Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát

62: Gặp mặt một lần


trước sau

Trên blog của Đường Ninh lộ ra rất nhiều tin tức, có hai người hiện tại nằm trong diện tình nghi của cảnh sát: một là Trác Nhĩ, người thứ hai chính là nhân vật thần bí kia.

Trác Nhĩ là đàn anh của Đường Ninh, tình cờ gặp anh ta trong một lần Hội Thao của trường, toàn thân anh ta tỏa ánh dương, đẹp trai, thanh xuân phơi phới.

Nghe những câu hỏi của cảnh sát, Trác Nhĩ hoàn toàn kinh ngạc; bởi anh ta không có ấn tượng nhiều về Đường Ninh, chỉ tình cờ gặp, còn chưa nói được với nhau câu nào. Ngày Đường Ninh mất tích anh ta đang chơi ở sân bóng rổ, sau đó về phòng tắm rửa, ngủ nghỉ. Mấy ngày tiếp sau, không phải đi học thì lại chơi bóng, bạn học và đồng đội có thể chứng minh. Anh ta căn bản không có động cơ và thời gian gây án, hiềm nghi ngay lập tức được loại bỏ.

Nhân vật ‘Anh’ được nhắc trong blog của Đường Ninh, các bạn học đều chưa từng nghe cô bé nhắc qua. Hơn nữa, Đường Ninh chỉ thích ở một mình, thường trốn tiết, đi cả đêm không về, luôn nhờ bạn cùng phòng che giấu hộ.

Vương Nhân Phủ đến khách sạn Duyệt Lai kiểm tra thêm lần nữa camera ghi hình, lần này toàn bộ các camera anh ta đều rà soát lại thêm một lần. Rõng rã cả ngày trời, coi đến đêm đến hoa cả mắt mà vẫn không phát hiện được gì.

Còn Khúc Mịch tựa như phát hiện ra manh mối nào đó, cả ngày đều ở trên máy vi tính Đường Ninh, lướt coi tất cả các trang web.

Có người nói anh đã xin Cục Trưởng cấp cho mỗi cảnh viên trong đội một chiếc máy vi tính hiện đại nhất, Cục Trưởng vì phá án không do dự, nhanh chóng đồng ý.

“Bác sĩ Tăng có ở đó không?” Từ khi biết dùng QQ, ngày nào cũng vậy, không có việc gì, anh cũng ‘quấy’ Tăng Dĩ Nhu một lúc.

“Tôi thấy em trên mạng!”

“Bận lắm sao?!!”



Không thấy Tăng Dĩ Nhu đáp, anh lại gửi đến một icon. Đến khi Tăng Dĩ Nhu từ phòng vệ sinh trở ra, trông thấy khung chat trên màn hình vi tính, cuối cùng là vẻ mặt vô cùng ai oán, đột nhiên cô có cảm giác ngổn ngang. Người này thật sự là Khúc Mịch sao?

“Tôi vừa ra ngoài một lát!” Dù sao cũng là đồng nghiệp, ngẩng đầu không thấy, cúi đầu gặp, cho nên dù gì cũng phải giải thích một chút.

Bên kia không có động tĩnh, chắc là đang làm việc. Tăng Dĩ Nhu cũng không để ý, tiếp tục công việc của mình. Tháng sau ở thành phố Lâm có một buổi giao lưu, liên quan đến lĩnh vực pháp y, người chủ trì chính là một giáo sư y khoa nổi tiếng trong và ngoài nước, Tăng Dĩ Nhu dự định tham gia.

Nhưng cô không có thư mời, nên cô đành tự lên mạng liên hệ với giáo sư đại học cũ, hy vọng ông ta có thể giúp cô có được vé tham gia buổi tọa đàm. Giáo sư vẫn chưa trả lời, cô rất mong chờ tin tức.

Bên đội hình sự gọi đến thông báo ba mẹ Đường Ninh xin đến lĩnh thi thể con gái, mời cô qua hỗ trợ thủ tục.

Cô vội vàng chạy đến, giữa đường gặp Khúc Mịch vẻ mặt cực kỳ đau khổ.

“Bác sĩ Tăng, em bận lắm sao?”

--- Oạch!!! Sao đây??? Mình bắt nạt anh ấy à … Sao mặt lại ra thế này?

“Có phải tôi quấy rầy em đang làm việc?”

--- Ý gì??? Tăng Dĩ Nhu mơ mơ hồ hồ.

“Tôi nói chuyện với em trên internet, em đều không hề nhắn tin trả lời”, giọng điệu đầy oan ức, “ Em biết tôi ở bệnh viện tâm thần suốt mấy năm, dĩ nhiên chẳng lên mạng. Tôi không có bạn bè, thân là Đội trưởng đội hình sự gặp việc không hiểu đâu thể nào mở miệng hỏi cấp dưới. Nếu như em chê tôi phiền … sau này … tôi sẽ không quấy rầy em.”

“Tôi không chê anh phiền …”

“Em không cần phải an ủi tôi, em biết tôi ở bệnh viện tâm thần, người ta nói sau lưng tôi là người không bình thường. Em ghét tôi, không quan tâm việc tôi có là người bình thường hay không, tôi không trách em.” Anh thở dài một hơi, dáng vẻ cô đơn khiến người ta đau lòng.

“Thật sự tôi không ghét bỏ anh …”

“Thật?”

“Ừm!” Dĩ Nhu gật đầu lia lịa, cảm thấy anh cực kỳ đáng thương. Không biết gia thế anh thế nào, anh trưởng thành trong môi trường ra sao … có thể biến anh thành một người có tính cách đầy mâu thuẫn như thế. Bề ngoài lạnh lùng, nói chuyện sắc bén, độc miệng đến mức khiến người ta ghét bỏ; nội tâm yếu đuối, thiếu tự tin khiến người ta thương cảm.

“Vậy … tan ca cùng đi mua máy vi tính với tôi!” Khúc Mịch nói ngay, rồi mở lớn đôi mắt nhìn cô chằm chằm, “… Được không?”

“Ừm! Được rồi!” Tăng Dĩ Nhu không cách nào khác đành phải đồng ý.

“Đội trưởng Khúc! Ba mẹ Đường Ninh nói muốn lấy máy vi tính của con gái để giữ làm kỷ niệm, vậy phải làm thủ tục gì?” Vương Nhân Phủ từ trong văn phòng bước ra, đưa mắt nhìn Khúc Mịch, lí nhí từng li từng tí xin chỉ thị.

Cả buổi chiều trong phòng làm việc hết sức ngột ngạt, nguyên nhân chính là Đội trưởng Khúc không biết tại sao lại xụ mặt xuống. Bình thường anh đã mang bộ dáng nghiêm túc, khiến tất cả mọi người tự giác đứng lui ra một bước; hiện tại bộ mặt thêm phần âm u lạnh lẽo lại ai nấy đều lạnh toát sống lưng. Không muốn tự rước lấy phiền phức, do vậy mọi người bảo nhau làm việc rất cẩn trọng, không muốn biến thành nơi cho Khúc Mịch trút giận.

“Theo quy tắc là có thể, nhưng chúng ta đang cần máy vi tính này để tra án, nên tạm thời vẫn chưa có thể trả lại cho bọn họ.”

Một người vài phút trước còn đang cau cau có có, thì bây giờ khóe môi phảng phất ý cười, lại còn phá lệ giải thích thêm: “Trong máy vi tính Đường Ninh chứa khá nhiều manh mối, tôi đang coi lại các trang web cô ta từng truy cập, hy vọng có thể tìm được chút manh mối. Cậu nói với ba mẹ cô ta, đợi vụ án có tiến triển sẽ trả lại máy cho bọn họ.”

“Vâng!” Vương Nhân Phủ nhanh chóng nhận lệnh, mời Tăng Dĩ Nhu đến văn phòng chờ một chút, đợi ba mẹ Đường Ninh làm thủ tục xong cần cô ký tên trên đó.

Kha Mẫn trong phòng họp nhỏ tiếp đón hai người, Lục Ly đến thăm Mạnh Triết và Hách Minh ở phòng tạm giam, văn phòng chỉ còn Khúc Mịch và Tăng Dĩ Nhu.

“Bác sĩ Tăng, tôi cảm giác máy vi tính này càng ngày càng chậm?” Anh muốn nhờ Tăng Dĩ Nhu hỗ trợ.

Tăng Dĩ Nhu kiểm tra, trong máy tính có một phần mềm diệt virus. Không ngờ phần mềm diệt virus này rất mạnh, ngoại trừ diệt tất cả mọi loại virus còn tự động chỉnh lỗi phần mềm.

Xem ra trong phương diện này Đường Ninh cũng không phải là tầm thường … Đáng tiếc …

“Vụ án này có tiến triển gì không?” Tăng Dĩ Nhu lên tiếng hỏi.

“Tạm thời chưa có!” Cô ngồi chỗ của Khúc Mịch, anh đứng bên cạnh, cúi thấp đầu cùng cô nhìn vào màn hình vi tính. Khi anh lên tiếng, hơi thở ấm nóng phun nhẹ trên gò má Dĩ Nhu, cảm giác hơi ngưa ngứa, cũng có chút dễ chịu.

Trong phòng rõ ràng có mở máy lạnh, nhiệt độ điều chỉnh rất mát, nhưng Tăng Dĩ Nhu lại cảm giác nóng vô cùng. Cô vô thức xích ra một chút, đưa mắt nhìn xung quanh: “Có nước không? Tôi khát quá!”

Cảm giác ngột ngạt từ từ biến mất, cô thở phào nhẹ nhõm.

Một lát sau, một chén nước nóng mang đến, mùi thơm tản mát.

Tăng Dĩ Nhu ngẩng đầu nhìn, trong chén nước có long nhãn, kỷ tử, còn có táo đỏ.

“Những loại này pha chung với nước uống, sẽ bổ khí huyết, đặc biệt rất tốt cho phụ nữ.” Khúc Mịch giải thích.

Lần trước khi anh ôm cô lên lầu, anh cảm thấy cô rất nhẹ, gương mặt cô trắng bệch như bị thiếu máu. Vì vậy, anh đã tra tư liệu, hỏi thăm mấy vị trung y, được biết nếu dùng mấy thứ này sắc nước uống là tốt nhất. Bổ khí huyết mà lại không có tác dụng phụ, có thể uống thường xuyên.

Tăng Dĩ Nhu bưng chén nước, nhấp thử một ngụm, ngọt ngọt thơm thơm, rất ngon, rất ấm … Nếu ngày lạnh chắc chắn còn đã hơn nhiều.

“Hương vị rất tuyệt!” Cô thầm nghĩ, hôm nào qua bên tiệm thuốc bắc mua về nấu nước uống.

“À … Thời điểm đó … đừng uống!”

Thời điểm đó? Điểm nào? Tăng Dĩ Nhu ngẩn người, quay đầu nhìn Khúc Mịch đầy khó hiểu.

“Long nhãn tính ôn, có công dụng phá huyết”, Khúc Mịch giải thích một cách nghiêm túc.

Chưa đợi Tăng Dĩ Nhu hiểu thông, Vương Nhân Phủ bước vào, đưa tập tài liệu cho Tăng Dĩ Nhu ký, sau đó đưa ba mẹ Đường Ninh nhận thi thể.

Nhìn hai vợ chồng bước bên nhau, đầy ảo não, trong lòng Tăng Dĩ Nhu cực kỳ khó chịu, nhưng không thể nói ra bất kỳ lời an ủi nào. Nỗi đau mất con, ắt hẳn cả cuộc đời này không sao quên được. Sự đau đớn này theo thời gian chôn sâu tận trong đáy lòng, để rồi mỗi khi chạm nhẹ đến cảm giác tâm đau khôn xiết!

Lần trước đến nhận thi, mẹ Đường không kịp nhìn di thể con gái đã ngất xỉu, lần này bà kiên trì muốn trông thấy mặt con.

Dĩ Nhu từ từ kéo tấm vải trắng, trong nháy mắt gương mặt Đường Ninh ẩn hiện, mẹ Đường lảo đảo xém ngã, nhờ ba Đường nâng đỡ, bà ta mới có thể trụ lại được một chút.

Cảnh tượng này quá đau đớn, một phút Dĩ Nhu cũng không thể tiếp tục chứng kiến. Cô xoay người bước nhanh khỏi phòng, bên trong vọng ra tiếng khóc tan nát cõi lòng.

Rất lâu sau ba mẹ Đường Ninh mới rời khỏi đó, bọn họ gọi cho bên nhà tang lễ để sắp xếp đưa Đường Ninh đến nhà hỏa táng. Người đã chết … sớm ngày mồ yên mả đẹp thôi.

Tăng Dĩ Nhu làm pháp y đã mấy năm, chứng kiến cảnh tượng này không ít. Mỗi lần có người thân đến nhận thi, lĩnh thi, tâm trạng của cô lại càng thêm tồi tệ.

Có lúc cô còn suy nghĩ, những lời dạy trong sách Thánh quả nhiên chính xác … Người đến trên cõi đời này là để chuộc tội, vì lẽ đó phải trải qua rất nhiều thống khổ.

Sinh, lão, bệnh, tử. Yêu biệt ly, oán hận trường kỳ, cầu không được, buông bỏ cũng chẳng xong. Mỗi một nỗi đau chính là một lần tôi luyện, một dạng tu hành, viên mãn thì sẽ đi đến điểm cuối cuộc đời.

“Dĩ Nhu!” Dương Thâm gõ cửa bước vào, “Đang nghĩ gì mà mặt mày trông nhiều tâm sự vậy?”

“À! Không có gì! Vừa rồi ba mẹ Đường Ninh qua đây nhận thi thể!” Dĩ Nhu mời anh ta ngồi xuống.

“Chúng ta là pháp y, là pháp chứng, lúc nào cũng gặp những chuyện thế này, phải học cách điều chỉnh tâm thái của chính mình, đừng để cảm xúc tiêu cực ảnh hưởng”, anh ta nhẹ giọng an ủi, “ Tâm tình này tuy không sinh bệnh nhưng có thể khiến tinh thần rất bí bách khó chịu, ức chế đại não. Sau một quãng thời gian, người khỏe mạnh cũng gián tiếp sinh bệnh.”

“Em biết rồi!” Những chuyện này ai mà không biết, chỉ khi nào tận mắt chứng kiến, tự mình cảm nhận được mới thấu hiểu. Con người là động vật có tình cảm, đặc biệt là phụ nữ, cảm xúc chi phối toàn bộ tâm lý và hành động.

“Anh qua mời em đi ăn cơm, rồi đi xem phim!” Dương Thâm cười cười, “Nào thả lỏng tâm trạng, đừng để cho cuộc sống thêm nặng nề!”

“Em …”

“Thật ngại quá! Bác sĩ Tăng đã đồng ý cùng tôi đi mua sắm. Giáo sư Dương đành phải đi ăn cơm, xem phim, thả lỏng tâm trạng một mình rồi!” Dĩ Nhu chưa kịp trả lời, Khúc Mịch không biết từ đâu chui ra.

Anh dựa vào cửa, ôm vai nhìn chằm chằm hai người bọn họ. Dáng vẻ ấy, bộ mặt ấy giống như vừa bắt gian tại trận.

Dĩ Nhu cau mày, chính cô đã đồng ý đi mua máy vi tính với anh, anh quả thật nói không sai.

“Đại sư huynh! Lần sau em mời anh nhé!” Cô không còn cách nào khác đành mở lời từ chối Dương Thâm.

“Ừm! Đi chơi vui vẻ, thích mua gì thì mua, chỉ cần tâm trạng tốt hơn là được!” Dương Thâm ra vẻ không để ý khi mình bị từ chối, đưa tay xoa xoa đầu Dĩ Nhu, “Không đủ tiền nói một tiếng, đại sư huynh chắc chắn cho em mượn tiền không hạn mức.”

Tuy rằng Dương Thâm đôi lúc có làm một vài hành động như một người anh lớn với em gái … nhưng trước mặt người khác thế này Dĩ Nhu cảm thấy không thoải mái. Cô cảm nhận được có cặp mắt như muốn giết người đang lao nhanh về phía cô.

Cô né sang một bên: “Cám ơn đại sư huynh!”

Dương Thâm thấy hành động của Dĩ Nhu thì cứng người một giây, sau đó tỉnh táo trở lại, quay đầu nhìn chằm chằm Khúc Mịch.

“Đội trưởng Khúc! Tăng Dĩ Nhu không thích đi mua sắm, đi lâu sẽ bị đau chân. Anh đưa cô ấy đi cùng nhớ tận lực chăm sóc cô ấy một chút.”

“Giáo sư Dương, tôi dĩ nhiên sẽ chăm sóc cho bác sĩ Tăng thật tốt!” Khúc Mịch ra vẻ không vui, nhíu mày, “Trong cục, nữ cảnh sát xinh đẹp không ít, có cần tôi giới thiệu cho giáo sư không? Để giáo sư hạn chế thời gian rảnh rỗi đi lo chuyện bao đồng.”

Sao đây … sao đây … lại sắp cãi nhau rồi …. Tăng Dĩ Nhu vội đứng ra điều đình, “Đại sư huynh đâu thiếu bạn gái, con gái theo đuổi anh ấy xếp hàng dài dài. Nhưng đại sư huynh yêu cầu cao, nên vẫn chưa vừa mắt ai. Ha ha ha! Đi thôi … muộn thì cửa hàng đóng cửa!”

Dứt lời cô nhanh tay cởi áo blouse, chạy vào phòng rửa tay.

Đến khi quay trở ra, Dương Thâm đã đi rồi chỉ còn một mình Khúc Mịch đứng ở cửa, gương mặt viết rõ ràng ba chữ ‘Không vui vẻ’.

Hai người đàn ông trưởng thành, chạm mặt là xỉa xói nhau … Thú vị không?

“Đi thôi!” Tăng Dĩ Nhu lấy túi xách, khóa cửa phòng làm việc theo Khúc Mịch xuống lầu.

Một đường thẳng đến bãi đậu xe, lái đến cửa hàng điện tử, vào đến cửa đi lăm lăm vào trong.

“Thưa anh, anh muốn mua máy tính loại nào?”

“Không biết!”

“Vậy chủ yếu dùng máy vi tính cho mục đích gì? Chơi game võng du? Hay thiết kế, lập trình?”

“Không biết!”

“Vậy anh không cần thiết đặt dung lượng quá lớn, chất lượng bình thường đã có thể thỏa mãn nhu cầu của anh.”

“Không muốn!”

Lần đầu tiên trong cuộc đời nhân viên bán hàng gặp phải khách hàng thế này, từ lúc đi vào gương mặt đã khó đăm đăm, như ai vừa mới đốt nhà, thiếu nợ anh hàng triệu tệ vậy. Không quan tâm anh ta nói gì, cái gì cũng không hài lòng, một chữ quý còn hơn vàng.

Nhưng nhìn dáng vẻ của hai người này nhất định chắc chắn muốn mua máy vi tính, anh ta chỉ cần kiên nhẫn phục vụ một chút.

“Vậy để tôi giới thiệu vài loại cho anh, xem anh thích cái nào nhất!” Nhân viên bán hàng vẫn duy trì nụ cười trên môi, giới thiệu từng dòng máy vi tính cho từng công việc cụ thể, “Vậy anh coi anh thích loại nào, tôi sẽ giải thích chi tiết thêm.”

“Những cái anh nói tôi đều không hiểu!”

--- Mịa nó! Nghe không hiểu mà vẫn để mình nói … Thằng cha mắc toi. Anh ta rủa thầm trong bụng, nụ cười trên môi cứng đờ, quay sang Tăng Dĩ Nhu ở bên cạnh.

“Chị đây đến chắc góp ý với anh!” Nhân viên đủ nhãn lực có thể nhìn ra được … Hơn nữa bằng kinh nghiệm nhân viên có doanh số bán hàng luôn đứng nhất cửa hàng thì anh ta dễ dàng nắm được mấu chốt.

Khúc Mịch khó đối phó, tính tình lập dị, do vậy ngay lập tức chuyển sang Tăng Dĩ Nhu.

“Chị đây xinh đẹp phóng khoáng, chắc chắn khả năng quan sát của chị sẽ rất tuyệt. Chị có thể lựa giúp loại máy mà bạn trai chị thích.

Chị nhìn cái này đi, vỏ máy màu đen, không xa hoa, rất nổi bật. Máy tầm trung, nhỏ gọn. Hai người ở nhà, cùng nhau xem phim, khi rảnh rỗi có thể lên mạng chơi game mini, tâm sự QQ …

Hơn nữa đây là loại máy tình nhân, mua một cặp sẽ có quà tặng đặc biệt. Phiên bản dành cho nữ là màu đỏ thẫm. Màu đen, màu đỏ là màu sắc kinh điển, cực kỳ xứng đôi, giống như anh chị đây!”

“Chúng tôi …”

Chưa đợi Tăng Dĩ Nhu hồi đáp, Khúc Mịch đã rút thẻ: “Lấy một cặp, quẹt thẻ!”

Nhân viên bán hàng sững người, sau đó phản ứng lại, cười sung sướng nhận thẻ đi thanh toán.

Dĩ Nhu kéo kéo góc áo Khúc Mịch: “Tại sao anh không trả giá, phải có chiết khấu chứ. Hơn nữa anh mua một lần hai cái làm gì?”

“Anh ta nói máy tính tình nhân, mua một cặp còn có quà …. Vậy thì mua hai cái!” Khúc Mịch cho đây là chuyện rất bình thường.

--- Trời ơi! Chỉ cần được tặng quà là mua thêm một cái nữa … Anh quá thông minh hay đại não anh có vấn đề?

“Thưa anh! Đã thanh toán, anh kiểm tra lại giúp, nếu không có vấn đề, mời anh ký tên.” Nhân viên mang máy cà thẻ qua, thái độ cực kỳ thân thiện.

Khúc Mịch đặt bút ký tên, lại nghe anh ta nói tiếp: “Máy tính đang được cài đặt, bây giờ tôi đưa anh chị qua kia làm bộ quà tặng một chút. Quà tặng cho bộ máy vi tính tình nhân này rất đặc biệt, đó chính là được tặng một bộ chén và gối ôm tình nhân có in hình anh chị.”

Nhân viên đưa họ vào trong một phòng chụp nhỏ, đặt sẵn máy chụp hình và phông chụp.

“Anh chị ngồi xích vào một chút, tựa vào nhau …”, nhân viên bắt đầu chỉ huy, “Anh ôm vai chị ấy, mặt kề sát vào … đúng đúng … Rất tốt!”

Cái này … không phải là hai người yêu nhau mới làm sao? Không chờ Tăng Dĩ Nhu có ý kiến, cánh tay Khúc Mịch đã cuốn bờ vai của cô, kề mặt sát lại.

Tách! Tách!

Xong!

“Thưa anh! Xin anh lưu lại địa chỉ và số điện thoại. Sau khi chén và gối làm xong sẽ giao tận nhà của anh!”

Dĩ Nhu cau mày … Nếu để đồng nghiệp nhìn thấy … lại nói bóng nói gió. Cô không sợ bên ngoài nói thế nào, cô chỉ không muốn trở thành tiêu điểm của mọi người. Không được! Sau khi làm xong sẽ ném vào thùng rác.

Khúc Mịch dĩ nhiên rất nhiệt tình với chuyện này, còn căn dặn nhân viên nhất định phải làm thật đẹp. Không hiểu anh đến đây là mua máy vi tính hay là muốn lấy quà vậy.

Reng! Reng! Reng!

Một tiếng chuông di động vang lên, không cần nghe cũng biết là của Khúc Mịch, người đàn ông trong thời hiện đại dùng tiếng chuông thời ‘cổ đại’.

Nhanh chóng nhận điện, điện thoại di động của Dĩ Nhu cũng vang lên. Hai người đưa mắt nhìn nhau.

Tan ca mà hai người cùng nhận được điện thoại, khả năng duy nhất đó chính là … Có vụ án mới.

Quả nhiên, ở đường Nam Yến phát hiện túi du lịch, mở ra thì thấy nội tạng người đã được hun* qua.

*hun: hun khói, xông khói hoặc thui qua lửa, dùng trong chế biến thực phẩm

Vì lần trước đã xuất hiện nội tạng người trong nhà hàng lẩu nên người phát hiện không dám động, trực tiếp báo cảnh sát.

Lại là nội tạng! Hơn nữa đã được hun qua, lại còn chuyện động trời gì nữa đây?

Khúc Mịch yêu cầu nhân viên giao máy vi tính về tận nhà, sau đó cùng Tăng Dĩ Nhu thẳng đến đường Nam Yến.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây