Nữ Nhân Bất Phôi

92: Chương 91


trước sau

"Vũ nhi, con cùng Vân Sơ thế nào?" Diệp Tử Văn từ khi gia nhập hội Chữ Thập Đỏ, hàng năm thường không có ở nhà, từ khi một năm trước qua Vân Sơ một lần, không bao lâu liền bay đi Châu Phi, chính là ở lại đúng một năm.
"Tốt lắm, ba ba không cần lo lắng, ông nội bên kia con đã giải quyết xong." Diệp Tuyền Vũ tự cảm thấy mình và ba ba không thân thiết như vậy, thứ nhất cô đối với ba ba cảm tình còn không bằng ông nội, dù sao từ nhỏ cùng Diệp Tử Văn ở chung không phải là nhiều. Hơn nữa vừa nghĩ tới Đan Vân Sơ tính tình tồi tệ như thế một phần là do Diệp Tử Văn cưng chìu, Diệp Tuyền Vũ trong lòng thật không thể giống như trước tự nhiên đối với Diệp Tử Văn, cô chính là không muốn Đan Vân Sơ cùng ai thân mật qua, cho dù chính là trưởng bối.
"Ba ba chịu thỏa hiệp?" Diệp Tử Văn kinh ngạc hỏi, phụ thân là người cực kỳ cố chấp, cường thế mà bá đạo.
"Chuyện đã hơn một năm không thể kể chi tiết được, con sẽ kể sơ lược qua a." Diệp Tuyền Vũ đem chuyện cô cùng Đan Vân Sơ hiện nay nói giản lược một chút.
"Ba thật sự không phải là người ba tốt, nhiều chuyện như vậy, thế nhưng một chút cũng không giúp đỡ được, kết quả vẫn là để các con tự giải quyết." Diệp Tử Văn áy náy nói.
"Việc này vốn là nên do tự chúng con giải quyết, người ngoài không thể xen tay vào được . . ." Diệp Tuyền Vũ thấy Diệp Tử Văn sắc mặt có chút ảm đạm, biết "Người ngoài" hai chữ này đã tổn thương Diệp Tử Văn, Diệp Tuyền Vũ có chút áy náy vì rốt cuộc hắn cũng là ba ba mình. Diệp Tuyền Vũ xem ra, cô ngoài xem Đan Vân Sơ là vợ, thì mặt khác bất luận là kẻ nào cũng là người ngoài, tình yêu với tình thân, Diệp Tuyền Vũ cách nhìn là tách biệt. Bất quá hắn có lẽ cũng chỉ là thúc thúc, cô rốt cuộc là con của ai, Diệp Tử Văn cũng không rõ lắm, này chưa bao giờ là trọng điểm mà Diệp Tuyền Vũ quan tâm.
"Vũ nhi, thay ba xin lỗi Tô Văn Khanh, ba không phải cố ý giấu diếm sự tồn tại của con, nhưng là lúc trước ba ba không muốn con cùng Tô gia tiếp tục quan hệ . . ." Lúc trước Diệp Chấn Thiên uy hiếp Diệp Tử Văn, ngươi nếu là muốn Vũ nhi ở Diệp gia được sủng ái, thì không cho phép đứa trẻ này cùng Tô gia có quan hệ.
"Tốt." Diệp Tuyền Vũ đáp ứng nói, cô biết chỉ định này cũng là chủ ý của ông nội, Diệp Chấn Thiên cũng giận chó đánh mèo lên người Diệp Tử Văn, cho rằng nếu không phải Diệp Tử Văn mang Tô Văn Cơ vào nhà, thì cũng không hại chết Diệp Tử Kính.
Diệp Tử Văn kỳ thực chính là nhân vật đáng thương nhất, bị cho rằng hại chết anh của mình, người mà mình yêu không yêu lại mình chưa tính, còn cùng anh mình có chút dây dưa không rõ, sau đó lại không thể bảo vệ cho người mình yêu, con gái cũng không gần gũi.
"Vân Sơ có khỏe không?" Diệp Tử Văn hỏi, hắn biết Diệp Tuyền Vũ trong lòng vẫn còn mâu thuận chuyện hắn và Đan Vân Sơ có liên quan, nhưng là Vân Sơ dù sao cũng là đứa trẻ chính mình cưng chìu những hai năm, quan tâm một chút cũng là bình thường.
"Chị ấy tốt lắm, ba ba nếu không có chuyện gì, con xin về trước." Diệp Tuyền Vũ biết mình có chút phản ứng quá độ, nhưng là cô chính là không muốn cùng Diệp Tử Văn nói chuyện về Đan Vân Sơ, trong lòng nàng không thoải mái, cô liền kiếm cớ bỏ đi. Được rồi, cô thừa nhận tham muốn giữ lấy của mình rất mạnh, cũng may Đan Vân Sơ người kia tính cách hư hỏng đến chết, sẽ không dễ dàng cùng người khác giao hảo, bằng không Diệp Tuyền Vũ lo sợ chính mình biến thành đố phụ, giống như hiện tại, cô cứ hễ thấy Đông Phương Thấm Tuyết là trong lòng liền không thoải mái.
Diệp Tử Văn nhìn bóng lưng đang rời đi của Diệp Tuyền Vũ, trong lòng có chút không phải mùi vị, nhưng là rất nhanh liền tiêu tan, hai người kia rốt cuộc so với Văn Cơ hạnh phúc hơn, mình cũng yên lòng, Văn Cơ hẳn là sẽ vui vẻ, nhưng là nghĩ lại, Văn Cơ sẽ không quản bất cứ người nào, cho dù là con mình sinh ra cũng là không để ý, Văn Cơ chỉ luôn để ý một người đó là Tô Văn Khanh. Tô Văn Khanh, Diệp Tử Văn trong lòng thực hâm mộ người phụ nữ này, chiếm được Văn Cơ đến không còn con đường yêu nào khác.
Diệp Tuyền Vũ trở về, thấy Đan Vân Sơ vẻ mặt tái nhợt, trên mặt tràn ngập lo lắng.
"Đan Vân Sơ, chị làm sao vậy? Không thoải mái sao?" Diệp Tuyền Vũ lo lắng hỏi.
"Vừa rồi trên TV chiếu, thấy cảnh máu thịt lẫn lộn, rất đáng sợ." Đan Vân Sơ nhớ lại cái cảnh tượng mình mới vừa xem đã cảm thấy có chút muốn ói.
"Đan Vân Sơ, chị sao lại sợ thấy máu đến như vậy? Cũng không phải ngất máu, có lẽ đây là do tâm lý." Diệp Tuyền Vũ trước kia không quá chú ý vấn đề này, bây giờ nghĩ lại, cảm thấy Đan Vân Sơ tựa hồ phản ứng quá mạnh.
"Không biết, dù sao cũng là sợ thứ này." Đan Vân Sơ nằm vào lòng Diệp Tuyền Vũ mới có cảm giác đỡ hơn.
"Tìm bác sĩ tâm lý thử xem, chắc có thể giúp chị trị căn bệnh sợ máu này." Diệp Tuyền Vũ âm thầm ghi nhớ là tìm bác sĩ tâm lý cho Đan Vân Sơ.
"Khỏi, thật cũng không có vấn đề gì, không cần tìm bác sĩ tâm lý đâu!" Đan Vân Sơ nhíu mày.
"Thì cứ thử xem, nói không chừng có thể giải quyết được vấn đề, tránh cho chị mỗi lần gặp máu là mỗi lần khó chịu, em cũng không phải là không đau lòng? Chị coi như đây là giúp em trấn an lòng được không?" Diệp Tuyền Vũ dụ dỗ nói.
"Kia nói sau!" Đan Vân Sơ ra vẻ nhượng bộ.
"Đan Vân Sơ, ba của em ngày hôm nay đã trở lại, còn nhắc tới chị." Diệp Tuyền Vũ chuyển vấn đề, phân tán lực chú ý của Đan Vân Sơ.
"Sau đó Tiểu công chúa trong lòng không thoải mái phải không?" Đan Vân Sơ cười nói.
"Hứ, tôi nào hẹp hòi như vậy!" Diệp Tuyền Vũ con vịt chết, lại cãi bướng.
"Nếu không hẹp hòi, thì tôi ngày mai cùng ba ba em hẹn nhau cùng ôn chuyện. . ." Đan Vân Sơ còn chưa nói xong đã bị Diệp Tuyền Vũ cắt đứt.
"Không cho phép!" Diệp Tuyền Vũ tức giận ra lệnh.
"Quá chua nha, dấm chua bị đổ sao?" Đan Vân Sơ cười đến như một con mèo tinh đắc ý.
"Đan Vân Sơ!" Diệp Tuyền Vũ đem Đan Vân Sơ đẩy xuống, cái người đáng ghét, rõ biết mình để ý, mà còn trêu chọc mình, xem ra mình phải dạy bảo lại người này mới được.
Diệp Tuyền Vũ làm việc luôn luôn có hiệu quả, nhất là vấn đề liên quan đến Đan Vân Sơ, liền càng có hiệu suất, ngày hôm qua nói đi xem bác sỹ tâm lý, ngày hôm sau liền mời một bác sỹ tâm lý chuyên nghiệp đến đây.
Người cũng đã thỉnh về nhà, Đan Vân Sơ tiếp tục không vui, bác sĩ ấy, liền làm thôi miên, làm nhớ đến ký ức nhiều năm đã quên lãng.
Đan Vân Sơ là từng gặp qua Tô Văn Cơ, đại khái là lúc ba tuổi, Tô Văn Cơ trở về nhà Tô Văn Khanh, vừa vặn Tô Văn Khanh cùng Đan Kỷ Cương đi có việc, đem Đan Vân Sơ nhờ Tô Văn Cơ chăm nom, Tô Văn Cơ lúc này đã có khuynh hướng tự tổn thương mình, tỷ tỷ nếu là chứng kiến mình bị thương, tất nhiên sẽ đau lòng thay mình băng bó vết thương, cô trước mặt Đan Vân Sơ lấy dao cắt đứt da thịt mình, thấy đứa nhỏ Đan Vân Sơ nhìn thấy máu có chút sợ hãi, liền cắt càng sung sướng, cô chính là chán ghét đứa con của tỷ tỷ cùng Đan Kỷ Cương, giống như chán Đan Kỷ Cương, cũng là giành lấy sự chú ý của tỷ tỷ của mình, Tô Văn Cơ còn đem máu nhỏ lên mặt Đan Vân Sơ, Đan Vân Sơ trên mặt bị những giọt máu ấm nóng làm sợ hãi, dù sao nàng tuổi còn nhỏ, từ đó về sau Đan Vân Sơ chỉ thấy máu, cho dù là bóng mờ cũng sợ hãi, rõ ràng tay đang chảy máu, mà người kia lại cười. Chẳng qua là trí nhớ của lúc lên ba bị dần quên lãng, nhưng cái ám ảnh kia mãi không tiêu.
Tô Văn Cơ là một đứa trẻ bốc đồng, cô tự mình hại mình bất quá chỉ là muốn khiến cho Tô Văn Khanh chú ý, tỷ tỷ chỉ có lúc giúp mình băng bó vết thương, mới chuyên chú như vậy, trong mắt chỉ có mình, không có Đan Kỷ Cương cùng đứa nhỏ kia, chỉ có Văn Cơ. Tô Văn Cơ yêu đến không chừa cho mình đường sống!
"Em cảm thấy, mẹ của em thực đáng thương." Diệp Tuyền Vũ đối với Tô Văn Cơ luôn là không có cảm tình, nhưng hiện tại cũng có chút đau lòng cho mẹ, kia là loại yêu biết bao nhiêu tuyệt vọng.
"Bà ấy đáng thương, bi thảm hơn là nhờ vậy tôi hơn hai mươi năm, thấy máu là liền kinh tởm khó chịu!" Ai kêu nàng yêu mẹ của mình, Tô Văn Cơ chưa bao giờ nói, mẹ tự nhiên sẽ không bao giờ nghĩ đến cái phương diện này, nếu nói thì có hai khả năng, một là mẹ không bao giờ chấp nhận, hai là mẹ có thể chấp nhận, tuy rằng cái thứ hai chính là xác suất rất thấp, nhưng là thà nói còn hơn không nói gì. Nếu là mình, Đan Vân Sơ cảm thấy mình sẽ liền nói ra, tranh thủ lấy cái xác suất rất thấp kia, Tô Văn Cơ có lẽ chẳng qua là bởi vì quá yêu, ngược lại suy nghĩ càng nhiều, càng thêm không dám nói. Người cũng đã chết rồi, nói cái gì cũng không giải quyết được chuyện gì.
"Đan Vân Sơ, chị thật là máu lạnh!" Diệp Tuyền Vũ đột nhiên nảy sinh buồn bực, cô cảm giác mình với mẹ rất giống như kiếp trước thiếu nợ mẹ con hai người này, mình và mẹ đều là yêu hai người nhiều hơn.
"Tiểu công chúa, em sao lại giận chó đánh mèo lên tôi đây? Tôi bây giờ không phải là bị em bưng nóng sao?" Đan Vân Sơ ôm lấy Diệp Tuyền Vũ dùng vẻ mặt vô tội nói.
"Đan Vân Sơ . . ." Diệp Tuyền Vũ muốn nói gì, lại không biết phải nói gì.
"Huh?" Đan Vân Sơ nhíu mày, Tiểu công chúa tâm tình đã vô cùng xuống thấp, cô thích Tiểu công chúa cùng mình tranh cãi khí thế, Đan Vân Sơ lại đem Diệp Tuyền Vũ ôm chặt hơn nữa, cô biết Tiểu công chúa giờ phút này cần hơi ấm của mình, hai người giống nhau đều thích cái giờ phút này, cái ôm ấm áp chặt chẽ.
"Chị có thể đáp trả tình yêu của em, thật tốt!" Diệp Tuyền Vũ cũng gắt gao ôm lại thân thể Đan Vân Sơ, lẩm bẩm nói.
"Đứa ngốc!" Đan Vân Sơ nở nụ cười, kỳ thật cô được Diệp Tuyền Vũ yêu mới là là thật sự may mắn, có một người yêu như vậy thật là phải cảm ơn, quan trọng nhất là mình cũng yêu em ấy.

Yêu có lẽ là cần phải giữa người với người, cần vài phần vận khí, vài phần cố gắng, vài phần dũng khí.


trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây