Ốc Đảo Nơi Khô Cằn

50: Gặp được Lưu Hải


trước sau

Edit: Diệp Y Giai

Bọn họ vào một nơi không khác biệt tòa cao ốc hơn mười tầng là mấy, bảo vệ nơi này dường như rất nghiêm mật, mỗi cánh cửa đều mang thẻ từ của cửa tự động. Hơn nữa gần như mỗi góc khuất đều có camera.

Vào thang máy cũng không phải lên tầng, mà là xuống tầng hầm tầng 4. Đại khái rẽ bốn năm khúc ngoặt, rốt cục người dẫn hai người bọn họ tới rời đi, đổi thành một người mặc sơ mi trắng mang theo kính đen khoảng ba mươi tuổi tiếp đãi bọn họ

"Xin chào, tôi là giáo sư nghiên cứu văn tự cổ, họ Lữ, hiện giờ là trợ lý của giáo sư Vương. Nghe nói hai người có tư liệu rất trọng yếu cần chuyên gia cổ văn?" Người này vừa đi vừa nói chuyện, tựa hồ có chút tò mò.

"Vâng. Trêи tay chúng tôi có một bộ tư liệu, trước kia lúc mua đồ có lấy được. Là về thực vật biến dị. Có thể có tác dụng. Chỉ là rất nhiều văn tự cổ bên trêи chúng tôi đều không biết, mới cần chuyên gia cổ văn." Lạc Hương trả lời.

"Ồ? Là dạng sách cổ gì? Tôi có thể nhìn xem không?" Người nọ cảm thấy hứng thú hỏi.

Lạc Hương hơi nghiêng đầu: "Cũng không phải là không thể được. Lần này mang đồ đến chúng tôi tự nhiên không nghĩ đến việc lấy về. Chỉ là cũng không thể để chúng tôi tặng không được."

Người này thật ra cũng không để ý đến lợi ích của Lạc Hương, gật đầu nói: "Đó là đương nhiên. Nhưng muốn trao đổi cái gì cũng không phải do hai người định đoạt. Ít nhất chúng tôi cũng phải trông thấy được đồ mới có thể biết được là có đáng giá hay không, phải không?"

Lạc Hương cười rất chắc chắn: "Thứ hai chúng tôi cần không nhiều. Mà vật này nhất định có thể đổi được."

Bọn họ vào một phòng giống như phòng thí nghiệm, Lạc Hương đi vào mới phát hiện, chỗ này kỳ thật không nhỏ hẹp giống như bề ngoài, mà rất lớn, ngoài mấy chục máy tính, còn có rất nhiều sách có thể so với thư viện cỡ lớn, cùng với một vài thứ giống như văn vật cổ xưa.

Không hổ là nghiên cứu văn tự cổ.

"Lần này lại là vật gì muốn đưa đến?" Lạc Hương nhìn thấy một ông lão tóc hoa râm nhưng tinh thần quắc thước, trong lòng cô, phỏng chừng lão giáo sư đại khái đều là loại hình tượng này.

Lạc Hương cũng không thật sự muốn cầm quyển sách này áp chế người khác, chỉ không muốn quá mức làm người ta chú ý. Có điều mượn quyển sách này muốn một nơi ở ở trong này cũng không tồi, dù sao trừ một vài nhân viên quan trọng ra, nhà ở nơi này được coi là tốt nhất rồi.

Cho nên cô ra hiệu bảo Trác Hiên lấy đồ ra.

Còn cô ở một bên giới thiệu: "Quyển sách này trước lúc thiên thạch rơi xuống phía tôi đã sưu tầm được. Cũng đã từng nghiên cứu qua, khi đó vẫn còn internet và thư viện, nghiên cứu vẫn tương đối thuận tiện. Nhưng bởi vì chỉ hiểu một chút, cho nên mới cho rằng sách này không phải do kẻ điên viết, thì quyển sách căn bản không phải sách cổ, mà là hàng nhái của người hiện đại. Cho nên về sau cũng không để ý nữa. Mãi đến khi thiên thạch rớt xuống, biến dị bắt đầu, sau khoảng thời gian tôi chạy trốn đến địa phương khác, thực vật bắt đầu phát sinh biến dị, tôi mới nhớ đến hình dáng thực vật trong sách tuy không giống với thực vật biến dị hiện tại, lại có nhiều chỗ khá tương tự. Lúc này mới cùng đồng bạn của tôi mạo hiểm trở lại thành phố lúc đầu mang quyển sách này ra." Lạc Hương dừng một chút: "Bởi vì đồng bạn của tôi bị thương, cho nên chúng tôi cần một nơi có thể dưỡng thương."

Cô đối với mấy nhà khoa học già vô cùng cuồng nhiệt này đột nhiên hơi khó nói điều kiện trao đổi ra thành lời, chỉ có thể ám chỉ hàm súc một chút.

Hiển nhiên vị tiến sĩ dẫn bọn họ vào không giống với mấy ông lão hoàn toàn không nghe ra cô đang nói cái gì, anh ta trấn an: "Yên tâm, gần đây chúng tôi cũng có không ít phòng trống, đợi chút rồi mang hai người qua đó. Còn cần những vật tư sinh hoạt khác không? Tỷ như đồ ăn hoặc là thuốc chẳng hạn."

Lạc Hương hơi đỏ mặt nói: "Xin chuẩn bị thêm cho chúng tôi đồ ăn một tuần. Thuốc thì để lại cho người cần đến đi. Chúng tôi có ít thuốc mỡ tự chế."

Sau đó vị kia ra hiệu cho hai người bọn họ đi theo anh ta ra ngoài.

Lạc Hương hai người tự nhiên sẽ không nhiều chuyện nữa, lại không nghĩ tới lúc ra cửa gặp được một người.

"Thầy, có phát hiện được gì mới không? Thí nghiệm nơi đó của em vẫn chưa làm xong hết?" Một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo khoác trắng đi tới, trêи tay còn cầm theo bao tay dùng cho thí nghiệm.

"Hương Hương! ! ! ! Cô không chết?" Người nọ nhìn thấy Lạc Hương, kinh hô lên.

Lạc Hương nhìn kỹ, mới phát hiện, người đàn ông này rõ ràng chính là Lưu Hải – người thông minh nhất trong tiểu đội ngày đó, có quan hệ rất tốt với cô, đêm đó cũng là người duy nhất nghĩ tới việc cố gắng trở về tìm cô.

"Lưu Hải? Anh tại sao lại ở chỗ này?" Lạc Hương thật ra có hơi ngạc nhiên, cho dù tiểu đội đã giải tán, một thạc sĩ như anh ta cũng không chạy được đến nơi đây. Nhưng nhớ tới loại tinh thần cho dù vào lúc tận thế tiến đến, dưới điều kiện sơ sài cũng vẫn có thể tận lực nghiên cứu của anh ta, Lạc Hương lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.

Lưu Hải cười khổ: "Nói ra thì dài dòng. Nhưng cô đó, sao lại... Tôi nhớ ngày đó Thẩm Nhan nói cô ngã xuống lầu, khi đó lại có nhiều người biến dị vây công như vậy, tôi muốn trở về lại đều bị chắn không thể quay về được."

Lạc Hương nắm tay Trác Hiên, cũng giơ lên: "Anh ấy tên Trác Hiên, là anh ấy đã cứu tôi. Còn để tôi ở trong nhà anh ấy dưỡng thương gần một tháng."

Lưu Hải nghe đến đó biểu tình rất kỳ quái, tự hỉ tự bi, Lạc Hương có chút trầm mặc.

Trác Hiên nhìn người đàn ông trước mắt này, trong lòng lại có chút khó chịu, cảm thấy ánh mắt của người này khi nhìn vợ anh quá mức rõ ràng. Làm cho người ta hận không thể đánh một trận.

Mà Lưu Hải, tâm lý đối với Trác Hiên lại tương đối phức tạp, suy cho cùng thì anh ta cũng đã cứu Lạc Hương, chỉ là cử chỉ thân mật của Lạc Hương với anh ta lại giảm bớt sự vui sướиɠ khi biết tin Hương Hương vẫn còn sống, Lưu Hải đối với anh ta không biết nên cảm kϊƈɦ hay là ghen tị.

"Cám ơn anh, Trác tiên sinh. Hương Hương làm phiền anh chiếu cố nhiều ngày như vậy." Ngữ khí Lưu Hải mang theo cảm kϊƈɦ.

Trác Hiên lãnh đạm nhìn anh ta một cái: "Ừm. Ít nhất tôi sẽ không vứt bỏ cô ấy."

Lưu Hải bị một câu này khiến cho có chút xấu hổ. Mà Lạc Hương cũng không phải người cái gì cũng không biết, tự nhiên có thể cảm giác được một ít, chỉ là vào tình huống này, không thích hợp cho cô nói chuyện. Cho nên chỉ có thể chuyển hướng chủ đề: "Lưu Hải, sau này tiểu đội xảy ra chuyện gì, tại sao anh lại tới đây?"

Lưu Hải thở dài, nói: "Một lời khó nói hết. Anh Lữ, đây là bạn của em. Anh đi làm việc đi, để em tới tiếp đón bọn họ."

Cái vị vẫn luôn ở cùng bọn họ kia gật đầu: "Thầy đang ở bên trong nghiên cứu một quyển sách cổ mà bọn họ mang đến. Dường như rất quan trọng, nên tôi bảo cậu tới là vì chuyện này." Sau đó anh ta xoay người rời đi.

Lưu Hải cười cười: "Đừng để ý. Hiện tại với tình huống này, thời gian của mỗi một người nghiên cứu ở nơi này đều rất quý giá. Cho nên anh ấy có hơi lãnh đạm chút. Đi, chúng ta đi phòng họp nói chuyện."

Lạc Hương hai người gật đầu, chỉ là trong lòng Lạc Hương có chút tiếc nuối, không biết lần này còn được ý kiến muốn gian nhà miễn phí hay không. Dù sao cũng là người quen.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây