Nhược Xuân Và Cảnh Minh

15: Chương 15


trước sau

Trong phòng ký túc xá, Đỗ Nhược đeo tai nghe học qua mạng theo chương trình giảng dạy của Viện công nghệ California. Bàn bên cạnh, nhóm con gái phòng kế bên chen chúc trước máy tính Hà Hoan Hoan xem đoạn phim thi đấu, ngay cả sinh viên khoa Xã hội nhân văn cũng đến. Bài viết về cuộc thi Robot Đại Chiến trên diễn đàn đã đè bẹp tất cả chủ đề khác, mức độ quan tâm cao kỷ lục.

Trước đây, chỉ một số người chú ý tới cuộc thi Robot này, nhưng lần này nhờ có Cảnh Minh nên thu hút cả đám fan qua đường. Bọn con gái ríu rít:

"Đẹp trai quá! Có thể bình chọn cậu ấy là hot boy trường mình rồi."

"Ăn mặc cũng sành điệu, nghe nói là cậu ấm á."

Hà Hoan Hoan: "Eo ôi, mấy đứa đến xem thi đấu hay là ngắm "giai" hả?"

"Ồ... robot của cậu ta đáng yêu quá!"

"Ừ, robot lợi hại thật."

"Còn có chiến thuật nữa, thông minh ghê!"

Hà Hoan Hoan câm nín. Đỗ Nhược không tham gia với họ, thu dọn sách vở chuẩn bị tới lớp.

"Hình như cậu ta có bạn gái rồi thì phải." Giang Tiểu Vận – hoa khôi của lớp Truyền thông ở ký túc xá đối diện, thất vọng nói.

"Mình thấy trên diễn đàn có người bảo là mới chia tay mà."

"Nghe Trần Tư nói là cô ta đá con robot của cậu ấy, điên thật."

Đỗ Nhược sửng sốt, chầm chậm kéo khóa túi.

Mọi người xem xong clip hiển nhiên còn chưa đã nghiện: "Có mấy clip thi đấu trước đây của cậu ta không? Đào ra xem đi."

Đỗ Nhược đeo túi lên, lúc đi ngang qua ghé mắt nhìn vào màn hình máy tính qua mấy cái đầu lúc nhúc, nhìn thấy Cảnh Minh mấy năm trước. Cậu thiếu niên gầy gò mặc áo sơ mi trắng, mái tóc dài che đi một phần mắt, mặt lạnh tanh, khóe môi nhếch cong, nhìn robot của mình tiếp nhận thử thách trên sân đấu.

Quả nhiên những cuộc thi này đều rất "thực thụ", độ chuyên nghiệp cao, không hề "máu me bạo lực".

Cô nhìn cậu thiếu niên trong clip lần nữa rồi rời khỏi ký túc xá trong khi vẫn cố gắng nhớ lại nội dung bài học vừa rồi. Đi học là một quá trình khổ hạnh, chỉ có thành thạo rồi mới cảm thấy vui vẻ. Cô sẽ mau chóng vượt qua giai đoạn này thôi.

Cô lẳng lặng suy nghĩ suốt cả quãng đường, lúc sắp đến tòa nhà giảng dạy thì bị phân tâm, bước chân chậm dần. Nắng thu len qua kẽ lá rọi xuống đường, cô nheo mắt chần chừ giây lát, lấy điện thoại di động ra, lên diễn đàn lục tìm từ trên xuống dưới, cuối cùng cũng tìm được bình luận kia ở trang bảy mươi chín.

"Cậu ta chia tay với bạn gái rồi, mới hôm qua thôi."

Cô lật xem tiếp nhưng không còn tin nào khác tương tự. Cúi đầu bước lên bậc thềm, nhất thời không chú ý đụng phải một anh chàng bên cạnh: "Xin lỗi!"

"Không sao." Lê Thanh Hòa mỉm cười quay sang, thấy rất quen mặt, "Ơ, em là..."

"Anh Lê Thanh Hòa đúng không, chúng ta cùng khoa ạ." Cô mỉm cười, cất điện thoại đi.

Lê Thanh Hòa nghĩ ngợi: "Em là cô gái mặc váy ren chạy bốn trăm mét."

"Ặc..." Đỗ Nhược gãi đầu, "Xấu hổ quá."

"Không đâu, dễ thương mà. Chuyện xấu hổ hơn hẳn là..." Anh ta cố ý kéo dài câu nói, trêu đùa cô, "... trong lễ chào mừng tân sinh viên, đàn anh đang phát biểu mà có người dám để chuông điện thoại đấy."

"Sặc, muốn độn thổ quá đi mất."

Lê Thanh Hòa cười cởi mở: "Trêu em thôi." Anh ta đi theo cô vào tòa nhà, "Sáng nay học gì?"

"Lý thuyết ma trận, cơ sở vật lý cận đại."

"Có khó không?"

"Không ạ."

"Xem ra em thích ứng nhanh phết nhỉ."

"Cảm ơn anh quan tâm." Tuy nói vậy, nhưng thời gian trước cô mệt mỏi chết được, lo âu ngày đêm. May mà tất cả đã qua rồi, những việc này không cần nói với người ngoài.

Lê Thanh Hòa chợt hỏi: "Em không tham gia câu lạc bộ à? Anh nhớ đợt trước em có tham gia tuyển người mới của Hội sinh viên, nhưng đến vòng phỏng vấn thứ hai lại không có mặt."

"Dạ." Đỗ Nhược lúng túng cười, "Bận học quá nên không tham gia tiếp."

"Không tham gia cũng không sao, Hội sinh viên cũng không có chuyện gì cần kíp. Nhưng mà em có hứng thú với hùng biện không?"

"Hùng biện?" Cô khá ngạc nhiên, xua tay cười, "Em không giỏi "võ mồm" đâu."

"Đừng sợ, hùng biện không phải cãi nhau, dùng lý luận và kỹ xảo thôi." Anh ta lấy ra một tờ rơi đưa cho cô, "Hiệp hội hùng biện tổ chức hoạt động hai tuần một lần, có hứng thú thì đi xem thử, không ép buộc."

"Dạ, em cảm ơn."

Đến góc ngoặt ở cuối cầu thang, hai người tạm biệt nhau.

Đỗ Nhược vừa đi vừa xem tờ rơi kia, trên đó là ảnh đàn anh đàn chị ăn mặc chỉnh tề, khí thế hiên ngang. Ai ai cũng mỉm cười, vẻ mặt tự tin, tinh thần phấn chấn.

Mặt bên kia thì liệt kê thành tích và giải thưởng mà Hiệp hội hùng biện đạt được: Quán quân cuộc thi biện luận lần thứ X toàn quốc, Á quân cuộc thi biện luận các trường đại học toàn thế giới lần thứ X"...

Èo! Thứ này không liên quan gì đến cô cả.

Hai nam sinh ở hướng đối diện đến vừa đi vừa tám với nhau, nội dung trò chuyện loáng thoáng lọt vào tai cô:

"Thằng nhóc Cảnh Minh kia hợm hĩnh quá, không ngờ lại chơi ác đốt robot người ta, chẳng nể tình gì cả!"

Cô ngước mắt, nhìn thấy một nam sinh xa lạ và Dịch Khôn.

Dịch Khôn lướt ngang qua cô mà không mảy may chú ý, giọng nói lạnh nhạt: "Cậu ta vốn định cắt đứt mạch điện, cũng cho Sonny có thời gian hạ nhiệt độ, nhưng tôi không cần. Tôi cũng có trách nhiệm trong vụ việc này... Con người của tôi không cần đối thủ thương hại."

"Tội nghiệp Sonny..." Giọng người kia ỉu xìu, "... cứ vậy chết mất rồi."

Hai người họ dần đi xa. Đỗ Nhược nhớ đến cảnh tượng Sonny bị cháy, đúng là rất đang tiếc, chắc hẳn chủ nhân của nó còn đau lòng hơn.

Điện thoại di động bỗng vang tít tít, là tin nhắn báo có từ ngân hàng. Tháng này tài khoản cô nhận được hai nghìn tệ. Đỗ Nhược kinh ngạc quá đỗi, phí sinh hoạt mỗi tháng của cô chỉ có một nghìn tệ thôi mà.

Cô vội vàng chạy đến cuối hành lang, bấm số gọi dì Minh Y, nói rõ tình huống: "Dì à, có phải gửi nhầm tiền rồi không? Con chuyển trả lại một nửa ạ, hoặc là tháng sau dì khỏi gửi cho con."

"Không nhầm, chính là con số kia." Giọng Minh Y nhẹ tênh, cảm thấy thương cho cô, "Con bé này, bây giờ giá cả leo thang, không đủ tiền dùng sao không nói với dì. Ăn sáng có ổ bánh mì sao mà no? Nếu không phải Cảnh Minh nói, dì cũng không biết con ăn uống tiết kiệm như vậy."

Đỗ Nhược hết sức ngạc nhiên, mặt nóng rẫy: "Dì ơi, cảm ơn dì, nhưng không cần đâu ạ, con đủ tiền dùng rồi. Lần đó là hiểu lầm thôi, con vội đến lớp..."

"Con đừng nói nữa, tính dì con biết rồi đấy. Chuyện này cứ quyết định vậy. Với lại trời rét rồi, con mua thêm vài bộ đồ mặc giữ ấm đi."

Mắt Đỗ Nhược cay cay, lòng chua xót, một lúc lâu mới khẽ "vâng" một tiếng.

Minh Y chuyển đề tài: "Ở trường thế nào, theo kịp không?"

"Dạ theo kịp ạ." Cô khẽ cất cao giọng, nhiệt tình khoe thành tích, "Con học nhanh lắm. Bây giờ đang tự học nội dung ngoài giáo trình, còn tắt tường lửa (1) để tìm đọc kho luận văn và các giáo trình nghiên cứu nước ngoài nữa. Mỗi ngày đều có thể học được những thứ mới mẻ, thích lắm."

(1) Tường lửa (Firewall) là một bức rào chắn giữa mạng nội bộ (local network) với một mạng khác (chẳng hạn như Internet), điều khiển lưu lượng ra vào giữa hai mạng này

"Bắt đầu tự học rồi à, dì nghe thấy vui lắm."

"Cũng nhờ dì tặng máy tính cho con đấy ạ."

"Tiểu Nhược à, con khách sáo quá, chỉ có một chiếc máy tính mà con nói cảm ơn dì không biết bao nhiêu lần rồi, lần nào gọi điện cũng nói, lần sau không được nhắc nữa nhé."

Cô đỏ mặt le lưỡi: "Dạ vâng."

"Nói đến chuyện này, lúc trước là chú và dì không chú ý, không sớm mua cho con. Vẫn là do Cảnh Minh nhắc, dì và ba nó mới nghĩ đến đấy chứ."

Đỗ Nhược thảng thốt lần nữa, đứng ngây ra như phỗng. Đến tận khi buông điện thoại xuống, cảm giác nóng hừng hực trên mặt vẫn chưa giảm, ngay cả hơi thở cũng hỗn loạn.

Cô mang đầy tâm sự đi về lớp, ngang cầu thang nghe được tiếng bước chân ráo riết lên lầu và tiếng trò chuyện của đám nam sinh. Họ đang rối rít thảo luận vấn đề, trong đó có một người là Vạn Tử Ngang học chung lớp với cô:

"Đù, cậu bảnh thật, xe đắt như vậy mà cũng nỡ lòng rã ra làm linh kiện."

"Hiến thân vì khoa học thôi." Cảnh Minh đùa cợt.

Đỗ Nhược rụt chân lại, chần chừ chốc lát, cuối cùng vẫn kiên trì đi về phía trước, trùng hợp đụng độ với mấy người họ ngay đầu cầu thang.

Cảnh Minh mặc chiếc áo jacket kiểu phi công màu đỏ đen, hai tay bỏ vào túi, chân bước lên bậc thang, ánh mắt vừa ngước lên đã giao với ánh nhìn của cô rồi lập tức dời sang hướng khác. Đỗ Nhược hít thật sâu, nín thở. Lúc đi ngang qua nhau, cô không dám ngước mắt nhìn cậu, chỉ thoáng thấy huy hiệu U.S. ARMY màu trắng nho nhỏ ở trước ngực áo jacket.

Lý Duy và Vạn Tử Ngang cười với Đỗ Nhược, Chu Thao và Chương Lỗi học lớp kế bên không quen cô nên không chào hỏi. Lớp họ ở tầng trên, đi đến đây liền chào nhóm Lý Duy: "Đi đây", "Bye bye".

Cảnh Minh không lên tiếng cũng không quay lại, một tay nhàn nhã rút ra khỏi túi quần, khẩy nhẹ rồi đi thẳng lên tầng. Đỗ Nhược từ từ thở ra, đi về phía lớp học.

Vạn Tử Ngang vỗ đầu: "Ôi chao, lo nói chuyện xe hơi, quên hỏi cậu ta Eva thế nào rồi."

Lý Duy: "Yên tâm đi, sửa chữa lành lặn từ lâu rồi, đang chạy ro ro trong ký túc xá kìa." Nói đến đây dường như cậu ta nghĩ đến gì đó, thở dài lẩm bẩm, "Lần này mình không làm người giảng hòa được rồi."

Vạn Tử Ngang không thèm để ý, chớp mắt nhìn thấy truyền đơn trong tay Đỗ Nhược: "Cậu muốn tham gia đội hùng biện hả?"

"Không, mình đâu biết hùng biện." Cô gấp tờ giấy lại.

Lý Duy: "Đỗ Nhược tuy hơi hướng nội, nhưng vẫn có thể tôi luyện thử xem sao."

Đỗ Nhược: "Thôi đi, e rằng "vòng gửi xe" cũng không qua nổi."

Cảnh Minh và mấy bạn học đã đi lên tầng. Chu Thao chợt cất lời: "Cô nàng vừa rồi nổi rần rần trên diễn đàn á. Trước khi bị Eva của Cảnh Minh soán ngôi, có nhiều người chú ý lắm."

Chương Lỗi: "Ai?... À, cô nàng mặc váy ren chạy bốn trăm mét ấy hả. Hôm đại hội mình có thấy, thật thú vị."

"Đúng, cô nàng đó đấy, lớp của Lý Duy, dễ thương hen. Cảnh Minh chạy còn đụng phải người ta nữa, ha ha..." Chu Thao giơ tay lên bá vai Cảnh Minh, cậu chỉ lo lướt điện thoại, không buồn phản ứng, Chu Thao bèn lay vai cậu, "Cậu thấy sao?"

Cảnh Minh nhét điện thoại vào túi: "Chẳng thấy sao cả."

...

Buổi sáng có bốn tiết chuyên ngành liền, học một hồi đám con trai đều uể oải, chỉ mỗi Đỗ Nhược phấn chấn đến lạ. Đợi đến tiết cuối cùng, chuông tan học vừa reo lên, cô liền thu dọn sách vở chạy đến cầu thang.

Tất cả sinh viên đều tan học, từ tầng trên ào xuống như thác đổ. Đỗ Nhược đi qua đi lại ở cửa cầu thang những mấy lần nhưng không chạm mặt người kia, cũng không gặp được bạn học của người ta.

Cô đi lên tầng trên, men theo hành lang ngó nghiêng vào các lớp học, lớp nào cũng ra về cả rồi, phòng học trống huơ trống hoác. Bấy giờ cô mới chực nghĩ ra, có lẽ sáng nay họ chỉ có hai tiết thôi, hoặc là đổi phòng khác rồi.

Nói cảm ơn vốn phải nói ngay mặt mới tốt, cô xuống lầu chạy đến ký túc xá nam.

...

Trước cổng ký túc xá nam có một con đường thẳng tắp không rộng cho lắm, hai bên đường có trồng cây bạch quả, mỗi khi gió thổi qua sẽ có vài ba chiếc lá rơi xuống. Một hai chú chim vỗ cánh đậu xuống cành cây, len vào tán lá rồi khuất dạng.

Đỗ Nhược ngồi cạnh bồn hoa ở đầu đường bên kia, thỉnh thoảng nhìn về phía cổng ký túc xá cách đó mười mấy mét. Hiện đang là giờ cơm trưa, có mấy nam sinh hoặc một mình hoặc đi với bạn bè ra khỏi ký túc xá, có bạn cầm mỗi hộp cơm chạy vào cổng, nhưng cũng có người tay xách ba bốn túi nilon mua cơm cho cả phòng.

Chiếc quần lính OG-107 của Cảnh Minh treo trên cây phơi đồ ở ban công tầng ba, chốc chốc lại lay động trong gió. Nắng không gắt nhưng vẫn chói mắt. Thỉnh thoảng có bóng người thoáng qua trên ban công là cô tức khắc rướn cổ nhìn, nhưng nhanh chóng nhận ra không phải cậu.

Cô vẫn ngồi dưới ánh mặt trời ấm áp, tâm trạng phức tạp xen lẫn ngượng ngùng, mãi cho đến một thời điểm nào đó, cô cảm thấy không nên tiếp tục ngồi đợi nữa, đằng nào cũng sẽ công cốc thôi. Vừa định rời đi, cô liền thấy Cảnh Minh rảo bước đi ra khỏi ký túc xá.

Cô tiến thoái lưỡng nan, nghĩ ngợi trong tích tắc rồi cũng vẫn đi theo.

Tán cây đại thụ xào xạc trong gió, đám sinh viên xách cơm trưa, đeo ba lô bước vội vã. Bóng cây và bóng người không ngừng giao thoa giữa khoảng cách của hai người họ. Bóng lưng cậu cao gầy, trông khỏe khoắn chững chạc hơn những ngày hạ, hoặc dã là do hôm nay cậu mặc chiếc áo jacket phi công và quần áo mùa thu hơi dày một chút.

Cậu trước sau không hề quay đầu lại, cô theo đuôi cậu đi qua ký túc xá nam, nhà hoạt động, hội trường, đường chính, vườn hoa, hồ nước... Phong cảnh xung quanh thay đổi, người cũng thưa dần.

Đến tận khi tới phía sau tòa nhà có lối kiến trúc dân quốc nào đó thì lạc mất. Đó là một tòa nhà cao hai tầng, ngói và tường màu xám, cửa gỗ màu đỏ, trên tầng phủ đầy dây leo thường xuân xanh biếc. Con đường rợp bóng cây nhưng không hề có chút hơi thở con người, chỉ có lá vàng lá xanh che đi bầu trời, bốn bề yên tĩnh như thể cả thế giới đều đang say giấc.

Đỗ Nhược tìm khắp nơi, lúc rẽ qua khúc ngoặt ở căn nhà nhỏ thì một cái chân đưa ra ngáng bước chân cô.

"Aaaa!" Cô lảo đảo suýt ngã, tiếng thét làm kinh động chú chim bay vút lên cây.

Cảnh Minh nhíu mày: "Cô theo dõi tôi á?"

"Không phải, tôi tìm cậu có việc."

Cảnh Minh liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt nhìn thẳng vào hình bóng in trong mắt cô với vẻ mặt "Xem thử cô muốn nói gì". Giờ phút này cậu đã quay trở lại kiểu cách trước kia, không còn thân thiện như hôm đi thi đấu nữa.

Nắng thu xuyên qua kẽ lá rọi vào cổ Đỗ Nhược, chóp mũi cô nong nóng, không nhìn thẳng vào mắt cậu, mà cụp mi xuống nhìn vào huy hiệu U.S. ARMY trên ngực áo kia.

Cô hé miệng định nói: Cảm ơn cậu đã đưa máy tính cho tôi và chuyện sinh hoạt phí. Thế nhưng lời này nghẹn mãi bên môi, không thốt ra được. Cô bỗng hối hận vì đã theo cậu đến đây.

Người trước mặt vốn không chút hòa nhã, cậu bắt đầu cau mày bực bội, đầu óc cô xoay chuyển thật nhanh: "Tôi đang tự học giáo trình dạy về robot, cậu có thể giới thiệu sách cho tôi không?"

Cơn gió thổi qua khẽ mơn trớn cành lá thường xuân. Hàng mày cậu thoáng giãn ra, lấy điện thoại gõ nhanh mấy chữ, ngón cái ấn vào màn hình rồi cất điện thoại đi. Một giây sau điện thoại Đỗ Nhược vang lên âm báo, cô lập tức lấy ra, là tin nhắn chi chít chữ mà Cảnh Minh gửi đến với tên mười mấy quyển sách.

"Cảm ơn nhé." Cô ngẩng đầu.

Vậy mà cậu chẳng chào câu nào đã đi sượt qua vai cô, ra đường chính, tức khắc biến mất trên con đường rợp bóng lá xanh vàng đan xen.

Đỗ Nhược ngẩng lên nhìn lá cây lay động trên đỉnh đầu, hít sâu một hơi rồi sải bước đến thư viện.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây