17. Mỗi một lần mất nước đều vào năm thứ năm sau khi Lương Thanh Từ lên ngôi. Chúng ta suy đoán vô số lần những việc gì có khả năng sẽ xảy ra, xem đi xem lại, chuẩn bị thật tốt mọi thứ có thể làm. “Mưu sự tại nhân*.” Ta cổ vũ hắn. (*Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên) Nhưng khi ngày đó càng ngày càng đến gần thì Lương Thanh Từ càng ngày càng căng thẳng hơn. Thỉnh thoảng hắn sẽ gọi một tiếng Trần Yến Yến, tự cho là không ai biết mà nhìn quanh ta một vòng, xong lại lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Hắn cũng không nghĩ đến chúng ta làm bạn đã nhiều năm.
Không ai hiểu rõ về đối phương hơn chúng ta. Một đêm nọ, hắn đột nhiên tỉnh giấc. Hắn gọi ta tới, không đầu không cuối nói: “Trần Yến Yến, dù sao cũng đã chuẩn bị được kha khá rồi.
Ngươi tìm một chỗ an toàn, mọi thứ khác để cho ta lo đi.
Tin t……” Ta bó tay với hắn: “Ngươi đừng hành động theo cảm tính được không? Đừng nhé, chúng ta xài chung một bộ óc của ngươi.
Ngươi mà hành động vớ vẩn là chúng ta cùng nhau đi bán muối đấy.” Ngón tay của ta run rẩy vì căng thẳng, nhưng vẫn cố gắng giơ tay ôm lấy khuôn mặt của hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn nói: “Thua cũng được, không sao cả.
Đừng căng thẳng Lương Thanh Từ.
Cố gắng hết sức là được.” Hắn sững người, nhìn chằm chằm vào tay của ta: “Nhưng lần này ta không muốn thua.” “Trần Yến Yến, nhìn chung thì ta cảm thấy thế giới này luân hồi liên tục là nhằm vào ta.” Giọng điệu của hắn hoang mang: “Bây giờ mới nói có phải đã muộn hay không? Tránh xa ta ra một chút đi.” “Mặc kệ có việc gì thì điều quan trọng nhất là phải bảo vệ chính mình đầu tiên.” Hắn dặn ta hết lần này đến lần khác. Ta nói: “Lương Thanh Từ, đừng căng thẳng.
Không phải bảy lần trước ngươi đều trải qua rồi đó sao? Cùng lắm thì làm lại từ đầu.” Khi trận đại chiến bắt đầu, tất cả mọi việc đều thuận lợi đến không thể tưởng tượng được. Chúng ta để mặc phản quân đánh tới gần kinh thành, nhưng thực tế có vài tên thủ lĩnh đều là người của chúng ta, số lượng quân phòng thủ trong kinh thành cũng hơn xa bọn họ. Quan trọng nhất chính là ta gây dựng cơ đồ ở kinh thành, khả năng khống chế đối với tòa thành này đã đạt đến trình độ sâu nhất. Mấy tầng chuẩn bị, chỉ đợi thu lưới. Ngay cả Lương Thanh Từ cũng thoải mái hơn nhiều, hắn thường xuyên dặn dò ta chú ý an toàn, thậm chí còn nói vài câu kiểu kiểu như trẫm chia sẻ giang sơn này với ngươi. Ha ha. Ta trợn trắng mắt: “Nhảm nhí, đây chính xác là giang sơn mà hai ta cùng nhau chinh phạt.
Dám chiếm đoạt chiến công cách mạng, ta đấm cho giờ.” Lương Thanh Từ cười: “Ồ, vậy nhớ phải chú ý an toàn vì giang sơn của ngươi.” Nhưng mà cả hai chúng ta đều đánh giá thấp sự liêm sỉ của vận mệnh. Mãi cho đến sau này ta vẫn luôn nhớ rõ cái ngày kinh hoàng đó. Từng quả cầu lửa lớn từ trên trời giáng mạnh xuống bên trong thành, đốt cháy ngùn ngụt mọi thứ nó ập xuống. Nước dập không nổi, đất vùi không được.
Khói đặc cuồn cuộn, mùi khét xộc thẳng vào mũi, từng tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng bên tai. Cô nương bán hoa hạnh phía bắc thành bị thiêu chết bên cây hoa hạnh ở trong viện, hoa lửa như từng đóa hoa hạnh rơi trên người nàng. Ông lão nướng bánh vừng ngon nhất phía nam thành đã ngã xuống sau khi bị cái lều nhỏ bán hàng đang cháy đổ sập vào người.
Mấy canh giờ trước, ông ấy còn vừa mới đem bánh nướng đưa đến tận tay binh lính đang thủ thành. Ta là một linh hồn, chưa từng mua hoa hạnh của nàng kia, cũng chưa từng được nếm món bánh nướng của ông ấy. Chỉ là nhiều khi, dù có bận rộn đến nhường nào thì ta vẫn sẽ dừng chân ngắm pháo hoa cùng bọn họ. Đây là thành của ta. Hiện tại, mọi thứ đều bị huỷ hoại. Ngay cả hai lần trước đây khi phản quân đánh chiếm kinh thành, bên trong thành cũng chưa từng thảm thiết, thảm thiết đến mức hoang đường như này. Ha, trời muốn ngươi chết. Ta sinh ra một nỗi oán hận xưa nay chưa từng có đối với số phận. Lương Thanh Từ túm lấy ta, bất chấp ánh mắt của người khác mà hét vào mặt ta: “Trần Yến Yến, ngươi đi trước đi!” Ánh mắt hắn ngập tràn sự đau lòng: “Nếu có kiếp sau, đừng tới tìm ta nữa.” Thần kinh! Đã đi đến bước này rồi, ta còn có thể đứng ngoài cuộc sao? Ta nghiến răng phóng thích toàn bộ linh lực có trong cơ thể của mình, từ từ bao trùm cả tòa thành trì. Ta cảm thấy mình đang phồng to ra, một nửa hóa thành linh thủy hắt vào trên từng đám lửa, một nửa thì che chắn ở giữa không trung. Lửa đốt ta, đau quá. Ta trơ mắt nhìn mọi thứ, từng quả cầu lửa nện lên người ta ở giữa không trung. Bang! Vỡ tung ra giống như là pháo hoa. Nhìn xa hơn chút nữa, lửa bên trong thành cũng bị linh thủy mà ta hóa thành dập tắt.
Phản quân quỳ rạp xuống đất. Lần này, chắc Lương Thanh Từ sẽ thắng nhỉ.
Đó là suy nghĩ cuối cùng của ta trước khi ý thức mình biến mất. Ta không dám nhìn Lương Thanh Từ. Hắn là một người rất mạnh mẽ, nếu không thì hắn đã sớm phát điên sau vài lần luân hồi rồi.
Nhưng sau kiếp này và kiếp trước, ta có thể cảm giác được sự ỷ lại của hắn đối với ta.
Cho dù đến tận bây giờ, giữa hai chúng ta thì hắn vẫn luôn nắm quyền chi phối. Hắn sẽ không khóc đâu nhỉ? Ta không bảo hắn đừng nhìn ta nữa. Hắn sẽ không nghe. 18. Lương Thanh Từ nhìn tràng pháo hoa rực rỡ mà thê lương nhất cuộc đời mình. Cô nương hắn thầm thích đã hóa thành mây mù, hóa thành suối, hóa thành pháo đài bảo vệ phía trên tòa thành này. Những ngọn lửa từ trên trời ập xuống thiêu đốt máu thịt trên cơ thể nàng. “Trời phù hộ Ngô quốc! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Những hạ thần may mắn còn sống bên người hắn nhanh chóng phản ứng lại, lớn tiếng hô lên.
Nhóm người hắn xếp vào trong phản quân làm gián điệp cũng thừa cơ hô cùng. Đương kim hoàng thượng phụng thiên thừa vận, nhất thống thiên hạ! Những lời như vậy truyền từ miệng người này sang người khác, lan ra khắp nơi.
Càng ngày tiếng hô càng to, hết tiếng này đến tiếng khác vang lên trở thành tiếng kèn thắng lợi cho trận chiến tranh này. Bọn họ không biết.
Không có gì gọi là thiên mệnh cả, cũng không có gì gọi là thần linh phù hộ, tất cả đều đến từ một người tinh quái tên là Trần Yến Yến. Bọn họ không biết được sự tồn tại của nàng, lại càng không biết tên họ của nàng.
Bọn họ gán tất cả công lao cho đầu sỏ gây tội —— thiên mệnh. Trần Yến Yến cứ như vậy mà biến mất trước mắt Lương Thanh Từ.
Phía chân trời rực một màu đỏ, không biết là lửa hay là máu của nàng. Giữa những tiếng ồn ào, thế giới của Lương Thanh Từ thật tĩnh lặng. Hắn vẫn đang thắc mắc tại sao lúc này luân hồi còn chưa bắt đầu. Thời gian vẫn cứ trôi đi như bình thường. Hắn giành thắng lợi trong trạng thái mơ màng, một lần nữa trở thành đế vương cao cao tại thượng.
Những thần dân của hắn vẫn đang hát vang những khúc hát ca ngợi trận chiến vĩ đại này. Về phần những con người nhỏ bé chết trong trận chiến này, họ sẽ hoàn toàn bị lãng quên sau vài tiếng khóc than và tiếng thở dài, trở thành cát bụi của thời gian. Giống như cô nương bán hoa hạnh kia, giống như cô nương hắn thầm yêu vậy. Lương Thanh Từ cố ép bản thân mình đi xử lý các vấn đề sau chiến tranh. Chiến tranh vừa kết thúc, có hàng trăm thứ đổ nát cần được khắc phục.
Hắn muốn ban bố chính sách trấn an dân chúng, muốn giảm nhẹ tô thuế, muốn người dân nghỉ ngơi.
Hắn là hoàng đế, phải có trách nhiệm với muôn dân trăm họ. Hắn cứ như vậy, một lòng lo lắng, hừng hực khí thế xử lý quốc sự.
Còn việc tư? Hắn không muốn nghĩ tới. Cho đến một ngày nào đó, vài cận thần quỳ xuống đất hết lời khuyên hắn bảo trọng long thể. Lương Thanh Từ mới chợt nhận ra rằng, hắn vẫn luôn đợi một vị cô nương, người sẽ khuyên hắn mau mau đi ngủ.