Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh

68: Nhiệm Vụ Thứ Tám (6)


trước sau

Editor: Ngạn Tịnh.

Vào ngày đại hội thể dục thể thao diễn ra, Đường Khả Hân đã lâu không thấy mặt rốt cuộc cũng xuất hiện, nhưng kỳ quái là, cô ta nhìn Bạch Vi lại giống như không nhìn thấy, không hề nhục mạ cũng chẳng cầu xin, hoàn toàn làm lơ, nhưng Bạch Vi biết người này chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy mà quên đi, không chừng đang ấp ủ chiêu lớn nào đó.

Bạch Vi cũng không nhảy lên, lúc đại hội bắt đầu bọn họ thân là vận động viên phải đứng đầu lớp, tương tự với mặt tiền cửa hàng. Khí sắc của Bạch Vi tuy đã tốt hơn rất nhiều, nhưng luôn ở cùng một chỗ với đám bạn học, thay đổi của cô cũng không dễ thấy lắm, cho nên không hề có người cảm giác được dung mạo cô có gì thay đổi, nhìn thấy cô đứng đầu, tất nhiên ánh mắt không phải mắt, mũi không phải mũi không ngừng nghị luận, nội dung vẫn là mấy lời mất mặt, dọa người linh tinh.

Bạch Vi cũng không để ý, chỉ theo những người khác cùng hô cùng đi, bước vào sân đấu.

Sau khi lời dạo đầu dài dòng chấm dứt, đại hội thể dục thể thao rốt cuộc bắt đầu. Đầu tiên là thi đấu một trăm mét, Bạch Vi không cần đấu, ngồi yên ở khu vực lớp mình nhìn người khác đấu, Minh Hàn cầm hai bình nước đi đến.

"Khẩn trương sao?" Sau khi đưa một bình cho Bạch Vi, Minh Hàn thuận tiện hỏi.

"Những lời này không phải là tôi nên hỏi cậu sao, nếu bị thua tôi cũng chẳng sao, nhưng cậu thì phiền toái đấy. Thế nào, khẩn trương sao?" Tâm tình Bạch Vi rất tốt vặn nắp chai, uống một ngụm.

"Cho dù kết quả thế nào, tôi đều vui lòng nhận." Minh Hàn làm như thật sự không sợ Bạch Vi sẽ thất bại vậy.

Bạch Vi cười cười.

Hai người ngồi cùng nhau, đương sự cũng không có phản ứng gì, người bên ngoài trái lại nghị luận thế ngất trời.

"Xem đi, đó không phải hot boy mới chuyển trường Minh Hàn đó sao? Cô gái xấu xí ngồi bên cạnh cậu ấy là ai vậy? Vì cái lông gì lại có chút quen thuộc thế nhỉ?"

"Ai, đó không phải nữ sinh nằm ngủ trên lưng Minh Hàn đó sao? Xem Minh Hàn ân cần với cô ta như vậy, chỉ sợ hai người thật sự... Đừng mà!"

"Trời ạ, bộ dạng xinh đẹp cũng là lỗi của tôi sao? Nam thần đẹp trai ơi sao khẩu vị của cậu lại nặng như vậy chứ?"

"... Tiếp theo là vòng đấu loại 400 mét nữ, xin các vận động viên hãy sẵn sàng, lớp cao nhất..."

"400 mét, tôi phải lên sân khấu." Bạch Vi đặt chai nước sang bên cạnh, Minh Hàn thuận tay nhận lấy.

"Tôi đi cùng."

"Được."

Lúc Bạch Vi từ bên thang lầu đi xuống, chợt nghe lớp 17 bỗng nhiên ồn ào lên, lúc đi dưới khán đài, thậm chí có vài vỏ trái cây, vỏ hạt dưa ném tới. Bạch Vi nhất nhất tránh thoát, nhíu mày ngẩng đầu lại chỉ nhìn thấy từng gương mặt trẻ con đang vui cười, ngây thơ mà tàn nhẫn.

"Chương Bạch Vi, cô thật đúng là dám lên sao? Xong rồi, lớp 17 chúng ta xong rồi, tuyệt đối phải mất mặt! Chương Bạch Vi, mau xuống đây đi, đừng ghê tởm người nữa!"

"Đúng vậy, đúng vậy, mau xuống đây đi!" Nói xong còn có một chai nước khoáng bay đến trán của Bạch Vi, nếu như bị đập trúng, cô nên cảm ơn người ném không biết vô tình hay cố ý kia, bởi vì cô tuyệt đối không cần lên sân khấu, trực tiếp bị người nâng đến phòng y tế, trở thành vận động viên đầu tiên không lên sân đấu đã bị thương.

Bạch Vi đang chuẩn bị tránh đi, Minh Hàn đứng ở bên cạnh đột nhiên vươn tay đánh rớt chai nước khoáng kia.

"Xin hiểu được cái gì gọi là có chừng có mực." Ánh mắt Minh Hàn lạnh lẽo, lướt mắt nhìn qua từng người, mọi người nhất thời yên tĩnh lại, sau đó nhìn cậu nắm bả vai Bạch Vi, đi đến chỗ trận đấu xảy ra.

"Chậc!" Trương Nguyên buông lỏng cổ tay, thả một chai nước khoáng khác xuống, hắn cũng không gấp, Chương Bạch Vi ra sao hắn còn không biết sao, hắn sẽ chờ tối mai thằng nhóc họ Minh kia dập đầu xin lỗi hắn, hừ.

Chạy vòng loại 400 mét, Bạch Vi cởi áo khoác vận động của mình cho Minh Hàn cầm, đối phương cũng không báo danh mục nào, dường như hạ quyết tâm muốn đi theo cổ vũ cô. Bạch Vi nở một nụ cười với cậu, tiếng súng vừa vang lên, lập tức chạy.

Sau đó tất cả mọi người chỉ thấy một bóng dáng màu đen sau khi tiếng súng vừa vang lên giống như mũi tên rời cung phóng ra ngoài, dẫn đầu suốt một đường, cho đến điểm cuối.

Mọi người vội vàng xoa xoa mắt, trời ạ, tên khỉ chạy như bay kia không phải Chương Bạch Vi thì còn có thể là ai, sao có thể chạy nhanh đến như vậy!? Đám người lớp 17 đều há to miệng, toàn thể đều si ngốc.

"Trương Nguyên, Chương... Chương Bạch Vi kia..." Vương Lỗi ngay cả lời nói cũng lắp bắp.

Thật sự là rất giật mình, Chương Bạch Vi đấy, là Chương Bạch Vi đấy! Đổi thành bất luận là ai bọn họ cũng sẽ không giật mình như vậy, nhưng Chương Bạch Vi chạy trăm mét cũng chân mềm mặt xanh như tùy thời có thể té xỉu kia, thế nhưng lại đứng đầu danh sách chạy 400 mét! Mặt trời thật sự muốn mọc từ phía Tây rồi sao?

Sắc mặt Trương Nguyên âm trầm ném mặt chai nước khoáng trên tay xuống đất, Vương Lỗi nhất thời ngừng lời đang sắp thốt ra, quay đầu tiếp tục nhìn sân thi đấu.

Sau khi vòng đấu loại 400 mét kết thúc, trận chung kết phải xế chiều mới tiến hành. Bạch Vi cùng Minh Hàn vỗ tay hoan nghênh chúc mừng một chút lại bắt đầu chạy xuống sân thi đấu khác tham gia nhảy xa cấp ba.

Sau đó đám người lớp 17 lại vọt tới, biểu tình dại ra nhìn Chương Bạch Vi nhảy ra một thành tích tốt đánh vỡ kỷ lục trước đó, thành công bắt được giải nhất nhảy xa cấp ba.

Mà những chuyện xảy ra tiếp theo đã khiến bọn họ mất đi năng lực khiếp sợ, thứ nhất môn đẩy tạ nữ, thứ nhất nhảy cao, thứ nhất trận chung kết 400 mét, chỉ cần là hạng mục Chương Bạch Vi tham gia, vốn không hề ở giải nhì. Sau khi một ngày thi đấu kết thúc, tất cả mọi người cảm giác một ngày này trôi qua cứ như đang mộng du, cho dù dùng sức véo tay mình cũng không thể tỉnh lại.

Chương Bạch Vi, đó chính là Chương Bạch Vi, là Chương Bạch Vi vừa xấu vừa ngu ngốc kia, cô ta làm thế nào lấy nhiều giải thưởng đến như vậy, còn đều là giải nhất! Trong lúc bất chợt bọn họ đều cảm thấy mặt mình thật đau, mỗi một lời đã nói trước đó giống như những bàn tay hung hăng quay lại đánh lên mặt mình, mặt sưng phù căn bản không thể gặp người!

Mà ngày hôm sau loại thần thoại này vẫn còn đang tiếp tục, lúc này đã không chỉ người lớp 17 chú ý Bạch Vi, ngay cả học sinh toàn trường cũng đều bắt đầu chú ý đến cô. Không có cách nào, nữ sinh này thật sự quá mạnh mẽ, báo danh bảy tám hạng không nói, còn tất cả đều lấy giải nhất, dường như chỉ cần là hạng mục cô tham gia, người khác cho dù lại lợi hại đến thế nào cũng chỉ có thể đứng thứ hai, thật sự làm cho người ta không muốn chú ý cũng không được!

"Ai, nữ sinh kia là ai vậy? Sao lại lợi hại đến thế chứ?"

"Nghe nói là học sinh lớp 17, chỉ là cho dù lợi hại hơn nữa tớ nhìn cô ta cũng không thuận mắt, nam thần của tớ, rõ ràng bị đạp hư trong tay cô ta! Hu hu.."

Học sinh lớp khác đều thảo luận vô cùng náo nhiệt, nhưng đám người lớp 17 lại im lặng như gà.

Đường Khả Hân tức giận đến cả người đều bắt đầu run rẩy lên, Chương Bạch Vi, Chương Bạch Vi! Mày chờ đó cho tao, mấy bức ảnh này sớm muộn gì cũng phải để mày quỳ xuống bắt tao chụp lại!

Sắc mặt Trương Nguyên cũng cực kỳ khó coi, áp khí quanh người cực thấp, người bên ngoài không dám lại gần.

Mà Tưởng Du Du lại chỉ là che miệng, cô thật sự không thể tin được, Chương Bạch Vi lại giỏi hoạt động đến vậy! Nhớ rõ trước kia mỗi lần đến tiết thể dục, cô ấy liền không thoải mái không thoải mái, xem ra cô gái này trước kia đều là giải vờ, mệt cô còn giúp cô ta nhiều như vậy, thật sự là nhìn lầm rồi!

Lý Triết lại chỉ là nhíu mày, Chương Bạch Vi? Có ý tứ....

Bên kia, Bạch Vi còn đang kích động mà thi đấu. Không phải cô đã nói rồi sao, mấy loại trò chơi với đám con nít này, đối với Bạch Vi có đầy đủ linh khí trợ giúp mà nói, cũng giống như đang vui đùa mà thôi, giải nhất cũng không cần phải tốn nhiều sức, cho nên hai ngày đại hội thể dục thể thao vừa kết thúc, cô thành công ôm bảy giải nhất, thiếu chút nữa khiến chủ nhiệm lớp Vương Ích kinh ngạc rớt cằm, cuối cùng ngay cả miệng cũng cười đến lệch hàm. Loại đại hội thể dục thể thao này là kế toán trường học tính, mỗi một lớp có một giải nhất, lớp học sẽ được cộng điểm, cuối cùng sẽ đoạt được giải, cũng thêm lời khen với chủ nhiệm lớp.

Ông đột nhiên cảm thấy Chương Bạch Vi vẫn rất có thiên phú trên vận động, ông nghĩ cho dù thành tích của cô thật sự không được, vậy thương lượng với cô bé đi học thể dục đi, dù sao cũng là một đường ra, hơn nữa cũng không yêu cầu cao về lớp văn hóa, rất phù hợp. Cũng không biết là vì tâm tình tốt hay sao, ông cảm thấy nhìn bộ dáng của Chương Bạch Vi cũng thuận mắt hơn rất nhiều.

Tự học tối, Bạch Vi cùng Minh Hàn ăn cơm nước trong căn tin trường xong liền đi đến lớp học, cô muốn bắt đầu học tập cho tốt, nếu thi không tốt, không nói đến người khác, Hoàng lão mẹ sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho cô.

Hai người Bạch Vi vừa đẩy cửa ra, lớp học vốn còn đang líu ríu tranh cãi ầm ĩ không ngớt, thấy hai người bọn họ, lập tức mở ra hình thức im lặng như gà, còn hiệu quả hơn cả chủ nhiệm lớp, nhưng Bạch Vi cũng không đi qua bọn họ, cả đám đều ý thức che lấy mặt, không vì cái khác, chỉ là có chút đau, có chút sưng.

Bạch Vi vừa đi đến chỗ ngồi của mình còn chưa kịp ngồi xuống, cửa sau của lớp đã lập tức bị người đá văng ra.

"Ai, Nguyên đại đầu, vừa rồi quả kia của cậu thật sự là..."

Một đám nam sinh lấy Trương Nguyên dẫn đầu ôm bóng rổ xông vào, bộ dáng cao hứng phấn chấn dường như vừa đánh bóng rổ xong, lại không ngờ đúng lúc mặt đối mặt với Bạch Vi chưa kịp ngồi xuống, trong lòng một đám đều hô to một tiếng xui, sao vừa vào cửa đã gặp sao chổi này rồi chứ/

Nam sinh lúc đầu nói chuyện kia liền theo bản năng né cái nhìn chăm chú của Bạch Vi, lúng túng cúi đầu đi vào trong. So sánh, da mặt Trương Nguyên dày hơn nhiều, mang theo uy hiếp liếc mắt nhìn Bạch Vi một cái, còn nghênh ngang đi qua bàn của cô, giống như tất cả trước đó đều đã tan thành mây khói.

Như vậy Bạch Vi thật không vui, đám không biết xấu hổ này sao lại thế này chứ? Hôm kia vừa cá cược nay đã quên rồi, một đám đều là già cả mau quên rồi sao?

"Trương Nguyên, có phải cậu quên chuyện gì rồi không?" Minh Hàn ngồi xuống lười biếng nói, hai ngày này cứng rắn cùng Bạch Vi chạy đông chạy tây, cũng không ngồi xuống nghỉ ngơi tốt một hồi, cậu không giống như Bạch Vi có linh khí tẩm bổ, giảm bớt mệt mỏi của mình, cho nên hiện tại mệt muốn chết rồi, người lúc mệt, tâm tình liền dễ dàng không tốt.

"A, tôi có quên chuyện gì sao? Sao tôi không biết nhỉ?" Trương Nguyên chẳng biết xấu hổ nói, sau đó ánh mắt chuyển hướng về phía Bạch Vi, uy hiếp hiện rõ trên mặt, "Chương Bạch Vi, cô nói xem, tôi có quên chuyện gì sao?"

"Đương nhiên là có, không ngờ cậu còn trẻ tuổi vậy, tật xấu lại không ít đâu..." Vẻ mặt Bạch Vi đầy đáng tiếc, "Hôm kia cậu cá cược với Minh Hàn nếu tôi ở trên đại hội thể dục thể thao lấy được giải nhất, đám các người sẽ dập đầu xin lỗi tôi, nhanh như vậy đã quên rồi? Chứng dễ quên nghiêm trọng như vậy sao còn ở chỗ này đi học chứ? Có bệnh phải sớm trị nha!"

Mặt Trương Nguyên tối sầm, tiếp đó lại dần dần nở nụ cười, "Chương Bạch Vi, nhìn không ra lá gan của cô còn không nhgor nha! Chỉ là, tôi từng nói như vậy sao? Sao tôi lại không nhớ rõ chứ?"

"Nói như vậy là cậu muốn chơi xấu?" Vẻ mặt Bạch Vi vẫn bình thản.

"Sao có thể nói là chơi xấu chứ? Cô cũng đừng có oan uổng tôi, chưa nói chính là chưa từng nói, mọi người trong lớp đều biết tôi chưa từng nói, tôi tùy tiện gọi một người đều có thể chứng minh, cô cũng đừng có vu oan cho tôi!" Biểu tình của Trương Nguyên càng thêm vô tội, "Bằng không cô gọi một người ra chứng minh rằng tôi từng nói như vậy đi, chỉ là đừng có gọi bạn học Minh Hàn nha, dù sao hai người cũng là một đôi, mọi người đều biết."

Tiếng nói vừa dứt, Bạch Vi liền nhìn qua bốn phía. Gần như mỗi người vừa tiếp xúc ánh mắt của cô liền né tránh đi, chỉ trừ bỏ Lý Triết cùng Trình Lập Dương là không trốn. Đáng tiếc hai người này một người rõ ràng là muốn xem náo nhiệt, một người chính là bộ dáng chuyện không liên quan đến mình cao cao tại thượng, chỉ còn thiếu nhăn mũi biểu hiện hắn nhàm chán đến cỡ nào.

Xem biểu hiện này của bọn họ, Bạch Vi cũng biết không một ai có thể đáng tin, mà nụ cười trên mặt Trương Nguyên lại càng lúc càng lớn. Chương Bạch Vi, chỉ cần cô cùng tiểu bạch kiểm kia đã muốn thắng toàn bộ lớp bọn họ, quả thực là người si nói mộng, bây giờ cô xem đi, còn không phải tôi nói không có là không có!

Sau đó hắn liền thấy Bạch Vi vói tay vào túi áo, lấy ra một chiếc máy ghi âm, không có công năng gì khác, chính là tiếng lớn.

Bạch Vi ung dung tìm được tập tin, nhấn phát sóng, trong cả phòng học, giọng nói vang dội kia của hắn bắt đầu vang lên----

"Có thể. Chỉ là nếu cậu thua, tôi muốn cậu dập đầu xin lỗi mỗi một người anh em của tôi, coi như chúc tết trước!"

Coi như chúc tết trước.

Chúc tết trước.

Chúc tết.

-

Vang vọng ba ngày, dư âm còn vang.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây