Trăng sáng trên bầu trời, sao sáng như ngọc, một bóng đen ở trên nóc nhà lưu ly chạy thẳng đến phía tây Hoàng cung Phúc Duyên cung.
Một lúc sau, bóng đen từ trên nóc nhà nhảy xuống, hai tay ôm lấy cây đại thụ quan sát, sau đó đi đến một gian phòng.
Trong phòng, Lãnh Hàn Yên nằm nghỉ trên giường. Mấy ngày qua, vì chăm sóc cho Lý Ly, nàng vẫn đều ở lại Phúc Duyên cung của hắn.
Trong tẩm điện Lý Ly, phòng nàng nằm ở bên ngoài. Bên trong có một phòng khách nho nhỏ, chăm sóc hết sức thuận tiện.
Động tĩnh nhỏ bên ngoài làm cho nàng đang nghỉ ngơi lập tức bừng tỉnh. Tuy không có võ công nhưng thính giác của nàng lại cực tốt, cũng có khứu giác nhạy cảm với nguy hiểm.
Theo bản năng nắm mê dược trong tay, Lãnh Hàn Yên ngừng thở, cẩn thận chú ý động tĩnh bên ngoài.
Một lát sau, một bóng đen từ bên ngoài đánh tới. Người vừa vào tới cửa, động tác nhanh nhẹn mềm dẻo, một chút âm thanh cũng không có.
Nếu không phải nàng đã sớm đề phòng, chỉ sợ hậu quả không chịu nổi.
Không một chút nghĩ ngợi, Lãnh Hàn Yên nắm mê dược trong tay đánh tới bón đen.
Trong lòng đếm ngược:
" Ba… "
" Hai… "
" Một… "
Mong muốn có một vật nặng ngã xuống vẫn chưa thấy, bóng đen lập tức đánh về phía nàng, độc tác linh hoạt làm cho nàng khó lòng phòng bị.
Lãnh Hàn Yên thầm nghĩ trong lòng ‘không xong’, vội vàng ngừng thở, tung độc phấn trong tay. Nhưng lại có người xuyên qua khói độc đi tới trước giường nàng.
Thấy mê dược mà độc phấn của mình một chút cũng không có hiệu quả với hắn, nhưng nàng lại nở nụ cười:
" Sư phó. "
Nếu nói trên thế gian này có người khinh thường độc phấn và mê dược của nàng thì nhất định chỉ có thể là sư phó ‘độc y’ của nàng.
" Nha đầu, phản ứng của conngày càng linh hoạt. "
Bóng đen mở miệng cười nhẹ, âm thanh có mấy phần khác thường.
" Sư phó, người làm sao vậy? "
Lãnh Hàn Yên xoay người đứng dậy, thắp nến, chiếu rõ gương mặt gầy gò nhưng lúc này gương mặt quen thuộc này lại có chút tái nhợt khác thường.