Một nữ nhân xinh đẹp khoác trên mình chiếc váy đen ôm sát cơ thể để lộ ra đường cong hoàn hảo, 3 vòng chuẩn xác không chê vào đâu được. Vừa thấy cô trên đôi giày cao gót cùng màu sải bước đi vào thì toàn bộ đã hướng ra nhìn mê mẩn không chớp mắt, với vị khách quý này Liễu gia nồng hậu tiếp đón: -“Tiểu Quân đến rồi sao?” Bà Liễu hối hả, rối rít nắm tay Hiểu Quân dẫn vào trong, xưng hô nghe có vẻ thân thiết từ bao đời. -“Chào phu nhân.” Cô chỉ cười nhạt vỏn vẹn đáp một câu xúc tích. -“Vợ tương lai, đến rồi sao?” Từ cửa lớn Liễu Phi cầm ly rượu bước ra cách nói hàm hồ khiến cô không thể chịu được lên tiếng nhắc nhở không chút nể nang: -“Xin Liễu thiếu cẩn trọng.” Thấy Hiểu Quân không được vui bà Liễu lập tức liếc mắt về con trai mình giả vờ trách móc: -“Thằng nhóc này.
Dù gì cũng còn 1 tháng nữa mới đính hôn.
Có cần nôn nóng đến vậy không?” Đúng là hai con người này không biết trời cao đất dày là như thế nào mà.
Chưa đến giờ chấp nhất cô cũng chán không muốn tranh cãi liền đi vào trong. Lúc này bọn người Huyết Lợi cũng đã dừng xe trước cổng vội vã đi vào, thật không có chút dáng vấp quý phái nào, cười cười nói nói không ngớt, tay bắt mặt mừng buông lời nịnh hót, cố gắng làm thân với tất cả gia đình phú hào, doanh nhân có mặt trong bữa tiệc.
Với phong cách này không ai nhận ra Huyết Hiểu Quân và cha con Huyết Lợi có quan hệ huyết thống cả. Nhìn những con người tại đây Hiểu Quân cười khẩy một cái thắc mắc không biết bọn họ định giở trò gì nữa đây? Không phải muốn tuyên bố hôn sự ảo ảnh kia đó chứ? Nghĩ cũng thật buồn cười là bọn người này lại muốn chơi trò mèo vờn chuột với cô.
Huyết thị muốn cậy nhờ, dựa dẫm Liễu thị để khôi phục thời hoàng kim nhưng Liễu gia lại có hứng thú tuyệt đối với Thiên Định.
Mà đau lòng thay Hiểu Quân lại chán ghét hai con chuột nhỏ bé kia tưởng mình là chú mèo lớn dũng mãnh nên chả chút bận tâm, thậm chí xem thường.
Đầu bọn họ suy tính điều gì Hiểu Quân đều có thể tường tận nhìn ra.
Thú thật bọn họ chỉ cao tuổi chứ không cao trí, lớn người chứ không lớn óc. -“Huyết Hiểu Quân, cô đã đến.” Từ xa một ông già với chiếc bụng cồng kềnh, râu mép giăng kín đang tiến lại gần.
Tỏ vẻ nghiêm nghị gọi cô.
Vẫn như thường lệ, một nụ cười công nghiệp được Huyết tổng chúng ta trưng dụng: -“Chào Liễu tổng.
Đã lâu không gặp.” -“Ây da.
Không cần khách sáo như vậy.
Sau này còn gặp nhau thường xuyên a.”
Lại là cách nói này.
Thì ra là di truyền cho nhau.
Không biết cái gì để gọi là xấu hổ ngượng mồm. -“Ý Liễu tổng là sao? Tôi vẫn chưa hiểu.” Hiểu Quân bày nét ngây thơ như không biết dụng ý của câu nói trên.
Ông ta cũng không nói gì chỉ cười cười rồi xin phép đi tiếp đón những vị khách khác. Từ phía xa xa, hai nam hai nữ đang đứng trong góc tối giương mắt ra nhìn cô miệng không ngừng bàn bạc về một kế hoạch nào đó vô cùng quan trọng. -"Cô cho tôi hỏi nhà vệ sinh ở hướng nào? Nhàm chán quá độ Hiểu Quân đi đến một cô người hầu đang loay hoay làm việc gần đó cất giọng không kiêu căng không khinh miệt. Thấy Hiểu Quân người kia có vẻ lúng túng đáp lời: -“À…ừm…thật ngại quá nhà vệ sinh ở phía dưới đều bị nghẽn nước rồi ạ, nhân viên chưa đến sửa kịp giờ chỉ còn phòng ở trên lầu là dùng được thôi ạ.” -“Không phiền nếu cô dẫn đường giúp tôi chứ?” Hiểu Quân vẫn lịch sự.
Thấy vậy cô gái kia rất nhanh nhảu: -“Mời tiểu thư theo tôi.” Dứt lời Hiểu Quân đã buông ly rượu trong tay xuống cùng cô ta cất bước lên tầng. -“Mời tiểu thư.” -“Đây là phòng của…” Nhìn vào căn phòng trang trí sặc sỡ đầy màu sắc mà Hiểu Quân không khỏi bất ngờ. -“Dạ là phòng của thiếu gia ạ.” “Thật không thể nhìn ra ha, chẳng khác gì phong cách thời trang của anh ta thường ngày”.
Hiểu Quân cười thầm rồi nhìn cô gái kia: -“Cảm ơn.” Cũng chả có nhu cầu gì cao cả chỉ là muốn rửa sạch những giọt rượu li ti trên tay sau cú va chạm lúc nãy.
Đoạn Hiểu Quân lấy ra một thỏi son nhìn mình trong gương định dặm lại thì nhìn ảnh trước mắt bỗng mờ dần, không còn thấy rõ bất cứ thứ gì rồi từ từ mất đi nhận thức.
Chuyện sau đó không thể nào tự chủ được nữa. Dưới nhà mọi người đang tập trung về chiếc bục cao chăm chú nghe Liễu Phan phát biểu: -“Đầu tiên tôi muốn gửi lời cảm ơn đến các quý vị quan khách đã dành thời gian quý báu để đến đây cùng Liễu gia mừng…” -“Á!” Bỗng một tiếng thét vang dội từ trên lầu vọng xuống theo quán tính tất cả đều hướng mắt về nơi phát ra tiếng la.
Liễu Phan cũng đột ngột dừng lại, lập tức ba chân bốn cẳng chạy lên, những con người kia vì tính hiếu kì ăn sâu vào máu mà cũng ồ ạt chạy theo. Một cảnh tượng khiến cho những ai chứng kiến đều lấy làm kinh ngạc, một người con gái trước giờ luôn tỏ ra đoan trang, nghiêm chính, chừng mực với người khác giới lại đang nằm trong chăn bên cạnh một người đàn ông trên thân chỉ có một bộ đồ lót nhỏ nhoi che chắn. Chợt từ phía sau một giọng nữ chua ngoa lảnh lót cất lên: -“Trời ơi! Không thể tin được, đây là Huyết tổng của Thiên Định đó sao? Sao cô ta lại…” Mộc Giả Giả không hiểu sao cũng có mặt trong bữa tiệc, hai tay che miệng thản thốt. -“Ôi! Chị Hiểu Quân sao có thể được chứ?” Huyết Huệ Đình cũng nhanh chóng xông vào gây náo loạn. -“Thì ra vẻ đoan chinh thường ngày chỉ là do cô ta vẽ vời ngụy tạo để dụ hoặc đàn ông mà thôi.” -“Đúng đó.
Loại phụ nữ này thật đáng sợ mà.” -“Con gái bây giờ phóng túng quá, chưa cưới mà đã…” Những con người bị dắt mũi kia đang xem kịch chứ nào hay biết.
Miệng buông ra những lời này xem ra không muốn sống nữa rồi..