Nữ Nhi Là Kẻ Tử Thù Kiếp Trước

20: Chương 20


trước sau

“Tam muội đến rồi à!” Hứa Quân Dao đang bước lên hành lang chữ thập thì nhìn thấy thằng bé quái đản Miễn ca mặt mày hớn hở, đang vượt qua Châu ca chạy về phía nàng.

Nàng lập tức đề cao cảnh giác, trốn nửa người sau lưng Nguyễn Thị.

Thằng nhóc quái đản này lại muốn cầm món đồ tinh xảo để chỉnh nàng phải không?

Miễn ca không biết suy nghĩ trong lòng nàng, hắn kéo chiếc túi treo bên người ra, ngón tay nhỏ móc lấy móc để, cuối cùng móc ra một đống thứ bé bé xinh xinh, nào là con quay nhỏ, trống lắc, búp bê tượng gỗ, tò he hình con thỏ,…sau đó hắn hết sức niềm nở nhét vào trong tay nàng.

“Tam muội muội, những cái này cho muội hết.”

Lúc phát hiện ra tay của tiểu cô nương quá bé không thể cầm hết những thứ này, hắn liền cầm túi vải của nàng nhét nhưng thứ còn lại vào, làm đâu ra đấy mới hài lòng mỉm cười.

“Tại sao chỉ cho muội ấy mà không cho ta?” Châu ca chu miệng không vui nói.

Miễn ca cười hớn hở nói: “Bởi vì tam muội xinh đẹp nhất!”

Miệng nhỏ Châu ca khẽ mấp máy, lẩm bẩm vài câu.

Đường Quân Du bị thị nữ đặt xuống đất, nàng nắm tay Lý Thị tỏ vẻ không vui, đầu tiên là trợn mắt nhìn Miễn ca một cái, sau đó nhìn Hứa Quân Dao hừ một tiếng.

Hứa Quân Dao nhìn trống lắc, tò he con thỏ,.. nhét đầy tay mình mà không nói nên lời, nhất thời không biết phải làm sao.

Còn Nguyễn Thị thì khẽ cười nói: “Mấy món đồ này đều là những thứ Miễn ca thích, sao cháu lại cho muội muội hết thế?”

“Còn không phải sao, lần trước anh họ của thằng bé xin một con búp bê gỗ, mà hắn sống chết không chịu cho. Thế mà bây giờ lại tặng hết toàn bộ cho tam muội muội.” Lâm Thị từ trong phòng đi ra với vẻ mặt bất lực nói.

Miễn ca là nhi tử của nàng, nàng đương nhiên biết những món đồ chơi nhỏ mà tiểu tử này kiên quyết tặng cho Hứa Quân Dao đều là những thứ thường ngày thằng bé thích nhất, hết sức giữ gìn; thế nhưng nàng không nghĩ rằng hôm nay con mình sẽ tặng cho người khác không chút do dự.

“Ai con cũng không thích cho, con chỉ thích cho tam muội muội thôi!” Miễn ca lắc đầu, vô cùng khoái chí nói.

Những người bên cạnh hắn làm gì có ai xinh đẹp hơn, đỉnh hơn tam muội muội chứ!?

Lâm Thị cười bất lực.

Nguyễn Thị dịu dàng xoa đầu thằng bé, ôn tồn nói: “Tam muội muội không chơi được nhiều thế đâu, nên con giữ lại một ít để chơi nhé, được không?”

“Tam thẩm, không sao ạ. Cứ để lại cho tam muội từ từ chơi, nếu muội ấy chơi chán rồi, con sẽ tặng cái mới.”

Miễn ca cười hề hề, rộng lượng nói.

Nguyễn Thị bật cười, cũng không muốn làm phật ý tốt của tiểu tử này nữa: ” Vậy cảm ơn Miễn ca nhé.”

“Không có gì, không có gì. Tam thẩm, người mau đi tìm cái túi lớn hơn một chút, để tam muội có thể nhét hết đồ vào.” Miễn ca học bộ dạng người lớn dặn dò.

“Nương, con muốn cái kia của nàng!” Hứa Quân Du làm nũng kéo lấy cổ tay áo Lý Thị, con bé chỉ vào con thỏ tò he trong tay Hứa Quân Dao mà nói.

Hứa Quân Dao đang muốn đưa con thỏ tò he cho Nguyễn Thị nhờ nàng cất hộ, nghe thấy lời này thì dừng động tác lại, sau đó lại nghe thấy Lý Thị nói: “Tam đệ muội, ta thấy tam nha đầu hình như cũng không thích cái này lắm, hay là tặng cho Du nha đầu đi?”

Nguyễn Thị do dự nhìn về phía Miễn ca phồng má lên, đang định nói gì đó nhưng bị Lâm Thị vội vàng che miệng lại, sau đó nàng lại quay sang nhìn Hứa Quân Dao, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cất tiếng hỏi nữ nhi: “Bảo Nha con thấy sao? Nhị tỷ thích con thỏ con này lắm, Bảo Nha có đồng ý tặng cho nàng không?”

“Không cho!” Hứa Quân Dao không thèm nghĩ mà từ chối luôn.

Đồ của bản cung, bất kể thích hay không thích, cũng không tới phiên người bên ngoài muốn có thì có!

Nụ cười của Lý Thị chợt tắt, sau đó Đường Quân Du ‘oa’ một tiếng khóc nấc lên, vừa khóc vừa mè nheo: “Con muốn cái kia của nàng, muốn cái kia của nàng cơ!”

Lý Thị khó chịu vì nữ nhi của mình cứ luôn không chịu thua kém, lại bực tức vì Nguyễn Thị và Lâm Thị không biết làm người, nhưng vào lúc này nàng ta chỉ có thể kiên nhẫn dỗ dành nữ nhi của mình.

Nguyễn Thị cảm thấy có phần lúng túng.

Đồ chơi là của Miễn ca tặng cho nữ nhi, về tình về lí thì nàng không thể lấy đồ mà người khác tặng cho mình, tặng lại cho người ngoài. Nhưng nhị nha đầu cũng chỉ là một đứa trẻ, có phải là nên thiên vị chút không.

Lâm Thị cũng cảm thấy không được tự nhiên, dầu sao đồ chơi cũng là của nhi tử nàng tặng cho Hứa Quân Dao.

Còn Miễn ca, lúc hắn nghe thấy câu trả lời của Hứa Quân Dao thì vui thôi rồi.

Hắn biết chắc Tam muội muội sẽ thich đồ mà mình tặng.

Hắn vùng ra khỏi tay của Lâm Thị, bước thật nhanh về phía trước, kéo lấy bàn tay nhỏ bé của Hứa Quân Dao, dứt khoát nói: “Tam muội muội, ta dẫn muội vào trong phòng tổ mẫu, trong đó có nhiều đồ ăn ngon lắm.”

Hứa Quân Dao còn chưa kịp trả lời, ánh mắt của Châu ca đột nhiên phát sáng, nhanh chân chạy trước vào phòng.

“Đi chậm thôi, đừng để bị ngã!” Nguyễn Thị dặn dò, lo lắng nhìn theo bóng lưng của con. Sau đó, lại nhìn Đường Quân Du vẫn đang khóc lóc ỉ ôi, thầm thở dài một tiếng, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nhẹ giọng nói: “Du nha đầu đừng khóc nữa, viện của tam thẩm có nhiều búp bê tò he đẹp hơn, bây giờ thẩm thẩm sai người đi lấy cho con nhé, được không?”

“Con không muốn, con cứ muốn cái kia của nàng đấy, muốn cái kia của nàng cơ!” Đường Quân Du ra sức giậm chân, khóc càng lúc càng dữ dội.

Tính nhẫn nại của Lý Thị rốt cuộc cũng cạn kiệt, đánh một phát vào mông con bé: ” Cái đồ tầm mắt hạn hẹp, suốt ngày chỉ biết làm những chuyện mất thể diện!”

Đường Quân Du bị đánh đau, tiếng khóc ngày vang dội hơn.

Lúc này, Hứa Quân Dao đang bị Miễn ca dắt vào phòng làm như không nghe thấy tiếng khóc phía sau mình.

Đời trước, Đường Quân Du cũng như thế, hễ cái gì mà nàng ta nhìn trúng thì nhất định phải đoạt được, bởi vì nàng ta xuất thân Đường phủ có thúc phụ là lão già thối Đường Tùng Niên được lòng hoàng đế, thế nên thiếp thất của thái tử không ai dám đụng vào nàng ta, từ đó khiến cho nàng ta ngày càng không biết điều.

Song, từ cái kiểu xấc láo không biết thu liễm của Đường Quân Du cũng thấy được nàng ta có bao nhiêu thông minh. Thật ra loại người như Đường Quân Du mới là kiểu dễ đối phó nhất, cho nên ngay từ đầu Hứa Quân Dao cũng chẳng thèm nghĩ cách đối phó nàng ta, hơn nữa càng không để nàng ta vào mắt.

Nhưng nàng không nghị tới, chỉ vì sự sơ suất khinh địch của bản thân đã khiến chính mình phải chịu thiệt thòi lớn. Lần chịu thiệt đó, cũng là lần đầu tiên nàng phải chịu thiệt thòi sau khi nhận được sự sủng ái của Đông Cung thái tử Triệu Nguyên Hựu và cả đời nàng đã khắc ghi bài học đó.

Tại sao nàng không sợ loài động vật thân mềm ghê tởm như rắn? Điều này quả thực phải tạ ơn nhị tỷ hiện nay của nàng, cũng là Đường lương đệ đời trước. Dầu sao, nếu như không phải nàng ta sai người đẩy nàng vào rừng cây, để nàng một đêm không chợp mắt chống chọi với mấy con rắn độc, đột phá giới hạn sợ hãi của bản thân, tin rằng cũng sẽ không có một bản thân’ Không sợ thứ gì’ như ngày hôm nay.

Bởi thế mới nói, họa phúc khôn lường, chúng ta đâu thể nào biết được đâu mới thật sự là phúc là họa. Bây giờ nghĩ lại, dù sao nàng cũng cảm thấy bản thân mình rất may mắn khi được trải qua một đêm khủng bố kia, không có một đêm ấy, sẽ không có Hứa thục phi sau này, cũng sẽ không có một màn trả thù hai huynh đệ khốn nạn kia ngày hôm qua.

Tất nhiên, may mắn thì may mắn thật, nhưng không đại biểu nàng sẽ bỏ qua cho những kẻ đã hại mình. Về sau, Đường Quân Du bị giảm lỏng trong hậu cung đến chết, đó chính là lòng nhân từ lớn nhất mà nàng dành cho nàng ta.

Cả nhà bọn họ sau khi ăn xong bữa sáng thì lên đường trở về huyện An Bình, xe ngựa về đến huyện nha An Bình, Thẩm Minh sư gia đã vội vã tới mời Đường Tùng Niên đi.

Trên đường, Thẩm Minh thấp giọng nói: “Ngô tri phủ phái người tới đây, người kia nói rằng có người tố cáo đại nhân đã nhận tiền hối lộ trong vụ án của phu thê Tôn Hữu Tài, bao che hung phạm, vội vàng kết án, hiện giờ muốn đại nhân lập tức đến nha môn ngay. Bây giờ Đới huyện thừa đang nghĩ cách kéo dài thời gian để ta mau chóng đến đây thông báo cho đại nhân một tiếng, để ngài còn có sự chuẩn bị.”

Đường Tùng Niên giận dữ: “Quả thực là ăn nói bậy bạ!”

Trong lúc nói chuyện, người của phủ nha phái tới đã xuất hiện trước mắt hai người, nói: “Đường đại nhân, mời ngài đi cùng ta một chuyến. Ngài đã chậm trễ quá lâu rồi, chúng ta không thể để Tri phủ đại nhân chờ lâu được.”

Mặt Đường Tùng Niên đanh lại, gọi Mặc Nghiên đến phân phó: “Nếu phu nhân có hỏi, ngươi cứ nói là ta bận rộn công vụ, ra ngoài mấy ngày sẽ về.”

Mặc Nghiên liếc nhìn hắn một cái thật nhanh, sau đó cúi đầu đầu ‘dạ’ một tiếng.

Mấy ngày sẽ về? Người đến hừ lạnh một tiếng.

Lần này đi đâu giống mấy lần trước, chỉ sợ có đi mà không có về!

Lúc Hứa Quân Dao đang mơ mơ màng màng ngủ thì bị bế xuống xe ngựa, mắt nàng nhập nhèm nhìn người đang ôm mình, khi nhận ra là Nguyễn Thị nàng theo bản năng cọ cọ trong lòng nàng, bộ dạng bịn rịn không muốn rời xa.

Đối với chuyện Đường Từng Niên bị người khác gọi đi, lúc đó nàng đang ngủ ngon nên cũng chẳng hề hay biết.

Nguyễn Thị ôm con bé về phòng, giúp con đắp chăn, thấy tiểu nha đầu ngủ đến nỗi hai má ửng hồng, nàng nhịn không được hôn xuống vài cái, sau đó mới nhẹ nhàng đóng cửa rời đi, lại dặn dò Thúy Văn trông ở gian ngoài để phòng khi nữ nhi đột nhiên tỉnh dậy không tìm thấy ai.

Gió nhẹ dịu dàng lướt qua màn trướng, mang theo âm thanh lật phật dễ nghe.

Ngoài cửa sổ, ban đầu mặt trời còn chói chang, nhưng bây giờ sắc trời đã trở nên âm u, xa xa dường như rơi xuống những hạt mưa to như hạt đậu.

Thúy Văn đang ngồi thêu vá ở gian ngoài ngước mắt lên nhìn sắc trời, vội đặt cây kim trong tay xuống, sau đó vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, thu hết đồ đạc đang phơi nắng ở trong sân vào.

“Ngươi tỉnh mau, mau tỉnh lại đi.” Trong giấc mơ Hứa Quân Dao dường như cảm thấy có ai đó đang nhẹ nhàng kéo góc áo mình, nhưng nàng chỉ lầm bầm một tiếng, vung tay hất nó ra, sau đó lại chép miệng mấy cái tiếp tục ngủ chìm vào giấc ngủ.

Chừng một lát sau, góc áo lại bị ai đó tiếp tục kéo, bên tai nàng lại vang lên một giọng nói đáng thương: “Tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi có được không?”

Nàng đạp đạp đôi chân ngắn, xoay người, lẩm bẩm nói: “Nóng, Bích Văn, nóng…”

Sau một lát, nàng cảm thấy cái nóng oi bức chợt biến mất, thay vào đó là cảm giác mạt rượi do một chiếc quạt mang lại, tựa như có ai đó đang ngồi cạnh quạt cho nàng vậy.

Nàng lại lần nữa chìm sâu vào giấc ngủ.

Bất chợt, một tiếng sấm đùng đoàng vang lên đánh thức Hứa Quân Dao vốn đang ngủ say.

Mí mắt Hứa Quân Dao run rẩy, chậm rãi mở mắt ra, cũng không biết có phải ảo giác của nàng không, nhưng dường như nàng nhìn thấy một bóng người vọt ra phía sau chiếc tủ gỗ cẩm lai.

Nàng đang muốn dụi mắt để nhìn rõ hơn thì cửa phòng đã bị Thúy Văn đẩy ra, sau đó đi về phía nàng hỏi.

“Cô nương tỉnh rồi ạ?”

Hứa Quân Dao được Thúy Văn mặc cho một bộ xiêm y cực đẹp, lại xỏ cho một đôi giày mềm mại. Xong xuôi, nàng đi đến chiếc tủ gỗ cẩm lại, nhưng khi mở tủ ra chỉ thấy bên trong trống không, chẳng có ai ở trong cả.

Có lẽ nàng thật sự đã nhìn lầm rồi! Nàng thầm nghĩ.

Cho đến khi nàng xoay người trở về, thì nhìn thấy một chiếc quạt rơi ở cạnh giường.

Nàng sững người ra.

Lúc nãy quả thực có người quạt cho nàng sao? Thúy Văn ư? Không thể nào, lúc nàng tỉnh lại Thúy Văn mới đang đi vào phòng.

Lẽ nào là Bích Văn sao?

“Bích Văn…” Nàng cất lên tiếng gọi còn đang ngái ngủ.

Thúy Văn nắm lấy bàn tay nhỏ bế của nàng, nghe nàng gọi như thế thì mỉm cười nói: “Bích Văn hầu hạ chỗ tiểu công tử rồi ạ.”

Hứa Quân Dao lại nhìn về phía cây quạt, Thúy Văn nhìn theo ánh mắt của nàng, cũng phát hiện ra, vội tiến đến nhặt lên: “Sao cây quạt này lại rơi ở đây nhỉ?”

Hứa Quân Dao ngờ vực.

Không phải Thúy Văn cũng không phải Bích Văn, vậy thì là ai đây?

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây