Nữ Giám Đốc Hoàn Mỹ

187: Chương 188


trước sau


“Em yên tâm, anh không đi đâu hết.

Em chỉ cần nhớ lời anh dặn là được, trốn ở đây, dù có chuyện gì xảy ra cũng không được lên tiếng, cũng không được đi ra.

Nhớ tuyệt đối không được đi ra, trừ khi anh bảo em chạy.”“Nhưng…”“Tin anh, mau trốn vào đi, chúng chuẩn bị đuổi tới rồi.”Bạch Vi có vẻ rất sợ hãi, nhưng vẫn gật đầu với tôi, sau đó chui vào bụi cây đó.Sau khi thấy cô ấy đã trốn kỹ, tôi quay người leo lên sườn núi, trêи đường tiện tay bẻ một cành cây ngắn, đồng thời bẻ đoạn thô nhất đi.Sau khi leo đến chỗ cách đỉnh dốc chừng mười mét, tôi trốn vào phía sau một cái cây cổ thụ, tay phải cầm cây gậy gỗ, tay trái thì lấy điện thoại ra, mở camera, giơ mặt trước điện thoại lên, để camera có thể bắt được cảnh đằng sau.Cùng với tiếng bước chân dồn dập ngày một gần, có ba người xuất hiện trong màn hình điện thoại.


Tuyến đường đi của một người trong số đó đến gần đỉnh dốc, chắc sẽ đi qua chỗ tôi, hai người còn lại thì tách nhau ra một ở giữa dốc, một ở dưới dốc cách nhau chừng mười mét.

Họ kéo giãn khoảng cách như một tấm lưới thưa, đuổi men theo sườn núi.Hai trong số ba người đó cầm dùi cui rút của cảnh sát, trong đó có tên đang đi về phía đỉnh dốc và sẽ đi qua chỗ tôi.

Nhưng tên thấp còi da đen ở giữa sườn núi thì lại đang cầm một khẩu súng.Quả nhiên là bọn chúng có mang theo súng.Xem ra, nếu không xử lý chúng thành công sau một đòn, tôi sẽ hết cơ hội.Đến lúc đó khéo khi tôi sẽ bị họ đánh què chân gãy cẳng, hay bị quẳng xuống biển nuôi ca cũng nên.Cả hai kết quả này, tôi đều không thể chấp nhận được.Đương nhiên, tôi sẽ không cam chịu số phận.

Cái cây mà tôi trốn phía sau rất to, thân cây đủ để che kín người tôi.

Khi nào đối phương đi qua, tôi sẽ ra tay đột ngột.Nhưng một khi ra tay thì tuyệt đối không được thất bại.Chờ khi đối phương đi gần tới khoảng hai mươi mét, xác định tên ở gần đỉnh núi đó sẽ đi qua chỗ tôi, tôi lẳng lặng cất điện thoại đi và cởi áo ra, cất vào bên hông, sau đó cầm hòn đá to cỡ bàn tay vừa nhặt được dưới đất lên.Tiếng bước chân của tên đó vang lên ngày một gần, tiếng xào xạc hòa lẫn với tiếng giậm lên bùn đất, từng bước đều rất rõ ràng.Qua tiếng bước chân, tôi phân biệt rõ khoảng cách và phương hướng của tên đó, đồng thời nắm chặt cậy gậy trong tay.Khi tiếng xào xạc vang lên phía sau cái cây lớn, tôi đột ngột xoay người, khua cây gậy về phía phát ra tiếng bước chân.Lúc trong tầm nhìn của tôi xuất hiện một bóng người, cây gậy cũng đã đập trúng mặt của hắn.Người đó vô cùng kinh ngạc, vội vàng dừng bước, đồng thời giơ cây dùi cui lên.Nhưng cuối cùng tôi vẫn nhanh hơn hắn một chút, chỉ nghe thấy “bụp” một tiếng, cây gậy đã đập vào mặt tên kia, ngay sau đó là tiếng hắn kêu lên thảm thiết và ngã xuống đất.Chất liệu gỗ của cây gậy tôi bẻ từ trêи cây xuống cực tốt, trọng lượng cũng tương đối, chỉ một gậy, người đó đã ngã xuống không bò dậy nổi.

Sau khi lăn từ trêи sườn núi xuống hai vòng, hắn bất động mắc kẹt dưới một cái cây.Hiển nhiên là người đó đã ngất xỉu.Nhưng tiếng động ở đây đã làm kinh động hai tên khác, tên thấp còi ở giữa sườn núi hét lớn xuống phía dưới, sau đó chĩa súng về phía tôi.Mượn tư thế vừa xông ra ban nãy, tôi nhanh chóng nhảy sang phía sau một cái cây khác, rồi chuyển hòn đá sang tay phải.Không có tiếng súng, không biết đối phương sợ tiếng súng sẽ dụ cảnh sát tới, hay vì đã bỏ lỡ cơ hội ngắm bắn chính xác.Nhưng tiếng bước chân của họ bắt đầu vang lên gần hơn và tốc độ cũng rất nhanh, rõ ràng họ đã đuổi đến đây.Tôi tính toán kỹ khoảng cách, sau khi xác định tên thấp còi đó cách mình rất gần, tôi lôi chiếc áo nhét ở hông ra, ném sang một bên, còn mình thì ngay lập tức xông từ phía ngược lại ra.“Bằng”, đã có tiếng súng vang lên, khẩu súng của tên thấp còi đã đang chĩa về phía chiếc áo bị tôi ném sang phía bên kia.Tranh thủ cơ hội chớp nhoáng này, tôi ném mạnh hòn đá về phía tên thấp còi, đồng thời cầm cây gậy xông về phía y.Khoảng cách của đôi bên rất gần, chỉ có năm đến sáu mét.


Khi tên thấp còi đó nhận ra mình đã bị lừa, đang định chĩa súng tới thì hòn đá đó vừa hay đập trúng vào bả vai y.Y kêu lên đau đớn, vung cánh tay ra sau, rồi mềm oặt buông thõng.Y bị một hòn đá to cỡ bàn tay đập trúng, chắc tạm thời sẽ không làm gì được nữa.Nhưng y phản ứng lại rất nhanh, cấp tốc đổi súng sang tay khác.Tuy nhiên, khoảng cách năm, sáu mét này quá gần, chỉ có mấy bước chân là tới, hơn nữa tôi tôi xông từ trêи cao xuống.

Khi gã dùng tay trái nâng khẩu súng lên được một nửa, tôi đã nhảy lên, thoát khỏi họng súng của gã, đồng thời đập mạnh cây gậy xuống.Tiếng đánh đập và kêu rêи cùng vang lên, cây gậy vừa hay đập trúng cánh tay cầm súng của y, làm khẩu súng rơi xuống đất.Trong tình trạng không có súng, hai tay thì không còn sức lực, tên thấp còi đã không còn bất kỳ uy hϊế͙p͙ gì với tôi nữa.Tôi nhảy xuống đất, tiện tay đập một gậy vào mặt y, đánh y ngã xuống đất, sau đó cúi xuống nhặt khẩu súng rơi dưới đất lên.

Tôi giơ súng lên, chĩa vào tên còn lại đang xông tới.Trong tay tên này chỉ có một cái dùi cui, sau khi nhìn thấy họng súng đen ngòm, hắn ta lập tức tỏ ra đầy sợ hãi.Tôi cười lạnh với hắn ta: “Ném đồ trong tay đi, không thì tao sẽ bắn chết mày.”Hắn ta vội vàng ném cây dùi cui xuống đất, sau đó giơ hai tay lên, lo sợ nói bằng tiếng Xiêng La: “Đừng giết tôi, tôi chỉ được người ta gọi đến để hỗ trợ thôi, thậm chí tôi còn không biết anh là ai.”“Ai là người chỉ đạo chuyện này? Có phải chúng mày định lấy mạng tao không?”Hắn ta vội vàng đáp: “Không, Yako nói chỉ cần đánh gãy tay chân của anh là được rồi.”Nghe thấy vậy, tôi đã đoán ra ai là người chỉ huy chuyện này.Cung Chính Văn, hay cũng có thể là Cung Chính Vinh.


Em trai hắn bị gãy chân, nếu muốn trả thù tôi, khả năng lớn nhất là hắn cũng sẽ đánh gãy chân tay tôi.Lần trước ở ngoài trường sắn, suýt nữa chúng đã tìm được cơ hội.

Lúc đó, tôi không định đánh lại, vì tạm thời thấy không cần thiết, mà cũng không dễ gì làm được.Nhưng lần này, tôi tuyệt đối không thể dễ dàng tha cho bọn chúng, kể cả là Cung Chính Vinh.Vì chúng đã nhân lúc tôi và Bạch Vi ở bên cạnh nhau để ra tay, tôi không biết sau khi tôi bị đánh gãy chân tay, bọn chúng có làm gì với Bạch Vi không nữa.Bọn chúng đã vô cùng quá đáng, vượt ra khỏi giới hạn cuối cùng của tôi.Vì thế, bất kỳ ai tham gia vào chuyện này, tôi đều không thể dễ dàng tha cho họ, bao gồm cả Cung Chính Vinh, hay vệ sĩ hắn mang từ trong nước sang và mấy tên người Xiêng La này.Việc cấp bách bây giờ là hỏi rõ phía sau mấy tên người Xiêng La này có ai khác tham gia nữa không, hoặc có bối cảnh gì không.Trước khi cảnh sát đến, tôi phải hỏi rõ những chuyện này, nếu không sau đó chắc sẽ không hỏi được.Nhưng lúc tôi vừa định mở miệng, cách đó không xa lại vang lên tiếng bước chân dồn dập, chẳng mấy chốc, lại có hai bóng người xuất hiện trong tầm mắt tôi.Người đến là hai tên vừa nãy lái mô tô vòng qua vành đai xanh định chặn chúng tôi lại, chúng đến khá muộn.

Nhưng khi nhìn thấy khẩu súng trong tay tôi, chúng lập tức dừng bước và trốn vào sau hai cái cây lớn.Tôi sợ chúng cũng có súng, nên vội lách mình, lùi ra sau một cái cây khô, đồng thời chĩa súng về phía hai người vừa đến đó..




trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây