Ở Trong Game Thần Quái Sinh Bánh Bao

99: Học Bổ Túc Môn Tiếng Anh


trước sau

“Xin lỗi đã tới trễ.” Trần Thải Tinh gõ cửa cậu lạc bộ Thần quái.

Yuko là một cô gái hoạt bát đáng yêu có đôi mắt to tròn, cắt mái bằng, rất thích cười, lúc cô nàng cười rộ lên còn lộ ra răng nanh be bé. Nghe tiếng, Yuko quay đầu nhìn sang cười hì hì nói: “Là Nguyên Tinh đó à, không sao, dù sao câu lạc bộ của chúng ta cũng khá tự do, lại đây ngồi này.”

Trần Thải Tinh vừa đi sang ngồi xuống vừa lơ đãng nói: “Bởi tôi nhìn thấy cảnh cô bạn kia ngã từ trên cầu thang xuống nên bị giáo viên kêu lên hỏi chuyện.”

“A!” Yuko che miệng phát ra tiếng cảm thán, giống như rất kinh ngạc, đồng tình nói: “Tội nghiệp ghê.”

Trần Thải Tinh nhìn Yuko, cậu đang ngửi được một mùi hết sức quen thuộc từ vẻ mặt của Yuko, à … không sai vào đâu được, là phiên bản trung học của chị Nguyên trà xanh bạch liên hoa đây mà.

Cậu gật đầu, không mở miệng. Quả nhiên không đến hai giây, Yuko tò mò: “Cậu có thể kể cho chúng tôi nghe chút không? Tôi cũng nghe tin về cái chết của cô bạn đó, hình như rất là kì quái. Đương nhiên là tôi chỉ nghe những người khác kể lại thôi, lúc xảy ra chuyện, chúng tôi đang học thể dục.”

“Được thôi.” Trần Thải Tinh nói.

Haruhi Suzumiya vẫn luôn tập trung làm bài tập, Miyamoto Yu thì đang ngồi trong góc cầm máy chơi game, xem ra cả cậu lạc bộ này cũng chỉ có Yuko là thật sự tò mò đối với mấy sự kiện thần quái mà thôi. Vì vậy, Trần Thải Tinh đành kể lại tóm tắt: “Cô ấy đi trước tôi, không hiểu sao lại bước hụt ngã xuống, nhưng mà tôi nghe nói là có liên quan đến truyền thuyết Bậc thang thứ 13.”

“Ồ?”

Yuko càng tò mò hơn, thúc giục: “Nguyên Tinh, cô ta đã bước lên bậc thang thứ 13 hả?”

Trần Thải Tinh gật đầu, “Khi đang đi lên phòng học Mĩ thuật, tôi nghe cô ấy vừa đi vừa đếm bậc thang, hình như có đếm đến bậc thứ mười ba.”

“Đáng sợ ghê.” Yuko co rúm lại tỏ vẻ như vừa mới bị hù dọa, tuy nhiên, trông sẽ đáng tin hơn nếu bỏ qua đôi mắt lóng lánh chứa đầy ánh sáng hiếu kỳ của cô nàng.

Hai người nói về mấy tin đồn xoay quanh câu chuyện Bậc thang thứ 13, dựa theo lời của Yuko nói thì ít nhất có bốn cái phiên bản, trước khi Trần Thải Tinh đến nơi này từng tra thử trên mạng thì thấy chuyện một giáo viên dạy Mĩ thuật bị phanh thây, trước mắt thì cậu khá là tin chuyện này, bởi vì địa điểm tử vong có liên quan đến phòng học Mĩ thuật.

“Giáo viên dạy Mĩ thuật hả? Nhưng mà vị giáo viên đang dạy chúng ta này đã dạy hai năm rồi, trước đó cũng không có người nào mất tích.” Yuko rất có tinh thần tìm hiểu, “Cậu chờ chút.”

Nói xong thì đứng lên đi lục lọi trong ngăn tủ, rút một tập hồ sơ ra đưa cho Trần Thải Tinh.

“À, đây đều là các câu chuyện kinh dị được đồn đãi trong trường, còn có toàn bộ chuyện lạ khủng bố ở nơi này mà tôi sưu tầm được.”

Trần Thải Tinh cầm tập hồ sơ cũng cảm thấy bội phục cô nàng này.

Không hổ là chủ tịch câu lạc bộ.

Bên trong góp nhặt được rất nhiều tin đồn quỷ quái lẫn chuyện lạ, bao gồm cả chuyện về đường ray kia. Thời gian mà cái đường ray đó được xây dựng rất mơ hồ, trên giấy viết là hơn ba mươi năm trước.

Yuko nói cô nàng từng hỏi thử cha mẹ, ông bà mình. Họ cũng chỉ biết sơ sơ, nhưng cụ thể là như thế nào thì không tra ra được, nguyên nhân nó bị bỏ hoang cũng thế.

Chuyện về Bậc thang thứ 13 thì kín cả bốn mặt giấy.

Phiên bản nam sinh ăn trộm bị tóm, trong lúc chạy trốn thì ngã cầu thang chết.

Phiên bản thầy giáo uy hiếp, cưỡng bức một học sinh nữ nhưng lỡ tay giết người.

Phiên bản nhóm học sinh xô đẩy rồi trượt chân ngã chết.

Phiên bản giáo viên Mĩ thuật bị giết.

Trang cuối cùng, Yuko phủ định phiên bản này, bởi vì cô nàng tra thử tất cả giáo viên Mĩ thuật ở trường này từ mười năm trở lại đây. Trần Thải Tinh nhìn vào năm thứ tám, là một giáo viên nữ để tóc dài, phía sau viết: Di dân đến châu Úc.

“Cái này mà cậu cũng có thể tra được, đúng là lợi hại.” Trần Thải Tinh khen một câu.

Yuko kiêu ngạo nói: “Tôi tốn nhiều công sức lắm đấy, còn từng gửi thư cho cô Fujiwara nữa, cô ấy cũng hồi âm cho tôi, nên cậu thấy đấy, không có giáo viên nào mất tích hay bị giết. Câu chuyện về Bậc thang thứ 13 được truyền đi từ 6 năm trước, khi đó có một học sinh té ngã trật cổ chân, sau đó ở chỗ cầu thang kia thường xuyên xảy ra chuyện cho nên mấy lời đồn đãi mới truyền ra ngoài, tôi cảm thấy cái này chỉ là gạt người thôi.”

Chủ tịch của câu lạc bộ Thần quái, cuối cùng lại tổng kết là không có quỷ.

Cậu lớn sai hoàn cảnh rồi đấy.

“Sau đó không có người chết nữa sao?”

“Không có, chỉ có học sinh té ngã thôi, nhưng mà học sinh trao đổi vừa mới tới đã xảy ra chuyện rồi.” Yuko cảm thán.

Thân là một người chơi thâm niên, Trần Thải Tinh suy đoán, nếu trước đây cầu thang không có học sinh chết thì có hai loại khả năng: một là con quỷ ở cầu thang bị phong ấn sức mạnh nên không thể hại được mạng người. Hai là phó bản của thế giới này mới vừa mở, bọn họ là nhóm người chơi đầu tiên đến đây.

Cho nên nếu trước đây không chết người, thì sau này người chết cũng chỉ có thể là người chơi.

“Lần đầu tiên có nam sinh có hứng thú với câu lạc bộ Thần quái này đấy, Nguyên Tinh bình thường còn thích làm gì nữa không?” Yuko đổi chủ đề, tay chống cằm, để lộ răng nanh nhỏ, đáng yêu vô cùng.

Trần Thải Tinh nghĩ một hồi, nói: “Sở thích hả? Thích con trai có tính không?”

“Hửm?” Yuko cười hì hì nói: “Cậu thật biết nói đùa đấy.”

Lúc hai người nói đến đề tài này, bút trong tay Haruhi Suzumiya dừng lại trong giây lát, chính xác là ngay lúc cậu nói cậu thích con trai. Trần Thải Tinh làm như không thấy, tiếp tục nói chuyện với Yuko: “Vậy Yuko thích gì? Có người mình thích chưa?”

Yuko xấu hổ, hai má hồng hồng, nói: “Có nha, anh ấy là đàn anh học cao hơn chúng ta một lớp, Takahashi. Anh ấy học rất giỏi lại còn là hội trưởng hội học sinh, đúng là nam thần hoàn mỹ. Dĩ nhiên, cậu cũng rất đẹp trai, nhưng mà trái tim của tôi đã thuộc về đàn anh Takahashi rồi, nếu không thì tôi cũng sẽ thích cậu đấy!”

“Yuko đúng là rất đáng yêu, nhưng mà tôi chỉ thích con trai thôi.”

Hai người ngồi phát phiếu người tốt cho nhau một hồi.

Thấy sắc trời cũng đã trễ, Yuko thu dọn cặp sách, duỗi eo nói: “Hoạt động của câu lạc bộ chúng ta hôm nay đúng là phong phú ghê. Đã lâu rồi không được trò chuyện vui vẻ như vậy, cảm ơn cậu, Nguyên Tinh.”

“Tôi cũng vậy, câu lạc bộ Thần quái đúng là rất thú vị.”

Haruhi Suzumiya đã dọn đồ xong, khom chào hỏi rồi đi trước. Yuko phất tay, chờ người vừa đi thì nói: “Haruhi đúng là không thú vị chút nào, hi vọng cô ấy có thể hoạt bát hơn một chút.”

“Cô ấy phải về nấu cơm, rất vất vả.” Trần Thải Tinh nói.

Yuko giải thích: “Tôi cũng chỉ hi vọng cô ấy có thể vui vẻ hơn thôi, nhạt nhẽo như thế thì e là không có nam sinh nào thích mất.”

“Cô ấy có thích ai chưa?”

Ban đầu Yuko lắc đầu nói không có, sau đó như nghĩ đến cái gì, cô nàng lại che miệng, giật mình nói: “Lẽ nào, cậu thích Haruhi hả? Vừa nãy cậu còn luôn miệng nói mình thích con trai là để lừa tôi thôi phải không, cậu thích Haruhi chứ gì?”

“Haruhi cũng rất đáng yêu, đương nhiên là tôi rất thích cô ấy.” Trần Thải Tinh chú ý đến đáy mắt Yuko hiện lên vẻ ghen tỵ, cười giải thích: “Là ‘thích’ giữa bạn bè với nhau thôi, tôi đi trước đây, mai gặp.”

Cậu vừa nói là kiểu ‘thích’ giữa bạn bè xong thì Yuko giống như thở phào nhẹ nhõm, cười khanh khách phất tay nói tạm biệt.

Xem ra tình bạn của Yuko và Haruhi Suzumiya cũng chỉ là giả dối mà thôi.

Sau đó gặp phải Chu Tuy và Lâm Tín ở cổng trường rồi cùng đi về nhà.

“Sawano Hiroshi là một tên lưu manh thích chụp lén nữ sinh để chia sẻ trong nhóm rồi bán cho bạn học khác.” Lâm Tín nói thông tin mà mình tra được hôm nay, “Đàn em hay theo hắn làm việc xấu có vẻ có sáu người, chia ra ở lớp 4, lớp 5, đều là lưu manh học hành không ra gì. Nghe nói bọn chúng còn có một nhóm riêng để trao đổi những bức ảnh mình chụp lén được, che giấu rất kĩ, cho nên em không hỏi được gì.”

“Rác rưởi.” Trần Thải Tinh nghĩ một hồi rồi nói: “Không sao, ngày mai tôi đập cho chúng nó một trận là được rồi. À mà, nhớ đừng có đi vào phòng vệ sinh thứ ba trong trường, có thể không đi vào thì đừng đi vào, nếu lỡ đi vào thì nhớ bình tĩnh, không nguy hiểm đến tính mạng đâu.”

Chu Tuy tò mò, “Anh Nguyên, sao anh biết thế? Là nữ quỷ mà hôm qua nhốt trong nhà vệ sinh Sawano Hiroshi à?”

Trần Thải Tinh nghĩ đến chym nhỏ của con trai nhà mình, chỉ có thể hàm hồ nói: “Chắc là vậy.”

Sắp đến chỗ đường ray, đám người chơi đứng cách xa nhau nhưng đều đồng loạt dừng lại. Từ ngày đầu tiên có người mới bị bắt đi, bây giờ mỗi ngày họ đi qua đường ray đều cảm thấy một loại áp lực tâm lý. Mà hôm nay thì không giống như mấy ngày trước, có người gọi bọn họ lại rồi nói, “… Tôi canh đã rất lâu rồi, cứ khoảng nửa tiếng thì có một chuyến xe, sắp đến rưỡi rồi, chúng ta cứ chờ một lát nữa rồi đi tiếp.”

“Anh Lưu đúng là người tốt.”

“Đúng vậy, người chơi khác đều giấu tin tức không chịu chia sẻ, anh Lưu đúng là quá hào phóng, rộng lượng. Sau này có được manh mối gì tôi đều sẽ nói cho anh.”

“Chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau vượt qua trò chơi mới đúng.” Anh Lưu kia cười nói, “Tôi chỉ hi vọng tất cả mọi người đều có thể đi ra ngoài.”

Trần Thải Tinh liếc nhìn đồng hồ đeo tay mua ở cửa hàng trong trò chơi. Mỗi lần tiến vào thế giới trò chơi, thời gian sẽ tự động điều chỉnh, một thứ vô cùng tiện lợi.

Hai mươi vạn một cái mà thôi, Trần Thải Tinh lạnh mặt.

“Anh Lưu kia là người trở về lúc rạng sáng.” Chu Tuy nhỏ giọng nói, “Nếu không phải anh đã dặn dò trước thì bộ dạng, lời nói này của hắn đúng là có thể lừa gạt người khác.”

Còn hai phút nữa là đến sáu giờ rưỡi.

Đám người chơi đứng chặn trước đường ray, không ai chịu đi.

“Chúng ta đi thôi.” Trần Thải Tinh đi ở phía trước.

Người được gọi là anh Lưu kia nóng nảy, nói: “Đừng đi, khoan hẵn đi đã, sẽ bị xe lửa bắt đi đấy.”

“Cho nó bắt đấy.” Trần Thải Tinh không thèm để ý, lạnh giọng nói.

Anh Lưu kia còn định nói gì đó nhưng lại bị người chơi khác kéo lại, tức giận nói: “Cậu ta nghĩ cậu ta là ai chứ? Anh Lưu, đừng để ý đến cậu ta.”, “Đúng vậy, có gì đáng tiếc đâu, muốn bị bắt thì cứ để cậu ta bị bắt đi.”, “Trâu bò như vậy, có bản lĩnh thì lên xe đi.”

Ba người đã qua được đường ray, nhưng cũng chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

“Còn chưa đến 6 giờ rưỡi, coi như bọn họ may mắn.” Có người chơi liếc nhìn đồng hồ rồi giải thích.

Mọi người rất tin tưởng vào tin tức mà anh Lưu cung cấp, dù sao thì Watanabe Reiko cũng từng nói chỉ cần ở yên trên xe, không xuống trạm thì sẽ trở về được thôi. Mà anh Lưu này là người trở về lúc rạng sáng. Manh mối mà NPC cung cấp hẳn là không có vấn đề gì đâu.

Đồng hồ trên tay chạy đến sáu giờ rưỡi.

Các người chơi vẫn đợi thêm một phút nữa, sau đó, anh Lưu kia thở phào nhẹ nhõm, nói: “Bây giờ thì có thể đi qua rồi, chúng ta đi thôi.”

Có người chơi muốn chờ thêm một lát, nhưng nhìn thấy anh Lưu đã dẫn đầu đi trước rồi, nghĩ một hồi lại cảm thấy chắc là không còn chuyện gì đâu.

Có người vội vã chạy băng qua, vốn anh Lưu đang đi tuốt ở đàng trước lại đột nhiên vòng ngược trở lại, hắn dùng một tay nắm chặt cánh tay của một người chơi khác, miệng nở nụ cười: “Tìm được rồi, tìm được rồi, tôi có thể tiếp tục sống, tôi có thể tiếp tục sống, để cho hắn thay thế tôi đi, để hắn thay tôi đi.”

“Cậu buông ra, buông tôi ra.” Người bị bắt là một người chơi cũ, hắn lập tức nhận ra nguyên do trong chuyện này. Nhưng sức lực của anh Lưu kia rất lớn, đã không còn là sức mạnh của con người nữa rồi, không thể nào tránh thoát được.

Tiếng thét chói tai của mọi người trộn lẫn vào tiếng ‘xình xịch’ ầm ĩ của xe lửa chạy trên đường ray.

Một chiếc xe lửa sơn màu xanh chạy ào ào trên đường ray, anh Lưu ôm tên người chơi mình bắt được nhào đến chiếc xe.

Người chơi bị đẩy vào thùng xe, còn thi thể của anh Lưu lại nằm chết trên đường ray.

Thi thể bị đè ép thành một bãi thịt nát, máu tươi chảy khắp nơi. Ở thùng xe cuối cùng, người chơi bị xem là thế thân dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm xuống đường ray.

Tình huống này xảy ra quá nhanh, lúc đám người chơi còn lại kịp phản ứng đã là lúc bọn họ cách đường ray một đoạn xa rồi.

Máu tươi nhuộm đỏ đường ray, nhưng chỉ năm phút sau, thi thể lẫn vết máu hay đá sỏi dính máu trên đường ray đều đã biến mất không còn gì.

“Biến, biến mất rồi.”

“Chuyện gì thế này?”

“Anh Lưu chết rồi.”

“Anh Lưu mẹ gì nữa? Cậu không nghe hắn nói muốn tìm người chết thay hả? Chết là đáng lắm.”

“Hắn tồn tại ra khỏi chiếc xe lửa đó mà? Sao lại muốn tìm người chết thay? Không phải NPC đã nói là chỉ cần không ra khỏi tàu thì có thể sống sót trở về hả?”

“Đúng là sống sót trở về, hắn còn nói chuyện, hàn huyên với chúng ta cả một ngày mà. Nhưng bây giờ thì chết rồi, ngay cả thi thể cũng biến mất luôn.”

Một người chơi cũ nói xong, thần thái lập tức khôi phục vẻ lạnh lùng: “Các người phải nhận ra từ sớm rồi mới đúng, trong trò chơi này không thể tin được bất kì ai, đây xem như là lời khuyên cho đám người mới các người đấy.”

Nhóm người mới hoảng sợ liếc nhìn lẫn nhau, mỗi người đều cất giấu sự đề phòng, sau đó vội vã chạy về phòng trọ.

Ba người Trần Thải Tinh thấy được tất cả, nhớ kỹ bộ dạng người đàn ông mới bị bắt đi, sau đó cũng đi về chỗ trọ.

“Cứ nửa tiếng sẽ có một chuyến tàu thật à?” Chu Tuy hiếu kỳ, nhưng hắn vừa nghĩ lại cảm thấy không đúng lắm, “Nếu thật là nửa tiếng một chuyến, lúc chúng ta ở trường học cũng không có thôn dân nào xảy ra chuyện gì, lại nói, em cũng không tin 6 giờ không có ai đi ngang qua đường ray, ha hả, giống như có làm thế nào cũng phải tóm được người chơi vậy.”

Trần Thải Tinh: “Trò chơi vốn dĩ dành cho người chơi mà.”

Hơn nữa trong cái thôn này, ai biết có còn người nào sống hay không chứ?

Chu Tuy: … Cũng đúng.

Lúc về vẫn ghé sang tiệm tạp hoá mua đồ ăn, Haruhi Suzumiya đã làm xong bữa tối, lúc hai người ăn cơm, Trần Thải Tinh thấy tới Haruhi Suzumiya vẫn luôn nhìn mình, nhưng mà mãi cho đến tận lúc dùng cơm xong, cô nàng cũng không mở miệng dò hỏi hay nói chuyện phiếm gì cả.

Cô nàng hẳn là muốn hỏi chuyện cậu thích con trai đây mà.

Rạng sáng, tiếng xe lửa ‘xình xịch’ truyền đến lần thứ hai, kèm theo tiếng chuông ‘leng keng’ quen thuộc.

Người chơi cũ bị bắt đi kia đã trở lại.

Trần Thải Tinh nằm trên giường sắp xếp lại manh mối, chuyện Haruhi Suzumiya đúng thật là có thể đột phá được, nếu nó đúng như cậu dự đoán.

Sawano Hiroshi, Yuko, người cha dượng, đàn anh Takahashi … Những người này đóng vai trò gì trong cái chết của Haruhi Suzumiya?

Trời đã sáng.

Ngày thứ ba đi học, mười sáu người chơi đã chết mất hai người, người thứ ba là vị nửa người nửa quỷ mới vừa trở về kia. Trạm xe lửa giống như Bậc thang 13, chúng đều có điều kiện tử vong và một cơ hội sống, ví dụ như để tránh thoát lời nguyền bậc thang, thì hoặc là tránh bước lên bậc thứ mười ba, hoặc lỡ bước rồi thì không vào phòng học Mĩ thuật. Trạm xe lửa kia hẳn là cũng có một đường sống, cũng không biết là cái gì.

“Anh Nguyên, hôm nay phải làm gì?” Chu Tuy hỏi.

Trần Thải Tinh nói: “Tôi đi chặn Sawano Hiroshi. Đúng rồi, các cậu đi tìm hiểu thử về một nam sinh học 12, tên là Takahashi, là hội trưởng hội học sinh.”

Hai bên phân công nhau cùng hành động.

Trước khi đi chặn đường Sawano Hiroshi, Trần Thải Tinh đi một chuyến đến văn phòng tìm thầy giáo tiếng Anh của cậu.

“Bạn học này, em có chuyện gì không?”

“Thầy à, em có thể mượn điện thoại của thầy một chút được không?”

Học sinh có thể mang điện thoại di động, nhưng điện thoại của người chơi ở hiện thực khi mang vào thế giới trò chơi lại không thể dùng được, mà nơi này lại là nông thôn, cho nên không có bán điện thoại di động.

Thấy thầy Leicester yêu quý còn đang do dự, Trần Thải Tinh đánh đòn phủ đầu: “Thầy à, em rất thích môn tiếng Anh, chúng ta có thể dùng thời gian nghỉ ngơi buổi trưa để học bổ túc được không?”

“Cầm đi. Trò Nguyên Tinh đúng là hiếu học. Người làm giáo viên như thầy cảm thấy rất vui mừng.” Leicester lập tức đưa điện thoại di động cho cậu.

Trần Thải Tinh lấy được điện thoại thì cảm ơn anh thầy giáo thích làm màu nhà mình.

Thời gian nghỉ ngơi trước tiết thứ hai, Trần Thải Tinh một mình chặn đường Sawano Hiroshi ở nhà vệ sinh, dùng đạo cụ ‘Mary Sue, đàn ông trong thiên hạ đều yêu tôi’ để gia nhập vào cái nhóm kia, còn hỏi được không ít tin tức, bao gồm cả thông tin về vị đàn anh Takahashi kia, thật không ngờ đối phương cũng là một trong những ‘khách hàng’ của Sawano Hiroshi.

“Hắn rất hào phóng, còn rất có tiền nữa, nhưng mà gần đây hình như rất lãnh đạm, nói cái gì mà không thú vị nữa.”

Sawano Hiroshi nói.

Trần Thải Tinh đá Sawano Hiroshi bay thẳng vào phòng vệ sinh thứ ba, bên trong truyền đến âm thanh mềm mại xa xăm của Hắc Đản: “Lại là cái tên xấu xí này, phiền quá hà.”

“Doạ thoải mái đi, đừng khách sáo.”

“Vầng.”

Nghe giọng điệu giống như là con sẽ cố gắng miễn cưỡng mà làm. Trần Thải Tinh vừa mới nghĩ mình làm khó dễ con trai thì bên trong lại truyền đến tiếng cười hưng phấn vui vẻ: “Không mở cửa được, không mở cửa được kìa ~~”

Nói xong lời thoại đã định thì trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng rít gào kêu thét có quỷ có quỷ của Sawano Hiroshi, còn có tiếng cười khanh khách vui sướng của Hắc Đản.

Trần Thải Tinh: …

Con trai vui vẻ là được.

Lưu lại hết nội dung và hình ảnh trong nhóm chat, cũng không out nhóm, tổng cộng mười sáu người, đều là nặc danh.

Giữa trưa.

Trong lớp đang thảo luận về chuyện nhà vệ sinh có quỷ.

“Lại là Sawano Hiroshi, hắn lại gặp quỷ, nữ quỷ trong nhà vệ sinh.”

“Nghe nói là một đứa con nít.”

“Đúng vậy, đáng sợ quá, cậu đi WC với tôi nhá?”

“Đừng sợ, nó ở nhà vệ sinh nam, nhà vệ sinh nữ không có đâu.”

Bọn học sinh nói chuyện đến khí thế ngất trời, Trần Thải Tinh không có tham dự, ngay cả cơm cũng không ăn, cứ để bụng rỗng như thế đi ‘học bổ túc’ tiếng Anh.”

Cả văn phòng chỉ có một mình Leicester, hắn vừa thấy Trần Thải Tinh mặc đồng phục học sinh bước vào thì nở nụ cười như biến thái nói: “Vì không để quấy rầy việc em học bổ túc, thầy đã mời bọn họ ăn một bữa lớn đấy.”

“… Thầy đúng là rất cực khổ ha.” Trần Thải Tinh cạn lời.

Leicester nhanh chóng khoá trái cửa văn phòng, tiếng chốt cửa lập tức vang lên ‘răng rắc’, cộng thêm cặp mắt kính gọng vàng của Leicester, kể cả thần sắc chúa tể cao cao tại thượng kia nữa, đúng là có không khí thầy giáo biến thái cưỡng ép học sinh, Trần Thải Tinh rất nhanh bị cuốn vào, suy nghĩ một hồi bày ra thần sắc sợ hãi, nói: “Thầy, không phải nói là học bổ túc sao? Sao lại phải khoá cửa?”

“Em nói xem?” Trong tay Leicester không biết từ lúc nào đã xuất hiện một cây thước dạy học, một đầu thước ngả ngớn chỉ vào xương quai xanh của Trần Thải Tinh, sau đó nhẹ nhàng chạm một cái.

Trần Thải Tinh: …

Được vl, được vl.

“Cởi áo sơ mi ra.”

Trần Thải Tinh bày ra thần sắc ‘khuất nhục, giãy giụa’, nhưng lại khiếp sợ ‘uy nghiêm’ của thầy giáo, đành phải cởi từng nút thắt.

Bởi vì thời gian gấp gáp, cho nên đành phải rút gọn kịch bản mà thầy Leicester đã chuẩn bị, đi thẳng vào vấn đề chính.

……..

“Có người ở ngoài à?” Trần Thải Tinh bị đè trên bàn làm việc.

Phía sau truyền đến giọng của thầy giáo: “Không được mất tập trung nha, tiếp tục.”

Tiếp tục cái đầu anh!

Sau khi ‘học bổ túc’ xong, Trần Thải Tinh vuốt thẳng áo sơ mi đang nhăn dúm dó, khoé miệng đỏ hồng, thầy Leicester cũng không tốt hơn được bao nhiêu, mái tóc vuốt ngược chỉnh tề bây giờ đã hỗn loạn, sợi tóc rũ xuống, khoé miệng hắn bị Trần Thải Tinh cắn cho trầy da, nhưng người thảm vẫn là Trần Thải Tinh, tư thế hôm nay yêu cầu độ cao hơi quá, hình như eo hơi trật.

“Vừa rồi ai ở ngoài?” Trần Thải Tinh cài lại nút áo trên cùng.

Mẹ, Nguyên Cửu Vạn đúng là cầm tinh con chó, gặm hồng cả người.

Nguyên Cửu Vạn xoa eo cho Trần Thải Tinh, hào phóng nói: “Haruhi Suzumiya.”

Thời gian nghỉ trưa, các học sinh đều nghỉ ngơi trong phòng học hoặc là ăn cơm, chỉ có Haruhi Suzumiya vội vàng ăn cơm xong rồi đi ra ngoài.

“Cũng tốt …” Trần Thải Tinh suy ngẫm nói.

Quả nhiên lúc cậu trở lại, Haruhi Suzumiya vẫn luôn nhìn cậu. Trần Thải Tinh làm như không phát hiện, Chu Tuy và Lâm Tín đã điều tra ra được bối cảnh của Takahashi Kazuhiko, cha mẹ đi làm ở thành phố lớn, quá bận rộn, cho nên giao Takahashi cho ông nội của cậu ta, nhà của Takahashi ở vùng này cũng xem như là một gia tộc lớn, rất có tiền.

“… Thành tích ưu tú, đẹp trai, có tiền, bình thường thái độ đối nhân xử thế đều rất ôn hoà, dù sao có hỏi ai thì cũng tuôn ra một đống lời khen ngợi, tôi thấy ít nhất là một nửa nữ sinh trong trường học này đều thích cậu ta.” Chu Tuy nói.

Takahashi Kazuhiko rất hợp với hình tượng nam thần trong mấy bộ phim vườn trường.

“Một trong số những người mua ảnh của Sawano Hiroshi.” Trần Thải Tinh nói.

Chu Tuy: “Mặt người dạ thú.”

Hết tiết đầu buổi chiều, Chu Tuy ra ngoài hỏi thăm, lúc trở về bắt đầu có thái độ không đúng lắm, Trần Thải Tinh hỏi ra mới biết hôm nay lớp 4 học Mĩ thuật.

Lâm Tín ở lớp 4.

“Không được rồi, tôi phải đến chỗ Lâm Tín.”

Trần Thải Tinh cũng không khuyên, nói: “Nhớ rõ lời tôi nói.”

Quy định của trường này rất nghiêm khắc, không cho phép học sinh trốn học, lần trước Trần Thải Tinh cúp một tiết đã nhận được cảnh cáo của Watanabe Reiko, ý là nếu trong thời gian một học kì không tuân thủ quy định của trường học sẽ bị trừ điểm đấy.

Các người chơi đều nghe ra ý tứ trong những lời đó, sau khi kết thúc sẽ trừ điểm, cho nên dù có bất mãn thì người nên đi học vẫn phải tiếp tục đi học.

Nhưng chuyện liên quan đến tính mạng của Lâm Tín thì Chu Tuy không ngồi yên được.

Tiết thứ hai kết thúc, trên cầu thang đột nhiên truyền đến tiếng ầm ĩ.

“Bên ngoài ồn ghê, sao thế nhỉ?”

“Hình như là chỗ cầu thang lại có chuyện rồi, là một nam sinh.”

Mặc dù đã nói điều kiện tử vong của Bậc thang thứ 13 cho Chu Tuy, Trần Thải Tinh vẫn hơi lo lắng, đi về phía cầu thang. Bên đó bị đám học sinh vây quanh, cậu nhìn xuyên qua khe hở thấy bên dưới có hai người ngồi, thần sắc thay đổi, vội vã bước lên hỏi: “Sao lại thế này?”

“Chỉ là run chân, đứng không vững thôi.” Chu Tuy cười nói.

Lâm Tín ngồi một bên tự trách, muốn nói gì đó, Chu Tuy đã hôn Lâm Tín một cái, “Không sao thật mà, không đau.”

Đám học sinh vây quanh kêu gào hưng phấn, rất nhanh có giáo viên đến, thấy không có chuyện gì thì thở phào một hơi, gọi người đưa Chu Tuy đi phòng y tế xem thử. Trần Thải Tinh và Lâm Tín nhận nhiệm vụ đưa Chu Tuy đến phòng y tế.

Trên đường đi, Lâm Tín kể lại chuyện vừa xảy ra.

“Lúc đi cầu thang lên phòng học Mĩ thuật, em cũng không biết là có chuyện gì, đầu óc mông lung, đếm đến ‘mười ba’ mới phản ứng được mình vừa nói cái gì. Trạng thái của em lúc đó rất không ổng, nhất là rất muốn vào học Mĩ thuật, trong đó giống như có cái gì đó đang dụ dỗ em, A Tuy vẫn luôn cản không cho em vào, cản em cả một tiết học, càng về sau em càng táo bạo, cũng may là cuối cùng đã tan học.”

“Chuông vừa vang, đầu của em thanh tỉnh trở lại, tưởng là không sao nữa nên xuống lầu theo mọi người, lúc sắp xuống hết cầu thang thì chân bỗng bước hụt một cái, A Tuy ôm em lại đỡ cho em, em thì không sao nhưng lại đè lên chân anh ấy.”

Chu Tuy đúng lúc nói: “Em nhẹ như lông chim ấy, chẳng nặng tý nào cả, không đè lên thật mà.”

Ánh mắt Trần Thải Tinh chuyển qua thân thể còn được xem là rắn chắc của Lâm Tín, không hề dính đến hai chữ ‘lông chim’ này luôn á.

“Anh đừng có nói bậy, lần sau không được chắn trước em nữa.” Lâm Tín tức giận nói, nhưng Chu Tuy lại không sợ, cười hì hì gật đầu đồng ý.

Nhưng ai cũng có thể nhận ra Chu Tuy chỉ nói miệng thôi.

Nên có thể giành lên trước thì vẫn sẽ giành thôi.

Lần này nếu Chu Tuy không đỡ thì Lâm Tín cũng sẽ không gặp nguy hiểm, cùng lắm là bị thương chút xíu, so sánh với một cái mạng mà nói thì đã rất nhẹ rồi. Phun thuốc, Chu Tuy nghỉ ngơi trong phòng y tế, Lâm Tín ở lại, Trần Thải Tinh dự định đến câu lạc bộ Thần quái báo một tiếng, sau đó về nhà sớm.

Cậu cũng không có chìa khoá nhà Haruhi Suzumiya.

Kết quả là mới vừa đi ra khỏi khu dạy học đã thấy Haruhi Suzumiya đứng dưới tàng cây, đối phương nhìn cậu một cái, hồi hộp đi đến, dừng lại cách cậu một mét, nói: “Tôi biết bạn của ngài bị thương, có thể hôm nay ngài sẽ không đến câu lạc bộ cho nên đã báo với Yuko giúp ngài rồi, tôi có thể về cùng với ngài.”

“Trước đây cô không muốn về nhà sớm là vì sợ đụng mặt tên rác rưởi kia hả?” Trần Thải Tinh hỏi.

Ánh mắt Haruhi Suzumiya tối sầm, nhanh chóng cúi đầu, mái tóc thật dài che khuất biểu cảm ‘ừ’ một tiếng.

“Không sao, có tôi đây.” Trần Thải Tinh làm như không thấy được vẻ mặt biến hoá của Haruhi Suzumiya, cười nói: “Nói thế nào thì chúng ta cũng là bạn học, chỗ của tôi luôn có phương châm là đoàn kết hữu ái, giúp đỡ bạn bè.”

“Chờ tôi chút, tôi đi gọi bạn.”

Haruhi Suzumiya cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Được.”

Chờ người kia đã khuất bóng, Haruhi Suzumiya mới ngẩng đầu để lộ một khuôn mặt thanh tú trắng nõn, nở một nụ cười thật chân thành, thật nhẹ nhàng.

Nhưng mà ngay bản thân cô nàng cũng không biết, so với nụ cười trên mặt thì vẻ ác độc, phẫn nộ, oán hận trong đáy mắt vẫn không thể nào giấu được.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây