Những Thoáng Qua Gặp Gỡ

2: Lướt qua đời nhau


trước sau

Lôi Đức Khải nói với Trần Khải Hoa rằng mình phải về quê nhà một thời gian ngắn. Cũng đã bốn năm năm chưa trở về, đã đến lúc về thăm ba mẹ và em trai em gái. Trần Khải Hoa gật đầu không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng nhìn Lôi Đức Khải trước mắt, con người trên danh nghĩa gần như là đệ tử của ông, gần như do một tay ông đào tạo thành. Ngay lúc Lôi Đức Khải nghĩ rằng ông không còn gì để nói, đang xoay người muốn đi, phía sau truyền đến thanh âm, “Họ hỏi tôi vị luật sư phụ trách vụ án là ai…”

Họ, ý chỉ Khuông Tĩnh và Lễ Dương. Tên viết trên hợp đồng ủy quyền cho luật sư là tên Lôi Đức Khải, mà họ khi nhìn thấy Lôi Đức Khải ở tòa án, sau đó còn hỏi rằng người luật sư này là ai.

“Họ không nhớ cậu.” Thấy Lôi Đức Khải không phản ứng, Trần Khải Hoa lại nói.

Phải, nào có nên nhớ rõ đâu, dù sao cũng chưa từng có sự tồn tại khắc sâu trong hồi ức, chỉ có một lần chắc hẳn đối phương đã quên, còn một lần khác thì chỉ là đùa giỡn và chọc tức, thế nên hãy đừng nhớ rõ, tốt nhất hãy đừng nhớ rõ.

“Tôi nói cho họ biết cậu cũng từ cùng trường đại học mà ra, họ lại nói thật trùng hợp, còn hỏi tôi cậu tốt nghiệp năm nào…”

“Luật sư Trần.” Lôi Đức Khải rốt cuộc xoay người, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, “Tất cả sự tình đều đã qua rồi.”

Và sau đó sẽ chẳng còn nhắc đến nữa. Trần Khải Hoa biết nỗi đau của con người này, sở dĩ muốn lột lớp vảy ấy ra là muốn người này ít nhất cũng phải đấu tranh giành lấy. Thế mà, người ấy lại cự tuyệt, còn kiên quyết hơn so với việc kiên trì làm luật sư.

Trần Khải Hoa im lặng, ông biết mình không nên ép buộc Lôi Đức Khải. Những cố chấp những quật cường của con người này, chính bản thân ông cũng nhìn ra.

“Vậy hãy trở về một chuyến đi, cũng là có dịp nghỉ ngơi… Thuận tiện vấn an cha mẹ cậu giúp tôi.”

“Vâng, cháu sẽ làm vậy, hẹn gặp lại.”

Tiếng đóng cửa vang lên, Trần Khải Hoa ngẩn người trong chốc lát, rồi vuốt mái tóc có hơi bù xù, ông tiếp tục làm việc.

Vào lúc Lôi Đức Khải trở lại thôn trang, những bãi cát vàng và gò đất nhấp nhô vẫn hệt như trong ký ức. Trước khi trở về anh không dùng điện thoại báo với ai, nên chẳng có ai ra đón. Tự xách lỉnh kỉnh đầy túi lớn túi nhỏ, trên lưng cũng vác theo vài túi, đều là quà cho ba mẹ, cho hai đứa em, cho thân thích và bè bạn.

Sức nặng trên người khiến Lôi Đức Khải sinh ra ảo giác, lúc trước cũng là đeo lên lưng những thứ nặng như thế rời khỏi nhà, rời khỏi thôn trang này.

Lúc anh về đến nhà, trước cửa là một cô bé khoảng mười lăm mười sáu tuổi. Cô bé đang bóc đậu phộng, đậu phộng sau khi rang sẽ món đồ ăn nhắm rượu của cha đó. Cô bé bắt gặp Lôi Đức Khải đứng cách đó chừng ba thước, động tác trên tay ngừng lại, mắt mở thật to. Bất chợt cô bé đứng phắt dậy, chiếc rổ trên đùi rơi xuống đất cũng không quan tâm, gọi to về phía trong phòng, “Má ơi, anh bảy về rồi, má ơi…”

Lúc anh rời đi thì cô bé con chỉ mới khoảng mười tuổi, không thích nói chuyện lại hay thẹn thùng, đi tới đâu cũng đều nắm gấu áo của Lôi Đức Khải. Hiện tại cô bé đã cao gần bằng cánh cửa trong nhà rồi, khuôn mặt hơi gầy, đã ra dáng thiếu nữ nhiều lắm.

Rồi một lúc sau, cha ở ngoài phòng uống rượu, còn mẹ ở trong phòng một bên gạt lệ một bên chú tâm làm thức ăn cho đêm nay. Có lẽ sẽ rất phong phú, ngửi hương thơm bay ra, Lôi Đức Khải nhiều năm tiết kiệm trong việc ăn uống giờ đây sắp chảy nước miếng.

Hình ảnh này sao giống trước lúc anh rời nhà đi đại học quá, khác biệt duy nhất chỉ là em trai em gái trước đây chỉ có thể đứng nơi bàn mà nhìn anh thì hiện giờ đã ngồi trước bàn, có chút ngại ngùng đánh giá người anh trai đã lâu không thấy.

Lấy ra đủ loại đồ vật mua từ thành phố, một phần rồi lại một phần đưa cho từng người một. Tặng cha một chai rượu tương đối đắt tiền, khi ông nhận lấy thì mừng rỡ đến mức mắt cười híp lại thành một đường thẳng; mẹ hãy còn bận rộn nơi bếp, anh liền để món quà lại đợi lát nữa mới đưa – đó là một chiếc áo len bằng da dê để giữ ấm, vì mùa đông sắp tới rồi; tặng em trai là một đôi giày thể thao màu trắng rất đẹp, cậu em bây giờ đã là học sinh trung học, thành tích mặc dù không quá tốt như anh trước đó nhưng cũng có thể nói là ổn thỏa, lứa tuổi này rất thích đồ đẹp, lúc trước trong nhà không có điều kiện để cho anh ăn mặc đẹp, giờ đây anh bù lại cho em trai mình; tặng em gái chiếc túi ba lô với những hình vẽ xinh xắn, anh vốn muốn tặng quần áo, nhưng lại không biết dáng người của em nên đành bỏ cuộc. Khi quyết định đưa chiếc ba lô ra thì cũng do dự lâu lắm, mãi đến lúc thấy đôi mắt sáng ngời của em khi thấy chiếc ba lô, anh mới yên tâm.

Còn lại là quà cho thân thích bằng hữu, cha cứ nhắc đi nhắc lại sao chi tiền mua nhiều thứ tốn kém như thế, vậy mà mắt cười đến mở chẳng ra.

Đang lúc ăn cơm, cha hỏi anh học gì ở đại học, anh vừa nuốt thức ăn vừa trả lời mập mờ, “Con học luật.”

“Đó là gì?” Cha và mẹ trăm miệng một lời, chỉ có em trai và em gái bật cười. Được đi học, tuy không hiểu nhiều lắm nhưng cả hai đều biết ý nghĩa.

“Dù sao cũng là học ở trường đại học.” Lôi Đức Khải biết cha mẹ không hề có ý tưởng về việc đó là gì, nên chỉ trả lời đơn giản như thế.

“Ừm.” Cha anh nhét một hơi trứng chiên vào miệng, “Vậy có thể dẫn nước lắp ống không?”

Lôi Đức Khải thiếu chút nữa phun cơm trong miệng ra.

Anh là con ông, nhìn anh như thế thì ông biết rằng việc đó không được, thế là bèn hỏi tiếp, “Vậy có thể làm thầy giáo chứ?”

Lôi Đức Khải có hơi buồn bã, nhưng vẫn thành thật trả lời, “Thi thêm bằng cấp về sư phạm là được.”

“Thế rốt cuộc học cái đó làm được gì?” Cha anh gõ gõ đôi đũa lên mặt bàn, dáng vẻ nhất định phải hỏi cho rõ.

“Thì là…” Lôi Đức Khải suy nghĩ cách giải thích để cha mẹ có thể nghe hiểu, sau đó nói, “Thì là giúp nhà người khác cãi nhau mà còn có thể nhận tiền.”

Cha anh nghe xong sửng sốt sau một lúc lâu, sao trường học lại còn dạy giúp người khác cãi nhau nhỉ? Chơi đùa gì vậy chứ! Chẳng qua nếu là học trong trường đại học, vậy thì, ừm, dù thế nào cũng có chút ý nghĩa.

Chỉ là từ này không dễ nghe, sau này nói với bà con họ hàng thế nào đây?

Lôi Đức Khải đương nhiên không biết trong lòng cha mình nghĩ gì, chỉ thấy ông im lặng hồi lâu, tưởng ông mất hứng, vì thế anh cũng vùi đầu ăn cơm không nói nữa.

Đây là chuyện thật đã định, anh chỉ nói lại mà thôi, cũng đâu thể giấu giếm hay lừa gạt được, nói thế nào ông cũng là cha anh.

Nên lúc Lôi Đức Khải trở về sau khi đã mang theo lễ vật nặng trĩu đến trấn trên thăm thầy giáo, tức khắc cha anh xông tới chào đón anh. Vừa nhìn thấy Lôi Đức Khải, ông túm lấy con trai mà bảo, “Bây thằng nhóc này cứ nói bậy nói bừa, hôm nay tía bây nghe thôn trường nói, luật sư rất khó lường. Năm trước tía thằng Cẩu Oa lên trấn trên bán khoai lang bị xe tông què chân, sau kẻ đụng xe đưa người đến nhà nói phải giải quyết riêng, bồi thường cho nhà Cẩu Oa năm trăm đồng rồi chạy lấy người. Nhưng thôn trưởng sau khi biết được, chợt nhớ lại lời vị luật sư từ thành phố mới đến trấn được vài ngày giảng gì đó về tri thức pháp luật, cảm thấy không đúng lắm, thế là bèn nhanh chóng chạy đến hỏi vị luật sư ấy phải làm sao. Kết quả vị luật sư này vừa ra mặt, cũng không biết thế nào đã rất nhanh bắt được kẻ vô liêm sỉ đụng người bồi thường hơn một vạn, một vạn đó! Nhà chúng ta nhịn ba năm không ăn không uống cũng không được số tiền ấy đâu!”

Lôi Đức Khải biết cha anh đang vui sướng vì lòng kiêu hãnh dành cho con trai, thế nên chẳng nói gì thêm cũng không giải thích. Tuy biết cha đã ít nhiều thần hóa nghề nghiệp này, nhưng ý nghĩa cũng không lệch đi nhiều lắm, thôi thì hãy cứ để vậy, có đôi khi càng giải thích rõ ràng sẽ khiến người ngày càng hồ đồ hơn.

Trong mấy ngày ở nhà, Lôi Đức Khải bị cha kéo đi khoe và ‘giải quyết’ không ít chuyện. Thôi thì trâu trong nhà ai ăn hoa màu nhà ai sẽ để anh giải quyết; thôi thì người nhà ai lại đánh nhóc con nhà ai đó, bởi nhóc con ấy thèm thuồng mà ăn khoai lang đang phơi nắng nhà người ta, khiến hai nhà ầm ĩ cả lên; thôi thì người vợ nhà nào đó bất hiếu không chịu chăm sóc ba mẹ chồng, cũng để anh đi chủ trì công đạo…

Có đôi khi anh thật muốn trợn trắng mắt, anh là luật sư chứ có phải là quan lão gia đâu mà trông coi mấy việc này, hơn nữa quan lão gia cũng đâu thể quyết định được việc nhà người ta chứ!

Nhưng nhìn vẻ mặt đắc ý khi cha dẫn mình đi khắp nơi, cho dù biết không kiếm được tiền thì ông cũng cười tít cả mắt, Lôi Đức Khải không hề mở miệng cự tuyệt việc hòa giải sắp xếp những việc nhỏ trong gia đình ấy.

Vào ngày thứ bảy, thôn trưởng chạy tới nhà nói có người gọi điện cho anh. Anh vội vàng chạy tới văn phòng công sở của thôn nghe máy, nhận điện rồi mới biết là Trần Khải Hoa gọi tới, đầu tiên là mắng anh sao lại không mở di động, sau thì hỏi chừng nào anh về.

Sau khi anh thắng vụ án kia, danh tiếng truyền ra ngoài, rất nhiều người đã từ khắp nơi tìm đến cửa. Trần Khải Hoa cảm thấy anh hẳn nên nhận thêm vài vụ án, sau khi củng cố địa vị rồi thì tài chính sẽ tự động ào ạt dâng đến cửa. Nghề luật sư hiện tại cũng không dễ làm, còn trẻ mà không nổi lên thì chỉ có thể đổi nghề, anh khó khăn lắm mới có cơ hội như thế thì sao không biết quý trọng?

Di động Lôi Đức Khải vừa về tới nhà đã tắt máy, anh chỉ muốn được yên tĩnh không hề quan tâm đến bất cứ điều gì và ở nhà trong một thời gian ngắn, về phần khi nào thì trở về, anh trả lời rất ấp úng.

Nơi này là nơi anh sinh ra và lớn lên, tất cả đều quen thuộc và hoài nhớ như vậy, sau khi trở về anh đã lỡ yêu thương hương vị giản dị an ổn này rồi, cất bước rời đi sao cảm thấy khó khăn quá đỗi.

Nhưng tối hôm đó, cha mẹ nói với anh về việc hôn nhân, thế là anh vội vàng tìm cái cớ. Ngày hôm sau anh xám xịt rời đi thôn trang, từ trấn trên đổi xe lửa đi về thành phố, trở về thành thị vừa quen thuộc lại xa lạ kia.

Tối hôm qua, cha mẹ làm mai cho anh, nói rằng anh hiện tại sự nghiệp học hành thành công rồi thì cũng đã đến lúc thành gia lập thất, còn kể ra những ai trong thôn dáng vẻ thật tốt lại khéo léo hiếu thuận, quan trọng hơn là yêu thích anh, trong nhà còn đưa người qua nói chuyện hỏi ý kiến của cha mẹ đó. Trời, con gái nhà này không được thì còn có con gái nhà khác, muốn thì sẽ an bài cho cùng gặp mặt anh hết, anh thích người nào thì hãy thử ở chung nhé?

Huyên náo đến mức cư như hoàng đế tuyển phi, cha mẹ lại vẻ mặt nghiêm túc, anh chống đỡ không được bèn chạy trối chết. Anh sợ cứ tiếp tục như thế nữa sẽ lộ nguyên hình, lộ ra một mặt xấu xí của bản thân anh, kể từ khi biết Lễ Dương, anh đã chẳng còn cách nào có cảm giác với phái nữ.

Sau khi trở về, Lôi Đức Khải bắt đầu nhận một vài vụ án không có tính thách thức mà làm, rồi sau đó lại bị Trần Khải Hoa hài hước bảo anh là chuyên về những vụ án ly hôn. Lôi Đức Khải chỉ cười, anh cần kiếm tiền sống tạm và gửi về nhà, nhưng lại không muốn đảm nhận những vụ án tương đối khó khăn, phí sức hao tổn tinh thần. Án ly hôn tranh giành tài sản cũng không nhận được tiền nhiều lắm, nhưng rất dễ dàng giải quyết, và rất nhiều lúc đương sự hai bên chỉ cần hòa giải một chút là đã xong, có rất ít người sẽ thẳng thừng trở mặt mà lôi nhau ra ầm ĩ trên tòa án.

Kỳ thật anh vốn không muốn làm luật sư, anh không thích nghề nghiệp đứng trên đỉnh cao bị kẻ khác nhìn ngó. Nếu không phải phát sinh sự tình kia, nghề nghiệp lý tưởng nhất đối với anh sẽ là nghiên cứu viên gì gì đó. Cả ngày ở trong phòng nghiên cứu, không cần giao tiếp không cần xuất đầu lộ diện, cuộc sống cứ như vậy mà lặng lẽ yên lành.

Vào thời gian rảnh Lôi Đức Khải sẽ đi nhà sách, mua những bộ sách chuyên ngành mà anh đã từng học thời đại học, còn suy tính liệu có cần thi thêm vài học vị nữa chăng, khi ấy nếu không làm luật sư thì có thể đi làm phần công việc anh muốn làm ấy.

Dù bận rộn hay trễ thế nào rồi, mỗi khi đi ngang qua văn phòng của Lôi Đức Khải, Trần Khải Hoa đều có thể nhìn thấy người bên trong đang ngồi trên ghế ngẩn người hoặc lật xem hồ sơ, hỏi anh sao lại chưa về, có khi anh trả lời đợi thêm một chốc nữa hoặc có khi đáp lại rằng bận quá nên không về được.

Những điều này đều là lấy cớ. Trần Khải Hoa hiểu nơi anh ở không có người chờ anh về, thế là con người cũng nào có ý muốn trở về đâu, nên tình nguyện cho bản thân mệt mỏi ở công sở. Mà tại sao ông lại luôn về nhà, nguyên nhân, tất nhiên trong nhà có người đợi ông.

Có một lần khi hết giờ làm việc, Trần Khải Hoa đẩy cửa văn phòng Lôi Đức Khải ra, đưa cho người trước mặt mình một tấm danh thiếp. Nhìn kỳ mới biết đó là danh thiếp giới thiệu của một loại câu lạc bộ đêm nào đó, mặt trước là những dòng chữ xinh đẹp ghi tên của quán bar, mặt sau tất nhiên là địa chỉ và số điện thoại liên hệ.

“Đừng lúc nào cũng ở trong phòng làm việc, mốc meo bây giờ. Đi đến chỗ này xem thử đi, có lẽ sẽ tìm được một người có thể tâm sự.”

Quán bar ấy là Trần Khải Hoa tìm được trên mạng, nghe nói danh tiếng cũng khá tốt, sau đó ông lại nhờ vài người mà có được tấm danh thiếp này. Trần Khải Hoa nói thì xong rồi đi, Lôi Đức Khải thần người nhìn danh thiếp.

Tìm người có thể tâm sự sao?

Cầm lấy tấm danh thiếp, con tim Lôi Đức Khải hơi lỗi nhịp. Có thứ gì đã giấu trong lòng anh lâu lắm, lâu đến mức sắp bức anh phát điên.

Đêm khuya hôm ấy, Lôi Đức Khải đi thử. Câu lạc bộ đêm nằm trong góc khuất một con hẻm nhỏ không thu hút lắm, nếu không phải cố ý tìm sẽ đi lướt qua. Cửa ngoài dáng vẻ đơn giản, nhưng khi đẩy cửa đi vào thì lại là chốn bồng lai rất khác.

Có người chào đón, cười hỏi, “Ngài mới đến lần đầu?” Gật đầu rồi thì lập tức bị đưa tới chỗ cao nào đó, anh mới hỏi có thể ngồi trong góc không? Người dẫn đường tỏ vẻ hiểu được, vì thế bèn dẫn anh đến chỗ hẻo lánh.

Người lần đầu tiên tới nơi này, đa số vẫn chưa đủ dũng khí để đối mặt với thế giới họ sắp bước vào.

Người dẫn đường đi rồi, một người khác lại đến, mặc trang phục quản lý. Anh ta cười hỏi Lôi Đức Khải muốn ai tới ngồi chung?

“Khách lần đầu tiên tới, tôi đề cử vài vị nổi danh của chúng tôi, Allen, Cash, Felix, Gale…”

Lôi Đức Khải chẳng hề nói gì, ngồi nơi đây làm anh không được tự nhiên, anh kéo tay áo xuống, dựa người vào trong bóng tối. Hành động đó của anh khiến nụ cười hoàn mỹ của quản lý cương cứng lại, nhưng chỉ thoáng qua nửa giây thôi, quản lý nhanh chóng lấy lại phản ứng, cảm giác rằng người khách đến lần đầu tiên này ngoại trừ bất an ra thì chắc chừng cũng không nhiều tiền lắm.

Người này mặc chiếc áo sơmi cũ không biết nhãn hiệu gì, phía dưới là chiếc quần rất bình thường, chiếc kính gọng đen gần như che cả khuôn mặt. Nhìn tổng thể mà nói, dáng vẻ không được ưa nhìn lắm, khí chất cũng thế, cách ăn mặc lại càng xoàng xĩnh hơn.

Nhưng nói như thế nào người tới cũng đều là khách, cho dù không có nhiều tiền, nhưng ý tưởng của họ là làm sao sau khi khách tiêu tiền xong, lần sau khách vẫn sẽ cam tâm tình nguyện trở lại.

Cho nên quản lý dừng lại, ngẫm nghĩ một thoáng rồi mới tiếp, “Nếu không để tôi giới thiệu vài cậu trai mới tới, tuy còn chưa quen với việc tiếp đãi nhưng đều là tri kỷ.”

Những cậu bé mới tới thu phí không cao, tiếng tăm tất nhiên cũng không được nhiều người biết đến, hơn nữa cũng thuộc loại hình dáng vẻ không được tốt lắm.

Vì mới đến nên chưa có tên tiếng Anh, kêu Tiểu Trương Tiểu Ngô Tiểu Kha Tiểu Lý Tiểu Phan…

“Ai?”

Vị khách nãy giờ chưa mở miệng bất chợt bật ra một tiếng, khiến quản lý có hơi sửng sốt.

“Tiểu Phan?”

“Trước đó nữa.”

“Tiểu Lý?”

Khách trầm mặc một lát, lẳng lặng nói, “Người đó đi.”

Sau đó không lâu, một cậu bé thoạt nhìn chỉ mới mười bảy mười tám tuổi đi tới, có hơi gượng gạo ngồi cạnh anh, nhẹ giọng mà rằng, “Xin chào, em là Tiểu Lý…”

Lôi Đức Khải nhìn người này, dáng vẻ cũng tốt, cách ăn mặc cũng tạm, nhưng khi so sánh với người ấy vẫn còn kém xa. Rồi sau đó thì tự cười nhạo mình sao có thể dùng người ấy để so sánh với kẻ khác chứ, họ vốn có phải là người cùng một thế giới đâu.

“Là Lý nào?” Lôi Đức Khải cúi đầu hỏi.

“Lý do Mộc và Tử ghép lại thành.”

Ừ. Lôi Đức Khải lại cười khổ. Anh đang chờ điều gì, hoặc giả đang mong đợi điều chi? Tìm một người có họ giống người ấy sao? Như vậy, chẳng phải anh càng bi ai ư.

“Gọi như vậy không hay lắm, có thể xưng hô khác không?”

“Em tên Lý Văn Thanh, ngài có thể gọi em là Văn Thanh hoặc Tiểu Thanh.” Cậu bé nở khẽ cười. Lúc mới tới cậu thấy Lôi Đức Khải bị nhận chìm trong cái âm u tối tăm của bóng đêm, thế nên còn tưởng rằng đây là loại khách lạnh lùng khó gần gũi, nào ngờ đâu ánh mặt lại dịu dàng đến thế.

“Văn Thanh, anh họ Lôi, em cứ gọi anh Đức Khải là được. Đừng kêu ngài.”

“Đức Khải.” Văn Thanh nhe răng cười.

Đêm hôm đó, Lôi Đức Khải ngồi trò chuyện cùng Văn Thanh, chỉ trò chuyện mà thôi. Văn Thanh nói cho anh biết, cậu mới tới nơi này chưa được hai tháng, làm không tốt lắm, một tuần chỉ được có hai ba người khách, nên khi nghe anh chỉ đích danh, thật sự rất vui mừng.

Lôi Đức Khải yên lặng uống rượu, lẳng lặng nghe Văn Thanh kể chuyện. Giọng Văn Thanh rất êm tai, không có sự trầm thấp như của những cậu bé ở tuổi đó mà trong trẻo ngân vang, nếu nói không ngừng sẽ có cảm giác như từng hạt ngọc rơi ra.

Ngày nào đó, Lôi Đức Khải uống hết một chai rượu nghe nói là nhập khẩu, còn chẳng mạnh bằng rượu nếp nhà anh tự ủ, người cũng chẳng nóng lên. Còn muốn mở một chai nữa, Văn Thanh bèn ngăn anh lại, nói rượu này đắt tiền, đủ rồi.

Nhìn đôi mắt đen láy của Văn Thanh, Lôi Đức Khải buông ly xuống không uống nữa.

Từ sau đó, Lôi Đức Khải hễ có rảnh thì sẽ đi tìm Văn Thanh, ngồi nơi chiếc bàn ấy, ngồi cả đêm. Mỗi lần anh đến, Văn Thanh đều có vẻ rất vui, Lôi Đức Khải sẽ luôn mở hai chai rượu, nhưng chẳng hề làm gì, chỉ lẳng lặng mà nghe Văn Thanh kể những sự việc phát sinh trong mấy ngày nay, dù lớn hay nhỏ đều kể hết cho anh.

Trần Khải Hoa thấy Lôi Đức Khải không còn tối nào cũng ở văn phòng, cười hiểu biết hỏi, có phải đã gặp gỡ người thích hợp rồi chăng.

Lôi Đức Khải mỉm cười với ông.

Có một tối khi Lôi Đức Khải đến tìm Văn Thanh, cậu không ở đó, nghe nói là bị khách đưa ra ngoài. Hôm ấy, Lôi Đức Khải lặng im ngồi ở vị trí cũ, môt lúc lâu sau mới rời đi, sau đó sẽ không còn đến nữa.

Trước mặt Văn Thanh anh chỉ là một người khách, dù nụ cười có ngọt ngào e ấp đến bao nhiêu, thì cũng bởi anh là khách mà thôi.

Hôm nay, Lôi Đức Khải lại nhận một vụ về ly hôn giành tài sản, thế là bèn ngồi taxi đi đến khu dân cư cao cấp nhất. Đang lúc chuẩn bị đi vào khu nhà cao tầng của thân chủ trị giá đến gần ngàn vạn, một chiếc xe Mercedes-Benz chạy qua, anh giương mắt nhìn, tim đập hẫng một nhịp.

Là người ấy, ánh mắt dần đã trở nên sắc bén, đã chẳng còn khiết thuần như xưa, nhưng mà, vẫn đẹp hệt lúc cũ…

Hóa ra, người ấy ở nơi này.

Lôi Đức Khải mỉm cười, xoay người bước vào.

Người ở đây đều là kẻ có có tiền mấy ngàn vạn mấy triệu, từng nghe nói người ấy đã tranh thủ bán đi phần bất động sản cũ, cùng Khuông Tĩnh hùn vốn mở công ty riêng, chẳng mấy chốc đã khôi phục như xưa. Sau đó lại dành dụm một số tiền, ông nội và ba người đó hẳn rất nhanh cũng sẽ được thả ra thôi.

Đúng vậy, một người như người ấy nên sống cuộc sống giàu sang này.

Vụ án ly hôn lần này Lôi Đức Khải nhận phiền phức hơn dự tính, sự phân chia tài sản giữa hai bên đương sự cũng rất loạn. Hiện tại muốn ly hôn, tiền đương nhiên là lấy được càng nhiều càng tốt, hơn nữa chẳng bên nào chịu ngồi xuống bàn luận, mới gặp mặt nhau đã lập tức lái xe chạy lấy người, chỉ nói tất cả đều giao cho luật sư anh đây, nhất định phải tranh thủ đoạt được bất động sản và quyền sở hữu công ty vân vân gì đó – thật sự là, các đương sự cũng không chịu hợp tác, anh sao có thể hăng hái đây?

Thế nên Lôi Đức Khải rất đau đầu, nhưng lại không thể không thường xuyên tới nhà, kiểm tra những tài sản cá nhân và tài sản cùng sở hữu trước và sau khi kết hôn. Thân chủ anh là bên nhà gái, phụ nữ ở phương diện này gần như chịu thiệt nhất, hoàn toàn không biết tiền thu vào của chồng và tình huống kinh doanh của công ty, nên những giấy tờ chứng mình này nhất định mang đến không ít khó khăn.

Tuy rằng phiền phức, nhưng đã nhận rồi thì sẽ không có đạo lý bỏ cuộc, dựa theo đạo đức nghề nghiệp, Lôi Đức Khải nghĩ tất cả biện pháp để tranh thủ thêm càng nhiều ích lợi cho thân chủ của mình.

Khi biết Lễ Dương ở tại khu này, kỳ thật Lôi Đức Khải không muốn tới đây lần nữa, chẳng qua do công việc nên chẳng thể làm khác, cứ đến dăm ba bận như thế, anh biết cơ hội gặp lại khẳng định sẽ nhiều hơn, nhưng cũng không ngờ sẽ nhanh đến thế. Bởi không lâu nữa sẽ mở phiên tòa, ngày đó anh cùng thân chủ xác nhận lần cuối về các thỏa thuận sở hữu xong rời đi, thì đã là đêm khuya mười một giờ.

Gió đêm lạnh buốt, anh nghĩ thầm như vậy rồi mang theo cặp tài liệu có hơi nặng mà bước đi, bất tri bất giác đã tới khu công viên hết sức yên ắng. Đi chưa được vài bước thì nghe thấy âm thanh kỳ quái, thế là hiếu kỳ anh càng cẩn thận đi tới, đứng bên ngoài nhìn thấy bóng người che khuất trong bóng cây. Vốn từ đầu anh còn chưa ý thức được hai người ấy đang làm gì, chờ đến khi phải rời khỏi, ánh trăng vừa lúc rọi lên khuôn mặt ấy, Lôi Đức Khải ngây ngẩn cả người.

Người dính sát vào và ở trên cơ thể nửa trên trần trụi của người ấy đúng là Khuông Tĩnh, họ không ngừng hôn môi, trào dâng mà vuốt ve lẫn nhau, cúi đầu phát ra những tiếng thở dốc.

Nhưng mà, họ không phải ở gần đây ư, sao lại tới nơi này…

Đang hoài nghi, tiếng hạ giọng truyền tới.

“Lần đầu tiên làm bên ngoài … Kích thích quá…”

“Còn không phải tại anh… Ừm… Tĩnh, nhẹ thôi…”

“Anh sắp nhịn không được rồi, trong cả một thời gian dài như vậy không được chạm vào em… Tới tìm em là muốn phải được vuốt ve cho thỏa một phen, em lại kêu mẹ em đến ở…”

“Anh còn dám nói… Nhà này chúng ta mua là để cùng nhau ở, sau anh lại chẳng đến nữa…”

“Còn cách nào đâu chứ. Ba mẹ không cho anh đến, nói nếu anh dọn ra ngoài thì sẽ đoạn tuyệt quan hệ ngay, em nói anh còn dám sao?”

“Vậy anh cứ làm bé ngoan của ba mẹ cả đời đi!”

“Thôi, Dương, đừng giận nữa, ngoan nào… để anh yêu thương em nhé, vài ngày kế tiếp anh còn phải đi công tác mà, để anh nhớ em muốn chết sao…”

Lôi Đức Khải rốt cuộc không thể không rời đi, sải bước có hơi mau. Anh bị hình ảnh ấy biến thành luống cuống, hơi thở loạn nhịp cơ thể khô nóng. Thân mình Lễ Dương gần như cởi toàn bộ quần áo và gương mặt có hơi ửng hồng ấy cứ quanh quẩn trong đầu anh, chẳng thể nào đuổi đi được.

Vẫy một chiếc taxi, gần như chạy trốn về nhà, rồi như nổi điên bỏ hết mọi đồ vật mà cởi sạch quần áo phóng vào trong phòng tắm, hối hả ra sức tắm nước lạnh một lần mới cảm thấy tốt hơn. Anh nhớ rõ loại cảm giác này, khi mười bốn tuổi bị mấy thằng nhóc hư hỏng đưa xem một bộ phim điện ảnh ở một rạp chiếu phim tư nhân rất vắng vẻ, khi nhìn thấy cơ thể trần trụi của một người phụ nữ và một người đàn ông điên cuồng quấn lấy nhau, anh đã nhìn xem đến ngây ra chết lặng, phản ứng của cơ thể lúc ấy rất giống ngay hiện nay… Rất giống…

Lôi Đức Khải trần trụi thật vất vả mới tỉnh táo lại, sau đó tựa vào tường ngồi dưới đất đờ người ra. Căn phòng anh hiện đang ở rất nhỏ, chỉ có một phòng một gian bếp một nhà vệ sinh, rộng chưa đến hai mươi bình, tuổi đời phòng ốc có hơi xưa cũ, lấy ánh sáng không tốt nhưng tiền thuê rất lợi, vô cùng thích hợp cho người không kiếm được nhiều tiền mà lại độc thân như anh.

Không để cho Lôi Đức Khải ngây ngẩn lâu, di động của anh bất chợt vang. Tưởng rằng có khách nào tìm mình, nhưng không ngờ rằng là một dãy số lạ. Ngẫm nghĩ, anh đè xuống nút nghe máy.

“Đức Khải… Là anh sao?”

“Văn Thanh?” Thanh âm thật cẩn thận nhưng quen thuộc, anh nhận ra ngay lập tức.

“… Đức… Ngài Lôi, sao ngài lại không tới nữa?”

“Làm sao vậy?” Giọng Văn Thanh có gì lạ quá.

“…Tôi luôn chờ ngài…” Hình như là khóc, mang theo giọng mũi khàn khàn như đang cố kìm nén.

“Tôi không biết phải làm sao, chỉ là muốn gặp ngài thôi… Tôi có thể gặp ngài không? Có thể không…”

“Em ở đâu thế?”

Lôi Đức Khải biết Văn Thanh nhất định gặp phải chuyện gì, sau khi nhận được địa chỉ thì tìm được Văn Thanh nơi buồng điện thoại. Văn Thanh ngồi bên trong, khi thấy Lôi Đức Khải đến thì đôi mắt rưng rưng. Dưới ánh đèn, một bên mặt Văn Thanh sưng húp, quần áo hỗn loạn, Lôi Đức Khải dự cảm không hề tốt.

Sau đó Văn Thanh khóc nói cho anh biết mình bị một người khách đòi làm chuyện ấy, cậu không chịu nên bị đánh. Lôi Đức Khải đưa Văn Thanh về nhà, để Văn Thanh tắm rửa trước, sau đó mới thay quần áo. Những vết bầm tím, những vết roi trên lưng và tay chân nhìn thấy mà ghê người, Lôi Đức Khải nhìn xem mà nói chẳng thành lời.

Văn Thanh không có sức để tự tắm, Lôi Đức Khải bèn bế em ấy vào phòng tắm, cẩn thận dùng nước nóng mà chà lau cơ thể với những vết thương. Văn Thanh không hề nói lời nào, nằm trong lòng Lôi Đức Khải mở to đôi mắt rưng rưng im lặng nhìn anh, chờ đến khi anh cẩn thận vươn tay chạm vào gương mặt mình.

“Ngài Lôi… Đã hai tháng rồi không được thấy ngài… Cứ nghĩ sẽ chẳng thể nào gặp lại…”

Nước mắt Văn Thanh chảy xuống, Lôi Đức Khải cẩn thận lau đi.

“Sao không gọi Đức Khải?”

Nước mắt Văn Thanh chảy càng nhiều hơn.

“Họ nói không thể gọi như vậy… Yêu thương khách hàng của mình… sẽ thê thảm lắm…”

Lôi Đức Khải ôm dáng hình nho nhỏ ấy vào lòng.

“Nếu đau khổ thì đừng làm nữa… Hãy ở cùng anh, như vậy, anh sẽ không là khách của em nữa.”

Văn Thanh dùng sức ôm lấy cổ anh, rốt cuộc òa khóc.

Đêm hôm đó, họ đắp chăn nằm trên giường ôm ghì lấy nhau, Văn Thanh kể cho Lôi Đức Khải nghe tại sao mình phải làm việc này. Văn Thanh bảo, bản thân đã từng ấp ủ chờ mong đến nơi đây mưu cầu tiền đồ, chẳng qua sự thật lại vô cùng tàn khốc, mặc dù cũng là loại người ấy nhưng việc bán buôn này chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, vốn chỉ muốn kiếm thêm nhiều tiền, thay đổi cuộc sống bần cùng.

Lôi Đức Khải vẫn hệt như trước kia, chẳng hề nói gì, chỉ lặng lặng mà nghe, mỗi khi Văn Thanh nói đến chỗ thương tâm sẽ càng dùng sức mà siết chặt vòng ôm lại.

Sau đó Văn Thanh thật sự không làm nghề này nữa mà ở cùng Lôi Đức Khải trong căn nhà nhỏ bé, rồi làm nhân viên bán hàng cho một cửa hàng di động, nghe nói cũng có phân chia tiền thưởng, tuy tiền lương không cao bằng trước đây nhưng Văn Thanh rất thỏa mãn. Sau khi có Văn Thanh vào ở rồi, thì việc nhà và ba bữa cơm đều do Văn Thanh phụ trách, cậu không cho Lôi Đức Khải động tay, chỉ nói đây là việc mình phải làm.

Nơi căn hộ này chỉ có một giường nhỏ, ngủ một người thì còn được, chứ ngủ hai người thì có hơi chật, nhưng cả hai đều ôm nhau ngủ thì cũng chẳng là vấn đề. Lúc ngủ thì cũng chỉ đơn thuần là ngủ mà thôi, Văn Thanh nghĩ Lôi Đức Khải không có ý kia, còn Lôi Đức Khải căn bản lại không nghĩ về chiều hướng ấy.

Bởi trong nhà có người trò chuyện cùng, Lôi Đức Khải đã bớt dần việc thức đêm trong văn phòng làm việc. Trần Khải Hoa biết chuyện, thế nên cũng để con người này lo cho cuộc sống riêng. Mà vụ án Lôi Đức Khải phụ trách cũng đã kết thúc viên mãn vào cuối tuần trước, thân chủ rất vừa lòng biểu hiện của anh, anh đã lấy về cho cô những gì cô đáng có, thế nên cô rất hào phóng đưa số tiền phí cho luật sư không ít, vừa đúng mười vạn.

Số tiền này, một nửa anh gửi về nhà, một nửa để dành vì muốn đổi căn phòng lớn hơn, chứ nơi đây nhỏ như thế, anh và Văn Thanh hai người chen chút nhau có chút không tiện.

Anh tìm thời gian cùng Văn Thanh trải qua một bữa tiệc lớn, uống nhiều rượu, khi về đến nhà khi hai người đều có chút say. Về nhà rồi thì anh lên giường nằm ngay, Văn Thanh chẳng hiểu tại sao mà dựng anh dậy, đôi mắt mênh mông khói sương nhìn thẳng anh, lớn tiếng nói, “Lôi Đức Khải, đã sắp ba tháng rồi, vì sao lại không đụng vào em! Anh chê em bẩn phải không?”

Đầu anh nặng quá, anh nhìn Văn Thanh có hơi ngây ngẩn, ngốc nghếch trả lời, “Không, là anh không biết làm thế nào…”

Văn Thanh đang rưng rưng lại bật cười, dùng sức đẩy anh lên giường.

“Anh thật quá mức ngốc nghếch!”

Văn Thanh nhoài người lại, nâng gương mặt anh lên rồi đưa miệng tới, hôn môi anh, đầu lưỡi kia như chú cá chình không yên phận, trơn trượt mà vẫy vùng trong miệng anh, chọc cho thân thể anh nóng lên. Khi Văn Thanh buông anh ra, phải mất một lúc lâu anh vẫn chưa hồi phục tinh thần lại.

“Lần đầu tiên sao?”

“Ừ.”

“Oa, thật lời!”

Văn Thanh cười rất vui vẻ rồi lại nhoài người tới. Cậu bảo Lôi Đức Khải không cần lộn xộn, hôn cơ thể Lôi Đức Khải, tìm những nơi mẫn cảm trên cơ hể này, cuối cùng, ngậm lấy nơi đã sớm cương cứng, rồi lúc khi có kẻ chẳng kiềm chế được tiết ra trong miệng, Văn Thanh một hơi nuốt vào.

Lôi Đức Khải nhìn Văn Thanh nuốt vào, một khắc ấy, như thể ngay cả con tim anh cũng bị người trước mắt nuốt vào bụng, cảm giác ấm áp dễ chịu quá.

Dù sao hãy vẫn còn trẻ, rất nhanh, động tác của Văn Thanh lại khiến anh hưng phấn lên. Sau khi bôi trơn, Văn Thanh ngồi xuống nhét của Lôi Đức Khải vào trong người mình, khoảnh khắc bị nóng hổi và bỏng cháy vây quanh, Lôi Đức Khải chỉ cảm thấy toàn thân đều hưng phấn đến siết chặt.

“Đức Khải, thoải mái không… Thoải mái chứ?”

Văn Thanh cứ lặp lại hỏi, lần nữa rồi lần nữa, nhung anh không trả lời, hai tay chỉ ôm lấy vòng eo nhỏ của Văn Thanh, sử dụng bản năng mà ra vào ngày càng nhanh chóng.

Đó là sung sướng đến cực hạn, như thể giây tiếp theo sẽ rơi vào phóng túng của địa ngục.

Đêm hôm ấy, có người mới nếm thử trái cấm đã trầm mê đến vô hạn, mãi đến khi kiệt sức.

Lại qua nửa năm, trong đoạn thời gian ấy, Lôi Đức Khải và Văn Thanh dọn đến một căn nhà có hơi lớn hơn, tuy vẫn là một phòng một sảnh, nhưng phòng ngủ rốt cuộc có thể đặt một chiếc giường lớn. Lúc này Lôi Đức Khải dần tích lũy tiếng tăm, bắt đầu nhận một vài vụ kiện có tình thách thức về hình sự, dù sao làm luật sư một thời gian, tất nhiên cũng chậm rãi quen với cuộc sống ấy, thế là muốn làm được vài việc có ý nghĩa. Nhưng lúc rảnh anh vẫn sẽ xem một vài bộ sách chuyên ngành, việc thi đậu học vị anh chưa từng bỏ qua.

Ngày hai mươi bảy tháng Chín là sinh nhật của Lôi Đức Khải, chỉ một tuần nữa là đến. Từ cuối tuần trước sau khi biết chuyện này, Văn Thanh rất hứng thú phấn chấn chờ mong thời điểm ấy đến, bắt đầu thần bí bậu bịu đủ việc. Chẳng qua cậu không hề nói cho Lôi Đức Khải biết mình đang làm gì, bảo rằng phải đợi khi sinh nhật đến sẽ cho anh niềm vui bất ngờ và ngạc nhiên.

Lôi Đức Khải hỏi Văn Thanh khi nào thì sinh nhật, Văn Thanh nói là ngày chín tháng Tư.

Văn Thanh hỏi những sinh nhật trước trải qua thế nào, Lôi Đức Khải im lặng, rồi đáp rằng trước đây chưa bao giờ nghĩ tới sinh nhật, có đôi khi ngày hôm ấy qua rồi cũng không biết.

Văn Thanh cười, cậu ngã vào lồng ngực anh mà nói, “Hay lắm, em là người đầu tiên tổ chức sinh nhật cho anh, cả những sinh nhật sau này nữa.”

Cho dù không có sinh nhật thì cuộc sống anh vẫn tiếp diễn, có hay không có sinh nhật đối với anh mà nói chỉ là việc cỏn con, nhưng nhìn vẻ chờ mong của Văn Thanh, anh không khỏi cũng bắt đầu để ý.

Khi đang chuẩn bị tan ca, trong lơ đãng, Lôi Đức Khải nhìn thấy bỏng phản chiếu của mình trên tấm kính thủy tinh. Vì Văn Thanh, anh đã cải thiện việc ăn vận, tóc cắt hơi ngắn nhưng lại tạo cảm giác khác, mắt kính cũng đổi thành không gọng. Hơn nữa Văn Thanh mỗi ngày đều nấu thức ăn ngon, gương mặt trước đây của anh với gò má gầy trơ xương đã dần có da có thịt, nhưng vẫn không hấp dẫn, chỉ là từ có chút xấu biến thành bình thường.

Anh tự biết bộ dáng của bản thân mình, nhưng Văn Thanh cứ hay nâng gương mặt anh lên, bảo rằng anh đẹp trai hơn bất kỳ ai khác. Từ đôi mắt sáng ngời của Văn Thanh có thể thấy được lời thật lòng, chẳng lẽ là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi?

Anh và Văn Thanh sống với nhau rất tốt, các phương diện khác cũng rất ăn ý nhau. Văn Thanh là một người yêu rất tri kỷ, biết anh bận nên cũng không phiền anh, chỉ nhẹ nhàng đặt một ly trà nóng lên bàn giúp anh. Khi không có công tác, Văn Thanh sẽ lo việc quét dọn nhà cửa, quét dọn đến mức không nhiễm một hạt bụi, sau đó mua rất nhiều thức ăn nấu cả một bàn thức ăn mỹ vị, cười mà nhìn anh ăn hết.

Lôi Đức Khải biết anh rất muốn tiếp tục sống cùng Văn Thanh như thế, cả đời này sẽ ở bên nhau. Cuộc sống chung với Văn Thanh mới bình dị mà ấm áp làm sao, đó đúng là cuộc đời anh mỏi mong tha thiết.

Đang lúc anh ngây ngẩn, Trần Khải Hoa đẩy cửa bước vào, liếc anh một cái rất sắc rồi bảo, “Khuông Tĩnh hôm nay kết hôn, cậu biết không?”

Thoáng chốc, đầu óc Lôi Đức Khải trống rỗng, hình ảnh hạnh phúc vừa mới hiện lên trong tâm trí bị phá tan tành, một ý niệm thầm bật ra trong đầu, người ấy phải làm sao đây…

Trần Khải Hoa biết được cũng không có gì kỳ lạ, việc Khuông Tĩnh kết hôn là chuyện lớn mà giới truyền thông với phóng viên đã tung tin lên mọi tờ báo. Nhà Khuông Tĩnh và nhà Lễ Dương trước đây đều giống nhau, cha mẹ đều là kẻ có quyền có thế, hơn nữa hiện tại sau khi Khuông Tĩnh và Lễ Dương hùn vốn làm ăn thành công rực rỡ thì đã là mẫu đàn ông độc thân lý tưởng bạc triệu, chuyện kết hôn tự nhiên tạo thành chấn động.

Nhưng đó cũng không phải chuyện Lôi Đức Khải quan tâm, anh chỉ muốn biết một việc, Lễ Dương hiện tại thế nào?

Trần Khải Hoa như thể biết anh đang suy nghĩ gì, đưa cho anh một tờ giấy nói, “Phía trên là địa chỉ nhà Lễ Dương, muốn đi xem thử thì hãy đi đi.”

Địa chỉ viết trên mảnh giấy quả thật là địa chỉ khu nhà kia, Lễ Dương vẫn còn ở khu nhà mà họ đã từng chung tay mua lấy…

Trong văn phòng không biết khi nào chỉ còn lại một mình Lôi Đức Khải, cuối cùng anh bèn đặt tờ giấy này vào một quyển sách trong ngăn kéo. Tháng Chín gió trời mát nhẹ, anh cầm cặp tài liệu khoác áo tây trang vào, tắt đèn rời khỏi văn phòng.

Vào ngày hai mươi bảy tháng Chín, Lôi Đức Khải tan ca sớm, ngồi xe buýt đến khu chợ trung tâm chọn quà cho Văn Thanh, một chiếc đồng hồ tuy không phải hàng hiệu nhưng nhìn rất đẹp. Hôm nay là sinh nhật anh, lẽ ra phải là anh được tặng quà, nhưng bất chợt nghĩ đến đã ở chung với Văn Thanh lâu đến thế, ấy vậy mà còn chưa tặng quà gì cho em ấy, không bằng nhân dịp này tặng em ấy một phần tấm lòng.

Văn Thanh hẳn sẽ thích nhỉ? Tưởng tượng ra biểu tình Văn Thanh sẽ có khi nhận được quà, khóe môi Lôi Đức Khải bất giác cong lên.

Khi đang định trở về, một người từ nhà ăn gần đó bước ra khiến anh phải dừng bước.

Là Lễ Dương.

Sắc mặt người ấy nhìn qua thật không tốt, lộ ra vẻ đông cứng, bên cạnh còn có một người đàn ông theo cùng, không phải Khuông Tĩnh. Người đàn ông này thân mật mà sát lại rất gần, và Lễ Dương không hề cự tuyệt.

Hai người ngồi lên một chiếc xe thể thao cao cấp sau đó biến mất trước mắt anh, Lôi Đức Khải lấy lại tinh thần, nhanh chóng bắt một chiếc taxi, kêu lái xe theo sau.

Bảy giờ rưỡi của tháng Chín, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, khi ánh đèn rực sỡ sáng lên, Lôi Đức Khải đi theo vào một quán rượu, nhưng không vào chung với họ. Anh đứng ngoài cửa mà sững sờ nhìn ngắm biểu hiệu quán, suy nghĩ vì sao bản thân mình lại tới đây, là bởi do sắc mặt khó coi của Lễ Dương, hay là bởi người đàn ông bên cạnh người ấy?

Nghĩ một hồi, rốt cuộc, anh vẫn cất bước vào trong.

Không cần cố ý tìm, chỉ cần liếc mắt qua là có thể bắt gặp Lễ Dương đang ngồi trước quầy bar mà vùi đầu uống rượu, dù vẻ mặt ấy lạnh lùng nhưng vẫn rất bắt mắt.

Lôi Đức Khải lựa một vị trí trong góc, ngồi xuống gọi một chai bia, tầm mắt vẫn đặt vào người phía nơi xa xôi ấy.

Lễ Dương cứ uống hết một ly rồi lại một ly nữa, chẳng hề kiềm chế. Người đàn ông ngồi cạnh bên không hề khuyên nhủ, chỉ nhìn Lễ Dương uống mà thôi, trong mắt lóe ra thứ ánh sáng đợi chờ, hệt một con dã thú đợi được ăn uống no nê.

Bất tri bất giác, người trong quán rượu dần nhiều hơn, nhiều kẻ thấy Lễ Dương liều mạng uống như thế bèn ầm ĩ lên, cầm rượu đến vây quanh đưa tới trước mặt con người đẹp đẽ nhưng lạnh lùng này.

Rượu ai đưa đến Lễ Dương cũng không cự tuyệt, chỉ cần trước mặt có rượu, cũng không quan tâm lấy từ đâu bèn ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.

Lôi Đức Khải nhìn, mày nhíu lại, anh biết Lễ Dương đang làm gì. Người đó đang muốn vui say trong mộng, nghĩ rằng như thế sẽ có thể tạm quên đi đau khổ bị người yêu vứt bỏ, thế là giống kẻ tự ngược đãi bản thân mà điên cuồng uống.

Ước chừng khoảng mười giờ, Lễ Dương rốt cuộc uống đến bất động, say đến nằm gục lên quầy bar. Tên đàn ông đi cùng ngăn lại tất cả những người muốn đến gần Lễ Dương, thì thầm vào tai Lễ Dương điều gì đó, sau cùng nâng Lễ Dương dậy để Lễ Dương tựa vào người mình, nửa ôm nửa đỡ Lễ Dương rời khỏi quán bar.

Lôi Đức Khải không hề động, tầm mắt vẫn dừng nơi tiền phương. Ngốc nghếch và dại dột, chai bia trước mắt anh bất giác hóa thành năm sáu dạng hình.

Tiếng di động đột ngột truyền vào tai, Lôi Đức Khải bừng tỉnh. Anh cầm di động lên thì thấy tên người gọi tới là Văn Thanh, mà mười hai cuộc gọi nhỡ đều là Văn Thanh gọi, thế mà anh không hề nghe thấy.

Là trong quán rượu rất ồn ào ư, hay là ngoại trừ người kia, anh đã chẳng thể nhìn thấy thứ khác…

Nhận điện thoại, Văn Thanh hỏi sao anh còn chưa về, anh ngẫm nghĩ rồi bảo anh xin lỗi vì bất ngờ có việc gấp, anh chuyển sang chế độ rung nên không phát hiện, chẳng qua một chốc nữa anh sẽ về ngay. Tiếng cười của Văn Thanh truyền đến nói anh nhanh lên, em sắp đợi không được nữa rồi.

Sau khi hứa với Văn Thanh xong, Lôi Đức Khải tính tiền rời khỏi quán bar.

Ra quán bar mới biết đêm đã khuya, gió mát người quạnh hiu, mà thứ ánh sáng rực rỡ của đèn neon giờ phút này ngược lại càng khiến cảnh vật thêm điêu tàn.

Con đường trước quán bar không thể dừng xe, Lôi Đức Khải chỉ có thể đi bộ một quãng để đón xe về, không lâu sau đó thì bắt gặp chiếc xe của người đàn ông xa lạ đang dừng cạnh đường cái.

Vẫn chưa rời đi?

Đang thắc mắc, cửa xe chợt mở rộng, Lễ Dương bị đẩy ra ngoài, toàn thân xốc xếch. Người đàn ông cùng đi trước kia oán hận ra khỏi xe, trên người đầy rẫy vết nôn. Hắn ta nhịn sự ghê tởm lại cởi áo khoác, đá Lễ Dương đã say đến bất tỉnh nhân sự qua một bên.

“Mẹ nó, ói hết ra khiến trên xe thối hoắc, cứ tưởng đêm nay có thể hưởng thụ, hiện tại thì sao, chết tiệt bị phá hủy hết rồi!”

Hắn ta cởi áo khoác lau ghế vài cái, sau đó vứt chiếc áo vừa dơ vừa bẩn lên người Lễ Dương đã ngã nơi ven đường, sau đó mới vào xe nghênh ngang mà đi.

Lễ Dương cứ như thế mà ngủ trên mặt đất lạnh như băng, trông như một món đồ chơi hư hại bị chủ nhân nhẫn tâm vứt bỏ.

Lôi Đức Khải đi qua, ngồi xổm xuống cạnh Lễ Dương, bỏ ra chiếc áo khoác đã bẩn. Thế rồi anh mới thấy chẳng những nút áo Lễ Dương đã bị cởi sạch, mà ngay cả quần lót cũng lộ. Anh nâng Lễ Dương đã chẳng còn biết gì dậy, yên lặng giúp cài lại từng chiếc khuy, sau đó cởi áo khoác của mình đắp lên cho người nọ, rồi lấy khăn tay ra lau những chất nôn đã dính lên gương mặt kia.

Sau đó không lâu một chiếc taxi chạy lại đây, Lôi Đức Khải ngoắc tay đón, dìu Lễ Dương vào xe, kêu tài xế đưa họ đến khách sạn nào gần nhất.

Ngồi trong xe, Lễ Dương chẳng biết đã xem anh trở thành ai, nắm chặt áo anh, miệng không ngừng kêu một cái tên, phải lắng tai mới nghe rõ.

Lễ Dương gọi ‘Tĩnh’.

“Tĩnh… Tĩnh… Vì sao… Vì sao lại rời đi…”

Một tiếng rồi lại một tiếng, tiếng sau lại càng khổ đau hơn, trước ngực có thứ gì ươn ướt, cúi đầu thì thấy, áo sơmi anh đã bị nước mắt Lễ Dương đẫm ướt cả rồi.

Đi vào phòng khách sạn, thay quần áo dính đầy chất nôn trên người Lễ Dương xong, Lôi Đức Khải lại dìu người nọ vào phòng tắm lau khô người thay áo ngủ, rỗi đỡ lên giường.

Ngẫm nghĩ, anh lại rót miếng nước cho người đang bất tỉnh nhân sự uống, chờ người ấy ngủ say. Sau khi đắp chăn cho người đó tốt rồi anh định rời đi, nào ngờ vạt áo chẳng biết khi nào bị kéo lại.

Người ấy bất an, mở hờ mắt, không ngừng hô to, “Tĩnh đừng đi, đừng rời khỏi em… Tĩnh… Tĩnh…”

Lôi Đức Khải ngồi xuống, vỗ vỗ phần chăn bông bị lộ ra, lấy giọng dỗ trẻ nhỏ mà không ngừng trấn an.

“Không đi, ngoan… Ngủ đi, anh sẽ không đi…”

Lễ Dương nhanh chóng an tĩnh lại, chỉ là bàn tay vẫn túm chặt lấy vạt áo Lôi Đức Khải. Người ấy không phải sợ hãi anh bỏ đi, mà là sợ Khuông Tĩnh sẽ rời bỏ.

Lúc say rượu là lúc người ấy xem anh thành Khuông Tĩnh, nhưng nếu có thể để người ấy dễ chịu hơn, đêm nay, anh tình nguyện làm thế thân của một người khác.

Tiếng di động bất chợt vang trong căn phòng yên tĩnh, nhớ ra Văn Thanh hãy vẫn còn đang chờ, anh vội vàng lấy điện thoại ra, quả nhiên là Văn Thanh, anh bèn vội vã nghe máy.

“Xin lỗi em, Văn Thanh. Em đừng chờ anh, hôm nay có việc về không được. Anh xin lỗi… Hôm nào bù lại được không?”

Vờ như chẳng thể nghe thấy mất mát trong giọng Văn Thanh, anh nhẫn tâm cúp điện thoại, sau đó tắt máy.

Nhìn khuôn mặt Lễ Dương lẳng lặng ngủ say, trong lòng Lôi Đức Khải không ngừng thầm thì, anh xin lỗi.

Chỉ một đêm mà thôi… Chỉ một đêm mà thôi… Xin lỗi em, Văn Thanh… Chỉ một đêm thôi… Ngày mai anh sẽ quay về, quay về cạnh bên em…

Một đêm ấy, Lôi Đức Khải vẫn nhìn gương mặt say ngủ của Lễ Dương, người ấy thi thoảng sẽ nói mớ vài câu, những lời thốt ra chỉ có tên Khuông Tĩnh. Rồi khi người ấy không biết mơ gì mà nhíu lại hàng mi, anh sẽ luôn chẳng kiềm lòng được mà lấy tay nhẹ vuốt phẳng. Sau đó, bàn tay nắm vạt áo anh của Lễ Dương nơi lỏng, anh mới đổi vị trí mà ngồi nơi chiếc ghế dựa bên giường.

Nhìn đồng hồ, đã ba giờ rưỡi, anh định ngồi trong chốc lát nữa, và rồi sẽ rời đi trước khi Lễ Dương thức giấc. Anh sẽ cho Lễ Dương một giấc mộng đẹp rằng Khuông Tĩnh đã từng xuất hiện.

Những gì anh có thể làm vì Lễ Dương cũng chỉ như thế mà thôi…

Nhưng anh không ngờ rằng, vì để giải quyết hoàn thành một vụ kiện trước sinh nhật, anh đã mấy ngày mấy đêm không được ngủ ngon giấc, vì thế ngồi một lúc thì không cẩn thận nhắm mắt lại, sau đó tỉnh lại trong đau đớn.

Mở to mắt, Lễ Dương đứng trước mặt anh, còn anh bị trói trên ghế, đau nhức vừa rồi là do Lễ Dương dùng chân đá mạnh vào bụng anh. Thấy anh tỉnh lại, Lễ Dương lại đá thêm lần nữa, làm anh ngã trên mặt đất.

“Tên biến thái này, mày đã làm gì tao!”

Lễ Dương hiện tại hệt con dã thú bị thương, mắt mang màu đỏ tươi tràn ngập thù hận, không ngừng đá người đang nằm trên đất.

“Mày tên cặn bã, súc sinh, không chết tử tế được! Dám đụng đến tao, mày đáng chết! Tao đánh chết mày, đánh chết mày tên khốn nạn, cầm thú, khốn khiếp!”

Lễ Dương mắt đỏ hoe càng đá càng mạnh, hoàn toàn không cho anh cơ hội giải thích.

Mà nào còn cần giải thích điều gì, quần áo đã thay, dấu hôn trên người, còn có kẻ ngủ say bên cạnh mình, chẳng lẽ không chứng minh điều gì được sao?

Lễ Dương đã quên tất cả của ngày hôm qua, đã quên người đàn ông đưa mình lên xe cởi từng khuy áo, lưu lại những dấu hôn trên cơ thể mình. Rồi khi tiến thêm một bước nữa, có người đã ói lên toàn thân kẻ đó, ói cả lên xe, cũng làm dơ bẩn cả cơ thể bản thân.

Nhưng Lôi Đức Khải không hiểu, anh nghĩ rằng người đó hận là vì anh đã thay quần áo cho người đó, tắm rửa cho người đó, làm việc gì không tốt với người đó, thế nên anh chẳng hề nói gì, yên lặng mà thừa nhận.

Nhìn Lễ Dương đau khổ như vậy, anh hãy còn tự trách, anh vì sao lại ngủ quên, vì sao không rời đi trước khi Lễ Dương tỉnh giấc, vì sao một mình thay quần áo tắm rửa cho người ấy, vì sao… Vì sao…

Cơ thể càng ngày càng đau, nhưng con tim lại chẳng mảy may nhức nhối. Anh vốn không nên tiếp cận người này, con người xa cuối chân trời ấy, không phải đã từng nói không nhìn không nghe không nghĩ tới ư? Đây là trừng phạt, trừng phạt việc hủy đi lời hứa và chẳng thể cầm lòng.

Xin lỗi…

Trước khi bất tỉnh, anh chậm rãi mở ra đôi môi đầy máu, câu nói sau cùng còn chưa kịp bật ra đã biến mất nơi yết hầu.

Cánh cửa đóng chặt cả đêm rốt cuộc cũng mở, người vẫn ngồi trên ghế sofa nhảy dựng lên, gương mặt vui mừng chào đón lại bất chợt biến thành kinh ngạc.

Người đi tới toàn thân thảm hại, mặt bầm tím sưng phù, khóe môi nhếch nhác vết máu, khi nhìn thấy người đứng trước mặt thì lộ ra tươi cười, “Văn Thanh…”

Và rồi rốt cuộc chẳng thể chống cự nên ngã xuống. Văn Thanh hoảng sợ nhào tới đỡ lấy người kia.

“Đức Khải, Đức Khải!”

Tôi vẫn dừng lại nơi chốn cũ, người chỉ lướt ngang qua con đường cuộc đời tôi.

Tôi không nên mơ mộng hão huyền, người nhẹ nhàng bước về trước, trên chân tôi mang theo khóa tội ác nào có thể đuổi theo.

Người vội biến mất trước mắt tôi, tôi vẫn đứng lặng ở nơi chốn cũ.

Nhớ lại tất cả những gì người để lại khi lướt qua nhau.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây