Sáng sớm tinh mơ, trong căn phòng ngủ sang trọng, một chiếc giường phong cách Hoàng Gia Anh kết hợp thảm lông cừu cao cấp, cùng hệ thống đèn chiếu ánh vàng đem đến một không gian quý phái,sang trọng không khác gì trong các cung điện nguy nga, lộng lẫy của bậc vua chúa.
Phải.
Đó chính là phòng ngủ của cô kiến trúc sư nổi tiếng nhất nước Ninh này - Hiểu Quân. Ting! Ting! Ting! Bỗng tiếng chuông điện thoại reo lên làm cô bừng tỉnh giấc.
Đôi mi dài cong vút khẽ dao động.
Trên màn hình hiển thị “ông ngoại Trần”.
Hiểu Quân nhanh chóng nhấc máy với giọng ngáy ngủ: -“Ông Trần à! Mới sáng sớm ông gọi cháu có việc gì thế ?” -[“Ây da.
Đứa cháu bất hiếu này.
Quên mất ông bà già này rồi hay sao mà lâu quá không thấy về thăm cũng không thèm gọi lấy một cuộc vậy hả?”] -“Ây.
Cháu nào dám.
Chỉ vì cháu bận quá thôi.
Lượng thứ.
Ông Trần lượng thứ nha”. -[“Haizzz.
Ta bỏ qua cho cháu lần này vậy.
Mà định khi nào đưa cháu rể về ra mắt ta đây? Con cũng không còn nhỏ đâu”] Ông thở dài than vãn. -“Ờ.
Tôi biết rồi.
Vậy nha ông ngoại.
Đến giờ con phải đi làm rồi.
Tạm biệt ông!” Tút tút tút… Cô giả vờ nói vọng ra bên ngoài, lãng tránh đi câu hỏi của ông ngoại để lại bên kia đầu dây sự bất lực, đây cũng không phải lần đầu nên ông cũng không quá ngạc nhiên. Ông đã hỏi chuyện này nhiều lần nhưng cô vẫn không trả lời, không phải vì ông nôn nóng dự tiệc cưới của cháu gái mà vì ông sợ…ông sợ rằng mình và vợ đã tuổi cao sức yếu sẽ không thể chăm sóc cho đứa cháu tội nghiệp này của mình nữa.
Không kịp nhìn đứa cháu đáng thương của mình sống những ngày tháng hạnh phúc được. Tắt máy, cô vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm.
Đoạn bước xuống giường chuẩn bị đến công ty.
Vừa đến cửa lớn vang lên tiếng gọi của quản gia Triệu, ông là quản gia của cha mẹ cô lúc sinh thời, tuyệt đối cẩn thận và trung thành, bên cô từ lúc nhỏ nên ông vốn dĩ xem cô như con gái của mình: -“Cô chủ.
Cô không ăn sáng sao?” -“Sáng nay cháu có cuộc họp quan trọng cần đến sớm chuẩn bị” -“Vậy cô uống cốc sữa này đi! Nhịn ăn sáng không tốt cho sức khỏe đâu” Nói rồi ông đưa cốc sữa dê ấm cho cô, đưa tay đón lấy một hơi Hiểu Quân uống hết nhanh chóng ra xe. Trước sân của căn biệt thự đồ sộ là chiếc xe màu đen nhám phiên bản giới hạn của BMW chờ sẵn.
Huyết Hiểu Quân nhanh chân ngồi vào xe được Triệu Bân - tài xế riêng của cô mở cửa chờ sẵn - anh cũng là con trai của quản gia Triệu. …ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ… Tại căn phòng Chủ tịch của tập đoàn Khang Thịnh.
Không khí ngột ngạt đến mức khó thở, từ bên ngoài có thể cảm nhận được cơn thịnh nộ của anh, nghe thấy lanh lảnh giọng nói lạnh lẽo đến bức người đang vang lên trong kia: -“Đây là cái mà các người gọi là dự án hay sao? Xem ra các người đã đến tuổi nghỉ ngơi rồi năng suất làm việc cũng không còn được như trước nữa.
Được.
Tôi thỏa mong ước cho lão già các ông” Vừa quát lớn Âu Vũ Hàn vừa vung tay ném tập hồ sơ xuống đất để mặc cho các cổ đông đáng bậc tiền bối của anh nài nỉ van xin: -“Xin Âu tổng bớt giận.
Chúng tôi sẽ làm lại, cố gắng hết sức để hoàn thiện sớm nhất.
Mong ngài lượng thứ.
Nể tình…” -“Nể tình nể tình, không vì các ông theo phò trợ cho cha tôi gần 30 năm qua thì tôi đã cho các ông về an dưỡng tuổi già sớm rồi” Không để các vị cổ đông nói hết câu anh đã quát lớn phóng ánh mắt chết người đó về phía họ khiến ai nhìn vào cũng phải nổi ai óc, lạnh cả sống lưng. …ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ… -“Chúng tôi là bạn của Tổng Giám đốc các người đó.
Mau mau.
Dẫn chúng tôi lên gặp cô ấy” -“Thật ngại quá.
Hai vị không có hẹn trước nên không thể gặp Huyết tổng được ạ”. -“Có tin tôi bảo cô ấy đuổi việc các người không?” Dưới sảnh công ty Thiên Định có hai người một nam một nữ đang nằng nặc đòi gặp Hiểu Quân còn mạnh miệng đòi đuổi nhân viên của cô. Từ trong thang máy bước ra thấy có người làm loạn, Châu Tịnh Kỳ nhanh chân đến giải quyết: -“Có chuyện gì mà ồn ào vậy?” -“Thưa cô Châu hai vị khách này muốn gặp Huyết tổng nhưng không có lịch hẹn trước nên…” Cô đưa ánh mắt dò xét về phía hai người họ: -“Hai người là gì của Huyết tổng?” -“Xin trân trọng giới thiệu.
Tôi Điềm Y Hoàng, còn đây Cẩn Họa Y, bạn rất thân của Huyết Hiểu Quân.
Thế nào? Đưa chúng tôi lên được rồi chứ?” Tịnh Kỳ cô là trợ lý thân cận của Huyết Hiểu Quân từ khi mới thành lập công ty, cô xem Tịnh Kỳ như em gái ruột của mình nhưng chưa lần nào nghe Hiểu Quân nhắc đến hai cái tên này nên Tịnh Kỳ không khỏi nghi ngờ. -“Gọi cho Huyết tổng” -“Dạ được” Reng reng reng Nhanh chóng cô đã nhấc máy: -“Thưa Huyết tổng, có hai người tự xưng là Điềm Y Hoàng và Cẩn Họa Y muốn gặp Huyết tổng ạ.” Bỗng cô đờ người vài giây, lấy lại bình tĩnh chợt khóe môi cong lên tạo thành một đường hoàn mỹ trên khuôn mặt hoàn hảo đến từng chi tiết ấy, ánh mắt trở nên sâu xa khó đoán, giọng nói lạnh lẽo mà cất lên: -[“Được.
Cho họ vào!”] Mỗi một từ cô buông ra càng bí hiểm và đầy ý vị: -“Cuối cùng cũng đến…”.