Chúng tôi leo lên bậc tam cấp. Tòa tháp không cao, vèo cái đã lên tới đỉnh. Đứng đây nhìn xuống thấy xương trắng phủ đầy đất gợi lên một cảm giác hết sức rùng rợn.
Trên đỉnh tháp là một khoảng sân bằng phẳng rộng khoảng năm mét vuông, nhà sư đang ngồi xếp bằng tại đó, đầu hơi cúi, mắt nhắm nghiền. Tướng mạo của nhà sư xấu xí lạ thường, cằm chìa ra phía trước, mũi tẹi dí nhưng lỗ mũi hếch ngược trông như mũi khỉ. Cặp lông mày rậm rì xếch ngược như hình chứ bát. Tuy đã chết nhưng trên sắc mặt vẫn lộ vẻ đau buồn bi thiết, cả thân người toát lên một khí thế hừng hực. Vạt tăng bào màu xám khoác trên người thêu chín con rồng bằng tơ vàng tăng thêm vẻ nghiêm trang.
Tôi cảm thấy rất quen mắt, dường như đã từng nhìn thấy trên ti vi hay sách báo nào rồi.
Hòa thượng tuy diện mạo xấu xí nhưng tầm vóc to cao, màu da cũng không đen giống như người Thái mà khá giống người Hán. Nhìn vào thi thể, chắc ông ta cũng chết khá lâu rồi nhưng vẫn bảo quản được nguyên vẹn thì đúng là hết sức kỳ lạ.
Trên tay phải của ông ta nắm chặt một cuốn sách đã ố vàng, mục nát. Bìa sách trống trơn, không có lấy một chữ. Nguyệt Bính nhíu mày, đưa mũi chân điểm nhẹ xuống mặt đất thăm dò, xác nhận không có cạm bẫy mới yên tâm bước qua, vòng ra sau lưng nhà sư rồi bỗng kêu lên một tiếng kinh ngạc.
Đúng lúc đó, nhà sư bỗng ngẩng phắt đầu, mở choàng hai mắt.
Tôi giật nảy mình, tim bắn ra ngoài, suýt nữa ngã ngửa, trong đầu chỉ bùng nhùng mấy chữ: "Xác chết sống dậy!"
Chạm vào đôi mắt của ông ta, tôi như chạm phải một luồng khí lạnh.
Trong hốc mắt ông ta là hai đám lửa đỏ cháy rực nhảy nhót.
Một đôi con ngươi màu đỏ!
--------------------------------
Vì thương tình các ngươi đợi lâu nên dù rất mệt, ta vẫn đăng vài chương nhé!!😙😙😙