Đến nửa trưa cô bị đánh thức bởi một cuộc gọi, khó nhọc nhoài người lấy chiếc điện thoại trên bàn cô nhàn nhã cất giọng: -“Em gọi để nhắc tôi tuần sau trở lại làm sao?” -[“Bị chị Hiểu Quân đoán trúng rồi.
Em gọi để nhắc chị sáng thứ 7 sẽ họp cổ đông để đầu tuần sau tiến hành kí kết hợp đồng còn cả việc hoàn tất nghiệm thu để bàn giao dự án ở lô đất số 10 nữa ạ!”] -“Ừm.
Tôi nhớ rồi.” -[“À chị…”] -“Còn chuyện gì à?” Thấy Tịnh Kỳ có vẻ ấp úng cô hỏi lại -[“Dạ không.
Không có gì ạ.”] -“Em chuẩn bị các tài liệu cần thiết đi.
Chiều mang đến cho tôi.” -[“Là nhà Âu tổng ạ?”] Tịnh Kỳ thắc mắc. -“Ừm.
Tôi nhắn địa chỉ qua cho em.” Nghe cô nói Tịnh Kỳ có chút vui mừng lại xen lẫn một chút bồi hồi, lòng nặng trĩu đến khó tả. Cũng đến lúc cô phải trở lại công ty làm việc rồi.
Từ khi xuất viện cô đã đến thẳng nhà lớn Quan gia ở, chưa đến công ty một lần nào chỉ điều hành từ xa thông qua báo cáo của Tịnh Kỳ thôi. …ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ… ‘Ting ting ting’ Đang ngồi ăn trái cây xem tin tức ở phòng khách thì điện thoại Tử Yên reo lên, nhìn vào màn hình bất chợt khóe môi cô cong lên khi thấy tin nhắn ấy đến từ Hạo Hiên: -{“Tối nay em có rảnh không?”} Tuy rất vui mừng nhưng không vội trả lời, 5 phút sau Tử Yên mới hồi âm: -“Có việc gì không ạ?” Thấy Tử Yên nhắn lại anh cũng nở nụ cười rạng rỡ không kém vội vã đáp lời: -{“Anh mới biết một nhà hàng này rất ngon nên tối nay anh muốn mời em đi ăn.
Không biết em có đi được không?”} -“Em có thể ạ.” -{“Vậy tối anh đến đón em.”} -“Dạ được.” Đang say mê mãi miết trong những dòng tin nhắn thì Hiểu Quân bước xuống nhà, bắt gặp cảnh tượng này mà cô nở nụ cười vô cùng quỷ dị, chắp hai tay sau lưng chầm chậm đi đến gần hắn giọng một tiếng khiến Tử Yên giật thót cả mình: -“Chị dâu!” -“Tin tức hôm nay có gì vui hay sao mà ai kia mỉm môi suốt vậy?” -“Ừm…” Trước câu hỏi của cô Tử Yên hai má ửng đỏ không khỏi ngại ngùng -“Sao đây? Hửm?” Cô nhướn mày nhìn Tử Yên ra vẻ nghi hoặc, đoạn đi đến ngồi cạnh đưa miếng táo vào miệng rồi bình thản cất giọng -“Chị dâu.
Chị…thấy anh ấy là người như thế nào?” -"‘Anh ấy’? Là anh nào?"
Thấy vẻ mặt ngượng ngùng ấp úng của Tử Yên cô đã hoàn toàn biết được người đó là ai nhưng vẫn muốn nghe từ chính miệng Tử Yên nói ra nên cố tình tỏ ra như mình không hề biết. -“Thì là…Hạo Hiên ấy ạ!” Tử Yên hai tay bấu chặt vào vạt váy quắn quéo khiến cô rất muốn bật cười nhưng…phải cố nhịn. -“À…hóa ra là vậy.
Sao hả? Có vấn đề gì sao?” -“Chỉ là…em muốn biết cái nhìn của chị về anh ấy thôi.” -“Khi câu hỏi này xuất hiện chỉ có 2 trường hợp.
Một là kẻ thù, khi là kẻ thù thì muốn biết rõ thực lực, con người cũng như sức mạnh thật sự của địch.
Còn hai là…người gây cho ta nỗi quyến luyến, nhớ thương.” -"…" -“Xem ra Tử Yên nhà ta là…trường hợp thứ 2 rồi.” Cô nở nụ cười ma mị ghé sát mặt Tử Yên nhìn sâu vào trong đáy mắt ấy mà thì thầm.
Thấy Tử Yên lặng thinh Hiểu Quân tò mò nói tiếp: -“Chị đoán sai rồi sao?” -“Thật ra…anh ấy hẹn em đi ăn tối.” -“Hai người tiến triển tới đâu rồi? Có thể cho chị dâu biết được không?” Hiểu Quân ra vẻ ủy khuất nhìn Tử Yên -“Không đâu đâu ạ.
Chỉ là bọn em cùng nhau lớn lên nên mới thân thiết vậy thôi.” Thấy vậy cô dần trở nên nghiêm túc hơn mà đánh giá: -“Sự thật là chị chỉ mới tiếp xúc với Hạo Hiên một lần nhưng trực giác của chị cho thấy anh ấy không phải là người xấu.
Tuy hay đùa giỡn, không nghiêm túc như Vũ Hàn lại nổi tiếng phong lưu nhưng lại mang đến cho người xung quanh một cảm giác an toàn khi ở cạnh.
Là một người đàn ông có thể tin tưởng và dựa dẫm.” -"…" Cô nắm tay Tử Yên để lên đùi mình nhẹ nhàng nói tiếp: -“Ánh mắt của Hạo Hiên nhìn em không phải là giữa bạn bè bình thường.
Chị biết em cũng có tình ý với anh ấy và cũng hiểu rõ suy nghĩ của em hiện tại.
Không việc gì phải che giấu cảm xúc của mình cả.
Đối với em anh ấy có lẽ thật sự nghiêm túc.
Cứ cho Hạo Hiên một cơ hội cũng như cho bản thân mình một cơ hội.
Tìm hiểu.” …ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ… Biệt thự Huyết gia -“Mẹ.
Quản gia của Liễu gia vừa gọi đến nói là tối thứ 7 Liễu tổng muốn gặp chúng ta.
Kể cả…Hiểu Quân.” Huyết Lợi vẻ mặt khó xử nhìn bà nội Hiểu Quân. -“Chỉ e là em ấy không chịu đến.” Huyết Huệ Đình đi đến ngồi cạnh bà ta õng ẹo cất giọng, Huyết Lợi Phàm nghe nói mà lo lắng ra mặt: -“Hiểu Quân tính tình ương bướng, ngang ngạnh vẫn kiên quyết không đồng ý.
Lần này xem ra chúng ta khó ăn nói với Liễu gia rồi.” -“Gọi cho cô ta.
Bắt buộc phải đi.” Bà ta kiên quyết ra lệnh. -“Với tính khí cao ngạo, cố chấp của Hiểu Quân sợ là có đồng ý đến đó mọi chuyện cũng chỉ tồi tệ hơn.” Huyết Lợi Phàm dè dặt Khi tất cả đều im bặt Huyết Huệ Đình lại nhanh nhảu lên tiếng nhoẻn môi cười gương mặt lộ rõ vẻ thâm độc sâu xa khó lường: -“Bà nội, ba con có ý này có thể khiến cô ta ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của chúng ta.”.