Phục Liên đứng yên đó, gió lớn nổi lên làm tóc nàng bay đến rối ren.
Nàng cười như không hỏi :"nếu thật sự muội là giả mạo thì sao." Phục Khải Minh ngước nhìn qua doanh trại quân Tề chìm trong biển lửa nơi gió tuyết lạnh cóng. "Ta ghét ai lừa mình" Nói xong hắn quay đi xuống. Nàng nhìn về phía xa xăm bên kia, đưa tay về phía trước đón từng hoa tuyết nhỏ đang rơi.
Không buồn không vui chỉ cảm thấy trống rỗng. Ban nãy nàng đã mơ thấy lúc bản thân đang đọc truyện, ngoại truyện về Phục Liên. Quả thật nàng không phải con ruột của Phục gia nhưng về sau Phục Liên thật giả đều chết.
Chết do mơ tưởng nam nhân của nữ chính. Phục Liên không muốn nghĩ nhiều nữa, xuống thành.
Hiện tại việc quan trọng là mình quên đi tìm cửu hoàng tử.
Phiền thật. Thôi coi như hắn xui xẻo vì yêu mà đâm đầu, như con thiêu thân lao mình vào lửa mặc sống chết. Nàng quấn quanh người tầng tầng áo khoát bông mà vẫn lạnh.
Sao ban nãy mình không lạnh nhở. Phục Liên vẫn chưa biết, ngoài kia người thì đau buồn chết tâm, người vui sướng, người trầm mặt. Chỉ có Hiên Viên Vô Cực cao hứng nhất.
Nàng ấy bây giờ không có chỗ dựa chống lưng, chỉ có thể dựa vào mình. …………………………………………………………………………………………………………… Ngày hôm sau mọi chuyện đã sắp xếp xong tất cả, quân Tề đã lui ra khỏi biên cương 1000 dặm. Cả binh đoàn tức tốc về kinh hầu như không ngừng nghỉ một giây phút nào. Phục Liên tâm không động, nhàn nhã cưỡi ngựa thưởng hoa.
Đôi lúc còn trò chuyện với Hồng Bát. Nàng cũng thật phục tên Phục Khải Minh này, hắn ngang nhiên lại để Hồng Bát cưỡi ngựa, còn song song với cô gái tóc trắng che mặt kia. Phục Khải Minh liên tục nhìn ra sao nhưng vẫn vậy.
Phục Liên vẫn vô tư nhìn ngắm mọi thứ.
Không chút bất an lo sợ càng không buồn bã. Chẳng mấy chốc đã về đến kinh thành, đến trước mặt Hoàng Thượng. Hiên Viên Vô Cực đi vào trước :"phụ hoàng, hoàng hậu". Hiên Viên Tấn không lạnh không nóng gật đầu. Phục Khải Minh dẫn đầu đi vào hành lễ :"tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương." Hiên Viên Tấn :"miễn lễ." Hoàng hậu chăm chăm quan sát hai nữ nhân tóc trắng dung mạo mỹ miều bên dưới.
Một người khí chất cao ngạo, thanh tao thoát tục, một người mềm yếu như liễu. Rốt cục đâu mới là con gái của nàng ta. Hậu hậu băn khoăn khôn xiết, vò nát vạt tay áo thuê phượng tinh xảo. Phục Nghiêm Xương đứng đó cũng nở mài nở mặt.
Chỉ thiếu đưa mũi thật cao lên trời. Phục Khải Minh quỳ xuống :"hoàng thượng do thần làm tướng ngu muội gây thương vong cho tướng sĩ, gây thiệt hại cho bá tánh xin hoàng thượng thứ tội." Hiên Viên Tấn rất hài lòng :"biết sai nhận lỗi là tốt nhưng không sai nhận lỗi là bao che.
Nể tình các khanh trung sĩ thiện chiến trẫm không trách cứ. Trừ ba năm bổng lộc của tiên phong Hồng Bát." Hồng Bát không biết phải nói gì quỳ xuống :"tạ hoàng thượng". Hiên Viên Vô Cực mở lời :"phụ hoàng Phục tiểu thư đâu là thật giả.
Mong thánh nhan dò xét." Phục Nghiêm Xương biết chuyện này cuối cùng gì cũng đến, đi đến quỳ xuống nói :"Hoàng thượng." Hiên Viên Tấn biết rõ sự tình, trầm ngâm suy tư một lát. Phục Liên vừa được nhận về chưa quá hai tháng bỗng nhiên nói đó là giả.
Một vũ cơ liền là thật. Chuyện này cũng xem như quá hoang đường.
Nhưng dù sao cũng là cố nhục của nàng ấy. "Ngày mai thông cáo thiên hạ, thiên kim quý phủ Phục An Nhi đã quay về an toàn." Hoàng hậu không khỏi mừng rỡ, con gái nàng ta sinh ra lại là vũ cơ, thật giống với mẹ.
Đúng là mẹ nào con nấy. Đều tiện như nhau. Phục An Nhi quỳ xuống :"tạ hoàng thượng." Từ nay ta không còn bị xem thường nữa rồi, không còn bị khinh miệt.
Ta nhất định sẽ khiến những người từng khinh bỉ ta phải thống khổ cầu xin. Phải ngước nhìn ta. Hiên Viên Tấn :"Phục Liên giả mạo thiên kim gây náo loạn lớn trẫm....." Đông Phương Thâu từ ngoài đi vào cắt ngang lời hoàng thượng :"Hoàng thượng".