Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát

85: Ai có bệnh


trước sau

Khúc Mịch quyết định thẩm vấn Lãnh Thác, anh tự thân xuất mã khiến trong lòng ai nấy đều có chút kích động. Lục Ly và Hách Minh theo vào, Vương Nhân Phủ và Kha Mẫn ở ngoài coi qua camera, Mạnh Triết nghe tin cũng quay về.

Mấy ngày nay Mạnh Triết vẫn đang tra vụ án của Thôi Minh, bận đến mức chẳng thấy bóng dáng anh ta đâu. Vì Thôi Minh có địa vị xã hội nhất định nên anh ta gặp nhiều cản trở hơn so với tưởng tượng. Anh ta gầy đi thấy rõ, đôi mắt hoẵm sâu, tựa như đã lâu không được ngủ ngon.

Tính tình anh ta cũng trở nên trầm tĩnh hơn nhiều, nhìn thấy Lãnh Thác trước màn hình không phát điên như mấy lần trước.

Khúc Mịch vào trong, cặp mắt đang nhắm chặt của hắn hé mở nhìn anh nở nụ cười.

“Đội trưởng Khúc! Trong lòng tôi có nghi hoặc, hi vọng anh có thể giải đáp giúp tôi.”

“Đồng ý ra sức!” Khúc Mịch ngồi đối diện hắn, gương mặt không hề có một tia đắc ý, “Tuy nhiên, tôi nghĩ, anh đã sớm biết đáp án; chỉ là anh vẫn muốn nghe chính miệng tôi nói mà thôi.”

“Nếu như chúng ta không ở hai phía đối lập, tôi cho rằng chúng ta sẽ là bạn thân.” Lãnh Thác cả đời không có bạn bè, chơi thân lại càng không, vậy mà trong lời nói tỉnh táo nhất của hắn lại mang đến cảm giác vương vấn.

“Tôi chỉ muốn biết tên nhóc kia là anh cố ý sắp đặt ở cửa nhà tôi, không phải anh cố tình xông vào nhà tôi, bị tôi bắt được. Chuyện anh đình chức, tham gia hội thảo … Tất cả đều nằm trong dự liệu của anh? Anh cố ý tỏ vẻ mắc lừa tôi để tôi lơi lỏng phòng bị, bắt tôi phải ‘hiện hình’?”

Khúc Mịch gật gù: “Thật ra tôi còn chiêu cuối … chỉ không ngờ anh lại bị mắc bẫy nhanh như vậy … Đáng tiếc không dùng đến!”

Nghe đến đây sắc mặt của Lãnh Thác càng trở nên khó coi, nhưng ngay lập tức nở nụ cười: “Đội trưởng Khúc, anh đừng đắc ý quá sớm, tôi sẽ không chiều theo ý anh, cho anh biết được chân tướng!” Dứt lời hắn nhắm mắt, quyết định không nói một lời.

Khúc Mịch thấy thế chỉ cười gằn một tiếng, nếu anh đã quyết định thẩm vấn Lãnh Thác, thì không thể để hắn không nói lời nào, anh thừa biện pháp.

“Thi thể mẹ anh đã tiến hành giải phẫu!” Khúc Mịch không nghi ngờ, giáng một đòn nặng cân, Lãnh Thác lập tức mở mắt.

Hắn kích động, đứng bật dậy, gào lớn: “Anh làm gì? Anh gọi cái gì là thi thể? Tại sao lại giải phẫu? Bà ấy còn sống, bà ấy chưa chết!” Dứt lời, hắn đưa tay muốn nắm cổ áo Khúc Mịch.

Hai tay hắn bị còng, thực hiện động tác như vậy không tiện, chiếc còng đã làm giảm sức lực của hắn; thế nhưng hắn vẫn hung hăng nhào đến Khúc Mịch.

Khúc Mịch đưa tay nắm lấy bàn tay của hắn, nghe các khớp xương vang lên răng rắc, hắn đau đến ứa nước mắt, nhưng hai mắt vẫn trợn trừng trừng nhìn Khúc Mịch.

“Em gái anh bị tình nghi phát tán những tấm ảnh có ảnh hưởng nguy hại đến công chúng lên mạng internet, còn bị khả nghi liên quan đến việc trợ giúp anh hại cô gái quốc tịch Trung Quốc là Đường Ninh, Nghê Giai và Jenny!”

Nghe những lời Khúc Mịch nói, Lục Ly và Hách Minh ngẩn người … Ý của anh là gì đây? Không lẽ người phụ nữ thần bí xuất hiện chính là em gái của Lãnh Thác? Nhưng Lãnh Thác chỉ có duy nhất một người em, còn đang ngâm trong dung dịch formalin. Lẽ nào …

Lục Ly tỉ mỉ quan sát ngũ quan của Lãnh Thác, hơi nghi ngờ, anh ta lắc đầu một cái. Phụ nữ bây giờ chỉ cần trang điểm một chút thì ngay cả cha mẹ cũng không nhận ra; tuy nhiên người phụ nữ kia vóc dáng không thấp bé, hình dáng cũng xinh đẹp như cô gái bình thường.

“Em gái tôi vô tội, nó không biết gì hết!” Tâm trạng Lãnh Thác ngày càng kích động, “Các người không được đụng vào nó!”

“Anh cho rằng quyền chủ động còn nằm trong tay anh sao? Nếu như tôi là anh, tôi sẽ ngoan ngoãn ngồi xuống!”

Tâm tình Lãnh Thác cũng dần bình tĩnh lại, hắn ngồi xuống, giương mắt nhìn chằm chằm Khúc Mịch: “Tôi biết anh có chứng cứ buộc tội tôi, tôi chấp nhận chịu sự trừng phạt của pháp luật. Xin anh đừng làm tổn thương em gái tôi, con bé đã đủ đáng thương rồi.”

“Em gái anh đáng thương?” Khúc Mịch nở nụ cười: “Cô bé có nhiều quần áo, có mẹ và anh trai thương yêu, làm sao gọi là đáng thương cơ chứ?”

“Anh sẽ không biết, anh sẽ không biết! Tôi sẽ không nói cho bất cứ người nào, sẽ không nói cho bất kỳ một người nào.” Lãnh Thác tựa như lên án, lại giống như đang lẩm bẩm.

“Lãnh Noãn!” Khúc Mịch cao giọng gọi.

Không chỉ có Lục Ly và Hách Minh ngẩn người, mà ngay cả Lãnh Thác cũng sững sờ, theo bản năng hắn thốt lên: “Lãnh Noãn đâu?”

“Lãnh Noãn … coi đi!” Khúc Mịch phát một đoạn băng ghi hình, chính là một người phụ nữ cao ráo, bước vào tiệm internet, công bố bức ảnh nạn nhân trên mạng,

Lục Ly nhìn kỹ màn ảnh một lần nữa, phát hiện, kiểu tóc này rất giống với mái tóc giả ở nhà Lãnh Thác, quần áo trên người người phụ nữ cũng khá quen mắt, tầm mắt lại càng tập trung nhìn phía dưới chân của người phụ nữ. Rõ ràng mang giày thể thao, không hề hợp với bộ quần áo trên người.

“Lãnh Noãn, tại sao cô lại lấy bức ảnh nạn nhân gửi cho phóng viên các tòa soạn báo?” Khúc Mịch nhìn chằm chằm đôi mắt Lãnh Thác, ép hỏi.

Chỉ trông thấy Lãnh Thác nhìn màn hình, rồi đưa mắt nhìn Khúc Mịch, gương mặt mờ mịt: “Lãnh Noãn? Ai là Lãnh Noãn? Nó đâu rồi?”

“Ha ha ha … Cô đã quên chính mình là ai sao?” Nụ cười của Khúc Mịch vang lên chói tai, anh chỉ vào hình ảnh người phụ nữ trên màn ảnh: “Nhìn vào gương coi đi!”

Lãnh Thác đột nhiên rùng mình, đôi mắt nhìn trừng trừng màn hình, một lúc sau vẻ mặt mờ mịt biến mất mà thay vào đó là gương mặt quỷ dị.

Hắn đưa tay, vén tóc ra sau tai: “Đội trưởng Khúc, rốt cục chúng ta cũng gặp nhau!”

Nghe giọng hắn, Lục Ly sững sờ, Hách Minh kinh ngạc trợn tròn hai mắt. Tên này rõ ràng là đàn ông, sao đột nhiên thanh âm biến thành giọng của phụ nữ, mang theo vài phần quyến rũ? Nhìn cử chỉ của Lãnh Thác, vẻ mặt lãnh diểm, một cái giơ tay nhấc chân cũng mang đầy ý nhị của người phụ nữ.

Tưởng tượng một chút nếu hắn đội tóc giả, mặc quần áo phụ nữ, thì rõ ràng chính là người phụ nữ trong băng ghi hình!

Đây là điển hình của nhân cách phân liệt! Lục Ly đúng là đã từng nghe qua, nhưng là lần đầu tiên chứng kiến tận mắt.

“Lãnh Noãn, cô ở quán trà coi kịch thấy đặc sắc không?” Khúc Mịch nhìn hắn ngoẹo cổ, thỉnh thoảng lại vén tóc ra sau mang tai.

“Cực kỳ đặc sắc!” Hắn nở nụ cười quyến rũ: “Đặc biệt là tên đầu trọc, làm quá đi mất, thích hợp cho đi đóng phim.”

“Không phải hắn làm quá mà là nhờ biên kịch xuất sắc!” Khúc Mịch cũng nở nụ cười: “Anh của cô là một nhà biên kịch tài ba!”

“Anh trai tôi không có liên quan, là do chúng nó không biết xấu hổ! Ỷ mình xinh đẹp muốn câu dẫn anh trai tôi. Hai anh em tôi từ nhỏ đến lớn bên nhau, anh và tôi là một thân thể duy nhất, bất luận người nào cũng không cướp được anh ấy. Những loại đàn bà muốn dụ dỗ anh trai tôi đều đáng chết, bọn chúng chỉ cần tiền của anh tôi thôi, tâm địa đen tối! Thế nhưng anh tôi rất thông minh sớm đã nhìn ra được tâm địa ác độc của hai người phụ nữ kia. Anh móc quả tim chúng ra, quả nhiên chỉ một màu đen!”

Lãnh Thác không những bị nhân cách phân liệt mà trong đó còn có một nhân cách yêu một nhân cách khác, thần kinh thực sự quả là … phức tạp!

“Cô tận mắt trông thấy anh trai giết bọn họ sao? Hay là, anh trai cô chỉ đang lừa gạt cô, làm sao anh ta cam lòng giết những cô gái xinh đẹp đáng yêu như thế chứ?” Dĩ nhiên Khúc Mịch cố tình nói như vậy: “Trong mắt đàn ông … cô … không được cho là xinh đẹp. Là một người đàn ông anh ta hiểu mình cần lựa chọn thế nào!”

“Ngươi nói bậy! Anh trai tôi yêu tôi nhất thế giới, ba không cần tôi, mẹ quanh năm đau ốm không thèm để ý, chỉ có một mình anh chăm sóc tôi. Anh nói chuyện với tôi, kể tôi nghe chuyện cổ tích, lại còn cùng tôi chơi trốn tìm. Anh gặp ai, xảy ra chuyện gì, tâm trạng thế nào cũng đều kể cho tôi nghe. Tôi rõ ràng tất cả mọi việc của anh ấy, biết suy nghĩ trong lòng anh ấy, anh ấy cũng hiểu tôi! Chúng tôi là xứng đôi nhất thế giới, chúng tôi vĩnh viễn ở bên nhau!” Nhìn dáng dấp của Lãnh Thác, nghe giọng hắn nói, Lục Ly phản cảm không chịu nổi, quay đầu sang một bên.

“Tất cả những điều này là những mong muốn đơn phương của cô.”

“Không phải, ngươi không biết gì, đừng nói bậy!” Hắn khàn giọng, tranh luận: “Tôi nhìn thấy anh trai bỏ thuốc mê bọn chúng, sau đó đưa vào phòng phẫu thuật mổ bụng. Đặc biệt là con đàn bà xấu xa kia, dám cởi quần áo trước mặt anh trai, nó cũng xứng làm người mẫu cho anh tôi sao! Để chúng nó lẳng lơ, tôi nói anh nấu nội tạng của nó thành đồ ăn, ném trên đường cho chó hoang!

Con mụ đàn bà tóc ngắn, càng không biết xấu hổ, lại dám cũng anh tôi dùng bữa dưới nến! Nhìn nó ăn beefsteak, uống rượu vang, tôi thật hận không thể móc dạ dày nó ra! Nếu nó thích ăn như vậy, cho nó làm thức ăn trong nổi lầu của người ta!”

“Bọn họ đều có ý dụ hoặc anh trai cô, bọn họ đều đáng chết. Còn Trương Đình thì sao, bà ta đâu thu hút anh trai cô!” Khúc Mịch truy hỏi, Lục Ly nghe đến đây thì cực kỳ căng thẳng.

“Trương Đình? Ai?”

“Vợ thứ hai của ba cô, mẹ kế!”

“À! Là bà ta!” Hắn nhịn không được, nở nụ cười: “Anh trai tôi cũng đâu giết bà ta, là bà ta tự rơi xuống lầu, ngã chổng vó chết tươi.”

“Một người mạnh khỏe, còn sống sờ sờ, làm sao có thể rơi xuống lầu, cô khẳng định không phải anh trai cô đẩy?”

“Mụ đàn bà ngu xuẩn đó đâu đáng để anh tôi ra tay. Là do mụ ta vô tình gặp được mẹ tôi còn sống, cãi nhau với ba tôi, kích động quá mức mới rớt xuống lầu. Bà ta ngã chết là may, chứ nếu không cái chết của bà ta e rằng còn thảm hại hơn! Ai bảo bà ta dọa báo cảnh sát, lại còn khăng khăng nói mẹ tôi chết rồi!” Gương mặt hắn lộ vẻ giận dữ.

“Được! Trương Đình không phải do anh trai cô giết, còn Dụ Khả Tâm thì sao?”

Dụ Khả Tâm là ai? Hách Minh và Lục Ly chưa từng nghe qua cái tên này.

“Đó là người đáng hận nhất!” Hắn nghiến răng nghiến lợi, quả nhiên là người hắn hận đến thấu xương: “Mụ ta ỷ vào dáng vẻ hồ ly, câu dẫn ba tôi, lại còn dám lén lút sinh ra hai đứa nhỏ! Vốn dĩ là con đàn bà được ba tôi dưỡng ở bên ngoài, chẳng lo cơm ăn áo mặc, vậy mà một mực đòi vào nhà họ Lãnh trở thành Lãnh phu nhân. Mẹ tôi còn chưa chết mà dám càn rỡ, đáng đời bị băm cho chó ăn!”

“Bà ta sinh ra hai đứa con, nên đến cửa đòi danh phận là vì bà ta có chỗ dựa mà chỗ dựa không phải ai khác, chính là ba cô!”

“Anh nói rất đúng, là do lão già hồ đồ mới bị mụ ta mê hoặc. Khi lão già phát hiện bà ta chết rồi, lớn tiếng quở trách anh trai, cuối cùng giết chết luôn con chó đã ăn thịt bà ta. Trong cơn nóng giận, lão vứt bỏ anh em chúng tôi, mang theo đứa con trai và con gái qua Canada. Bọn họ đi cũng tốt, từ nay về sau, tôi cùng anh trai và mẹ sống không bị ai ràng buộc!”

Thì ra tin đồn Dụ Khả Tâm theo chân Lãnh Văn Hải di dân qua Cananda là không đúng mà là bị Lãnh Thác giết chết? Vậy nạn nhân không rõ trong mật thất kia, phải chăng chính là bà ta.

Lãnh Văn Hải chứng kiến con trai mình biến thành tên sát nhân biến thái giết người điên cuồng, biết con trai không cách nào cứu vãn, lại lo sợ hai đứa con còn lại bị giết nên mới đưa chúng di dân. Có câu ‘Hổ dữ không ăn thịt con’, tuy rằng nội tâm ông ta hoàn toàn tuyệt vọng với Lãnh Thác, nhưng dù sao cốt nhục tình thâm nên mới giúp con trai tiêu hủy chứng cứ, để tiền bạc cho hắn có tiêu cả đời không hết, sau đó bỏ đi.

Tuy nhiên, tất cả đều là suy đoán của bọn họ, bây giờ cần phải so sánh DNA của con gái Dụ Khả Tâm và DNA không rõ nguồn gốc kia mới có thể chắc chắn được đáp án.

“Anh trai cô mang tội giết người, sớm muộn cũng sẽ được đưa ra trước pháp luật, làm sao hai người tránh khỏi liên quan?” Lục Ly và Hách Minh không dám nói lời nào, bọn họ chưa từng gặp qua nghi phạm như thế này.

Khúc Mịch đúng là thành thạo điêu luyện, một mặt khích tướng, một mặt nói theo hướng của hắn nhưng vẫn nắm quyền chủ động và tiết tấu.

“Anh trai không phạm pháp! Anh ấy làm cho những người phụ nữ đó trở nên đẹp hơn, để cho tất cả mọi người có thể chiêm ngưỡng được dung nhan mỹ lệ của bọn họ, bọn họ đáng lẽ ra phải cảm kích!”

“Ha ha ha! Một lúc thì cô nói mấy người đó câu dẫn anh trai cô nên bị giết, lúc khác thì lại bảo anh trai cô làm cho bọn họ trở nên xinh đẹp. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì đây?” Khúc Mịch đưa tay gõ gõ lên mặt bàn: “Cô vẫn sống trong thế giới của chính mình, hoặc, đúng hơn, cô vốn dĩ sống trong thế giới của anh trai cô.”

“Anh có ý gì?” Hắn cau mày.

Khúc Mịch không lên tiếng mà lấy tấm gương đặt trước mặt hắn.

Hắn nhìn chính mình trong gương, phản ứng đầu tiên là nghi hoặc, sau đó là mờ mịt.

“Anh là ai?” Khúc Mịch thấp giọng, “Lãnh Thác!”

Nghe thấy tên và thân thể này, hắn đột nhiên rùng mình một cái, tựa như đã điều chỉnh tinh thần, thanh âm cũng trở về như bình thường.

“Đội trưởng Khúc! Tôi sẽ không nói gì hết, anh đừng vọng tưởng có thể khai thác được bất cứ chuyện gì từ miệng của tôi!” Tư duy Lãnh Thác dường như vẫn còn đình trệ trong khoảng thời gian Lãnh Noãn xuất hiện.

Thật thần kỳ! Lục Ly và Hách Minh nhìn chăm chăm, không nhịn được lên tiếng hỏi: “Anh thật sự không biết vừa rồi mình nói gì, làm gì sao?”

Lãnh Thác chau mày, rồi lập tức khịt mũi coi thường: “Thưa đội phó Lục, chẳng trách anh chỉ được mỗi cái danh xưng đội phó, còn não bộ đều thật sự đơn giản. Anh cho rằng chỉ cần một câu nói vừa rồi của anh mà khiến cho tôi khai nhận ư … Hừm! Nực cười!”

“Anh không nói, nhưng, em gái anh đã bàn giao tất cả!” Khúc Mịch vừa nói vừa quan sát từng chi tiết nhỏ nhất trên gương mặt hắn.

“Em gái?” Lãnh Thác lại chau mày: “Đội trưởng Khúc lại học theo cách thẩm vấn thấp cấp như vậy ư? Ai cũng biết tôi chỉ có một người em gái cùng cha khác mẹ, bây giờ nó đang ở Canada!”

Hắn biểu hiện không giống như đang giả bộ; tuy nhiên, chớp mắt một cái, hắn lại quay trở về là Lãnh Thác, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Lãnh Noãn.

“Kha Mẫn, báo cho pháp y Tăng mang đồ vào!” Khúc Mịch quay sang camera ra lệnh.

Một lát sau, Tăng Dĩ Nhu mang một chiếc bình che kín vải trắng đi vào, Khúc Mịch mau chóng đứng dậy định nhận lấy, nhưng cô nhanh hơn một bước, đặt ở trên bàn.

Cô tháo tấm vải trong, đứa trẻ cuộn mình trong bình lộ ra.

“Qua kiểm nghiệm, đứa bé trong bình này chính là em gái ruột của anh. Khi anh năm tuổi, mẹ anh sinh ra em gái, nhưng cô bé sống không được mấy phút, ngay cả khóc còn không có đã liền rời xa dương thế.

Mẹ anh không những vì sinh đứa bé này bị băng huyết, mà có mắc chứng trầm cảm sau sinh. Bà nhất định không chịu chôn đứa bé, hơn nữa còn khăng khăng con mình không chết. Ba anh để động viên bà nên đã dùng formalin ngâm đứa trẻ trong đây.”

Nghe Khúc Mịch nói, Lãnh Thác rơi vào trầm tư. Hắn không biện giải, đồng nghĩa với việc âm thầm thừa nhận.

“Ba anh nghe theo kiến nghị của bác sĩ, để thuyên giảm bệnh tình của vợ mình, đề nghị anh thường xuyên đi với mẹ. Năm tuổi, căn bản anh chẳng biết thế nào là sống là chết, nghe theo mẹ và nghĩ rằng em gái trong bình còn sống. Loại suy nghĩ này ảnh hưởng suốt quãng đời thơ ấu, thiếu niên … mãi cho đến khi mẹ anh qua đời. Anh tin tưởng sinh mệnh là vĩnh hằng, càng tin rằng anh có thể khiến cho sinh mệnh vĩnh hẵng. Vì vậy, anh đã ướp xác mẹ mình.”

“Đội trưởng Khúc! Thế giới này có rất nhiều người không hiểu sự tình, vậy mà cứ một mực đưa ra kết luận người ta gọi đó là vô tri!” Ngữ khí Lãnh Thác đầy trào phúng: “Sinh mệnh tồn tại được coi là một loại vận động, mà loại vận động này chia ra làm hai loại: hoạt động và tinh thần. Khi chết có thể khiến con người ta ngừng các hoạt động cơ thể nhưng không thể ngưng hẳn hoạt động của tư duy. Mẹ tôi không chết, mỗi giờ mỗi phút bà vẫn ở bên tôi, giao lưu với tôi về phương diện tinh thần.”

“Vậy em gái anh đâu?” Khúc Mịch xoay nửa chiếc bình, để đôi mắt đứa bé chính diện với hắn.

“Đội trưởng Khúc, anh đang nói đùa sao?” Hắn cười gằn một tiếng: “Trong bình này nhìn là biết chỉ là thi thể trẻ con. Mẹ tôi mắc chứng trầm cảm sau sinh nên mỗi ngày đều cho rằng em gái tôi còn sống. Không lẽ Đội trưởng Khúc cũng đồng bệnh?”

Chứng hậu sản? Lục Ly theo bản năng liếc nhìn bụng Khúc Mịch, trong đầu tưởng tượng cái bụng của Khúc Mịch lớn dần lên, dĩ nhiên cảm thấy rất buồn cười.

Vương Nhân Phủ lo việc vòng ngoài về, đi vào trong nói thầm bên tai Khúc Mịch một câu, anh gật gù.

“Lãnh Thác, chúng tôi đã liên hệ với cảnh sát Cananda, đã lấy được DNA của Lãnh Lăng, phát hiện DNA không rõ nguồn gốc trong mật thất nhà anh hoàn toàn trùng khớp với cô ta, là quan hệ mẹ con. Hơn nữa phía Canada cũng không hề có ghi chép thông tin nhập cảnh của Dụ Khả Tâm. Bà ta đã chết mấy năm trước, hơn nữa còn là chết trong mật thất của anh!

Chúng tôi còn phát hiện DNA của Đường Ninh và Nghê Giai trong mật thất, chứng thức cái chết của hai nạn nhân đó có liên quan đến anh. Kết hợp với manh mối thu được ở trạm xe lửa phía Đông đủ để chứng minh anh có dính líu đến ít nhất hai vụ án này! Anh là một người thông minh, cho dù anh có chịu bàn giao hay không, kết quả đều giống nhau.”

Khúc Mịch bình tĩnh nói tiếp: “Nếu là anh, tôi sẽ khai nhận toàn bộ!”

Lãnh Thác nhíu mày, ôm vai không nói lời nào, tựa như muốn chờ Khúc Mịch thuyết phục hắn.

“Kế hoạch mưu sát cực kỳ hoàn mỹ, có thể so sánh với bất cứ những vụ án lớn nào trên thế giới. Đáng tiếc, anh im lặng không nói khiến giới trinh sát hình sự không được mở mang tầm mắt. Anh là một nhà biên kịch dị thường, từ khoản thiết kế, đạo diễn đến diễn viên đều phát huy được trình độ cao siêu, vậy lại không nói ra để cho khán giả được thưởng thức!”

Lãnh thác cau mày, tựa hồ như đang trầm tư.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây