Nhặt Tổng Tài Sinh Bánh Bao

3: Đưa đi bệnh viện


trước sau

Edit+Beta: Minh Miu

Điền Đại Tráng cũng chỉ là nghĩ như thế, trên thực tế thì, anh không có đem người ném đi, ngược lại là đem cánh tay rắn chắc hữu lực ôm chặt mông eo đặt ở trên lưng, cắn răng hút không khí, sau đó cất bước chạy như điên xuống núi.

Phải nhanh! Chậm liền mất mạng!

Hành trình hơn mười dặm, vậy mà Điền Đại Tráng cộng lại cũng chỉ chạy hơn một giờ, trên người còn cõng một nam nhân ước chừng một trăm cân, Điền Đại Tráng cũng bội phục chính mình. Về đến nhà rồi, Điền Đại Tráng chưa kịp nghỉ ngơi hít thở, thậm chí không có đem người trên lưng thả xuống, tiếp tục vác ở trên lưng, giống như đây không phải là một người, mà là tựa như một bộ phận trên thân thể anh. Điền Đại Tráng không chút do dự xê dịch viên gạch, lấy cái hộp sắt trong vách tường, mở ra cũng lười đặt lại, trực tiếp đem tiền bỏ vào trong túi quần, vội vàng quay người, cõng người trên lưng đi ra cửa, tiếp tục bước nhanh đi ra ngoài, lần này, hướng về phía thị trấn đi.

Ước chừng đi chừng mười phút đồng hồ, cuối cùng đã đi tới thôn đi thông trên thị trấn, Điền Đại Tráng lưng cõng người đứng trong chốc lát, vẫy tay ngăn lại một chiếc xe nông nghiệp, đối với người lái xe trên xe nói: “Đại ca, xin thương xót...”

Cho đến khi nhìn rõ người lái xe trên xe là ai, Điền Đại Tráng có loại xúc động muốn xoay người rời đi, chỉ là người trên lưng càng ngày càng mềm nhũn đi, anh cắn cắn môi, trông coi cái chân muốn chuyển hướng của chính mình.

Nguyên lai, người lái xe này trong thôn nổi danh “Nhị ghế” tên là Đại Ngưu, so với Điền Đại Tráng lớn hơn vài tuổi, lại giống như các bà các chị. Gọi là “Nhị ghế”, cũng là người trong thôn đối với những người rõ ràng trưởng thành bộ dáng là lão nam nhân, lại không tự coi mình là đàn ông, ngược lại thích đàn ông là danh xưng miệt thị. Đại Ngưu tên hùng tráng như vậy chỉ là hư danh, lớn lên thân thể lại nhỏ, trong nhà trồng không được, gánh không được, may mắn học được kĩ thuật lái xe, người nhà của hắn chắp vá lung tung giúp hắn mua một chiếc xe, hắn ở ngay tại thôn và thị trấn, trên huyện chạy vận chuyển, ngược lại kiếm được một ít tiền, thiếu nợ ở trong nhà cũng trả hết. Bản thân cũng không xấu, chỉ là đối tượng là nam nhân tròng mắt bắt đầu liếc nhìn, còn thích động thủ động cước, lần trước trong thôn chiếu phim, Điền Đại Tráng lại vừa vặn lần lượt ngồi cạnh hắn, cái tay kia không biết xấu hổ lại duỗi trên đùi Điền Đại Tráng, thiếu chút nữa là mò tới trứng, Điền Đại Tráng tức giận đẩy hắn té ngã. Tuy là chú cháu, bị sờ một cái cũng không mất gì, Điền Đại Tráng chính là không thích, loại người bừa bãi như vậy khiến anh cảm thấy buồn nôn, thế cho nên về sau thấy Đại Ngưu liền không nói hai lời quay đầu đi.

Đại Ngưu trông thấy là Điền Đại Tráng, ngược lại là một chút cũng không có để bụng lần trước bị đẩy ngã, ngược lại mỉm cười nói: “Ơ, này không phải Đại Tráng sao? Cậu làm gì thế, xem trán ướt mồ hôi, cũng không lau lau?”

Điền Đại Tráng thấy bộ dáng lúc này của hắn có chút giống con người, cũng không tính toán, tóm lại, người bị thương trên lưng quan trọng hơn, anh gian nan lắc đầu, miễn cưỡng đưa tay lau mồ hôi trên trán đang chảy xuống lông mi, nói: “Đại Ngưu ca, trên lưng tôi vác người bị thương, anh giúp một cái, mang giúp chúng tôi đi đến bệnh viện trấn trên, chậm chỉ sợ cứu không được.” Đại Ngưu lúc này mới chú ý người cõng trên lưng anh, nếu là mạng, lại vừa vặn gặp được, Đại Ngưu cũng nhiệt tình, dừng lại vội vàng chuyển gà vịt phía sau xe, đối với Điền Đại Tráng nói: “Được được được, chúng ta đi bệnh viện.” Nói xong, Đại Ngưu lau tay, cũng đi xuống xe, giúp Điền Đại Tráng đẩy người bị thương lên xe.

May có Đại Ngưu tiếp nhận, đoạn đường này Điền Đại Tráng cuối cùng cũng có thể thả lỏng thân thể một cái, cánh tay chống đệm ghế phụ, liền nhảy lên xe. Đại Ngưu đi qua đón người bị thương thì 'ai nha' một tiếng, thân thể nhỏ lung lay, thiếu chút nữa bị sức nặng người này đè sắp xuống, may mắn đứng vững được, mới miễn cưỡng cố cầm cự, nhưng âm thanh kêu la không ngớt: “Đại Tráng, nhanh...nhanh tiếp nhận đi, tôi đứng cũng không vững.”

Điền Đại Tráng vươn cánh tay đặt dưới nách người bị thương, dùng sức một cái, liền đem người lại đón về, ôm vào trong ngực.

Đại Ngưu nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới nhìn rõ tướng mạo người Điền Đại Tráng ôm ở trong ngực, không khỏi thốt ra: “Ngọa tào! Cái người này chỗ nào đến? So với minh tinh điện ảnh còn đẹp hơn.”

Điền Đại Tráng cũng cúi đầu nhìn, nói: “ Phải nhìn rất đẹp. Nhưng tiếc là đàn ông.”

Đại Ngưu muốn nói: “Tôi thích chính là đàn ông, cậu không muốn cho tôi là được rồi.” Bất quá, lần trước bị Điền Đại Tráng đẩy ngã, hắn lần này không dám xằng bậy, còn nữa, nam nhân bị thương này tuy lớn lên anh tuấn vô cùng, nhưng là, lại mang theo một loại quý khí nghiêm nghị khó tả, cũng không phải rất hợp khẩu vị Đại Ngưu, thật giống như Tiêu Đại Ninh trong Hồng Lâu Mộng thích những trung niên quả phụ trong thôn cũng sẽ không thích Lâm cô nương, Đại Ngưu cũng không thích loại nam nhân tuấn tú tinh xảo, mà là càng thích thân thể khỏe mạnh tuổi trẻ ví dụ như Điền Đại Tráng, hơn nữa, lần trước cho dù bị Điền Đại Tráng đẩy ngã, lại làm cho Đại Ngưu thăm dò ra thực lực của anh, má ơi, gia hỏa vừa to vừa thô giống như trâu ngựa, đâm vào nhất định rất mạnh, Đại Ngưu chính là thích như vậy.

Đại Ngưu ánh mắt như lửa nóng mà nhìn chằm chằm vào Điền Đại Tráng, Điền Đại Tráng tất cả tâm tư đều đặt ở lên việc chăm sóc người bị thương trong ngực, biết rõ người này bị nội thương, không thể bị xốc nảy, liền dùng cách tay cẩn thận từng li từng tí nâng lên đầu của cậu, đặt tại lồng ngực của mình, lập tức dời cánh tay, nắm eo nhỏ của cậu, giống như ôm một đứa nhỏ cỡ lớn, tư thế thân mật mập mờ, thấy trong mắt Đại Ngưu toát ra dấu chấm hỏi, bỗng nhiên nói: “ Đại Tráng, nếu lúc tôi bị thương, cậu cũng như vậy ôm tôi đi đến bệnh viện có được không?”

Điền Đại Tráng ngẩng đầu, không hiểu nhìn Đại Ngưu, trong chốc lát đã hiểu rõ, lập tức chán ghét nhíu mày, nói: “Trong nhà anh nhiều người như vậy, nơi nào sẽ không có người chăm sóc? Được rồi, trước không nói nhiều như vậy, cứu người quan trọng hơn. Người này hai chân cũng bị thú kẹp kẹp, tôi còn chưa kịp xử lí chỗ đó, dứt khoát đi bệnh viện để cho bác sĩ y tá cùng làm luôn. Bất quá, cậu ta như vậy kéo trên mặt đất khẳng định không được. Anh lót cái gì kê cho cậu ta, đừng ở trong xe kéo đến kéo đi làm cho cậu ta đau.” Xác thực, Điền Đại Tráng tuy thân thể cao lớn, cũng không thể toàn thân đi chăm sóc người bị thương này, đặc biệt là che chở nửa bộ phận ở phía trên thân thể, xuống đến chân liền không cách nào chăm sóc, ngược lại là anh đã suy nghĩ kĩ lưỡng, sớm nghĩ rới điểm này, sai Đại Ngưu ngay tại chỗ lấy vật liệu, hướng ven hai bên đường lấy chút rơm rạ chuyển đến lót dưới chân người bị thương, từng cái làm tốt rồi, mới để cho Đại Ngưu trở lại trên xe, phát động ô tô hướng bệnh viện trên trấn đi. Đại Ngưu vừa điều khiển ô tô, vừa dùng khóe mắt quét nhìn người bị thương kia, lòng tràn đầy đố kị hỏi: “Người này là ai?”

Điền Đại Tráng trung thực nói: “Không biết, cậu ta giẫm phải kẹp thú tôi bố trí, lúc tôi đến, nhìn thấy cậu ta té xỉu ở chỗ đó, chung quy không vứt bỏ mặc kệ cậu ta được.”

Đại Ngưu 'sách' một tiếng, nói: “Cậu quản việc này, nhưng đừng để thiệt hại cho mình. Cậu xem bộ dáng kia của cậu ta, bị thương có chút nghiêm trọng, tiền thuốc men cũng không ít đâu, cậu lấy đâu ra tiền cho cậu ta?”

Điền Đại Tráng trên mặt hiện ra chút mâu thuẫn, biểu lộ rất bức bách đau khổ, bất quá, vẫn là cắn răng nói: “Vậy cũng không có biện pháp, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng thấp, đã bảo tôi nhìn thấy, sẽ không thể không có biện pháp không quản.”

Đại Ngưu vốn muốn nói “Cậu quản cậu ta khỉ gió cái rắm, vậy không bằng cùng tôi lăn trên đất một hồi”, trên mặt lại hiện ra một tầng nịnh bợ săn sóc cười, nói: “Đúng. Đại Tráng, tôi thích tính cách này của cậu, lương thiện, có lòng tốt. Tối xấu gì cũng là một cái mạng, có thể cứu liền cứu, đúng không? Bất quá, Đại Tráng, quần áo trên người người này, giống như là người trong thành gọi là quần áo xung phong, cậu ta hẳn là du khách đi chỗ đó leo núi đi, như thế nào đi đến chỗ này của chúng ta?”

Nãi- đầu núi cách cánh đồng ngoài thôn năm mươi dặm là một tòa tuyết sơn nổi tiếng, thường có khách du lịch trong và ngoài nước đi leo lên khiêu chiến, vốn dĩ không phải gọi như thế này, người ở cánh đồng thôn thấy ngọn núi kia có hai cái đỉnh cùng tồn tại, hình dạng cực kì giống ngực nữ nhân, liền lấy một cái tên hèn mọn bỉ ổi như vậy, gọi vài thập niên, mọi người cũng đã quen rồi, lại nói tiếp vô luận là nam hay nữ cũng sẽ không xấu hổ.

Điền Đại Tráng không hiểu cái gì là quần áo xung phong, anh chỉ là cúi đầu nhìn người trong ngực, lúc này mới hiểu quần áo trên người người này xác thực có chút kì quái, áo khoác màu da cam, sợi tổng hợp cầm trơn tay, khóa kéo màu trắng như tuyết kéo thẳng lên đến cổ, thoạt nhìn hẳn là so với vật che mưa gió ấm áp hơn, cùng anh thường ngày mang áo vải bông choàng ngắn không giống, là anh chưa bao giờ thấy qua quần áo chất vải tốt. May mắn Đại Ngưu luôn lái xe chạy lên trên thị trấn, gặp nhiều người, có chút kiến thức, còn biết được đây là quần áo xung phong, là trang bị người thích vận động mặc leo núi, do đó đoán được thân phận người này.

Điền Đại Tráng không hiểu nổi những người trong thành phố này, hoặc là nói, người ngoại quốc vì sao thích chạy Nãi- địa phương đầu núi leo lên như vậy, cái núi kia quá tà dị, đây là thời điểm thời tiết tốt, gặp tuyết rơi, thậm chí sẽ có tuyết lở, không cẩn thận một cái sẽ đem mạng nhỏ ném đi, cũng không biết những du khách kia đặc biệt dùng tiền chạy tới là ý đồ gì.

Đại Ngưu liền bắt đầu giải thích cho Điền Đại Tráng, nói: “Tôi đã nói với cậu, đến Nãi- khách du lịch lên đầu núi leo núi đều là nhân vật có tiền, cậu đừng nghĩ rằng cùng chúng ta giống nhau, leo núi hái cây nấm hái thảo dược vì cái gì, vì đem bụng lấp đầy một ngày loay hoay như con quay. Người ta những người có tiền này, căn bản không vì ăn cơm lo lắng, người ta ăn ngon uống ngon chơi nữ nhân đều chán ngấy rồi, leo núi leo núi chỉ vì kích thích. Cho nên, cậu cứu được người này, đừng cứu công toi, chờ cậu ta tốt rồi, cậu nói rõ cho cậu ta, cậu thế nhưng là ân nhân cứu mạng của cậu ta. Không chừng trong lòng của cậu ta cảm kích cậu, liền đưa cho cậu mười vạn tám vạn tạ lễ, cậu còn trồng cái gì, cùng tôi cùng một chỗ mua cái xe tải lớn, chạy vận chuyển, đến tiền.” Điền Đại Tráng bởi vì không thích Đại Ngưu người này, ngay cả hắn khéo léo đưa đẩy nói những đều này cũng không thích nghe, lông mày nhíu lại, nói: “Tôi cứu người cũng phải vì đồ người ta tạ lễ, chỉ cầu lương tâm chính mình bình yên.” Đương nhiên, nếu là người này tỉnh, thật sự muốn cho tạ lễ, Điền Đại Tráng cũng không có ý định từ chối, anh nghĩ, cứu người là nên làm, nhưng là, cứu được người nếu có thể có chút hồi báo, thì tốt hơn, nếu cũng giống như diễn ở trong phim, giúp đỡ bà lão té trên mặt đất đứng dậy, ngược lại nhận lại lừa gạt, về sau ai còn cứu người nữa?

Đại Ngưu nghe xong lời này cũng không giận, mà là chuyển chủ đề, nói: “Nhưng mà, người này cũng không phải rất giống du khách leo núi, bình thường không phải đeo balo cao nửa người leo núi sao? Như thế nào cậu ta...”

Điền Đại Tráng cũng lấy ánh mắt từ trên xuống dưới liếc nhìn người trong ngực, phát hiện cùng lời nói Đại Ngưu giống nhau, người nọ là tay không chân không, không có đồ vật tương tự hành lí.

Đại Ngưu nói thầm nói: “Tôi còn nói, nếu tìm được túi của cậu ta, lật tìm ở bên trong xem có tiền hay không, nếu có tiền, cũng không cần Đại Tráng trả tiền thuốc men cho cậu ta, nếu trong túi không có tiền, tốt xấu gì cũng nên có điện thoại CMND, gọ điện thoại cho người nhà của cậu ta, gọi xong bọn họ tới đón người đưa lễ vật. Đại Tráng, không phải tôi nói cậu, lúc này có chút tưởng tượng...”

Đã đến bệnh viện trấn trên, Điền Đại Tráng cũng không kịp nghĩ nhiều như vậy, dưới sự giúp đỡ của Đại Ngưu cùng đem người tiến vào bệnh viện.

Bác nữ cau mày trách cứ nói: “Ai nha, các cậu đừng đem người chuyển vào trong phòng cấp cứu, tôi cũng không biết thương thế của cậu ta ở chỗ nào, không biết bệnh viện trấn có thể hay không nhận cậu ta, có cứu được hay không...”

Bác sĩ nữ nhìn thấy khuôn mặt tuấn mĩ của bệnh nhân kia, trong miệng liên tiếp nói những lời phàn nàn không căn cứ giống như bị cắt đứt, thoáng cái cứng họng, Điền Đại Tráng cùng Đại Ngưu liền thừa dịp nàng ngẩn người nhân cơ hội đem người chuyển vào phòng cấp cứu.

Nữ bác sĩ phục hồi tinh thần lại, còn chưa tính, mọi người chuyển vào, trước hết làm kiểm tra nhìn xem.

Điền Đại Tráng cùng Đại Ngưu rời khỏi phòng cấp cứu, Đại Ngưu vốn là cười nói: “Nhìn con quỷ nhỏ giống như chưa từng thấy đàn ông đẹp như vậy, vốn đang ngăn cản chúng ta không cho phép tiến vào, bây giờ nhìn thấy người ta lớn lên đẹp trai liền không ngăn cản nữa. Hắc hắc, may mắn người ta còn bị thương, nếu không bị thương, nàng sẽ trực tiếp đi lên liền cởi quần áo ra đi?”

Điền Đại Tráng không vui nói: “Đại Ngưu ca, anh có thể đừng đoán mò nữa, người ta bác sĩ đều là có y đức, nào có...”

Đại Ngưu xem thường cười cười, nói: “Cậu biết cái gì. Hiện tại ở bên ngoài quan hệ nam nữ bất chính...”

Nói xong, Đại Ngưu bỗng nhiên giảm thấp xuống âm thanh, nói: “Nghiêm chỉnh mà nói, trên người người này không biết có béo bổ không, nếu là không có, cậu coi như mất tôi công không nói, nói không chừng ngay cả tiền thuốc men cậu trả cũng không có trả lại. Dù sai, người khác đã đến bệnh viện, cậu cũng coi như là tiễn phật tiễn tới tây thiên, sống hay chết đều có bệnh viện lo liệu cho cậu ta, nếu không, chúng ta liền lẻn đi.”

Điền Đại Tráng hôm nay không biết có phải là đầu óc chập mạch, xác thực, lúc này không chuồn mất, chờ đến khi nào? Hiện tại liền chạy đi là thời cơ tốt nhất. Nhưng là, anh chính là không cách nào trốn đi, ngược lại đối với Đại Ngưu nói: “Đại Ngưu ca, anh có việc liền đi trước. Người này, ngã xuống thú cặp do tôi bố trí, vô luận như thế nào, tôi phải phụ trách, cũng nên nhìn xem cậu ta không có việc gì mới có thể đi.”

Lúc này, phòng cấp cứu 'rầm ào ào' mở ra, nữ bác sĩ vẻ mặt lo lắng chạy ra, giẫm đôi giày cao gót mấy centimet, tiến lên bắt được cánh tay Điền Đại Tráng, giọng gấp gáp nói: “Người bị tương này quá nặng, bệnh viện trấn chúng tôi cứu không được, các anh dẫn anh ta đi bệnh viện huyện xem một chút đi.”

Điện Đại Tráng bình sinh không cùng nữ nhân tranh chấp, hôm nay lần đầu tiên cùng bác sĩ nữ nhao nhao, cuối cùng nữ bác sĩ nhượng bộ, đồng ý lái xe cứu thương bệnh viện trấn hộ tống người bệnh đo bệnh viện huyện.”

Điền Đại Tráng lần này cũng không cần một đường ôm thương binh, trên xe có cáng cứu thương có thiết bị chữa bệnh, anh chỉ cần cùng ngồi ở trong xe, đã đến bệnh viện huyện phụ trách nộp viện phí cho người bệnh thì được rồi.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây