“Diệp Mộ Liễu, ngươi sau rồi. Hiện tại ngươi không còn là dân chúng bình thường nữa rồi.”
Ánh sáng xuyên qua khung cửa sổ khắc hoa chiếu đúng vào người Lý Ly. Từ góc độ của Diệp Mộ Liễu, vừa vặn có thể nhìn thấy gương mặt tuấn tú và chiếc mũi thẳng của Lý Ly.
Ánh sáng lúc sáng lúc tối như một cây đao khắc họa đường cong một bên gương mặt của Lý Ly, càng làm nổi bật được sự lạnh lùng. Bạc môi vì biểu tình hiện tại mà hơi nhếch lên tạo thành một vòng cung hoàn mỹ.
Nhưng Diệp Mộ Liễu có thể thấy được rõ ràng một chút tươi cười cũng không đạt tới đáy mắt.
Trong lòng như có một tia sáng lóe ra nhanh đến nỗi Diệp Mộ Liễu không thể bắt kịp. Vì vậy, sự hoang mang trong lòng biến thành sự nghi vấn.
“Nói rõ cho?”
“Bởi vì hiện tại ngươi là Hoàng hậu của Đông Thương quốc..”
Âm thanh của Lý Ly cực nhẹ, nhưng bị ngăn cách ở khoảng cách xa, lại giống như tơ nhện. Nhưng lại truyền vào trong tai của Diệp Mộ Liễu lại giống như sấm sét giữa trời quang, làm cho nàng rung chuyển, lồng ngực như bị đâm, ẩn ẩn sự đau đớn.
“Làm sao có thể? Lý Ngọc hắn đã đồng ý với ta, sẽ không bức ta....”
“Chuyện này thiên chân vạn xác, là Tống huynh thông qua triều đình chia cho một quan phủ công báo mới biết được. Đại điển phong Hậu của ngươi cử hành trước khi diễn ra nghi thức phong phi của Bắc Minh công chúa.”
Lý Ly khoanh tay, đến bên cửa sổ. Xuyên qua cánh cửa sổ khắc hoa nhìn bầu trời xanh rộng lớn.
Giờ phút này con ngươi của hắn tối lại, vô tình cứng rắn như đá, lại như hàng ngàn sợi tơ mềm mại.
“Còn về tại sao, không phải là chuyện mà người nhàn vân dã hạc như Lý mỗ có thể biết đực. Nếu Diệp tiểu thư muốn biết thì không ngại tiến cung hỏi Hoàng thượng.”
“Đúng là chuyện cười, chúng ta không ở Hoàng thành, đại điển lập hậu của hắn làm sao có thể thuận lợi cử hành?”
Sau khi sững dờ, khóe môi Diệp Mộ Liễu quét xuống nụ cười trào phùng, vòng cung mang theo mấy phần thê lương.
“Có lẽ, Hoàng thượng hắn không để ý.”
Cánh môi mỏng nhạt của Lý Ly không biết từ lúc nào đã mím thành một đường, vẻ mặt lại bình tĩnh khác thường.