Những Con Quỷ Sa Tăng Cô Đơn

3: Tình yêu của họ


trước sau

Thực ra, bất cứ ai cũng có thể có mặt không bình thường, có điều phần lớn mọi người đều biết cất giấu những dục vọng không thể nói ra của mình, đem vào trong quan tài để đổi lấy thanh danh. Một số người còn lại thì tự ý làm những gì mình thích, làm cho cuộc sống của họ vui vẻ hơn. Hai loại người này đều đúng, bởi mỗi người đều có nguyên tắc sinh tồn của mình. Điều đáng tiếc là hai loại người này luôn chỉ trích lẫn nhau.

SA – TĂNG 1

Dường như sau khi tôi nói chuyện với người đó xong, tôi mới nhận ra rằng mình có khả năng là một kẻ đồng tính. Tôi thấy chẳng sao cả, mặc dù từ trước đến giờ tôi gần như chẳng bao giờ nghĩ đến vấn đề này. Tôi luôn cho rằng lãng phí thời gian để suy nghĩ đến vấn đề xu hướng giới tính của mình cũng giống như những bức thư mà nhân vật nữ chính Marguerite trong “Trà hoa nữ” viết cho người tình vậy, lặt vặt, bề bộn và không có chút ý nghĩa nào. Do đó, khi anh ta yêu cầu gặp mặt, tôi liền đồng ý ngay. Tôi có dự cảm, anh ta có thể đưa ra cho tôi đáp án hòan mỹ nhất cho câu hỏi của tôi.

Thực ra, hôm đó, khi vừa mới bắt đầu nói chuyện với anh ta, tôi đã có ý định gặp mặt anh ta. Không còn nghi ngờ gì, anh ta thực sự là một người mắc bệnh tự kỷ ám thị trầm trọng, bởi vì anh ta coi thủ *** là một phương thức *** tuyệt vời nhất. Tôi muốn gặp anh ta phần lớn là do hiếu kỳ, bởi tôi nghe nói, những người mắc bệnh tự kỉ ám thị thường là những chàng trai khôi ngô tuấn tú, hơn nữa, trực diện nhìn họ sẽ có một cảm giác rất tuyệt diệu. Tôi nghĩ đến cậu bé xinh đẹp yêu chiếc bóng mình dưới nước trong thần thoại Hy Lạp. Từ trước đến nay tôi vẫn luôn muốn tìm hiểu xem người chỉ biết yêu chính mình sẽ sống thế nào.

Khi tôi nhìn thấy một người đàn ông còn cao lớn hơn tôi và khuôn mặt khô khan đến đáng sợ (không biết vì nguyên nhân gì, trông bề ngoài của anh ta phải già dặn hơn tuổi của anh tới năm tuổi, do đó, tôi chấp nhận gọi anh ta là đàn ông) đi về phía tôi, tôi mới thực sự tỉnh ngộ được rằng không thể tin được những lời đồn.

Đêm hôm đó lạnh đến lạ thường. Ban đêm vào cuối xuân ở Bắc Kinh luôn lạnh như vậy.

Theo phép lịch sự, tôi cười khách sáo với anh ta, đồng thời chủ động bắt tay. Anh ta gần như không hề có kinh nghiệm ứng xử giao tiếp với mọi người. Bởi khi bắt tay anh ra, tôi cảm nhận được cánh tay anh đang run nhẹ, hay là do thời tiết khá lạnh, tôi cũng không rõ lắm.

Giống như dự đòan của tôi, sau khi gặp mặt, anh ta đã xóa bỏ hoàn toàn hình tượng vui vẻ và hay chuyện trên mạng, anh yên lặng trầm ngâm, thậm chí còn hơi thẹn thùng. Thế là tôi đành phải cố tìm mọi đề tài để trò chuyện cùng anh ta. Toàn là những đề tài nhàm chán, ví dụ như hiện giờ khu vực nào ở Bắc Kinh giá đất cao, hay về hiện trạng giáo dục ngành công nghệ thông tin của Trung Quốc, … Có ma quỷ mới biết, giữa tíêt trời lạnh lẽo thế này thì nói chuyện gì cho hấp dẫn được.

Dần dần, tôi cũng chẳng còn chuyện gì để nói nữa. Chúng tôi bắt đầu chìm vào sự yên lặng mênh mông.

Cuối cùng anh ta cũng lên tiếng trước. Anh ta nói trời lạnh quá, chúng ta hãy tìm nơi nào ấm áp để uống rượu.

Trong khoảnh khắc đó, tôi thực sự muốn ôm chầm lấy anh ta. Thế là tôi dẫn anh ta đến một quán bar mở cửa thông đêm ở gần đó.

Giữa đêm mà vẫn còn ở trong quán bar, nếu không phải là trai gái đang yêu thì là những lãng tử và gái nhảy, gần như không có những người đến đây để tìm một chỗ ấm áp như chúng tôi. Thế nhưng, trong cái xã hội này, người nghiêm chỉnh vẫn là chính nên trong quán bar rất vắng vẻ.

Anh nhân viên pha chế rượu ở quầy bar đã mỏi mệt đến độ không mở nổi mắt ra được nữa, nhưng vẫn phải cố gắng chống chọi với cơn buồn ngủ để phục vụ những kẻ đầu óc không bình thường như chúng tôi. Trong góc tối của quán bar, một đôi nam nữ đang say sưa cuồng nhiệt hôn nhau, như thể muốn nuốt luôn cả đôi phương. Sắc mặt ngây ngất của họ trông thật buồn cười.

Tôi gọi hai cốc rượu, sau đó chúng tôi chọn chỗ ngồi uống. Người đánh đàn chẳng biết ở chốn nào. Chỉ có một bộ loa rất to được đặt cạnh quầy bar đang phát ra một bản nhạc piano quen thuộc. Tôi nhận ra, đó là bản nhạc piano “Bầu trời sao”. Hồi học cấp 3, tôi đã từng tham gia biểu diễn kịch trong tiết Nghệ thuật của trường, đó là vở “Lôi Vũ” của Tào Ngu, tôi diễn vai Châu Bình. Có một cảnh Châu Bình và Tứ Phượng nói chuyện tâm tình lưu luyến bịn rịn, âm nhạc nền chính là bản nhạc này. Trong khung cảnh này, được nghe bản nhạc “bầu trời sao” khiến tôi cảm thấy rất thân thiết.

Sau khi ngồi xuống, chúng tôi vẫn chẳng nói gì cả, chỉ lặng lẽ uống rượu trong cốc. Tôi cảm giác anh ta cứ luôn nghĩ ngợi điều gì đó. Khung cảnh vẫn rất ngượng nghịu, chỉ khác là chúng tôi không bị lạnh đến phát run lên nữa. Trong quán bar có vẻ hơi nóng, thậm chí tôi luôn cảm thấy lòng bàn tay mình bắt đầu ẩm ướt bởi mồ hôi tay.

Tôi đành phải phá vỡ cục diện bế tắc này.

“Nơi này chán quá.” Tôi nói.

“Thực ra cậu muốn nói con người tôi chán quá phải không?”. Anh ta cười một cách giảo họat.

“Tôi rất muốn biết nguyên nhân gì khiến một người một giờ đồng hồ trước đây rất giỏi nói chuyện giờ bỗng trở nên trầm mặc.” Tôi nhìn vào mắt anh ta.

Nhưng anh không hề nhìn tôi, mà chỉ uống từng ngụm rượu trong cốc. Lọai rượu này nhạt thếch, rõ ràng là đã pha thêm quá nhiều nước, thế nên chẳng có hương vị gì. Thế mà anh ta uống trông có vẻ rất ngon, thật đã làm khó cho anh ta.

“Không phải anh là người mắc bệnh tự kỷ ám thị đấy chứ, ha… ha.” Tôi thử đùa anh ta.

Nhưng anh ta không hề cười.

“Cậu nói đúng đấy.” Anh ta gật đầu, “Tôi luôn có một cảm giác, cảm giác cậu chính là tôi, tôi dường như vẫn luôn đang trò chuyện với chính mình, uống ruợu với chính mình. Cậu biết không, một người sẽ không trò chuyện với chính bản thân mình đâu.”

“Nhưng anh biết”, tôi ngắt lời anh ta, “anh ra đây gặp tôi bởi vì anhc ảm thấy tôi giống anh.”

“Cậu có thấy cậu giống tôi không?”. Anh ta hỏi lại tôi.

“Chẳng giống chút nào cả. Không chỉ tôi, mà trên thế giới này, không có ai giống anh cả. Anh thấy tôi giống anh chỉ là sự hoang tưởng đối với một thế giới khác mà thôi.” Tôi nói.

“Tôi luôn suy nghĩ một vấn đề, đó là liệu tôi có nên đi tìm một con người khác của tôi hay không. Thực ra, tôi rất hài lòng với thực trạng của tôi, nhưng tôi có cảm giác một con người khác của tôi ở một thế giới khác luôn dùng một sức mạnh thần bí để kêu gọi tôi.” Anh ta tiếp tục uống rượu trong cốc. Rượu cũng sắp cạn rồi.

Giờ tôi mới nhận ra anh ta gần như đã uống say, bởi đầu anh ta bắt đầu lung lay không mục đích. Lẽ ra tôi phải đóan được rằng anh ta vốn không biết uống rượu. Uống rượu là một họat động tập thể từ hai người trở lên, anh ta luôn chỉ có một mình, hiển nhiên là không có thói quen uống rượu.

“Rượu là một thứ thật tuyệt. Đây là lần đầu tiên tôi uống rượu. Thì ra sau khi uống rượu sẽ có cảm giác này, cảm giác từng người trên thế giới này đều là chính mình.” Lời nói của anh giống như lời nguyền của người Maya, khiến tôi nổi cả gai ốc. Tôi quyết định đưa anh ta về chỗ ở của tôi trước khi anh say không còn biết trời đất là gì. Dù sao cũng là do tôi dẫn anh ta đến nơi có thể uống say được. Mặc dù chúng tôi mới quen nhau trên mạng một giờ đồng hồ trước. Hai mươi phút trước vừa mới gặp mặt nhau trên đường. Cho dù tôi có để mặc anh ta ở lại đây cũng chẳng sao cả, nhưng tôi cũng không nhẫn tâm làm như vậy. Về điều này tôi buộc phải thừa nhận mình là người vô cùng lương thiện.

Chỗ tôi ở khá gần đầy. Tôi nhanh chóng thanh tóan tiền, sau đó dìu anh ta ra khỏi quán bar. Trước khi đi, tôi liếc mắt về phía góc quán bar, đôi tình nhân đó đã bắt đầu vuốt ve nhau. Người con trai thò tay vào trong áo người con gái, người con gái ôm chặt cổ người con trai.

Tôi nhổ một bãi nước bọt xuống đất. Mẹ nó chứ, đây là một đôi nam nữ chó chết vụng trộm.

Tôi phải mất rất nhiều sức lực mới dìu anh ta về được chỗ tôi. Bởi cănm ghét sự ồn ào và bất tiện của ký túc xá trong trường, nên tôi đã thuê một căn phòng nhỏ gần trường. Căn phòng rất nhỏ, để đầy chật đồ của tôi. Tôi cảm thấy đây mới thực sự là không gian của mình.

Khi vừa mới đi vào phòng và đóng cửa lại, không ngờ anh ta ôm chầm lấy tôi, rồi ấn tôi ngã xuống giường. Tôi có thể ngửi thấy hơi rượu nồng nặc từ miệng anh ta.

Anh ta bắt đầu hôn lên trán tôi, hôn mặt tôi, hôn cổ tôi, điều này hòan tòan nằm ngoài dự liệu của tôi. Tôi cố thử đẩy anh ta ra, nhưng vô ích, bởi anh ta rất nặng. Tôi gần như có thể cảm nhận được anh ta đang tìm kiếm đôi môi tôi.

Cuối cùng anh ta đã tìm ra đôi môi tôi, chúng tôi bắt đầu hôn nhau. Lúc đầu tôi thấy hơi phản cảm, bởi chưa bao giờ ôm hôn đàn ông. Nhưng tôi nhanh chóng đầu hàng sự giằng co một cách vô ích. Tôi cũng không biết tại sao, chỉ cảm thấy điều này rất bình thường, không có ai quy định hai người đàn ông không được phép ôm hôn nhau. Hơn nữa, cả quá trình này, tôi không hề cảm thấy ghê tởm gì khi hôn một người đàn ông.

Anh ta vốn chẳng biết hôn, bởi lưỡi của anh ta di chuyển rất cứng, rất gượng gạo. Nhưng chúng tôi đã hôn rất sâu, rất lâu. Tôi đã từng hôn con gái, nhưng tôi không hề có ý định dẫn dắt anh ta. Bởi sự việc đã định sẵn sẽ xảy ra, thế thì hãy cứ thuận theo tự nhiên.

Anh ta bắt đầu cởi quần áo tôi.

Tôi bắt đầu cởi quần áo anh ta.

Chúng tôi cùng vuốt ve và hôn lên cơ thể nhau,

Chúng tôi làm tình với nhau hòan tòan bình thường giống như tất cả mọi người trên thế giới làm tình với nhau. Mọi thứ đều rất trôi chảy, chẳng có bất cứ sự rườm rà và thiếu hòa hợp nhịp nhàng nào.

Sau khi làm chuyện đó xong, anh ta lăn ra ngủ, hơn nữa còn ngủ rất say.

Tôi nằm nhoài nửa người trên gối, ngắm sao trên bầu trời ngoài cửa sổ.

Thế giới này đúng là không thể đóan trước được điều gì. Lần đầu tiên tô quan hệ, chính là vừa mới đây thôi, cùng với một người đàn ông mà tôi mới quen, thậm chí chẳng phải là quen.

Điều làm tôi không thể ngờ tới được là, tôi cảm thấy điều này rất tự nhiện, thậm chí rất tuyệt diệu. Nghĩ đến đây, tôi thấy thật buồn cười. Tôi luôn cho rằng tôi hiểu bản thân mình lại không thể đoán được rằng hôm nay tôi lại lên giường cùng một người đàn ông lạ. Mãi mãi tôi cũng không thể dự đóan trước rốt cuộc sẽ có những việc tôi không tài nào hiểu nổi sẽ xảy ra với mình,

Cho nên tôi cho rằng tôi bắt buộc phải đối diện với sự thực này – tôi là một kẻ đồng tính hòan toàn, bất luận là đồng tính do hoàn cảnh xô đẩy hay là loại gì đi chăng nữa. Bởi ngay cả khi tôi và cô hoa khôi của trường yêu nhau, tôi cũng chưa từng nghĩ đến chuyện quan hệ với cô ta. Thậm chí tôi còn thấy ngượng nghịu khi vuốt ve ngực của cô ta.

Nhưng hôm nay tôi lại có sự ham muốn đối với người đàn ông. Tôi là một người thành thật, mặc dù tôi có thể quy kết tất cả những việc này là do anh ta uống say làm bừa, lẫn lộn về giới tính, hoặc là anh tạm thời bị nhầm về giới tính,… hay rất nhiều nhân tố khác, nhưng tôi phải thừa nhận rằng, khi anh ta hôn tôi, tôi thực sự ham muốn ta. Trước đây tôi chưa từng có loại ham muốn này, tôi biết, đó là sự khát vọng đối ***. Cảm giác này rất tuyệt, có lẽ tôi bẩm sinh đã định sẵn là kẻ đồng tính.

Anh ta nằm ngủ bên cạnh tôi, bộ dạng anh ta lúc ngủ rất thú vị, giống như là dở khóc dở cười vậy. Đôi khi còn lẩm bẩm nói mê những từ ngữ không rõ ràng.

Tôi bắt đầu suy nghĩ đến việc ngày mai sẽ nói gì với anh ta khi anh ta tỉnh dậy. Bỗng tôi nhớ ra ngày mai là cuối tuần, không cần phải đi học, tôi cảm thấy rất sảng khoái, chẳng bao lâu, tôi cũng chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy đã là buổi chiều. Tôi vừa mở mắt ra đã thấy anh ta đang ngồi ngẩn người bên mép giường. Tôi đóan anh ta chắc là đang nhớ lại sự việc xảy ra đêm qua, bởi chúng tôi đều đang trần như nhộng.

Tôi thấy rất ngượng ngùng, nên cứ nằm đó, không nói gì cả.

Anh ta nhận thấy tôi đã tình dậy, quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt rất phức tạp, tôi cũng không biết nên hình dung như thế nào. Tôi chẳng buồn mở miệng nói, thực ra là không biết nên nói gì, cho nên cứ chờ anh ta nói trước.

Một lúc lâu sau, cuối cùng anh ta cũng cất lời:”Đói rồi phải không?”

Tôi đã đóan được anh ta sẽ nói một câu chẳng liên quan gì đến chuyện đó. Cho nên cũng không bật cười, chỉ gật đầu với anh ta, nói: “Chúng ta đi ăn chút gì đi.”

Anh ta bắt đầu lặng lẽ mặc quần áo. Tôi cũng đứng trên giường mặc quần áo của mình. Tôi cố ý khoa trương động tác của mình, gần như là muốn để anh ta chú ý đến cơ thể trần truồng của tôi. Quả nhiên đúng như dự đóan của tôi, anh ta rất lúng túng, cúi gằm xuống. Tôi thấy vô cùng thú vị, tôi luôn thích làm cho những người bên cạnh cảm thấy cực kì lúng túng.

Sau khi mặc xong quần áo, chúng tôi đi ra ngoài, bước trên đường phố. Buổi chiều ngày cuối tuần ở Bắc Kinh vẫn luôn như vậy, trên đường đâu đâu cũng thấy chật kín người, mặt đường Bác Du như một tấm gương phản quang ánh mặt trời. Tôi rất ghét nơi đông người qua lại, không biết những người đi lại trên đường có nhận ra rằng, từ trên cao nhìn xuống, trông họ như một đám côn trùng đang bò lổn nhổn rất đáng ghét.

Chúng tôi đi vào một quán cơm nhỏ trông khá sạch sẽ gần đó, tôi gọi rất nhiều món. Tôi thực sự đói. Anh ta dường như cũng đói, cho nên chúng tôi đều chuyên tâm ăn, gần như không nói gì.

Ăn cơm xong, trời cũng đã gần tối. Khi bước ra khỏi quán ăn, chúng tôi lại trở nên gượng gạo. Bởi tôi không biết nói bye bye với anh ta hay nên nói hẹn gặp lại.

Thế là tôi quyết định hỏi sang vấn đề khác: “Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?”

“Tôi phảii về nhà, hôm nay nhà tôi có họ hàng đến thăm.” Anh ta nói.

Tôi có đôi chút thất vọng. Tôi không biết có phải đây là cái cớ để anh ta có thể nhanh chóng thoát khỏi tình cảnh ngượng ngùng này hay không. Anh ta đã biết rõ tôi là một kẻ đồng tính, cho nên rất có khả năng anh ta hiểu nhầm rằng buổi tối hôm qua chính tôi đã nhân cơ hội anh uống say mà dụ dỗ anh ta. Tôi thực sự không thể đóan được anh ta đang nghĩ gì, cho nên rời khỏi đây là một sự lựa chọn khôn khéo.

Tôi gật đầu, nói bye bye.

Anh ta lấy một tờ giấy và một cái bút từ trong túi áo ra, viết một dãy số dài, đưa cho tôi.

“Đây là số di động của tôi, khi nào rảnh hãy gọi cho tôi.” Khi nói câu nói này, mặt anh ta lạnh tanh không thể hiện cảm xúc gì. Nhưng tôi có thể nhận ra được giọng anh ta hơi run.

Tôi cầm lấy tờ giấy, cười với anh ta, nói tạm biệt, hẹn gặp lại.

Anh ta cũng nói tạm biệt-1, sau đó anh ta quay người bước đi. Tôi biết chữ “tạm biệt” này khác với từ “bye bye” vừa nói ban nãy.

Trong lòng tôi nghĩ, có lẽ những người tự kỉ ám thị đều có tính cách như vậy.

__________

1- Trong tiếng trung chữ Tạm biệt có nghĩa là hẹn gặp lại

SA – TĂNG 2

Anh họ thực ra là một người cũng rất được, trừ việc không biết cách trêu đùa và khuôn mặt lạnh lùng, anh ấy chẳng có nhược điểm gì khiến người khác không thể chịu đựng nổi. Cần biết rằng con của các bậc quan chức thì phần lớn đều ra vẻ đây, thậm chí ngang ngược, nhưng anh họ lại là một ngoại lệ. Cho nên trong gia đình này, tôi thích nói chuyện với anh ấy nhất.

Bác trai tôi thì vẫn luôn giữ thái độ nghiêm nghị ít nói cười, tôi biết những người đàn ông này tâm lý không bình thường, cứ phải cố thể hiện ra vẻ cứng nhắc để duy trì sự tôn nghiêm trong gia đình. Còn bác gái thì lại quá nhiệt tình, trò chuyện với bà cứ luôn có cảm giác đang bị thẩm vấn. Điều đáng sợ là họ đều thích nói chuyện với tôi. Bởi cả ba thành viên trong gia đình này bình thường rât 1út trò chuyện. Sự xuất hiện của một người ngoài có thể làm giảm đi không khí gượng gạo.

Chỉ ít hôm nữa là trường ngoại ngữ tôi học sẽ khai giảng.

Tôi gần như đem theo sự thù hận bước vào ngôi trường đó. Bởi từ nhỏ đến lớn, lúc nào tôi cũng mong ước có thể sống trong thế giới không có bất cứ ngôi trường nào. Thế nhưng đi học là lối thoát duy nhất để tôi có thể trốn chạy khỏi mẹ tôi, cho nên tôi buộc phải đi học. Bởi nếu so sánh với trường học, mẹ tôi còn đáng sợ hơn.

Nhiệm vụ học tập ở đây nhẹ nhàng thoải mái hơn hồi học phổ thông nhiều, tôi thấy thực sự may mắn. Mỗi ngày chỉ cần đi học một buổi, buổi chiều được nghỉ. Hai buổi học đọc, hai buổi học nghe, một buổi học nói, tất cả có ba giáo viên dạy ba môn. Phần lớn thời gian ở trên lớp tôi đều nghe nhạc và viết thư cho bạn bè, trừ hai buổi học đọc hàng tuần.

Dạy môn đọc là một thầy giáp tầm bốn mươi tuổi. Khi thầy bước vào lớp, tôi vô cùng kinh ngạc, đến độ súyt kêu lên. Đó là một người đàn ông rất giống cha tôi. Từ đôi mắt, cặp lông mày, dáng người đến giọng nói. Ngay lập tức, tôi cảm giác nước mắt tôi sắp chảy ra. Trong mấy tháng nay ở Bác Kinh, tôi gần như đã quên hình ảnh cha tôi, thế nhưng trong khoảnh khắc này, bóng dáng thân quen đó lại một lần nữa chiếm lĩnh tòan bộ tầm mắt tôi.

Thì ra muốn quên đi hình ảnh của một người mà ta yêu thương lại khó khăn đến thế.

Tôi nhanh chóng phát hiện ra mình bắt đầu lưu luyến bóng hình này. Mỗi lần người đó xuất hiện trên bục giảng, tôi đều không thể ngăn được mình không chăm chú vào ông. Mặc dù tôi không biết gì về con người này. Có thể ông ấy là một người đàn ông nghiêm chỉnh, đứng đắn, cũng có thể là một tay chơi sành sõi, lão luyện; có thể ông ta là một nguời giàu có, cũng có thể là một người nghèo kiết xác. Nhưng điều này chẵng hề quan trọng đối với tôi, tôi chỉ hy vọng người đàn ông này có thể ôm tôi, xoa đầu tôi, để tôi tha hồ làm nũng.

Cuối cùng cũng đến một ngày tôi tìm được cơ hội để tiếp cận ngừơi đàn ông đó. Tôi cảm nhận được sự bất an và vô cùng lúng túng của ông, thậm chí có thể cảm nhận được sự kích động của ông ta. Tôi không biết đó có phải là điều tôi cần hay không, tôi chỉ biết rằng, đến giờ thì tôi đã không còn cách nào để thóat khỏi tình trạng này. Thế là tôi quyến rũ ông ta. Thực ra tôi vốn không hề biết cách quyến rũ đàn ông, chỉ là cố gắng bắt chước hành động của một số phụ nữ quyến rũ đàn ông trên TV, có nhiều tư thế khiến chính tôi cũng phải cảm thấy thật nực cười.

Tôi thấy mình vô cùng ngu ngốc, nhưng cuối cùng ông ta cũng đưa tôi đến khách sạn và quan hệ với tôi. Đó là lần đầu tiên của tôi, rất đau, chảy rất nhiều máu, nhưng cảm giác được ôm ấp thật tuyệt. Tôi dường như được quay trở lại tuổi thơ, thường xuyên được ngủ trong lòng cha tôi, cho dù có nhỏ nước dãi vào áo ông, cũng không bị mắng mỏ gì cả.

Tôi không thích quan hệ, đặc biệt là quan hệ với một người đàn ông mà khi đến cao trào ông ta lại gọi tên một người phụ nữ khác, nhưng quả thực tôi đã say mê bóng dáng ông ta. Khuôn mặt và vóc dáng ông ta chính là một vật tượng trưng trong trái tim tôi. Cho dù nội hàm của nó không giống với vật tượng trưng thực sự, nhưng nó cũng không thể xâm phạm và phỉ báng. Những ngày tháng này của tôi vô cùng lộn xộn, trước tiên là lên giường cùng một người đàn ông hơn tôi những 20 tuổi, sau đó tôi lại phát hiện ra bí mật của anh họ. Giờ tôi mới biết, trên thế giới này không chỉ có mình tôi không bình thường. Thực ra, bất cứ ai đều cũng có thể có mặt không bình thường, có điều phần lớn mọi người đều biết cất giấu những dục vọng không thể nói ra của mình, đem vào trong quan tài để đổi lấy thanh danh. Một số người còn lại tự ý làm những gì mình thích, làm cho cuộc sống của họ càng vui vẻ hơn. Hai loại người này đều đúng, bởi mỗi người đều có nguyên tắc sinh tồn của mình, điều đáng tiếc là hai loại người này luôn chỉ trích lẫn nhau.

Tôi phát hiện ra anh họ tôi và một cậu con trai khác đang quan hệ với nhau trong phòng vào một buổi tối chiều âm u. Tôi vô cùng kinh ngạc, mặc dù tôi luôn cho rằng, bất cứ sự việc cổ quái đến đâu xảy ra với anh họ tôi đều không hề hiếm lạ, nhưng tôi thật không ngờ sự việc ly kỳ ngoài dự liệu vẫn xảy ra. Buổi chiều hôm đó, hai bác tôi đều không có ở nhà, bởi trời âm u, nên tôi đã hủy bỏ kế họach đi chơi, quyết định ở trong phòng mình nghe nhạc. Cửa phòng anh họ luôn đóng im ỉm. Trong tai nghe vang lên bài Vicent do Chyl hát, một bài hát có giai điệu cổ xưa như ru ngủ.

Khi tôi gần như sắp chìm vào giấc ngủ, tôi bỗng nghe thấy âm thanh kỳ quái phát ra từ phòng anh họ. Giống như là tiếng rên rỉ đầy đau khổ, lại giống như tiếng rên rỉ đầy khóai lạc. Tôi chợt giật mình – âm thanh này phát ra từ một người khác. Tôi biết trong phòng anh họ còn có một người khác.

Tôi không thể kiềm chế được lòng hiếu kỳ của mình. Thế là tôi rón rén đến bước đến phòng anh họ. Âm thanh đó càng rõ ràng hơn, đó là một cậu con trai lạ. Mặc dù tôi không nhìn rõ bộ dạng của họ lúc đó, nhưng tôi biết rõ, chỉ có lúc làm tình mới phát ra loại âm thanh này. Lúc đó, tâm trí tôi hòan tòan bị sự việc kỳ lạ và thú vị này chiếm lĩnh.

Tôi không dám ở bên ngoài lâu, tôi nhanh chóng chuồn về phòng mình. Nếu lúc đó mà bị phát hiện thì cho dù là ai đều vô cùng ngượng ngùng. Cho dù thường ngày anh họ đối xử với tôi khá thân thiện, nhưng sẽ chẳng ai tha thứ cho kẻ lén lún nhìn trộm bí mật của mình.

Anh họ có một người tình là con trai.

Tôi bỗng nhận ra mình ở nhờ một gia đình vô cùng kỳ lạ. Lúc đó, mong muốn lớn nhất của tôi chính là có thể tận mắt nhìn thấy khuôn mặt và dàng vẻ của cậu thanh niên lạ đó. Đây có lẽ cũng là một phần trong tòan bộ lòng hiếu kỳ muốn nhìn trộm của tôi.

Từ lần đó, mỗi lần nhìn anh họ, mặt tôi đều nóng bừng. Có lẽ anh ấy không hề phát giác ra tôi đã biết bí mật của anh, cho nên anh vẫn thể hiện dáng vẻ bất cần. Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ này của anh ấy, tôi đều cảm thấy rất buồn cười. Tôi không thể nào hình dung ra, nếu như tôi nói cho anh biết sự việc tôi phát hiện ra vào buổi chiều ngày hôm đó, anh ấy sẽ phản ứng như thế nào. Chắc chắc sẽ rất thú vị.

Chẳng bao lâu, tôi đã được gặp cậu con trai thần bí đó. Một hôm, đến bữa tối, an họ trở về nhà. Đằng sau anh là một cậu thanh niên thân hình mảnh mai, gương mặt thanh tú. Sắc mặt anh họ lạnh lùng giới thiệu với hai bác tôi, đó là bạn của anh ấy. Cậu thanh niên đó cũng chào hai bác tôi rất lễ phép. Lúc đó tôi bỗng có cảm giác vô cùng kinh ngạc, bởi qua giọng nói của cậu, tôi đã đóan được cậu ta chính là cậu con trai ở cùng anh họ tôi vào buổi chiều hôm đó. Tôi liền ngắm nghía tỉ mỉ anh chàng này một lượt. Cậu ta chắc chắn ít tuổi hơn anh họ, bởi trông mặt cậu ta còn ít tuổi hơn tôi cũng nên. Nhưng tính cách cậu ấy không giống như anh họ tôi, cậu ta luôn miệng cười, khuôn mặt tuấn tú trẻ con trông thật đáng yêu. Thế là tôi nhanh chóng nhận định, con người này cũng khá được, ít ra là không đáng ghét.

Tiếp đó, anh họ chỉ vào tôi, nói với cậu con trai đó, tôi là em họ của anh ấy. Tôi liền dịu dàng kiểu “thục nữ đoan trang”, gật đầu với anh ta.

Có thể nhận ra ngay sự vui mừng của hai bác tôi, bởi anh họ chưa bao giờ có bạn – anh ấy có vẻ như thích sống một mình cả đời.

Bác gái nhiệt tình vội vàng lấy thêm bát đũa, xới cơm gắp thức ăn cho cậu ta, và không ngừng hỏi thăm tình hình gia đình cậu.

Cậu thanh niên này luôn giữ nụ cười uể oải, kiên nhẫn trả lời những câu hỏi mà tôi cảm thấy thật tẻ nhạt của bác gái. Đây là cách những người lớn thể hiện sự quan tâm, mặc dù rất tẻ nhạt nhưng không hề có ác ý.

“Cậu bé này trông đẹp quá!” Khi bác gái tôi nói câu khen ngợi này, súyt chút nữa là tôi phụt hết cơm trong miệng ra. Tôi đang nghĩ, nếu như bác gái biết chuyện giữa anh họ và “cậu thanh niên đẹp trai” này thì sẽ thốt ra câu nói gì. Có lẽ sẽ là “Ôi, Chúa ơi!”.

Cậu con trai đó ăn xong bữa tối cùng mọi người, rồi vào phòng anh, họ trò chuyện một lúc thì đi về. Bác gái vô cùng nhiệt tình mời cậu ta “thường xuyên đến chơi”. Từ đầu đến cuối, sắc mặt anh họ đều rất ám muội, như cười mà không phải cười. Tôi nghĩ, chắc anh ấy cũng giống tôi, cảm thấy cảnh tượng này thật hết sức thú vị.

Cậu thanh niên đó quả thực thường xuyên đến chơi. Thường là vào buổi chiều, cậu ta và anh họ về cùng nhau, hai người cứ ở lì trong phòng. Có lẽ là đang xem phim, bởi thường xuyên nghe thấy họ tranh luận, đôi khi còn gần như cãi nhau. Nhưng đến chập tối, gần bữa ăn, hai người lại trò chuyện rất vui vẻ.

Anh họ cũng họat bát lên nhiều nên bác gái tôi rất vui. Do đó, bà vô cùng quý mến cậu thanh niên đó. Mỗi lần cậu ta đến, bà luôn dày công nấu thêm vài món ăn. Cậu ta không bao giờ ngủ lại qua đêm. Đôi khi anh họ cũng không ngủ ở nhà, sau đó tôi mới biết cậu ta có một chỗ ở riêng.

Dần dần tôi cũng thân quen với cậu ta hơn. Anh họ chẳng để ý gì đến việc này. Anh họ gọi cậu ta là “Lâm Lâm”, tôi đóan, chắc đây là tên cậu ta, nênt ôi cùng gọi cậu ta là “Lâm Lâm”. Cậu ta cũng không phản đối.

Lâm Lâm biết rất nhiều thứ. Cậu có thể đọc thuộc làu thơ của Baudeclaire-1 và tản văn của Zweig -2. Nhưng cậu ta không giống với những tên ngốc luôn yêu thích văn học, cậu ta là một người rất nhanh nhẹn và họat bát. ở một mức độ nào đó, sự chuyển biến trong tính cách anh họ rõ ràng chịu sự ảnh hưởng của cậu ta không ít. Thế là ba nguời chúng tôi thường xuyên ngồi tán gẫu những chuyện trên trời dưới biển. Đôi khi cùng đi xem phim vào buổi tối, sau khi xem xong thì đến một quán cà phê lãng mạn trữ tình ngồi nghe nhạc. Tôi đã bắt đầu thấy hứng thú đối với cuộc sống ở Bắc Kinh.

Mặc dù vậy, trong lòng tôi vẫn còn một nút thắt chưa gỡ bỏ được, đó là mối quan hệ của anh họ và Lâm Lâm. Tôi tin chắc rằng vào buổi chiều ngày hôm đó, anh họ và Lâm Lâm đang ở trong phòng qun hệ với nhau, thế nhưng khi ba người chúng tôi đi với nhau, tôi không hề nhìn thấy dấu vết ám muội gì giữa hai người bọn họ cả. Đôi khi tôi thực sự cảm thấy lòng hiếu kỳ là một thứ thật tồi tệ. Mặc dù nó có thể đem đến cho tôi nhiều điều thú vị, nhưng lại cũng đem lại nhiều đều phiền tóai. Hơn nữa, với tính cách tôi, tôi sẽ không bỏ qua sự quan tâm chú ý đối với những việc mà tôi chưa biết. Quả thật tôi rất lo một ngày nào đó không cẩn thận tôi lại nói ra sự thắc mắc của mình. Nếu họ biết tiôi đã biết bí mật của họ, có thể tôi sẽ mất đi rất nhiều niềm hứng thú trong cuộc sống. Và cuộc sống vô vị là điều tôi không thể nào chịu đựng nổi.

Đôi lúc tôi nghĩ, có lẽ ba chúng tôi có thể thấu hiểu nhau trên phương diện tình cảm nhưng lại không can thiệp vào cuộc sống của nhau chính là bởi vì ở một mức độ nào đó, ba người chúng tôi đều không bình thường, bất luận là trên phương diện nào. Bởi tôi chú ý thấy giữa chúng tôi gần như chẳng có điểm chung nào – ngay cả giữa anh họ và Lâm Lâm cũng vậy. Hoặc là bản tính của chúng tôi đều là thích sự cô đơn, những người thích cô đơn chỉ có thể kết bạn với những người cùng thích cô đơn mà thôi.

__________________

1- Charles Baudelaire ( 1821 – 1867): nhà thơ nổi tiếng người pháp

2- Stefan Zweig ( 1881 – 1942): nhà Văn nổi tiếng người ÁoSA – TĂNG 4

Tôi nhớ hôm đó trong rạp chiếu một bộ phim khoa học viễn tưởng của Hollywood, khung cảnh rất lộng lẫy khiến cả bộ phim giống như một bộ phim họat hình kém chất lượng. Con trai ngồi giữa vợ và tôi, chăm chú nhìn lên màn ảnh rộng, còn cha mẹ cậu thì buồn chán và ngủ gà ngủ gật. Trong rạp vắng teo. Mọi người đã thông minh hơn rồi, không chịu bỏ tiền ra để xem phim kém chất lượng của Hollywood nữa.Bỗng mấy người ngồi hàng trước phát hiện ra một trận cười giòn giã. Trong đó lần vào một âm thanh tôi vô cùng quen thuộc. Tôi giật thót mình. Để chứng thực suy nghĩ của mình, tôi mượn cớ vào nhà vệ sinh để đi ra ngoài. Khi quay lại, tôi chú ý nhìn vào hàng ghế phía trước.Quả đúng như suy nghĩ của tôi, đúng là cô ấy. Cô ấy không đi một mình, bởi bên cạnh cô còn có hai cậu con trai nữa, có lẽ là bạn cô ấy. Tôi không nhìn rõ mặt họ, nhưng có thể nhìn thấy rõ họ đang chuyện trò rôm rả. Nói đến nhưng điều thú vị, đương nhiên là sẽ cười phá lên. Trên đùi cô ấy để một hộp bắp rang bơ to, hai cậu con trai vừa ăn bỏng ngô, vừa cười vang.

Lúc đó, ý nghĩ đầu tiên của tôi là muốn bỏ chạy. Bởi chỉ cần hết phim, khi mọi ngừoi ra về thì cô ấy sẽ nhận ra tôi, lúc đó sẽ vô cùng ngượng nghịu. Cô ấy sẽ nhìn thấy vợ và con trai tôi. Đây là một tình huống mà không ai thích cả. Nhưng tôi lại không thể tìm ra được lý do nào. Di động của tôi vẫn yên lặng, không ai gọi đến nên tôi cũng chẳng tìm ra được lý do nào. Thế là tôi đành phải tiếp tục ngồi xem.

Bộ phim nhanh chóng kết thúc. Đèn trong rạp chiếu phim được bật sáng, tôi lúng túng đứng dậy, và dưới ánh đèn sáng choang, cô ấy nhìn thấy tôi.Tôi chú ý thấy nét mặt của cô thay đổi một cách đầy kịch tính chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Đầu tiên là nhìn tôi đầy kinh ngạc, sau đó nhìn vợ tôi đầy nghi hoặc, rồi ánh mắt cô dừng lại trên khuôn mặt con trai tôi, cuối cùng cô ấy lấy lại nụ cười tươi. Tôi đành lúng túng gật đầu với cô ấy. Cô ấy cười càng tươi hơn. Vợ tôi nhìn tôi đầy nghi hoặc.Tôi nói với vợ tôi đây là cô học sinh của tôi.Cô ấy nhiệt tình chào vợ tôi. Sau đó quay sang với tôi, nói vợ thầy xinh quá.

Sau đó cô ấy xoa đầu con trai tôi, nói con trai thầy thật dễ thương. Cuối cùng cô ấy kéo hai cậu con trai đó, vừa đi vừa cười nói râm ran.Tôi ngẩn người đứng ở đó.Cô bé ngoan quá, vợ tôi nói với tôi.Đúng thế, tôi gật đầu.

Tôi gặp lại cô gái đương nhiên là tại lớp học vài ngày sau. Cô ấy vẫn dùng ánh mắt tôi đã quen thuộc chăm chú nhìn tôi. Sau khi tan học, chúng tôi vẫn làm tình với nhau như trước. Cô ấy vẫn cuồng nhiệt, ánh mắt mơ màng. Móng tay túm chặt vào vai tôi. Chúng tôi không hề nhắc đến chuyện tối hôm đó.Sau khi xong việc, cô ấy không nằm vào lòng tôi như trước, mà dựa vào đầu giường, đang chuyên tâm nghĩ ngợi điều gì đó.“Đang nghĩ gì thế?” Tôi hỏi cô ấy.Cô ấy thóang cười, không trả lời tôi.Một khỏang thời gian im lặng dài.Bỗng cô ấy ngội bật dậy, nắm lấy vai tôi, nhìn sâu vào mắt tôi, nói từng chữ với tôi: “Em muốn anh có trách nhiệm với em.”

Cô ấy muốn tôi có trách nhiệm với cô ấy.

Tôi nhìn cô đầy nghi hoặc. Tôi vẫn như rõ, trước đây không lâu, cô ấy đã từ chối thẳng thừng lời đề nghị có trách nhiệm với cô ấy của tôi. Sự chuyển biến đột ngột của cô ấy khiến tôi trở tay không kịp. Dường như cô nhìn thấy điều gì đó trong mắt tôi và cô cười tỉnh bơ: “Anh yên tâm, em khôg bắt anh ly hôn đâu.”

“Vậy em muốn gì?” Tôi thở phào, hỏi cô ấy.“Em muốn anh cho em một gia đình.” Giọng cô ấy trở nên vô cùng lạnh lùng.

Tôi càng thấy khó hiểu.

“Tìm một căn nhà, chúng ta sống chung.”

Nói xong, cô ấy hôn vào má tôi một cái, sau đó mặc quần áo và đi mất.

Tôi phát hiện ra, không ngờ tôi không thể hiểu nổi suy nghĩ của một cô gái ít hơn tôi hai mươi tuổi. Tôi nghĩ, có thể là lần giáp mặt vợ tôi đã kích thích cô ấy. Cô ấy là một người phụ nự hoàn tòan bình thương, nên sẽ đòi hỏi đối với người đàn ông đã lên giường cùng cô. Tôi nằm một mình ở đó và suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng nhận định rằng, cô ấy đúng. Tôi không nên chiếm hữu thân thể cô ấy như vậy. Cho dù tôi luôn cho rằng tôi tặng cho cho cô ấy một số đồ vật sẽ khiến cho lương tâm tôi dễ chịu hơn một chút, nhưng cô ấy chưa bao giờ nhận quà của tôi, dù là quần áo hay các thứ khác.

“Khiếu thẩm mĩ của anh có vấn đề. Những thứ đồ này xấu quá.” Cô ấy thường nói như vậy.

Thế là tôi không dám mua gì cho cô ấy nữa, tôi không biết khiếu thẩm mĩ của tôi có phải thực sự có vấn đề hay không, nhưng tôi có thể khẳng định một điều, đó là cô ấy không hề thích tôi mua quà cho cô ấy.

Tôi nhanh chóng thuê một căn hộ gần trường. Diện tích không rộng lắm, nhưng đầy đủ đồ dùng gia đình, bày biện cũng khá đẹp mắt. Giá hơi đắt một chút, nhưng với tôi cũng chẳng thành vấn đề. Tôi không muốn lại để cô ấy dùng ngữ khí coi thường để bình phẩm tính cách của tôi. Tôi dù sao cũng đã bốn mươi tuổi, tôi không quen bị một người hai mươi tuổi chỉ trích.

Khi dẫn cô ấy đến căn hộ, cô ấy chỉ lướt qua một chút, sau đó gật đầu nói một câu: “Được lắm.”

Tôi nghe xong vô cùng sung sướng. Điều này chứng tỏ ít ra tôi cũng làm đúng được một việc.Sau đó chúng tôi bắt đầu làm tình. Lần này khác với những lần trước, từ đầu đến cuối cô ấy luôn giữ im lặng, hơn nữa còn không chủ động như trước đây, chỉ lặng lẽ phối hợp với tôi. Do đó tôi luôn cảm thấy rất ngượng nghịu.

Có thể do môi trường xa lạ, quen rồi sẽ ổn ngay thôi. Tôi tự nói với mình như vậy.

Cô ấy nhanh chóng đưa hành lý của cô tới. Tôi để ý thấy đồ của cô rất ít, nhưng lại có vài trăm đĩa CD và một chiếc đài FM thượng hạng. Lúc này tôi mới chợt nhận ra mình gần như không biết một chút gì về cô gái này.

Từ hôm đó, cuộc sống chung ngoài hôn nhân của tôi chính thức bắt đầu. Tôi bắt đầu viện đủ lý do để không về nhà ban đêm. Tất cả những lý do đi công tác như ra tỉnh khác giảng dạy, dự họp đều bị tôi liên tục sử dụng. May mà trước đây tôi cũng hay phải đi công tác, nên vợ tôi cũng chẳng nghi ngờ gì. Nhưng trên thực tế, tôi gần như từ chối tất cả các cuộc họp và thuyết giảng, chỉ để có thể ở cùng cô ấy. Phả liên tục đi đi lại lại giữa hai gia đình khiến tôi vô cùng mỏi mệt, hơn nữa nằm cạnh người phụ nữ nào tôi cũng cảm thấy áy náy đối với người kia. Mặc dù như vậy, tôi hiểu rõ mình không có đường lùi. Gia đình của vợ tôi có thể đem lại cho tôi cảm giác yên lành thoải mái, còn gia đình của người tình lại có thể giúp tôi tìm lại những năm tháng tuổi thanh xuân đã trôi qua của tôi.

Cuối cùng tôi cũng hiểu trách nhiệm ngoài định mức của một người đàn ông có nghĩa là gì. Mặc dù tình yêu giữa tôi và cô gái bát đầu khi tôi gần như không có ý thức rõ ràng, hơn nữa, nói một cách khách quan, trách nhiệm đầu tiên không thuộc về tôi. Nhưng tôi không thể nào không cảm thấy hổ thẹn với lòng mình. Những việc làm làm trái lại quy phạm đạo đức luôn là điều cấm kỵ đối với tôi, nhưng đối với sự việc này, tôi giống như kẻ nghiện thuốc phiện, không thể thoát ra được. Cuối cùng tôi đã hiểu, tại sao phần lớn đàn ông khắp thiên hạ đều mong ước cùng lúc có hai gia đình, đây thực sự là một sự trải nghiệm đầy kích thích, đặc biệt là đối với người đàn ông có vợ lãnh cảm đối với ***.

Tôi đã có một thời căm hận và khinh bỉ những người như vậy, nhưng hôm nay tôi lại trở thành một thành viên của bọn họ. Tôi đã mất rất nhiều thời gian để thuyết phục mình – có lẽ đây không phải là một vấn đề đạo đức. Bởi rất nhiều sự việc, khi nâng lên góc độ của luân lý sẽ khiến con người cảm thấy không vui. Bản chất của hành vi quan hệ của tôi và cô gái có thể là không đạo đức, nhưng trước đó, chúng tôi thực sự cùng bị cuốn hút, đồng thời cho rằng chúng tôi có quyền hành độ theo ý nguyện của mình. Hay nói một cách khác, việc nảy sinh tình cảm và *** là do thiên tính bẩm sinh, và chúng tôi thực sự hưởng thụ được sự tuyệt diệu của quá trình này, điều này không thể chỉ trích lên án được. Nhưng tất cả những điều này lại dẫn đến kết quả – có tình nhân – là điều không đạo đức. Thế nhưng những điều này tôi không thể nào dự trù trước được. Cho nên cũng có thể nói là không có lỗi.

Cứ thế tôi trải qua những tháng ngày đầy kích thích và sầu muộn trong sự an ủi khích lệ chính mình như vậy.

SA – TĂNG 3

Tâm trạng của em họ thay đổi rất nhiều sau khi xem xong bộ phim đó. Rõ ràng là sự xuất hiện đột ngột của vị “thầy giáo” đó đã khiến cho tâm trạng em họ thay đổi. Tôi cũng cố ý ngắm nghía người đàn ông đó: trung niên, nho nhã, ăn mặc sáng sủa. Tôi không đóan ra được thân phận và nghề nghiệp của ông ta, điều này cho thấy ông ta không có gì đặc biệt cả, chỉ là một người trong số bao người bình thường khác.

Hôm đó, sau khi xem phim xong, em họ không muốn về. Thực ra tôi và Lâm Lâm cũng không muốn. Thế là ba chúng tôi liền đến quán bar “Cá voi xanh” ở gần nhà.Trong quán bar, ánh đèn lờ nhờ, âm nhạc cũng không ồn ã. Điều tuyệt vời nhất là ở đó có bày một máy chiếu phim cổ, thường xuyên bật những bộ phim xưa cũ. Thế nên chúng tôi thường xuyên đến, trò chuyện những đề tài mà chúngt ôi quan tâm thích thú.Cả tối hôm đó, em họ rất trầm ngâm. Cho dù nét mặt cô vẫn như mọi ngày, nhưng cô luôn là người nói nhiều nhất trong ba người chúng tôi.Cô ấy uống rất nhiều rượu. Lâm Lâm chăm chú nhìn lên màn ảnh của máy chiếu phim – trên đó đang chiếu bộ phim “Casblanca” – một bộ phim vừa cũ rích vừa chán tệ. Tôi chẳng nhìn thấy gì ngoài gò má cao của Ingrid Bergman. Chẳng có việc gì làm, tôi đành nhìn em họ uống rượu. Cả ba người chúng tôi đều im lặng không nói gì, cho đến khi quán bar đóng cửa.

Chẳng bao lâu, em họ rời khỏi nhà tôi, nói là muốn ở ký túc xá của trường. Tôi biết trường học đó có ký túc xá, nhưng tôi biết rất rõ, cô ấy chắc chắn sẽ không ở ký túc xá. Đối với một cô gái tư duy kì quái và thần kinh hơi không được bình thường này, cuộc sống tập thể trong ký túc xá quyết không thể nào là lý do để cô rời khỏi gia đình. Tôi đoán, cô ấy rời khỏi đây vì trong cuộc sống của cô xuất hiện một người khác. Em họ đã hai mươi tuổi rồi, con gái hai mươi tuổi mà không yêu đương là điều không bình thường. Mặc dù tôi luôn cho rằng cô ấy có đôi chút không bình thường, hơn nữa, nghe nói đó là bởi ngừoi mẹ “hiện tại” qua lời kể của cô tạo thành, nhưng tôi nghĩ nhân tố phụ huynh quyết không đến nỗi khiến cô căm ghét chuyện yêu đương. Cô ấy không muốn nói với chúng tôi cô ấy ở đâu, chúng tôi cũng chẳng buồn hỏi. Chúng tôi từ trước giờ luôn có thói quen không hỏi han chuyện của đối phương.

Cho dù tôi vẫn luôn muốn nói cho co ấy biết mối quan hệ giữa tôi và Lâm Lâm nhưng chính tôi cũng không thể hiểu mối quan hệ giữa tôi và Lâm Lâm là mối quan hệ gì. Rõ ràng không thể nói với cô ấy, chúng tôi luôn duy trì mối quan hệ *** ổn định. Hơn nữa tôi không có thói quen tâm sự cùng người khác, nhưng nếu như trên thế giới này có một người có tư cách biết chuyện của chúng tôi, tôi nghĩ, đó chính là em họ.

Lâm Lâm là một người rất thẳng thắn, đây có lẽ là điểm chung của những nam sinh học về các môn xã hội. Mỗi lần sau khi quan hệ với cậu ta xong, tôi đều thích nhìn dáng vẻ cậu yên lặng dựa vào vai tôi mà ngủ say. Lông mi cậu rất dài, đôi khi còn nhỏ nước dãi, vô cùng đáng yêu. Dáng vẻ lúc ngủ của cậu có thể đem lại cho tôi cảm giác yên tĩnh nhẹ nhàng.Tôi có thể cảm nhận được, cậu ấy là một người đồng tính hòan tòan, tôi cũng cảm nhận được tôi không như thế. Tôi không phải là người đồng tính luyến ái, cũng không phải là người dị tính luyến ái ( yêu người khác giới), tôi là một người chỉ yêu chính bản thân mình. Nhưng tôi thích ở cùng với Lâm Lâm. Có lẽ bởi vì đây là lần duy nhất từ nhỏ đến lớn tôi lao vào một mối quan hệ thắm thiết. Trước khi cậu ấy xuất hiện, tôi gần như cho rằng tôi sẽ không qua lại với bất kỳ ai, nhưng cậu ấy đã thay đổi tất cả. Sự tồn tại của cậu chứng tỏ rằng, cho dù là một người thích cô độc giống như tôi, cũng có thể tìm được bạn trong thành phố này.Sau khi em họ chuyển đi được một tháng, tôi bắt đầu đi làm, làm nhân viên kỹ thuật cho một công ty IT (công nghệ thông tin). Mặc dù lương khá cao, nhưng tôi không thích công việc này, bởi trong công ty có rất nhiều người. Chỉ cần chỗ nào có ba người trở lên chụm lại với nhau thì chắc chắn chẳng có chuyện gì hay ho cả. Nhưng tôi buộc phải đi làm, bởi tôi không muốn cả đời tiêu tiền của cha mẹ. Tiền của họ và con người họ đều khiến tôi sợ hãi và bất an. Tôi sợ, nếu tôi chứ tiêu tiền của họ, sẽ khiến tôi phải quay trở lại dưới sự khống chế của họ.

Công ty tôi nơi tôi làm việc rất nổi tiếng, công việc cũng rất đơn giản, những việc cần làm cũng chỉ là giữ gìn, bảo vệ hệ thống, để cho những người trên mạng không đến nỗi đập bàn chửi thế. Khi chẳng có việc việc làm, tôi liền nằm bò người lên bàn nghĩ ngợi vẩn vơ. Tôi luôn có nhiều điều để nghĩ, cho dù đôi khi tôi cũng không biết rốt cuộc mình đang nghĩ gì.Một hôm, vào buổi trưa, ngoài trời nắng chói chang, người tôi vô cùng uể oải. Tôi đang định đi ăn cơm văn phòng, điện thọai của tôi đổ chuông, là em họ. Từ khi cô ấy chuyển đi, chúng tôi rất ít khi liên lạc với nhau. Cô ấy dường như luôn bận bịu gì đó. Trong điện thoại, cô ấy nói cô ấy có chút chuyện muốn nói với tôi và Lâm Lâm, hẹn chúng tôi tám giờ tối nay gặp nhau tại quán “Cá voi xanh”. Giọng điệu em họ rất nghiêm túc, tôi có cảm giác chuyện cô ấy nói với chúng tôi khá nghiêm trọng.Sau khi hết giờ làm, tôi đến trường học của Lâm Lâm đón cậu ấy, rồi chúng tôi cùng đến quán bar “Cá voi xanh” như đã hẹn. Vẫn còn sớm, nên chúng tôi gọi vài thứ để ăn. Lâm Lâm gọi một hộp bắp rang bơ, tôi gọi một chai bia. Tôi không thích ăn thứ gì khi vừa mới tan ca, bởi tôi cần có thời gian để xóa sạch những nội dung công việc nhàm chán trong đầu. Gần đến tám giờ, em họ đến. Cô ấy mặc một bộ vát liền rất nhã nhặn, tôi nhận thấy cô trang điểm, bởi khi nhìn vào đôi môi cô, tôi thấy hơi ngây ngất.“em đang ở cùng một người đàn ông hơn em hai mưoi tuổi.” Cô ấy nói với chúng tôi, gần như không thể hiện sắc thái tình cảm gì. Sau đó, cô ấy cướp lấy hộp bắp rang bơ trong tay Lâm Lâm, ăn một cách ngon lành.

Tôi và Lâm Lâm vô cùng kinh ngạc. Mặc dù việc cô ấy ở cùng một người đàn ông nằm trong dự đóan của chúng tôi, nhưng chúng tôi đóan cô ấy sẽ sống cùng với một cậu ấm điển trai con nhà giàu trong lớp của cô ấy, hoặc là một người đàn ông chưa vợ đã đi làm. Tôi không nói gì, chỉ gật đầu, uống một ngụm bia. Từ khi quen biết Lâm Lâm, tôi đặc biệt thích uống bia rượu. Không chỉ bởi vì làn đầu tiên uống rượu khiến tôi có được cuộc làm tình đầu tiên giữa hai người một cách thành công mỹ mãn, mà là bởi trng rất nhiều hòan cảnh không nên nói thì việc uống một ngụm bia sẽ khiến cho khung cảnh trở nên hết ngượng nghịu.“ông ta là ai? Sao cậu lại quen ông ta?” Lâm Lâm hỏi đầy hứng thú.

“Chính là ngừơi đàn ông mà chúng ta gặp tại rạp chiếu phim hôm đi xem phim đó, anh ấy là thầy giáo tôi.” Em họ cầm lấy cốc của tôi, uống một ngụm lớn, “Bắp rang bơ hôm nay sao mà làm cứng thế.”

Tôi đã thoáng đóan ra chính là ngừoi đó, nhưng tôi không nói gì. “ông ấy đối tốt với cậu chứ?” Lâm Lâm không hài lòng lắm với câu trả lời của em họ.

“Cũng tạm được.” Em họ nói, “nếu có thể, tôi muốn hai người gặp anh ấy, anh ấy cũng khá lắm, có nhiều tiền. Đi ăn cơm hay làm gì đó cùng anh ta không phải tự trả tiền.

Tôi và Lâm Lâm đều không nói gì.

“Không khí ở đây ngột ngạt quá, chúng ta ra ngoài đi.” Em họ phá vỡ sự im lặng.

Lâm Lâm đồng ý, thế là chúng tôi thanh tóan tiền và đi khỏi đó. Buổi tối ở Bắc Kinh rất tuyệt. Những tòa kiến trúc cao to bề thế ban ngày đều trở nên khô héo và mờ mịt vào ban đêm và đèn của một số quán bar hay quán Karaoke rực rỡ chói lòa. Những thanh niên nam nữ ăn mặc đẹp hở ngực lộ lưng đang tự do làm những việc không lấy gì làm quang minh chính đại trong màn đêm, khung cảnh đó có một nét đẹp kì dị không thốt nên lời.Ba người chúng tôi đi đến một cây cầu vượt dành cho ngừoi đi bộ, rồi dừng lại. Tôi nhận ra đây chính là cây cầu lần đầu tiên tôi và Lâm Lâm gặp nhau. Tôi liếc nhìn Lâm Lâm, phát hiện ra cậu ấy cũng đang nhìn tôi.Em họ đang dựa vào lan can, cố gắng nhìn thứ gì đó đằng xa. “Có biết tại sao tôi lại nói chuyện của mình với hai người không?” Em họ đột nhiên quay đầu lại hỏi chúng tôi.

Tôi và Lâm Lâm đều không trả lời.

“Bởi trong thành phố này, tôi chỉ có hai người thôi. Tôi luôn cho rằng, nếu không có hai người, tôi vẫn có thể sống rất tốt, đặc biệt khi tôi ở cùng với người đàn ông mà tôi thích, nhưng thực sự không phải như vậy.”

“Vậy sự thực là như thế nào?” Tôi hỏi.“Sự thực là trên cái thế giới này, chỉ có ba ngừoi chúng ta là giống nhau. Anh là anh họ của em, khi em nói với anh em ở chung với một người đàn ông đã có vợ và hơn em hai mươi tuổi, thậm chí em đã hy vọng anh sẽ tát em một cái thật đau, nhưng em biết anh sẽ không làm như vậy. Đây chính là nguyên nhân việc em nói với anh. Tôi không hy vọng hai người chung hưởng niềm vui cùng tôi, cũng không cần hai ngừoi chia sẻ đau khổ của tôi, khi tôi vẫn còn chưa nói hết những điều này với hai người, chúng ta sẽ không thể đi cùng nhau, bởi tôi không hy vọng chúng ta có những điều giấu giếm nhau.” Nét mặt em dửng dưng, “Giờ tôi đã nói với hai người rồi, cho nên tôi không còn gì phải áy náy nữa cả. Tôi hy vọng hai người có thể tiếp nhận anh ấy, nếu như không thể, tôi sẽ rút lui khỏi thế giới của ba người của chúng ta.”

“Nếu cậu muốn rời xa chúng tôi, thì có thể không cần nói với chúng tôi.” Lâm Lâm nói.

“Nhưng tôi không thể rời xa hai ngừơi. Tôi đã nói rồi, trong thành phố này, tôi chỉ có hai người – cậu và anh họ.” Em nói với Lâm Lâm.

“Nếu đã như vậy, có lẽ anh cũng cần phải nói với em một việc mà em không biết.” Tôi nói với em họ.

“Là chuyện của anh và Lâm Lâm phải không?” Em họ hỏi.

“Sao em biết?” Nghe thấy thế, tôi thực sự rất kinh ngạc.

Em họ nhìn vào mắt tôi, cười nhạt nói: “Anh cho rằng hai người các anh làm rất kín, rất thông minh sao? Em biết từ lâu rồi.”

“Em không cảm thấy khinh ghét hay kinh tởm sao?” Tôi hỏi.

Em họ tỉnh bơ lắc đầu, nói: “Câu hỏi này thực sự không phù hợp với phong cách của anh. Bây giờ anh trả lời câu hỏi của em, “Anh có có yêu cậu ấy không?”

Tôi nhìn Lâm Lâm, nhận ra cậu cũng đang nhìn tôi. Tôi không biết nên trả lời thế nào, nhưng lại bất giác gật đầu, nói: “Có, anh yêu cậu ấy.”

Em họ cười tinh quái: “Thế là đủ rồi, không cần phải suy nghĩ đến những vấn đề khác.”

Trong khỏanh khắc đó, tôi vô cùng cảm phục và kính nể cô gái đang đứng trước mặt mình, thậm chí tôi đã dang tay ra, ôm chặt cô vào lòng.

Em họ cười và đẩy mạnh tôi ra, nói: “Thôi đi ông anh ạ. Tối mai chúng ta cùng đi ăn tối, đến giờ, em sẽ gọi điện cho hai người.”

Sau đó, cô ấy nhún nha nhún nhảy đi mất, trên cầu chỉ còn lại tôi và Lâm Lâm.

Tôi quay người nhìn Lâm Lâm, cậu ấy đang nhìn đòan xe đông đúc chen lấn chạy trên đường dưới cầu vượt, lặng yên không nói.

Tôi chậm rãi đi đến bên cậu, ôm lấy cậu. Tôi cảm nhận được đôi vai cậu đang run rẩy. Gió thổi mạnh, trên cầu vô cùng lạnh, nên tôi ôm chặt hơn chút nữa. Tôi có thể ngửi thấy mùi thơm của dầu gội hương cam trên tóc cậu.Bỗng cậu ngẩng đầu lên, ôm lầy đầu tôi, bắt đầu hôn tôi một cách cuồng nhiệt. Đôi môi cậu dịu dàng nhưng lại đầy sức mạnh.“Em cũng yêu anh.” Cậu ấy nói với tôi.

Trong lòng tôi như có một cơn co rút, nhưng tôi không nói gì. Tôi ngước nhìn lên bầu trời, nhìn thấy trên trời chỉ có một con chim màu đen, đang cố gắng đập mạnh đôi cánh, hướng về phía ánh trăng sáng.

Tôi luôn tin tưởng rằng, tất cả mọi việc trên thế giới này đều rất công bằng – bạn có được một buổi tối vô cùng vui vẻ, vậy thì bạn nhất thiết phải trả một cái giá nhất định cho buổi tối nay. Mặc dù buổi tối nay và cái giá bạn phải trả không có mối quan hệ thực chất nào, nhưng điều này không cản trở chúng dè dặt tuân thủ những quy luật triết học tự nhiên này.

SA – TĂNG 4

Cuối cùng tôi cũng gặp được người anh họ thần bí của cô ấy và bạn trai của anh ta. Nói thực lòng, khi tôi nghe cô ấy sắp gặp một đôi đồng tính nam, trong lòng tôi cảm thấy hơi khó chịu. Trong cuốn từ điển cuộc sống của tôi trong bốn mươi năm qua, chưa hề có khái niệm “đồng tính luyến ái” này. Cho dù trước đây tôi đã từng nghe nói, điều duy nhất có thể làm là nhìn chữ đóan mò, lý giải thành “tình yêu giữa hai người đồng tính”. Đối với tôi – một người từ nhỏ đã được tiếp thu nền giáo dục chính thống nghiêm khắc, thì quan niệm này hơi kỳ dị, thậm chí hơi kinh tởm. Nhưng nghĩ đến bản thân mình là một người đàn ông giấu vợ, lén lút quan hệ tình ái với một cô gái xấp xỉ tuổi con mình, tôi cũng chẳng chiếm được chút ưu thế gì trên phương diện đạo đức. Thế là trước khi gặp họ, tôi rất thản nhiên.Chúng tôi gặp nhau tại một quán bar có tên “Cá voi xanh”. Tôi để ý thấy cô ấy chào hỏi rất thân thiện với anh chàng pha chế rượu đẹp trai, liền hiểu cô ấy rất quen thuộc nơi này. Quán bar rất đông người, nhưng phần lớn đều là những người trẻ trung tầm hơn hai mươi tuổi, không ai chú ý tới sự xuất hiện của tôi, điều này khiến cho người ở độ tuổi trung niên là tôi đây cũng bớt đi sự ngượng nghịu.Khi hai chàng trai đó xuất hiện, tôi mới nhận ra thực ra chúng tôi đã gặp nhau ở rạp chiếu phim. Cho nên tôi hơi lúng túng.

Anh họ của cô ấy rất cao to, cơ bắp trên cánh tay khiến người khác hơi sợ hãi, rất kiệm lời. Nhưng cái cậu tên gọi “Lâm Lâm” thì lại rất đáng yêu. Cậu ta biết nói chuyện hơn bạn trai của cậu, hơn nữa nói năng cũng rất lịch sự, đúng mực. Tôi cố gắng nở nụ cười hết sức tự nhiên, nhưng khi tôi nhìn thấy ánh mắt ám muội giữa hai cậu con trai, tôi vẫn không kìm được lòng mình nhìn ra hướng khác. Tôi biết mình buộc phải quen dần việc đi cùng họ, nhưng điều này cần một quá trình. Cảm giác đầu tiên của tôi là thấy mình đã già, bởi tôi đã không thể tiếp nhận và làm quen một cách nhanh chóng với những sự vật mới như các bạn trẻ.Cô ấy luôn nắm tay tôi, và còn luôn miệng trò chuyện với hai cậu kia về chuyện giữa chúng tôi. Nét mặt cô rất hạnh phúc, do đó tôi cũng cảm thấy rất thỏai mái, ít ra điều này cũng chứng tỏ được rằng làm người tình của tôi không phải là một việc buồn chán, bất hạnh.

Không biết chúng tôi đã trò chuyện bao lâu, Lâm Lâm chợt đề nghị đi nhảy disco, bởi gần quán bar có một sàn nhảy disco rất tuyệt. Cô ấy và anh họ cô ấy nhiệt liệt hưởng ứng, tôi đành phải gật đầu. Có ông trời chứng giám tôi chưa bao giờ đi đến những nơi nhảy nhót linh tinh này, nhưng tôi không muốn làm cô ấy cụt hứng. Tôi luôn có cảm giác áy náy đối với cô ấy. Tôi cho rằng, cô ấy đã đáp ứng dục vọng của tôi, thì tôi nên làm cho cô ấy hài lòng trên những phương diện khác.

Trong sàn nhảy, đầu người nhốn nháo, lộn xộn, tôi nhận thấy ba người bọn họ đặc biệt hưng phấn trong môi trường huyên náo. Hai cậu con trai đang ôm nhau dưới ánh đèn mờ, không để ý gì đến mọi thứ xung quanh. Cô ấy xõa mái tóc dài, nhảy hết mình theo tiếng nhạc, những động tác vô cùng đáng yêu. Trong khỏanh khắc đó, tôi phát hiện, sự hoang dã của cô ấy thực ra rất đẹp, tôi dường như có thề nhìn thấy được thứ mềm mại trong cõi sâu tâm hồn cô xuyên qua mái tóc dài đang bay bay của cô ấy. Cô ấy kéo tay tôi, bảo tôi cùng nhảy. Tôi thấy rất lúng túng, nhưng nhìn thấy sự sôi động trong mắt cô, tôi cũng bắt đầu nhảy lọan xạ theo tiếng nhạc. Tôi biết bộ dạng lúc đó của tôi rất khó coi, bởi nơi đây không phải là nơi thích hợp cho một giảng viên đại học. Nhưng dù thế nào, tôi cũng có một khóai cảm mà từ trước đến giờ chưa từng cảm thấy.

Tôi cảm thấy với sự buông thả và xấu xí của mình cùng những giọt mồ hội tỏe hơi vào không khó ồn ào náo nhiệt này thì dường như chức danh giảng viên đại học, gia đình, vợ, địa vị xã hội đều chỉ là những làn khói lặng lẽ vô danh. Tôi ốm lấy vòng eo thon thả của cô ấy, để cô ấy mặc sức tỏa ra nhiệt lượng của cô ấy trong lòng tôi. Làm đầu tiên tôi cảm nhận được mình là một người đàn ông.Thế là tôi dần dần thích cái cảm giác cùng vui chơi với ba người bạn trẻ này, bởi qua đây tôi có thể bớt đi cảm giác hối tiếc về tuổi trẻ đã trôi qua của mình. Cùng uống rượu với hai chàng trai trong quán bar, sau đó làm tình thâu đêm với một cô gái, nó khiến tôi cảm giác như tôi lại được quay trở về lúc tôi 20 tuổi.Tôi ngày càng mê say cái thế giới “phi gia đình” này. Tôi bắt đầu ở chỗ cô ấy nhiều hơn, không chỉ bởi nhu cầu về ***. Tôi thích cái cảm giác sau khi làm tình được ôm cô ấy và nằm yên lặng trên giường. Có lúc, dù không quan hệ, chúng tôi vẫn thích cởi sạch quần áo và cùng ôm nhau.Cô ấy không bao giờ tin rằng, sau khi tôi đã kết hôn mười mấy năm mà chưa từng ôm một người phụ nữ nào như thế này, kể cả vợ tôi.Sự việc trên đời thường là thế này – thứ thuộc về bạn thì bạn chán ghét, còn thứ mà bạn thích lại không thuộc về bạn, điều đáng sợ nhất là thứ mà bạn chán ghét lại là thứ bạn không thể thiếu được. Tôi không biết có phải rất nhiều người đều phải chấp nhận cuộc sống như vậy không, ít ra đối với tôi là như vậy. Tôi thường nghĩ, nếu một ngày nào đó, vợ tôi nhìn thấy tôi và cô ấy trần truồng nằm ôm nhau như thế này, cô ấy sẽ nghĩ gì. Có đôi lúc, tôi thậm chí hy vọng rằng việc này sẽ xảy ra, bởi như vậy tôi sẽ có thể quan sát nét mặt, sắc thái tình cảm của cô ấy. Liệu cô ấy có khóc lóc bởi sự phản bội của tôi. Không ai biết cả.Một học kỳ mới bắt đầu. Khoa phân công tôi dạy môn Văn học hiện đại Anh – Mỹ cho một lớp. Thực ra tôi rất ghét cách phân công này, bởi như vậy, tôi luôn phải dạy một số bài tôi không thích. Nhưng văn học Anh – Mỹ là lĩnh vực tôi tương đối thích, thế nên tôi không từ chối.Buổi đầu tiên lên lớp, trong khoảnh khắc bước vào lờp học, tôi đã chú ý thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc ngồi ở góc lớp. Cậu ấy cũng đang ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt cậu cũng kinh ngạc giống như tôi – đó là Lâm Lâm. Đến giờ tôi mới biết, thì ra cậu trai trẻ đồng tính đã từng đi uống rượu, nhảy disco và xem phim với tôi lại là một sinh viên ưu tú của trường Đại học nổi tiếng này. Cách ăn mặc của cậu khác hẳn so với những lần tôi thường gặp. Khi đi chơi, cậu luôn mặc quần bò rất ngầu, hoặc là áo phông sặc sỡ bó sát. Nhưng hôm nay trên giảng đường, cậu lại mặc một chiếc áo sơ mi màu lam nhẹ nhàng, khiến cho gương mặt vốn trắng trẻo của cậu hiện rõ ánh sáng và sự khỏe mạnh. Vở và bút trên bàn cậu được để rất ngăn nắp. Thứ duy nhất mà tôi cảm thấy quen thuộc đó là mái tóc nhuộm màu đỏ tía của cậu.Tôi nhìn cậu ta cười gượng gạo, cậu ta cũng gượng gạo gật đầu, sau đó liền cúi đầu xuống đọc sách.Tôi không thể thừa nhận, cái thế giới này thật kỳ quái. Khi chúng tôi đi cùng nhau, cậu ấy là một cậu con trai đồng tính đã từng mặc áo phông bó sát và ôm hôn cuồng nhiệt người bạn trai của mình, tôi là một người đàn ông xấu xa đã phản bội vợ mình, lên giường cùng một cô gái chỉ bằng tuổi con gái mình. Thế nhưng giờ đây, trong căn phòng học tràn đầy ánh sáng này, cậu ấy là một cậu sinh viên ăn mặc chỉn chu, chăm chỉ học tập, và tôi lại là một giảng viên gương mẫu mặc complê, đi giày da. Trong con mắt người khác, chúng tôi giống như tất cả những giảng viên đại học và các sinh viên khác, không có gì khác biệt cả. Chúng tôi đã thay đổi gương mặt giữa hai thế giới, nhưng chúng tôi không hề biết gương mặt nào là chân thực. Ít ra thì tôi không biết.Nội dung bài giảng hôm đó không có gì nhiều, bởi trong lòng tôi đang rất bối rối, hơn nữa, đây là buổi học đầu tiên của học kỳ mới, nên chủ yếu chỉ cần giới thiệu một chút về giáo trình học và bài tập, thi cử. Tôi để ý thấy cậu rất chăm chú nghe giảng, luôn tay ghi chép.

Sau khi tan học, các bạn khác nhanh chóng ra khỏi lớp. Cậu ấy bước tới bục giảng, cười với tôi, nói: “Thầy Bạch, thầy có muốn ăn trưa cùng em không?”

Chắc chắn cậu ấy đã nhìn thấy tên tôi trong danh sách giáo viên. Tôi không quen với cách xưng hô này của cậu, bởi bao lâu nay, chúng tôi chưa bao giờ hỏi tên của đối phương. Tôi cũng chỉ thấy mọi người gọi cậu ấy là Lâm Lâm thôi. Nhưng tôi vẫn cười với cậu ấy, vỗ vai cậu, nói: “Đi nào, tôi mời.”

Chúng tôi vào một quán ăn nhỏ bên ngoài cổng trường, gọi vài món ăn và hai chai bia.“Thật không ngờ.” Cậu ta nói.

“Tôi cũng thấy rất bất ngờ.” Tôi nói.Bữa trưa được bắt đầu trong sự ngượng nghịu. Cũng không rõ cậu ta muốn che lấp không khí ngượng nghịu hay cậu thực sự đói, cậu liên tục ăn. Tôi vốn ăn được rất ít, nên đành nhâm nhi cốc bia. Bia chỗ này dở tệ, đắng ngắt. Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi đi. Thế là trong đầu tôi xuất hiện một nghi vấn: khi bốn người chúng tôi đi cùng nhau, chúng tôi có thể cười nói rộn ràng, có thể cùng kể cho nhau nghe những câu chuyện về *** hay trêj đùa thoải mái. Nhưng khi chúng tôi chỉ có hai người với nhau, tôi lại không biết nên nói gì với cậu trai trẻ này. Thân phận là một thứ vô cùng đáng sợ. Vào lúc nửa đêm, ở trên đường, chúng tôi say khướt có thể cùng dựa vào vai nhau, nhưng khi chúng tôi dùng loại thân phận khác giao tiếp với nhau, đành phải đối diện với sự im lặng và ngượng nghịu. Cuối cùng cậu ấy vẫn cất lời trước: “Bài giảng của thầy khá thú vị. Hơn hẳn một số người có tiếng mà không có thực lực.”

“Cảm ơn.” Tôi không ngờ cậu lại nói như vậy.



Cậu ấy lại trở về sự im lặng.

“Khi gặp cậu ta, cậu mới biết mình bị đồng tính phải không?”

Tôi cảm giác, tôi sẽ phải là người phá vỡ cục diện sống sượng này, không hiểu vì sao tôi lại buột miệng nói ra câu hỏi trên. Vừa nói xong, tôi lập tức hối hận, tự nhận thấy câu hỏi này của mình quá lỗ mãng. Khi cùng đi với nhau, chúng tôi thậm chí còn không hỏi tên của đối phương, huống hồ là cuộc sống riêng tư của đối phương. Cậu ấy từ từ uống chút bia, ngẩng đầu lên nhìn tôi cười, nói: “Em không nghĩ là sẽ có câu hỏi này.”

“Nếu không tiện thì cậu không cần phải trả lời.” Tôi lập tức nói tránh để che lấp sự mạo muội, sỗ sàng của mình.

“Chẳng có gì không tiện. Cũng chẳng phải là việc gì khuất tất cả. Thực ra em cũng đã từng suy nghĩ về vấn đề này. Nghĩ rất lâu, nhưng cũng không tìm được đáp án chính xác. Mặc dù sau khi quen biết anh ấy, em mới biết giữa nam giới với nam giới cũng có thể nảy sinh tình yêu, nhưng anh ấy không phải là nguyên nhân em thích đồng tính.”

Cậu ấy uống một hớo bia, tiếp tục nói: “Em luôn có một cảm giác, đó chính là một số thứ từ khi sinh ra đã có, và ta không được phép lựa chọn. Có thể là trước khi được sinh ra, em đã được định sẵn không giống với những người khác. Chỉ có gặp được những người giống như mình, mới có thể cảm thấy vui vẻ hạnh phúc. Thực ra đồng tính hay không không quan trọng, điều quan trọng là những người cô đơn cũng cần giao lưu. Và làm tình tất nhiên là một phương thức giao lưu rất tuyệt, thế là chúng tôi trở thành những người đồng tính. Đối với chúng tôi, đây chẳng qua chỉ là một lọai relationship -1 tương đối đặc biệt.“Relationship là một từ rất hay; người sáng tạo ra nó chắc chắn là một người rất thông minh. Nó có thể giải thích được mọi mối quan hệ mà tiếng Trung không thể giải thích được.” Tôi cũng bị khuất phục bởi luận điệu quái đản của cậu ta. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một cậu trai trẻ mới hơn hai mươi tuổi mà lại có thái độ sống thật khó tin đến vậy. Sự thẳng thắn của cậu ta khiến tôi – người đã sống hơn nửa đời người cảm thấy hơi lúng túng. Tôi đành liên tục uống bia.

________________

1- mối quan hệ.

SA TĂNG 2

Nói thực lòng, tôi căm ghét nét mặt mơ màng của ông ta khi ông ta nhắc đến vợ mình. Mặc dù nét mặt đó không phải là niềm hạnh phúc, không phải là sự ngọt ngào, nhưng nó khiến tôi cảm thấy luôn có một người phụ nữ ở một nơi không xa đang ngầm xem xét chúng tôi. Cho dù có thể cô ta không hề biết cô đang ngầm xem xét những gì, nhưng cảm giác đó giống như chúng tôi đang ở trong một căn phòng không thuộc về chúng tôi, và vị chủ nhà đầy ắp tâm tư cả ngày chăm chú nhìn chúng tôi, thứ cảm giác đó khiến người ta phát buồn nôn, và là thứ tôi không hề muốn. Nhưng tôi nghĩ, tôi sẽ không bao giờ chủ động mở miệng hỏi ông ta xem rốt cuộc ông ta yêu ai hơn – tôi hay là vợ ông ta. Tôi cho rằng đây là một điều thật ngu ngốc, và đây không phải là nguyên tắc của tôi.Trên thế giới này, mọi người đều không bao giờ hòan mĩ. Ví dụ như người đàn ông hòan mĩ nhất trong trái tim tôi đã trở thành cha tôi, còn một người đàn ông trông giống cha tôi thì lại có vợ. Cho dù vợ ông ta không làm tình cùng ông ta, nhưng tôi nghĩ, có lẽ đây chính là sự thông minh của người phụ nữ này. Cô ta biết người chồng phong độ của mình sẽ gặp những phụ nữ trẻ trung xinh đẹp hơn cô, vậy thì thà rằng cất giấu hết cả những sự xấu xa thô kệch lộ ra trong đời sống *** còn hơn bị lãng quên ngoài rìa. Như vậy thì cô ta có thể đứng trên cao như bị thánh mẫu mà mỉm cừơi nhìn dáng vẻ xấu xí của người chồng có dục vọng vô bờ bến, hơn nữa, từ đó cô ta có thể tìm thấy được sự khoái cảm lớn hơn cả ***.Tôi nghĩ, ngừơi đàn bà này đã bị cắt đi cơ quan sinh dục, và cô ta cũng muốn làm như vậy với chồng mình. Cô ta là một ngừoi đàn bà độc ác.Mọi việc luôn khó dự liệu được.Vào một buổi chiều đẹp trời, tôi chợt cảm thấy vô cùng nôn nao. Tôi chưa bao giờ từng có loại cảm giác này. Như thể có một có một cái gì đang rơi từ ngực xuống, muốn nôn nhưng lại không nôn ra được. Bởi từ nhỏ đã kịch liệt chiến đấu với mẹ tôi, nên tôi chưa từ bị ốm trận nào, do đó, khi cảm giác rất bình thường này xuất hiện, tôi giật thót mình. Tôi rất yêu quí sinh mạng mình, ngay cả lúc cuộc sống của tôi vô vị nhất, thế nên tôi quyết định đến bệnh viện kiểm tra.Bác sĩ phụ khoa nét mặt rất nghiêm trọng, nói với tôi: “Em có thai rồi.” Tôi vô cùng bất ngờ, trợn tròn mắt kinh ngạc.Lúc đó đầu óc tôi trống rỗng, bởi từ trước đến giờ, khái niệm “có thai” thật quá xa vời đối với tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày tôi có thai, bởi từ sự căm hận của mẹ tôi đối với tôi, tôi có thể đóan được mang thai và sinh nở chắc chắn là một việc vô cùng đau khổ.Bác sĩ rất biết ý, không hỏi tôi những câu hỏi ngốc nghếch kiểu “Cha đứa trẻ sao không thấy đến?”. Ông chỉ đặt cuốn sổ khám bệnh vào tay tôi, nói với tôi: ”Mấy ngày tới đây không được họat động mạnh, nếu có việc gì thì đến bệnh viện giải quyết.”

Tôi lịch sự cảm ơn đạo đức nghề nghiệp của ông, rồi một mình đi ra khỏi bệnh viện.Ánh mặt trời bên ngoài chói chang gay gắt, mọi người đi trên đường Phổ vành đai 2 gần như sắp bị nướng chín. Tôi bước nhanh trên đường, và tôi có thể cảm nhận được hơi thở của mình càng ngày càng gấp gáp. Trong khoảnh khác đó, tôi nghĩ tôi sắp chết rồi.Tối hôm đó, tôi hẹn anh họ và Lâm Lâm tại quán “Cá voi xanh”. Tôi không gọi bia, mà gọi một cốc nước cam không đá. Khi vẫn chưa suy nghĩ ổn thỏa nên giải quyết đứa trẻ này như thế nào, tôi cố gắng không làm tổn thương nó. Khi tôi nói tin này cho anh họ và Lâm Lâm, họ đều vô cùng kinh ngạc. Tôi đã đóan được phản ứng này của họ. Tôi chú ý thấy anh họ sau sự kinh ngạc trong khỏang thời gian ngắn ngủi, lập tức xuất hiện ánh mắt phẫn nộ, anh ấy uống ừng ực cốc bia, bia khá lạnh, anh ấy rùng mình mấy cái.“Sao lại như thế được? Sao em lại sơ ý như vậy?” Anh họ chất vấn.

Lâm Lâm không nói gì, chỉ liên tục lấy thìa ngóay cốc cà phê trước mặt, khiến nó nổi lên rất nhiều bọt trắng.“Em gọi hai người đến đây không phải để hai người đánh giá em, mà là muốn thương lượng với hai người nên giải quyết đứa trẻ này như thế nào?”

Tôi liếc nhìn anh họ. Tôi nhìn thấy Lâm Lâm lén rứt rứt vạt áo anh họ, thế là anh họ liền yên lặng.Lâm Lâm nói: “Chúng tôi không thể quyết định giúp cậu được. Việc này chỉ có mình cậu mới có quyền quyết định thôi. Hai người chúng tôi sẽ cố hết sức để giúp đỡ cậu. Tôi chỉ hy vọng trước khi cậu quyết định thì cần phải suy nghĩ đến những ảnh hưởng sẽ phát sinh ra bởi quyết định đó – đối với cuộc sống của cậu, cuộc sống của những người xung quanh cậu.”

Nét mặt anh họ có chút biến đổi, nhưng anh lại nhanh chóng cúi đầu uống rượu.Sau đó là một khỏang thời gian yên lặng kéo dài dường như vô tận. “Tôi muốn đi nhảy disco, nhưng bác sĩ dặn tôi không được họat động mạnh, chúng ta đi xem phim đi.” Tôi đề nghị. Không biết tại sao, khi nghe xong câu nói này của Lâm Lâm, nhìn thấy nét mặt của anh họ, trong lòng tôi bỗng thoáng thấy cảm giác khoan khóai lạ thường. Từ trước đến giờ, tôi luôn nghĩ rằng mình không cần sự giúp đỡ và ủng hộ của bất cứ ai trên thế giới này, nhưng giờ tôi lại cảm thấy mình phải đưa ra quyết định là một điều vô cùng khó khăn – có lẽ tôi không cần sự giúp đỡ của người khác, nhưng tôi cần sự ủng hộ về tinh thần. Tôi và mẹ luôn đầy rẫy sự thù hận, tôi là người tình của người đàn ông hơn tôi hai mươi tuổi, tất cả điều này có đáng gì đâu. Tôi không quan tâm, họ cũng không quan tâm. Anh họ vốn là người không giỏi giao tiếp, nhưng nét mặt nghiêm nghị và có chút phẫn nộ khiến tôi cảm nhận được, trên thế giới này thậm chí vẫn còn một thứ gọi là tình thân.Chúng tôi bước vào rạp chiếu phim lúc tối muộn. Phòng chiếu phim rộng rãi chỉ có vài đôi tình nhân. Có lẽ họ chẳng buồn quan tâm xem trên màn ảnh rộng chiếu những gì, trong mắt họ chỉ có đôi môi đang nồng cháy.Tôi gần như đã quên tên bộ phim đó, chỉ nhớ được rằng trong phim cứ mải miết chạy chạy, như thể đang đuổi theo mục tiêu nào đó, nhưng trước mặt cô ta chẳng có gì ngoài con đường bằng phẳng.Sau khi bộ phim kết thúc, anh họ và Lâm Lâm đưa tôi về nhà. Ông ta không ở nhà, bởi hôm nay là cuối tuần, ông ta phải đưa vợ con về nhà ngoại. Thực ra, có lúc tôi rất thích cảm giác được ở một mình trong nhà. Lúc đầu, tôi say mê ông ta, luôn mong muốn một ngày 24 giờ được ở bên ông ta. Nhưng khi có mối quan hệ quá gần gũi, lại phát hiện ra sự việc không giống như trong tưởng tượng của tôi. Thời gian hai người ở bên nhau lâu dần, trong mắt tòan là những khuyết điểm của đối phương. Trong trái tim tôi, ông ta từ một thần tượng biến thành một người bình thường. Đối với tôi, quá trình diễn biến ày là một sự đau khổ. Dù sao tôi vẫn cho rằng thật may mắn vì có thể gặp được ông ta. Nhưng hiện nay, tôi lại có thai với ông ta.Tôi soi mình trong gương, có thể tôi thật hòan mĩ, da trắng ngần, eo thắt đáy lưng ong. Và tôi nghĩ, nếu như tôi sinh đứa trẻ này ra, liệu tôi trông sẽ như thế nào? Tôi nhìn thấy ảnh mẹ tôi thời còn đi học, lúc đó trông bà rất xinh đẹp, hơn nữa, tôi nghĩ, lúc đó bà chắn chắn cũng rất dịu dàng và lương thiện.Ban đêm tôi mơ màng ngủ, nằm mơ thấy tôi và ông ta đang điên cuồng làm tình với nhau ở trên giường, vợ ông ta quỳ xuống cầu xin tôi và ông ta. Ông ta không thèm để ý đến lời cầu khẩn của vỡ mình, cố tình vuốt ve khắp cơ thể tôi. Tôi chòang tỉnh cơn mê, mồ hôi đầm đìa. Tôi liền gọi điện cho anh họ và Lâm Lâm, nói với họ: “Đưa em đến bệnh viện phá thai.”

Cuộc phẫu thuật phá thai nhanh chóng kết thúc. Suốt cả quá trình tràn ngập sự đau đớn không tài nào chịu đựng nổi. Tôi luôn phải cắn chặt răng từ đầu đến cuối. Tôi mới hiểu ra rằng, để tạo nên một sinh mạng thật dễ dàng, nhưng để hủy diệt một sinh mạng lại vô cùng đau khổ và khó khăn. Khi tôi từ phòng phẫu thuật bước ra, mặt tôi tái nhợt, nhưng lòng rất vui, như thể đã trút bỏ được thứ gì đó.“Giờ lại có thể đi nhảy disco được rồi.” Tôi cố kìm nén sự mệt mỏi, mỉm cười với anh họ và Lâm Lâm. Anh họ nhíu mày, nói: “Về nhà thôi. Tối nay chúng ta sẽ đi ăn một bữa thật ngon.”

Thế là một sinh mạng bé nhỏ khi vẫn chưa kịp nhìn thấy thế giới này đã phải chết yểu như vậy. Tôi không biết tôi làm thế có đúng không, nhưng ít nhất nó không gây phiền hà rắc rối cho bất cứ ai, ít nhất là người tôi quan tâm. Ông ấy sẽ không hy vọng cùng lúc đi đi lại lại giữa hai người phụ nữ lại còn phải đối diện với hai đứa trẻ, một đứa thậm chí chỉ có thể coi là “con riêng”, hơn nữa, nếu bà mẹ vạn năng của tôi biết được sự việc này, nhất định thiên hạ sẽ đại lọan. Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ sợ làm bà náo lọan mọi việc lên, nhưng tôi thực sự rất ghét sự phiền tóai. Cuộc sống hiện giờ đã đủ mọi mệt lắm rồi, tôi không muốn tự giày vò mình thêm nữa. Thậm chí tôi đã quyết định không nói cho ông ta biết, để ông ta bớt phải áy áy, day dứt. Người đàn ông này đã dáng thương lắm rồi. Ông có một người vợ lãnh cảm về *** và một người tình không yêu ông cho lắm.Sau khi ông về nhà, thấy sắc mặt tôi hơi khác thường, hỏi tôi liệu có phải tôi bị ốm hay không. Tôi nói với ông đây là bệnh phụ nữ hằng năm của tôi, không có gì nghiêm trọng cả, nghỉ ngơi vài hôm là khỏe thôi. Ông ta không nghi ngờ gì cả, đồng thời cũng không đòi quan hệ. Ông ta thực sự quá mệt rồi, dựa vào lòng tôi ngủ thiếp đi nhanh chóng. Tôi vuốt trán ông ta, trên trán lấm tấm hồ hơi. Tôi bỗng nhận ra hàng ngày những đòi hỏi khắt khe và lời trách móc của tôi với ông thật thiếu công bằng. Bởi lẽ ông đã phải đối diện với hai người phụ nữ khó đối phó nhất trên thế giới. Khi mới bắt đầu, thậm chí tôi không muốn ông ta chịu trách nhiệm gì cả, chỉ mong ông ta có thể ôm tôi vào lòng. Nhưng khi tôi nhìn thấy ba người gia đình họ thật hạnh phúc, cùng đi xem phim, nhìn thấy người vợ đoan trang hiền thục của ông ta, tôi bỗng muốn hủy diệt cái gia đình đó. Cũng giống như trước đây khi mẹ tôi và tôi cùng chia sẻ tình yêu của cha tôi, tôi cũng muốn hủy diệt như vậy. Tôi yêu cầu ông ta cho tôi một gia đình, yêu cầu ông ta cứ chạy ngược chạy xuôi giữa hai người phụ nữa, đó chính là cái giá mà ông ta bắt buộc phải trả khi muốn quan hệ với tôi.Thực ra điểm khởi đầu khi chúng tôi quan hệ là do cả hai cùng bị cuốn hút, vốn không thể nói được là ai nợ ai. Nhưng ông ta luôn cho rằng ông đã nợ tôi. Ông ta rất lương thịên, nhưng hai người phụ nữ bên cạnh ông đều dùng *** làm vũ khí. Vợ ông ta dùng sự lạnh lùng lãnh cảm để đổi lấy sự kính trọng cà khát vọng vĩnh viễn của ông, tôi dùng sự nhiệt tình để đối lấy sự lãng quên, xa rời của ông đối với gia đình ông. Tôi chưa bao giờ ép ông ta ly hôn, bởi tôi biết giờ vẫn chưa đến lúc. Tôi muốn nhìn thấy cái gia đình này, đặc biệt là người phụ nữ đã giày vò ông ta cả một đời sẽ dần dần bị hủy họai trong tay tôi. Xét trên phương diện này, tôi còn bỉ ổi hơn vợ ông ta, ít ra cô ta chỉ làm tổn thương một mình chồng cô ta, còn tôi, tôi làm tổn thương cả gia đình nhà ông ta, và cả chính mình nữa.Tôi chưa bao giờ biết mình vẫn còn giữ được một chút lương thiện thuộc về bản chất của lương tâm. Ông ta nằm trong lòng tôi đã bắt đầu ngáy, giống như một đứa trẻ nô đùa quá mệt. Thế là tôi quyết định giữ kín bí mật về đứa trẻ đã bị chết yểu, bởi chính lúc này, tôi đã từ bỏ ý nghĩ muốn hủy diệt gia đình họ. Tôi không biết đó có phải do đứa trẻ này không. Tôi súyt nữa đã làm mẹ, cũng súyt chút nữa khiến ông ta rơi vào sự lựa chọn khó khăn nhất trên thế gian này. Ông ta không có nghĩa vụ phải mất quá nhiều thứ vì tôi. Giấc mơ tối hôm đó vẫn luôn ám ảnh trong đầu tôi, không thể xua đi nổi.

SA TĂNG 3

Tôi nhớ có một người thông thái đã từng nói, điều tốt đẹp duy nhất của tình cảm mãnh liệt chính là có thể khiến cho những người thích chiêm ngưỡng tình cảm mãnh liệt có được khát vọng để đạt được tình cảm mãnh liệt, thế nhưng người sáng tạo nên tình cảm mãnh liệt này lại luôn phải trả giá cho thứ tình cảm mãnh liệt được mọi người chiêm ngưỡng. Cuộc sống của tôi và Lâm Lâm tràn đầy những tình cảm mãnh liệt, ít ra là tôi cảm thấy như vậy. Cậu ấy đã từng nói với tôi, cậu ấy coi cuộc sống *** là một nửa của cuộc sống, nhưng tôi lại luôn coi *** là thứ tiêu khiển thời gian trong những lúc nhàn rỗi. Nhưng thời gian nhàn rỗi của tôi quá nhiều, do đó, cuộc sống *** của chúng tôi rất bận rộn, và tràn đầy tình cảm mãnh liệt. Bất cứ lúc nào, ở bất cứ đâu đều có thể trở thành chiếc giường để chúng tôi âu yếm nhau. Cho đến khi ngày đó thực sự xảy ra, tôi đã phải trả giá vì điều này.Một đêm, sau khi chúng tôi xem xong buổi chiếu phim lúc tối muộn, bước ra ngoài rạp chiếu phim, ngòai trời lạnh giá. Lẽ ra chúng tôi phải về chỗ ở của cậu ấy, nhưng tác dụng của men rượu đã khiến chúng tôi ma xui quỷ khiến thế nào mà quay trở về nhà tôi. Cha mẹ tôi đã đi ngủ từ lâu rồi. Tôi lấy chìa khóa mở cửa. Cả hai chúng tôi lảo đạo bước vào phòng tôi.Cả căn phòng vẫn bừa bộn như mọi khi, nhưng vô cùng ấm áp. Lâm Lâm là ngà nửa ngủ nửa tỉnh dựa đầu vào ngực tôi, tôi có thể cảm thấy hơi thở từ miệng cậu, hơi thở đó lướt qua ngực tôi, cảm giác đó giống như cảm giác khi những ngón tay thon dài của cậu vuốt ve tôi. Trong khoảnh khắc đó, tôi bỗng cảm giác luồng máu nóng chảy khắp cơ thể. Tôi bế cậu lân, đặt mạnh xuống giường. Cậu ta mở to mắt, tôi lập tức đè lên người cậu, hôn chặt môi cậu vào trong miệng, hai tay xé tọac chiếc áo sơ mi của cậu, tôi nghe thấy tiếng cúc áo rơi đầy xuống đất. Cậu ấy cũng nhiệt tình đáp lại tôi, tôi chú ý thấy ngực cậu cũng đang phập phồng.Chính lúc đó, cửa phòng bật mở. Tôi thấy mẹ tôi đứng trước cửa, bà đang mở tròn mắt, há hốc miệng kinh ngạc nhìn tất cả mọi chuyện đang diễn ra trước mắt bà, những chuyện bà không thể nào tưởng tượng và hiểu nổi: con trai bà và người bạn đồng tính của nó đang hôn nhau, quần áo chúng đều xộc xệch, cậu con trai đó sắc mặt đỏ bừng bừng, áo bị xé toang. Nếu như đổi thành một nam một nữ đó sẽ là cảnh tượng tuyệt vời ngọt ngào nhất trong chốn nhân gian. Nhưng giờ đây, nó lại trở thành khu vực cấm cửa quan niệm, điều mà mọi người không thể tưởng tượng nổi và cũng không muốn tưởng tượng.Đó chính là thời khắc sượng sùng nhất của tôi từ nhỏ đến giờ, trong đầu tôi xuất hiện sự hoang tưởng của ngày tận thế. Lâm Lâm vội vàng bò dậy, mặc áo khóac, sau đó cúi đầu bước ra khỏi nhà tôi. Hiển nhiên cậu ấy không nên ở lại, nhưng tôi vẫn có đôi chút óan trách cậu đã để tôi phải đơn độc đối diện với sự sượng sùng đến nhường này. Tôi chú ý thấy mẹ tôi nhìn tấm lưng Lâm Lâm bằng con mắt óan hận cực độ. Người phụ nữ lương thiện này chưa bao giờ nhìn người khác bằng ánh mắt như thế.Tôi uể oải ngồi xuống mép giường, chẳng biết phải nói gì. Tôi cảm thấy vô cùng bực bội, bởi bà đã nhìn trộm cuộc sống riêng tư của tôi, nhưng tôi lại không thể trách móc bà. Giọng mẹ run rẩy hỏi tôi: “Hai đứa … bao lâu rồi?”. “Chưa được bao lâu.” Tôi thấy rất khó chịu, bởi câu hỏi này khiến tôi cảm giác mối quan hệ giữa tôi và Lâm Lâm giống như những hành vi vô liêm sỉ như tình yêu lén lút, vụng trộm hay đi chơi gái vậy. “Sao con lại mắc phải tật này vậy…”. Tôi thấy mẹ tôi bắt đầu chảy nước mắt.“Mẹ đi ngủ đi, con buồn ngủ rồi.” Tôi càng lúc càng thấy không thể chịu đựng nổi. Bởi trong quan niệm của tôi, một người mà coi mọi thứ hòan mĩ trong cuộc sống của tôi trở thành “tật”, vậy thì tôi chẳng có lý do gì để tiếp tục cuộc nói chuyện với người đó nữa. Tôi tắt đèn trong phòng, nhắm mắt lại. Tôi nghe thấy tiếng thở dài của mẹ ở nguyên vị trí cũ, một lúc sau thấy bà nhẹ nhàng đóng cửa phòng tôi lại, rồi bỏ đi. Sau khi bà đi khỏi, tôi cảm thấy có thứ gì đó chặn vào ngực mình rất lâu. Tôi gọi điện cho Lâm Lâm, một lúc lâu sau, cậu ấy mới nghe điện.“Mọi việc có khá hơn không?” Cậu ấy nói rất nhỏ nhẹ, có vẻ như rất mệt.“Tại sao tôi lại yêu cậu nhỉ?” Tôi hỏi.Lâm Lâm trầm ngâm một hồi lâu, nói: “Bởi anh buộc phải yêu tôi. Chỉ mình tôi là người cho anh có thể chọn lựa để yêu.” Giọng cậu ấy pha chút tinh nghịch, điều này làm tôi cảm thấy thoải mái hơn một chút.“Lần này tôi sợ sẽ phiền phức lắm đây. Phiền phức. Sớm biết thì chúng ta thà trên đường phố…” Tôi nói.“Anh nghe tôi nói đã, “ Lâm Lâm cướp lời tôi, “xảy ra sự việc này trong phòng anh vì theo cách nghĩ của chúng ta, nó là một việc hết sức bình thường. Anh cũng biết, nó sẽ không xảy ra trên đường phố, bởi thời gian và địa điểm đều không thích hợp. Chúng ta chỉ là vừa vặn nảy sinh ham muốn trong phòng anh, và mẹ anh vừa vặn đi vào đúng lúc đó. Nếu như anh cho rằng việc này là lỗi của chúng ta, thì đó chính là sai lầm lớn nhất của anh”.

Tôi chẳng thể nói gì. Bởi tôi biết, cậu ấy đã nói đúng. Cậu ấy tiếp tục nói: “Tôi kể cho anh nghe một câu chuyện. Hồi xưa có một người vô cùng thích xem kịch. Mỗi lần có đòan kịch đến diễn ở thành phố nơi ông ta ở, ông ta đều đi xem, cho dù vở kịch đó có nổi tiếng hay không, thú vị hay không. Điều kỳ lạ là, mỗi lần xem kịch, tâm trạng của ông ta lại thay đổi mạnh mẽ theo tình tiết trong kịch. Nếu như là bi kịch, ông ta liền kêu gào khóc lóc như chỗ không người. Nếu như là kịch vui, ông ta cũng sẽ cười vang. Những người ngồi xung quanh đều cho rằng ông ta bị điên, bởi những ngừơi xem kịch đều là những nhân vật thuộc giới thượng lưu trong xã hội, họ coi kịch là thứ để tôi luyện tính cách. Do đó, khi họ xem kịch thường không hay cười nói. Có một hôm, một người không kiềm chế nổi sự hiếu kỳ đã hỏi người đàn ông đó vì sao lại để xúc động bởi vở kịch đến vậy. Người đàn ông đó nói, thực ra mỗi vở kịch đều có một cuộc sống chân thực, và chúng ta xem kịch chính là đang chuyên tâm trải nghiệm cuộc sống. Nếu như một người can tâm ngồi ở vị trí người xem, chỉ làm một người xem bình thường, vậy thì anh ta sẽ không bao giờ có thể trải nghiệm được niềm vui của việc đi xem kịch.”

“Câu chuyện này có ý nghĩ gì?” Tôi bị cậu làm cho trở nên hồ đồ.

“Nếu như chúng ta cứ luôn muốn làm người xem, vậy thì cuối cùng cuộc sống của chúng ta sẽ không có chút niềm vui nào. Ngủ sớm đi, mai tôi sẽ gọi điện cho anh.” Cậu ta tắt máy đi. Tôi cứ nghĩ mại đến những điều cậu ấy vừa nói, rồi cũng mơ màng ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau, tôi ngủ đến tận trưa, mới tỉnh dậy, khi đang định đi làm, mới chợt nhận ra hôm nay là cuối tuần, vậy là uể oải nằm xuống tiếp.

Buổi chiều, mẹ bỗng gõ cửa phòng tôi. Tôi mở cửa, phát hiện thấy một người đàn ông đeo kính đang đứng sau bà. Người đó tầm khỏang hơn bốn mươi tuổi, mặc bộ comple phẳng phiu, xách một chiếc túi da cũ kĩ, giống như là một nhân viên làm về bảo hiểm.

Mẹ tôi nhẹ nhàng giới thiệu với tôi: “Đây là ông Lưu, là bạn của cha con. Hai người cứ trò chuyện thoải mái, tôi đi nấu bữa tối.” Tôi chợt nhận ra đây chính là vị bác sĩ tâm lý mà tôi đã gặp hồi niên thiếu. Tôi lập tức hiểu ngay được ý đồ của mẹ. Tôi nói: “Chẳng có gì để trò chuyện cả, con còn có việc bận.”

Mẹ tôi không tức giận, trên mặt vẫn giữ nụ cười, nói: “Tthì chỉ là nói chuyện phiếm, không có gì phải căng thẳng.” Nói xong, mẹ đóng cửa và đi ra ngoài.

Người đàn ông đó nở nụ cười theo đúng trình tự. Tôi lạnh lùng đứng dậy, muốn mở cửa bước ra.Ông ta kéo tôi lại, nói: “Đừng vội đi, chúng ta chỉ nói chuyện một lát thôi mà.”

Tôi thoáng do dự bởi tôi rất muốn nghe xem con người này sẽ nói những gì, thế nên tôi lại ngồi xuống.

Ông ta hỏi: “Cậu phát hiện ra mình thích người cùng giới khi nào vậy?”.

Ông ta rất béo, đôi mắt híp lại thành một đường kẻ, lại lèn thêm đôi kính dày cộp, trông rất giảo họat. Tôi bỗng có hứng thú muốn đùa cợt ông ta. Thế nên tôi nói: “Từ sau khi tôi phát hiện ra mình bị mắc bệnh sida.”

Tôi nhìn thấy tòan thân ông ra rùng mình một cái, rõ ràng ông ta đã bị tôi dọa chết khiếp. Ông ta là bác sĩ tâm lý, không phải bác sĩ về bệnh xã hội, nên khi chợt nghe thấy căn bệnh này vẫn cảm thấy kinh ngạc.

Ông ta ngửa người về phía sau một chút, tiếp tục hỏi:

“Bị mắc bệnh này từ khi nào?”

“Từ khi lên giường với một cô cave.” Mặt tôi lạnh tanh. Ông ta thực sự đã quá sợ rồi, bởi tôi phát hiện thấy ánh mắt rất kiên định của ông ta đã bị lung lay.Nhân lúc ông còn đang bối rối, tôi vội nắm lấy tay ông, nói: “Bác sĩ, tôi có còn cứu chữa được nữa không?”. Ông ta nhảy cẫng lên như bị điện giật, lùi mãi về đằng sau, vừa lùi vừa run rẩy nói: “Chúng ta… chúng ta sẽ nói chuyện sau. Tôi… tôi có việc bận. Tạm biệt”. Nói xong, ông mở cửa phòng tôi, lao nhanh ra ngoài. Tôi nghe thấy tiếng ông ta chào từ biệt mẹ tôi, rồi hồn bay phách lạc bước nhanh ra khỏi cổng nhà tôi.Trên đời sao lại có kẻ ngốc nghếch đến vậy chứ. Tôi nghĩ bụng.Sau đó, tôi thay quần áo, bước ra khỏi cửa. Tôi cần có thời gian để làm tiêu tan đi nỗi khó chịu mà ông bác sĩ đã mang tới, vậy là tôi quyết định đến chỗ Lâm Lâm.Lâm Lâm đang nằm trên giường đọc sách, khi tôi bước vào cậu chẳng buồn ngẩng đầu lên đã nói: “Thế nào rồi? Mọi phiền phức bắt đầu từ ngày hôm nay nhỉ?”. Tôi cười chua chát nói: “Chẳng có gì ghê gớm cả, chỉ là một ông bác sĩ dở hơi. Tôi đã dọa cho ông ta sợ chạy mất dép rồi. Chúng ta ra ngòai uống một chút đi.”

“Cũng được.” Cậu nhảy từ trên giường xuống mặc áo khóac. “Tôi nằm trên giường cả ngày cũng phát chán rồi.”

Trong quán bar, tôi kể cho cậu nghe chuyện tôi đã dọa cho ông bác sĩ tâm lý sợ hãi bỏ chạy, cậu cười rất vui vẻ. Không biết tại sao, tôi cứ dự cảm thấy một điềm gở, dường như trong tương lai gần, còn có điều gì đó thật đáng sợ đang chờ đợi tôi.Trời tối dần, trong quán bar nổi lên bài “Careless whisper” của ban nhạc Wham. Trong quán bar, từng đôi tình nhân bắt dầu khiêu vũ. Lâm Lâm nhìn tôi cười cười, tôi nói với cậu: “Chúng ta cùng nhảy nào!” Cậu ấy hỏi: “Hai người chúng ta, ai dìu ai đây?”

“Ai dìu ai cũng được, chỉ cần là hai người chúng ta.” Tôi kéo cậu ra khỏi chỗ ngồi, tiến vào sàn nhảy.Lúc khiêu vũ, má chúng tôi áp sát vào nhau, tôi ôm chặt eo cậu, khiến cơ thể chúng tôi kề sát nhau. Tôi nghe thấy có người thì thầm to nhỏ, nhưng đối với tôi, những âm thanh đó chỉ giống như tiếng kêu của con chồn trên đồng ruộng. Âm thanh của bài hát vang lên thật du dương bay lượn khắp sàn nhảy.

I’m never gonna dance again

Guilty feel have got no rhythm

Though it’s easy to pretend,

I know you’re not a fool

I should have known better than to cheat a friend

And waste a chance that I’d been given

So I’m never gonna dance again

The way I danced with you.

Anh sẽ không bao giờ khiêu vũ nữa

Đôi chân tội lỗi này đã không thể lướt theo những giai điệu nhịp nhàng

Dẫu anh có thể giả vờ một cách dễ dàng

Nhưng anh biết em chẳng phải là một người khờ dại

Anh hiểu rằng tự lừa dối bản thân để làm bạn cùng em thì sẽ tốt hơn

Và chẳng màng đến những gì mình đã được trao

Cho nên anh sẽ chẳng bao giờ khiêu vũ nữa

Những vũ điệu đã từng say đắm cùng em.

SA TĂNG 1

Tối hôm đó anh nói rất nhiều, điều này khiến tôi có cảm giác thấp thỏm không yên. Trước đây, khi chúng tôi ở bên nhau, đều là tôi luôn miệng nói không ngớt, còn anh chỉ lặng lẽ uống rượu lắng nghe nhưng hôm nay thì khác. Anh kể tỉ mỉ cho tôi câu chuyện anh dọa cho ông bác sĩ tâm lý sợ hãi bỏ chạy. Qua giọng nói của anh tôi có thể tưởng tượng ra dáng vẻ tội nghiệp của ông bác sĩ tâm lý. Khi âm nhạc nổi lên, thậm chí anh còn khiêu vũ má áp môi kề với tôi trước đông đảo mọi người.Tôi là người chỉ cần mình được vui, không quan tâm đến suy nghĩ của những người xung quanh. Nhưng khi chúng tôi khiêu vũ, lời xì xào bàn tán của những kẻ tầm thường trong quán bar vẫn quấy nhiễu tôi, khiến tôi có cảm giác bị xâm phạm. Không khí của cả buổi tối khá vui vẻ, nhưng không hiểu sao tôi luôn có dự cảm những đều phiền toái đang chờ đợi tôi. Bởi tôi luôn tin rằng, tất cả mọi thứ trên thế gian này đều rất công bằng – bạn có được một buổi tối đặc biệt vui vẻ, vậy thì bạn bắt buộc phải trả giá vì điều đó. Mặc dù có thể cái giá bạn phải trả và buổi tối này chẳng có mối liên quan thực chất gì với nhau, nhưng điều này cũng không thể gây trở ngại gì trong việc chúng vẫn cẩn thận tuân thủ theo quy luật của triết học tự nhiên.Tối đó, tại phòng tôi, chúng tôi làm tình một cách điên cuồng. Anh ấy không về nhà. Tôi để ý thấy di động của anh liên tục rung, tôi biết chắc chắn là người nhà anh gọi, để xác thực anh có đang ở cùng tôi hay không. Anh chẳng mảy may quan tâm, chỉ khi tiếng rung u u khiến anh bực bội, anh mới nhíu mày và chửi một tiếng: “Mẹ nó!”

Sáng hôm sau, anh ấy dậy sớm hơn tôi, bởi anh phải đi làm. Còn tôi thì buổi sáng không có tiết học, đến tận chiều tối mới ra khỏi giường đi đến trường học. Vừa bước vào lớp học, tôi nhận ra giáo viên chủ nhiệm đang ngồi ở chỗ ngồi của tôi, dường như đang đợi tôi. Nhìn thấy tôi vào, cô giáo đứng dậy, lạnh lùng nói với tôi: “Có người muốn gặp em. Em đi theo tôi.”

Tôi luôn coi thường cô chủ nhiệm. Bởi cô ta chẳng có trình độ học vấn và năng lực quản lý, nhưng lại rất biết cách nịnh nọt chủ nhiệm khoa. Hơn nữa, cô ta ngoài bốn mươi tuổi, khuôn mặt thật đáng ghét, nhìn thấy cô ta là tôi nghĩ ngay đến người mẹ kế của tôi. Tôi chẳng nói gì với cô ta cả, cứ thế đi theo đến văn phòng cô ta. Tôi nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang ngồi trên ghế sofa dành cho khác, sắc mặt rất nặng nề.Việc gì phải đến ắt sẽ đến. Thậm chí lúc đó tôi còn có cảm giác như được trút bỏ gánh nặng. Tôi biết rõ sớm muộn gì bà cũng sẽ tới tìm tôi, chỉ có điều tôi thật không ngờ người phụ nữ này chơi độc hơn với suy nghĩ của tôi – bà ta trực tiếp tìm đến trường học của tôi.Tôi ngồi xuống đối diện với bà. Cô chủ nhiệm với sắc mặt cung kính nhún nhường rót cho bà một cốc nước, sau đó bước ra ngoài, còn đóng cả cửa lại. Trong phòng chỉ còn lại hai chúng tôi.

Một khỏang im lặng kéo dài. Tôi chỉ cúi đầu nhìn những hoa văn của đá lát nền Đại Lý.Cuối cùng bà cũng phá vỡ sự im lặng, nói: “Tôi hy vọng cậu có thể rời xa con trai tôi.”

Giọng nói của bà vẫn rất hòa nhã, nhưng vô cùng kiên quyết, không có chỗ cho việc thương lượng.“Bác gái, cháu hy vọng có thể giải thích rõ với bác. Sự việc này không đơn giản như ta tưởng.” Tôi thử cố giải thích với bà, bởi bà là mẹ đẻ của anh ấy, hơn nữa trước đây bà đối xử rất tốt, rất thân thiện với tôi, nên tôi nhận thấy rằng cần phải giữ thái độ tôn trọng đối với bà.“Con ơi, các con đều vẫn còn trẻ, những người trẻ tuổi có thể sẽ làm những việc hoang tưởng, ta có thể hiểu được điều này. Nhưng nếu đã là chuyện hoang đường thì cũng nên biết dừng đúng lúc. Tiền đồ của các con đang rất rộng mở, thế này chẳng phải đã tự hủy họai bản thân sao?” Giọng bà hiền hòa và tràn đầy tình yêu thương, cho dù lời nói của bà khiến tôi cảm thấy rất buồn cười.

Tôi thấy, bà đã sớm có chủ kiến như vậy, có nói tiếp thì cũng chẳng giải quyết được việc gì. Thế nên tôi đứng dậy, nói với bà: “Bác gái, xem ra bác cháu ta có cách nghĩ khác nhau về bản chất của sự việc này, cho nên cuộc trò chuyện của bác cháu ta sẽ không thể có được kết quả. Cháu chỉ hy vọng bác nghĩ thật kỹ, bác có muốn con trai bác được vui vẻ hạnh phúc hay không. Chúng cháu đều là những thanh niên có thể chịu trách nhiệm về hành vi của mình, nếu bác cho rằng niềm vui của chúng cháu là “chuyện hoang đường”, vậy thì cháu cũng chẳng còn gì để nói nữa.” Nói xong tôi quay người chuẩn bị bước ra khỏi cửa.Bỗng bà chợt đứng dậy, giọng run rẩy: “Đã vậy thì cậu chớ nên trách tôi, tôi làm tất cả vì chỉ vì con trai tôi.”

Tôi cười với bà, nói: “Bác gái, anh ấy thật hạnh phúc vì có người mẹ như bác, cháu phát ghen với anh ấy.” Sau đó, tôi dứt khóat bước ra khỏi phòng.

Giờ đã là tháng 11, vào đầu đông bên ngoài thời tiết vừa khô vừa lạnh. Bầu trời âm u, từ kẽ giữa những đám mây đen xám xịt lộ ra từng tia nắng mờ nhạt. Tôi đi trên con đường rộng rãi trong vườn trường. Tôi muốn gọi điện cho anh ấy, nói cho anh biết mẹ anh đã đến tìm tôi, nhưng tôi cũng lại không muốn làm quấy nhiễu anh và gia đình anh. Với tính khí của anh ấy, nhất định anh sẽ cãi cọ với mẹ anh, và như vậy chỉ tăng thêm lòng thù hận của cha mẹ anh đối với tôi. Tôi luôn cho rằng mẹ anh là một người phụ nữ vô cùng tốt bụng. Mọi việc bà làm đều xuất phát từ tình yêu của mẹ đối với con cái, cho nên không thể óan trách được.Ba ngày liền tôi không gặp mặt anh ấy, hàng ngày chỉ trò chuyện bâng quơ vài câu qua điện thoại. Tôi không hề nói với anh việc mẹ anh đến trường tìm tôi. Tôi nghĩ rằng, có một số việc không nói sẽ tốt hơn. Ít ra như vậy có thể duy trì được sự yên tĩnh tạm thời giữa ba người chúng tôi.Ba ngày sau, anh ấy phải đi công tác ở Quảng Châu. Trước khi anh ấy lên máy bay, chúng tôi cùng ăn trưa. Trước khi đi, anh ôm thật chặt vai tôi. Dường như anh có dự cảm về điều gì đó sắp xảy ra, bởi trước đây, mỗi khi chia tay như này, anh chưa từng ôm tôi.Sau hôm anh đi, tôi bị chủ nhiệm khoa gọi lên văn phòng. Tôi thoáng cảm nhận thấy sự phiền tóai nhất sắp xảy đến. Quả nhiên, các vị lãnh đạo hành chính chủ chốt của khoa đều ở trong văn phòng, đều có dáng vẻ “tam đảng hội thẩm”. Người phụ nữ đó cuối cùng vẫn báo cáo việc của tôi lên tổ chức, hơn nữa lại trong khoảng thời gian con trai bà đi công tác.Sự việc được tiến hành như sau: Họ tiến hành thuyết phục giáo dục, đưa ra vô số những ví dụ về mối quan hệ đồng tính dẫn đến tự sát vì tình, đồng thời còn có ý nói với tôi thành tích học tập của tôi luôn rất xuất sắc, tương lai rất xán lạn, nếu như vấn đề này bị phơi ra, hậu quả thật khôn lường. Cuối cùng, chủ nhiệm khoa nắm lấy tay tôi, nó khoa ta vẫn tin tưởng em, sự việc này sẽ không thông báo phê bình, còn nói với tôi, trong lịch sử của trường, bị đuổi học vì có quan hệ đồng tính cũng đã có tiền lệ. Hy vọng tôi tiếp nhận những lời giáo huấn, nên chỉ cần tiến hành kiểm tra nội bộ là được rồi.Khi bước từ văn phòng chủ nhiệm khoa ra, đầu óc tôi rối như bòng bong. Thực ra ý của họ rất rõ ràng: theo như quy định, tôi lẽ ra phải bị thông báo phê bình đồng thời đuổi học, nhưng họ đã để lại cho tôi một con đường sống. Tôi không phải là người không biết phải trái, tốt xấu, nhưng cứ nghĩ lại những khuôn mặt nghiêm nghị của họ khi nói chuyện với tôi, tôi lại cảm thấy thật buồn cười. Họ tự cho rằng cái gì họ cũng hiểu, thực ra họ chẳng hiểu gì cả.Buổi tối, khi tôi đang nằm thần người một mình trên giường, thầy giáo Bách gọi điện thoại cho tôi, hẹn tôi đến quán bar “Cá voi xanh” uống rượu, chỉ có hai người chúng tôi. Tôi vốn không có tâm trạng để uống, nhưng nghĩ lại, uống rượu chính là việc cần làm khi trong lòng đang tràn đầy tâm trạng, thế nên tôi đồng ý.Vừa gặp mặt, thấy ấy đã cười và vỗ nhẹ vào đầu tôi, hỏi: “Hôm nay bị “thẩm vấn” cậu vẫn ổn chứ?”.

Rõ ràng là thầy ấy đã biết vịêc xảy ra trong khoa.Tôi cười bất lực, lắc lắc đầu. tôi gọi một chai lặng lẽ uống. thầy cũng gọi một chai, sau đó ngồi xuống chỗ đối diện với tôi, châm điếu thuốc một cách thành thạo.“Cậu còn nhớ Gia Mậu trong “Outsider” chứ?” Thầy hỏi.“Đương nhiên là nhớ.” Tôi chẳng buồn ngẩng đầu lên.“Vậy chắc cậu còn nhớ lúc mẹ của anh chàng nhân vật chính qua đời, biểu hiện lạnh lùng của anh ta trong buổi tang lễ của mẹ anh khiến mọi người khó chịu. mọi người đều trách móc anh ta là đứa con bất hiếu. mặc dù trong lòng anh ta hiểu rất rõ tình cảm giữa hai mẹ con anh ra sao, mẹ nah cũng hiểu rất rõ, nhưng theo như quan điểm của những người bình thường, đứa con không khóc trong lễ tang của mẹ chính là đứa con bất hiếu. con người này muốn làm kẻ ngoài cuộc, nhưng hết lần này đến lần khác đều bị cuốn vào trong vòng xóay của mọi sự tranh chấp. tôi hy vọng cậu có thể hiểu, trên thế gian này, không có ai là người ngoài cuộc, cho dù cậu cho rằng người khác không hiểu các cậu cũng không thể cản trở các cậu tìm thấy niềm vui, nhưng cậu lại không có cách nào để ngăn cản sự chỉ trích của những người liên quan đến cậu. cái thế giới này luôn như vậy”.

Tôi vẫn lặng thinh.Thầy tiếp tục nói: “Thực ra trong lòng tôi hiểu rất rõ, chuyện giữa tôi và cô ấy chắc chắn cũng sẽ bị bại lộ. chỉ có điều sớm hay muộn thôi. Và khi sự việc này bị bại lộ, tôi tất sẽ mất đi một số thứ vô cùng quan trọng đối với tôi, có thể là vợ tôi, có thể là cô ấy, và rất có thể là địa vị xã hội hiện nay của tôi. Nhưng từ cô ấy tôi đã đạt được thứ mà tôi khao khát bấy lâu. Tôi không có cách gì làm thay đổi mọi thứ xảy ra ở thế giới bên ngoài, chỉ có thể chờ đợi việc sẽ xảy ra. Mặc dù cậu phải quá sớm đối diện với vấn đề nan giải của cuộc đời, nhưng như vậy cũng là vận may của cậu, ít ra sau này sẽ không có việc gì có thể gây khó khăn cho cậu.”

Nói xong, thấy ấy lấy chai rượu của thầy cụng vào chai rượu của tôi, rồi ngửa cổ uống.

“Cảm ơn thầy”. Tôi nói.

“Thực ra tôi nên cảm ơn cậu. cậu vẫn nhớ cuộc trò chuyện buổi ăn cơm lần trước của chúng ta chứ, cậu đã gợi ý cho tôi một điều rất lớn. con người phân thành hai loại: một lọai là phần lớn thời gian đều rất khóang đạt và đôi khi không mấy khóang đạt, một loại là phần lớn thời gian không mấy khóang đạt và đôi khi rất khóang đạt. cậu thuộc về loại thứ nhất, tôi thuộc về loại thứ hai. Đặc điểm của loại thứ hai là trong cuộc sống thường nhật, thời gian vui vẻ thì ít, thời gian không vui lại nhiều, và dường như họ cũng đã quen với những ngày tháng không mấy vui vẻ. đặc điểm của loại thứ nhất là ngày thường lúc vui nhiều, lúc buồn ít, nhưng bởi họ đã quen sống những ngày tháng vui vẻ, nên khi họ không khóang đạt, họ sẽ đau khổ hơn những người khác, cho nên lúc này đây cần một người không mấy khóang đạt như tôi uống rượu cùng anh ta.”

“Xem ra, lúc em bị khoa đuổi học vẫn cần phải tìm thầy đến uống rượu cùng em rồi.” Tôi cười chua xót.“Tôi sẽ không bị em đuổi học đâu. Chút năng lực này tôi vẫn có”. Thầy cười một cách đầy khinh mạn, rồi uống sạch rượu trong chai.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây