“Ninh phi có bệnh trong người, không cần phải hành đại lễ lớn như vậy.”
“Không, không phải.”
Nghiêm Thủy Dao lắc đầu, nhìn vào đôi mắt Diệp Mộ Liễu, đầy kiên quyết.
“Nô tì quỳ ở đây là muốn cầu xin Hoàng hậu nương nương thu dưỡng Ninh nhi, cho nên không thể không làm như vậy.”
“Thu dưỡng Ninh Hoa?”
Lý Ngọc nhíu mày, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
“Ái phi nói vậy là có ý gì? Đang tốt lành sao lại nói những lời như vậy?”
Lấy lui làm tiến hay là xuất phát thật lòng?
“Bẩm Hoàng thượng, lời nô tì nói là thật sự, những câu này đều là thật lòng. Không phải nô tì cố ý nói vậy, lần bệnh nặng này Nô tì đã hiểu ra rất nhiều điều.”
Nói tới đây, Nghiêm Thủy Dao dừng lại, gương mặt tái nhợt cười khổ một cái, sau đó biến mất không thấy.
“Có điều Hoàng thượng không biết, lần này nô tì mắc bệnh hết sức kì quái, thiếu chút nữa lấy luôn cái mạng này của nô tì. Trong lòng nô tì có chút buồn bực, vì vậy, sau khi tốt hơn một chút thì đi Hoàng tự cầu xin chủ trì Thích không đại sự.”
“Thích không đại sư nói, cả đời này của nô tì có duyên với Phật môn, trận bệnh này là cảnh cáo của ông trời. Nếu sau này nguyện ý quy y cửa phật, sẽ không lo bệnh tật, nếu không sẽ gặp họa vào người.”
“Ninh phi là phi tử của Hoàng thượng, có Long uy của người phù hộ, lời ma quỷ đó có gì phải sợ?”
Miệng nói như vậy nhưng trong lòng Diệp Mộ Liễu vẫn tràn đầy nghi hoặc.
Nghiêm Thủy Dao này rốt cuộc hát cái gì đây? Hay là...
“Nương nương không biết, đại sư là cao tăng đắc đạo. Theo những lời ngài ấy nói rất đúng về nô tì, nói nô tì quy y cửa phật thì sẽ cầu phúc được cho cha mẹ.”
“Cha mẹ vẫn luôn thương tiếc nô tì, cho nên ta vẫn luôn để trong lòng. Từ bé nô tì vẫn luôn bệnh tật quanh mình. Đến lúc vào Hoàng cung, có long uy của Hoàng thượng phù hộ, lúc này mới tốt hơn một chút.”
“Trận bệnh nặng này làm cho nô tì tỉnh ra, nếu đúng như vậy thì nô tì muốn trốn cũng không thoát. Không bằng nghe theo mệnh trời, từ nay quy y cửa phật, làm bạn với thanh đăng cổ phật, coi như tích đức.”
(Hát hay quá, bà này khôn, thảo nào trụ lâu còn có đứa con độc nhất của Lý Ngọc đến giờ.)
Nói đến đây, Nghiêm Thủy Dao đón Ninh Hoa từ trong tay Lý Ngọc đưa tới tay Diệp Mộ Liễu.
“Hoàng hậu nương nương, nô tì đã hiểu ra. Ngoại trừ Ninh Hoa thì trong lòng ta đã không còn gì vương vấn. Cho nên khẩn cầu nương nương có lòng từ bi thành toàn tâm nguyện này cho nô tì.”
“Ngươi nói ngươi muốn xuất gia sao?”
Trong lòng đoán như vậy, nhưng nghe chính miệng Nghiêm Thủy Dao nói thì vẫn hết sức giật mình.
Nếu nàng ta nói thật thì chuyện của Ninh phi dễ dàng giải quyết rồi.
Nhưng vì sao nàng ta phải làm như vậy?
Là như lời nàng ta nói không còn vương vấn gì, từ nay làm bạn với thanh đăng cổ phật sao?
Hay nàng ta vẫn còn ý khác?
“Ninh phi, đây không phải là chuyện nhỏ, ngươi cần phải cân nhắc thật kĩ.”
Dù nàng ta có suy nghĩ gì, đây là cơ hội hiếm có, nghĩ tới đây, Diệp Mộ Liễu liếc mắt với Lý Ngọc, như cùng suy nghĩ với hắn.
“Nô tì suy nghĩ đã lâu, tâm ý đã quyết. Thỉnh Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương thành toàn.”
“Chỉ là Ninh Hoa từ nay phải nhờ cậy vào Hoàng hậu nương nương rồi.”
“Tâm ý ngươi đã quyết như vậy, Bản cung sẽ thành toàn cho ngươi. Ngươi yên tâm, Bản cung và Hoàng thượng hứa với ngươi, nhất định sẽ đối xử với Ninh Hoa như con ruột của mình, tuyệt đối không ủy khuất nàng.”
“Đa tạ Hoàng hậu nương nương. Nếu việc này đã quyết như vậy, nô tì cầu xin Hoàng thượng ân chuẩn cho nô tì ngày mai xuất cung.”
“Vậy Trẫm ân chuẩn cho ngươi tu hành ở Từ Tâm am. Về phần Ninh Hoa, từ nay về sau Trẫm sẽ không để cho con bé gặp ngươi nữa.”
Nghiêm Thủy Dao gật đầu, thi lễ với hai người rồi nói.
“Vậy nô tì cáo lui.”
" Ninh nhi, mau đến cáo biệt Mẫu phi con đi. "
Diệp Mộ Liễu đưa Ninh Hoa cho Nghiêm Thủy Dao, nàng ta lắc đầu, gằn từng tiếng:
" Nô tì đã quyết định thoát ly thế tục, từ nay về sau Ninh nhi đã là con gái của nương nương, không có một chút quan hệ với ta. "