nhi thần nhường mẫu hậu năm bước, mẫu hậu còn có thể hạ lộn xộn.
” “Tiểu tử này, một chút mặt mũi đều không lưu cho nương.
” Bên ngoài, Đoàn Tử lãnh Cố Luân tiến vào, Cố Luân trực tiếp chạy đến ngồi xuống trong lòng Đường Mẫn.
” “Đi thôi, nhưng phải nghe lời hoàng huynh, lỡ như con không cẩn thận rơi xuống nước, mẫu hậu sẽ đau lòng.
” nhẹ nhàng niết khuôn mặt nhỏ của Manh Manh, song bào thai bộ dáng giống nhau như đúc, đều tập hợp ưu điểm của nàng và biểu ca, thật xinh đẹp, nhưng so với Đôn Đôn vẫn là kém một chút, Đôn Đôn nam sinh nữ tướng, khi còn nhỏ còn có thể nói là xinh đẹp, theo tuổi càng ngày càng lớn, làm mẫu thân thật sự có chút lo lắng.
Mỗi năm cung yến, mấy tiểu cô nương đi theo trưởng bối trong nhà tiến cung, thông thường nhìn thấy Đôn Đôn đều đi không nổi, trưởng thành sẽ làm người sợ hãi cỡ nào.
Hiện tại Đôn Đôn đã có thứ yêu thích, đó chính là tàng thư điển tịch phong phú trong Văn Hoa Điện, nói vậy thê tử tương lai của hắn nhất định phải là tài nữ hàng thật giá thật mới được.
Buổi chiều, Thái Tử đi luyện công, Đôn Đôn lưu lại nơi này chơi cờ cùng Cảnh Đế.
Đường Mẫn xem không hiểu lắm, ở bên cạnh chơi với hai tiểu gia hỏa.
Hai cha con đều thích chơi cờ, chỉ là Đôn Đôn rốt cuộc còn nhỏ, muốn thắng cha hắn, gần như không có khả năng.
Nhưng tiểu gia hỏa này lại lấy tốc độ bay nhanh trưởng thành, từ ban đầu thua mười nước, đến bây giờ ba nước, tuy trước nay đều chưa từng thắng, nhưng hắn cũng không nhụt chí, mỗi ngày hai cha con đều phải đánh mấy ván cờ.
Phải biết rằng năm nay hắn chỉ có sáu tuổi.
“Năm nay ta mang nàng đi chợ trao đổi Nam Cảnh nhìn xem? Làm Thái Tử giám quốc.
” Đường Mẫn quay đầu nhìn hắn, “Nhỏ như vậy đã cho hắn giám quốc, không có việc gì sao?” “Không có việc gì, hắn đã lâm triều nghe báo cáo và quyết định sự việc nhiều năm, hắn đều quen thuộc người trong triều, Đôn Đôn thực thông minh, Thái Tử là trưởng tử của chúng ta, tâm tính không hề thua kém Đôn Đôn, hơn nữa còn có Cẩn Chi và Vân Dật, sẽ không có vấn đề.
” “Chàng yên tâm thì chúng ta đi Nam Cảnh nhìn xem, trưởng tỷ đã mấy năm không hồi kinh.
”
“Ừ!” Tam điện hạ vừa nghe, mắt to đen như mực tức khắc trở nên bóng lưỡng, “Mẫu hậu, nhi thần cũng muốn đi.
” “Nhi thần cũng muốn.
” Nghe được có thể ra cung, Manh Manh biểu hiện còn hưng phấn hơn ca ca.
Đường Mẫn nhìn hai tiểu gia hỏa, cười nói: “Được, đều mang các con đi, Đôn Đôn có đi hay không?” Nhị điện hạ nhìn ván cờ trước mắt, phát hiện gần như toàn bộ đều là đường chết, vắt hết óc lại không có đường xoay chuyển, lúc này mới nói với Đường Mẫn: “Nhi thần cũng đi, hoàng huynh không thành vấn đề.
” “Nếu hoàng huynh con có vấn đề, con không đi sao?” “Dạ, nếu hoàng huynh ứng phó không được, nhi thần tự nhiên không thể cùng phụ hoàng mẫu hậu ra cung, muốn ở trong cung giúp đỡ hoàng huynh.
” Nhìn hắn nói kìa, như một ông cụ non.
Chỉ là khi Thái Tử điện hạ biết được, cha mẹ muốn xuất cung đi chợ trao đổi biên cảnh, đệ đệ muội muội đều được đi theo, vẻ mặt chính là khổ sở muốn chết.
“Con à, nương đã thật nhiều năm không ra cung, làm sao giống con, thỉnh thoảng còn có thể ra cung đi dạo.
” “Con cũng muốn theo cha mẹ cùng đi ra ngoài, hay là cha lưu lại trong cung, con đưa nương và đệ đệ muội muội đi biên cảnh được không?” Cảnh Đế không nhịn được cười, “Con là Thái Tử, đây chính là lần đầu tiên giám quốc, đúng là lúc khảo nghiệm năng lực của con, cũng đừng làm cha thất vọng.
” “Chuyện này sẽ không, thế cục trong triều hiện giờ trong lòng nhi thần đều hiểu rõ, cho dù hiện tại cha thoái vị cũng không thành vấn đề, chỉ là nhi thần cũng muốn theo cha mẹ ra cung.
” “Vậy chờ lần sau có cơ hội lại nói.
” Cha mẹ đều quyết định, Thái Tử điện hạ cũng không tiếp tục dây dưa vấn đề này, trong lòng hắn hiểu rõ trách nhiệm của chính mình, này chỉ xem như lạc thú khi ở cùng cha mẹ thôi.
Đầu tháng bảy, Thịnh Kinh vẫn cực nóng, Đế hậu mang theo ba đứa con bước lên xe ngựa nam hạ.
Thái Tử giám quốc, chư vị đại thần đều không người phản đối, rốt cuộc nhiều năm qua, bọn họ đều xem rất rõ ràng thái độ Thái Tử xử thế, hiện tại tuy thủ đoạn còn có chút non nớt, nhưng lại không người dám lừa gạt hắn, đơn giản là vì hắn thực thông tuệ, thời gian rất ngắn sẽ hiểu được, nếu ngươi vì Thái Tử tuổi còn nhỏ coi thường hắn, chờ đến khi hắn cầm quyền, ngươi tận thế sắp tới, ai cũng không dám lấy tiền đồ chính mình nói đùa.
Hơn nữa trong triều còn có tướng gia Đoạn Vân Dật và đại học sĩ Tiền Cẩn Chi tọa trấn, bọn họ một người là bạn tốt của Cảnh Đế, một người là lão sư của Thái Tử điện hạ, ngoại trừ quan hệ với hoàng gia, thủ đoạn bản thân cũng không thể khinh thường.
Cộng thêm hiện giờ trong triều mỗi người đều có nhiệm vụ, công vụ bận rộn, ai có thời gian rỗi chơi tâm cơ, vẫn là trước tiên làm xong chuyện trong tay đi, mỗi ngày bận tới mức hận không thể tiết kiệm thời gian mang giày.
Đây là lần đầu tiên ba hài tử ra xa nhà, dọc theo đường đi nhìn thấy gì đều phi thường mới mẻ, bọn họ đi một đường vốn không nóng nảy, đi đến nơi nào thích ý, người một nhà sẽ dừng lại nhàn nhã chơi hai ngày lại lên đường.
Cảnh đẹp Dương Châu nổi tiếng thiên hạ, lúc người một nhà đến Dương Châu, đón tiếp bọn họ là Khúc Bác Văn, đương gia Khúc gia dòng dõi thư hương địa phương.
Ông là đệ đệ của Khúc Trường Khanh, tuy học vấn không bằng Khúc Trường Khanh năm đó, nhưng cũng không phải hạng người hời hợt, văn thải nổi bật, khí độ lăng lăng.
Khúc Bác Văn dưới gối có ba trai hai gái, trưởng tử Khúc Hi Phất hiện giờ ở trong triều đảm nhiệm Hàn Lâm Viện hầu đọc học sĩ, là Trạng Nguyên năm Càn Nguyên thứ tư, năm trước Đường Hạo cũng tham gia khoa cử, khảo trúng Nhị Giáp thứ năm, cuối năm đã được Cảnh Đế hạ phóng đến một huyện trấn tương đối giàu có và đông đúc ở Yến Châu làm huyện lệnh.
Không nghiêng không lệch, bệ hạ cũng không vì hắn là đương kim quốc cữu mà hậu đãi, vẫn phải bắt đầu từ tầng chót nhất.
Khúc gia là dòng dõi thư hương, thi thư gia truyền, Tàng Thư Các trong phủ chứa vạn cuốn sách, đối với Đôn Đôn, giống như tiên gia phúc địa.
Khúc Bác Văn thấy Nhị điện hạ yêu sách, trong lòng tự nhiên thực cao hứng, kêu con trai út của mình đưa hắn tới Tàng Thư Các, ông và phu nhân lưu lại chiêu đãi Đế hậu.
Phòng khách, Đường Mẫn đang nói chuyện với Khúc phu nhân, Cố Luân an an tĩnh tĩnh ngồi bên người mẫu hậu, thường thường ăn một quả vải mới mẻ trước mắt, nghe nói Khúc phu nhân rất thích quả vải, sai người chuyên môn trồng một vườn vải.
Đường Mẫn có ấn tượng phi thường tốt với Khúc gia, tuy nàng và biểu ca đến nơi này, nhưng cũng không có người lung tung rối loạn đến phiền nhiễu, ngay cả nữ quyến tuổi trẻ trong phủ cũng không nhìn thấy, chắc là biết tình cảm Đế hậu mấy năm nay, không muốn rước lấy phiền toái không cần thiết.
Chỉ là sau đó có một tiểu cô nương đi vào, khiến cho Đường Mẫn chú ý.
Tiểu cô nương thật sự xinh đẹp, bộ dáng tuấn tiếu, ánh mắt càng làm nàng thích, cử chỉ tự nhiên hào phóng, thần thái không thấy ngượng ngùng chút nào.
“Khúc phu nhân, vị tiểu cô nương này là……?” “Hồi nương nương nói, đây là trưởng nữ của con trai thứ của thiếp thân, Khúc Vãn Tố.
” Đường Mẫn vẫy tay, kêu tiểu cô nương đi lên trước, nhìn bộ dáng thật là phi thường đáng yêu.
“Ngoan ngoãn tú lệ, đoan trang ôn nhã, còn tuổi nhỏ đã có khí độ như vậy, Khúc phu nhân thật sự có phúc khí.
” “Đa tạ Hoàng Hậu nương nương tán thưởng, tiểu nha đầu này từ nhỏ lớn lên bên cạnh lão gia, tính tình có chút quá mức ổn trọng, không hoạt bát bằng các cô nương đương thời.
” “Hài tử có thế giới của hài tử, có đôi khi chúng ta cũng không thể hiểu biết, chỉ cần chính nàng cảm thấy thoải mái, đó chính là tốt.
” Đường Mẫn chưa bao giờ ngăn chặn bọn nhỏ tự mình phát triển, chỉ cần không đi lệch, nàng sẽ không nhúng tay can thiệp.
Kỳ thật nàng cảm thấy tiểu cô nương này làm con dâu chính mình cũng tốt, không phải cho trưởng tử, mà là con thứ, nhưng nàng cũng chỉ là ngẫm lại thôi, nàng thật đúng là không được làm chuyện ép duyên, ít nhất cũng muốn con trai cưới người hắn thích.
Nhìn Khúc phu nhân cũng có vẻ không có ý tưởng kia, rốt cuộc cháu gái bà thực làm người thích, Hoàng Hậu nương nương khen vài câu cũng bình thường.
Hơn nữa có chuyện Khúc Trường Khanh quá cố, Khúc gia nhiều ít vẫn có bóng ma đối với việc liên hôn cùng hoàng tộc.
Tàng Thư Các, Nhị điện hạ du tẩu giữa từng hàng kệ sách, rất nhiều sách hắn từng nhìn thấy ở Văn Hoa Điện, cũng có không ít trong hoàng cung không có.
Hắn rút ra mấy quyển sách chưa từng thấy, sau đó đi đến án thư sát cửa sổ mở ra lẳng lặng xem.
Khúc Hi Hòa nhìn tiểu thiếu niên nho nhỏ trước mắt, đọc sách liền quên mất hắn tồn tại, tức khắc vì Nhị điện hạ chuyên chú mà lòng yên tĩnh.
Hắn cũng có một đứa con trai sáu tuổi, đúng là lúc thích chơi, hơn nữa thân phận tôn quý, theo lý thuyết càng là vô ưu vô lự, bừa bãi trương dương mới đúng.
Nhưng Nhị điện hạ lại là một cái cực đoan, an tĩnh làm người kính nể, không dám quấy rầy.
Lúc sau hắn liền tay chân nhẹ nhàng đi ra ngoài, dặn một gã sai vặt ở bên cạnh thủ, tuy bên người Nhị điện hạ có nội giám tỳ nữ hầu hạ, nhưng nơi này dù sao cũng là Khúc gia, nếu Nhị điện hạ yêu cầu nước trà điểm tâm, vẫn phải có người dẫn đường.
Trở lại sảnh ngoài, Khúc Bác Văn nhìn thấy chỉ có con trai trở về, lại không thấy Nhị điện hạ, trong lòng có chút sốt ruột.
“Sao chỉ có mình con trở lại?” Khúc Hi Hòa cười nói: “Nhị điện hạ đọc sách quá mức chuyên chú, con trai không nên ở lại quấy rầy.
” Cảnh Đế nghe xong, bất đắc dĩ lắc đầu: “Khúc lão gia cũng không cần khẩn trương, đứa con kia của trẫm chính là yêu sách, sách trong Văn Hoa Điện, hai ba năm nay sắp bị hắn xem hết, hiện giờ đi đến Khúc gia thi thư lễ nghi gia truyền, hắn như cá gặp nước, có lẽ trẫm và hoàng hậu sẽ ở lại quấy rầy mấy ngày.
” “Thảo dân không dám nhận, có thể được tiếp đón Đế hậu ở lại, là vinh quang của Khúc gia, thảo dân cũng là người yêu sách, hiện giờ có thể được Nhị điện hạ yêu thích, thảo dân rất vinh hạnh.
” Nhưng Khúc Bác Văn không nghĩ tới, Đế hậu vừa ở chính là hơn một tháng, ngoại trừ một ngày ba bữa cơm và trò chuyện với Đế hậu, thời gian còn lại Nhị điện hạ đều ở Tàng Thư Các.
Có lẽ lúc ban đầu, Khúc Bác Văn còn cảm thấy Nhị điện hạ cũng chỉ mới tuổi, Tàng Thư Các Khúc gia bọn họ ở Đại Vinh cũng coi như tiếng tăm lừng lẫy, Nhị điện hạ tuổi như vậy có thể xem hiểu thực sự hẳn là không nhiều lắm.
Nhưng sau đó con trai hỏi ông mấy vấn đề cực kỳ xảo quyệt khắc sâu, làm Khúc Bác Văn tức khắc đầy bụng kinh ngạc, lại biết được đây là Nhị điện hạ thỉnh giáo, tâm tình Khúc Bác Văn khó có thể bình tĩnh.
Vấn đề có chiều sâu lại tinh chuẩn xảo quyệt như vậy lại là một đứa trẻ sáu tuổi nêu ra, làm ông lập tức tin tưởng, Nhị điện hạ tuyệt đối không phải vật trong ao.
Tam điện hạ năm nay chỉ có ba tuổi, đúng là tuổi chỉ muốn chơi đùa, cũng xác thật như thế.
Ở Khúc gia, mỗi ngày Tam điện hạ chỉ lo chơi, nhưng cũng không phải thuần túy chơi, nghe phu nhân nói, mỗi đêm Hoàng Hậu nương nương đều muốn hắn tổng kết thu hoạch một ngày.
Quan trọng nhất chính là, Hoàng Hậu nương nương còn biết kể chuyện xưa.
Tố Tố đứa nhỏ này từ nhỏ đã thông minh, đôi khi ông cũng sẽ vì cháu gái thông tuệ mà cảm khái, nếu là một nam hài tử, về sau Khúc gia sẽ rơi xuống tay nàng.
Tuy chỉ là một nữ hài tử, Khúc Bác Văn cũng thực yêu quý, hài tử thông tuệ, mặc kệ nam nữ, ai không thích.
Nha đầu này mới năm tuổi, bắt đầu từ lúc biết đi đường nói chuyện, đã được dưỡng trong viện bọn họ.
Nàng ổn trọng hơn hài tử cùng tuổi rất nhiều, lại vì Hoàng Hậu nương nương kể chuyện xưa, dần dần có thêm tâm tính tiểu cô nương, làm cho Khúc Bác Văn ngoài ý muốn.
Tự nhiên không phải nói chuyện này không tốt, tương phản Khúc Bác Văn còn cảm tạ Hoàng Hậu nương nương, ông thích cháu gái thông tuệ, lại không tán đồng còn nhỏ tuổi đã lão luyện thành thục.
Hiện giờ xem ra, Nhị điện hạ mới là lão luyện thành thục.
Nghĩ đến Đại Vinh hiện giờ, trong lòng Khúc Bác Văn gợn sóng vạn trượng, ông thích nhìn Đại Vinh triều hùng tráng vui sướng hướng vinh, ngoại địch khó khinh.
Bệ hạ có ba vị điện hạ làm người nối nghiệp, có thể bảo Đại Vinh trăm năm bình an.
Bệ hạ mang theo Hoàng Hậu nương nương và ba vị điện hạ ra cung, hiện giờ trong cung chính là Thái Tử giám quốc, hài tử mười tuổi đã gánh trọng trách thiên hạ, nói vậy tâm tính và phẩm đức cũng là không chê vào đâu được, không hổ là hậu nhân Lưu thị.
Nếu tổ phụ còn sống, chắc sẽ phá lệ vui mừng.
“Yến thư?” Khúc Vãn Tố nhìn thấy quyển sách trong tay Nhị điện hạ, có chút giật mình.
Bị giọng nói quấy rầy, Nhị điện hạ ngẩng đầu nhìn nàng, “Có vấn đề gì sao?” “Không có, chỉ là tổ phụ cũng dạy ta đọc quyển sách này, nhưng ta lại không hiểu lắm, nội dung bên trong quá khó hiểu.
Khúc Vãn Tố đại khái cũng biết chính mình quấy rầy Nhị điện hạ đọc sách, cũng không ở lại lâu lắm, hôm nay sở dĩ lại đây, là vì hai ngày trước tổ phụ bố trí công khóa, nàng cần tham khảo mấy quyển sách trong Tàng Thư Các, cho nên mới qua tới tìm kiếm.
Hiện giờ đã tìm được, nàng hơi hơi uốn gối thi lễ, sau đó rời đi.
Nhị điện hạ chờ đến khi trong phòng không ai, mới nhìn Khúc Vãn Tố dần dần đi xa ngoài cửa sổ, thanh thanh nói: “Đó là tổ phụ ngươi dạy dỗ có vấn đề.
” Nếu bị hạ nhân Khúc gia biết, có lẽ sẽ hộc máu.
Lão gia nhà bọn họ chính là đại nho vang vọng Giang Nam, sao có thể không biết cách dạy dỗ chứ, Nhị điện hạ thật biết nói đùa.
Lúc sau, đại khái là biết Nhị điện hạ cả ngày đều ở Tàng Thư Các, Khúc Vãn Tố không còn đi nữa, khi cần sẽ nhờ thúc thúc tìm tới cho nàng.
Tuy hai người còn nhỏ, nhưng Khúc Vãn Tố cũng biết nam nữ có khác, hơn nữa này vẫn là trong nhà chính mình.
Nếu bị người có tâm lợi dụng, nói nàng thấy Nhị điện hạ ở Khúc gia, thỉnh thoảng dựa lên, như vậy sẽ thiệt hại thanh danh tổ phụ, đại bá và phụ thân.
Đế hậu ăn Tết Trung Thu ở Khúc gia, bọn họ ở chỗ này đến gần cuối tháng chín, Nhị điện hạ mới rốt cuộc khai kim khẩu, nói là có thể đi.
Nói thật, tuy lúc Đế hậu ở lại trong phủ, người một nhà có chút nơm nớp lo sợ, nhưng đến khi họ đi rồi, Khúc Bác Văn lại có chút luyến tiếc Nhị điện hạ bác học đa tài.
Nếu không phải ngày thường Nhị điện hạ rất ít nói, nói không chừng Khúc Bác Văn sẽ không màng thân phận làm bạn vong niên với tiểu điện hạ mới sáu tuổi.