*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi tắm rửa sạch sẽ và lựa qua vài bộ đồ thì cuối cùng cũng có một bộ váy con nít khiến tôi cảm thấy ưng ý.
Cô bé có cái gì đó khá khác biệt với mọi người. Bình thường thì tóc màu vàng cam thì mắt sẽ có màu nâu đậm hoặc màu hơi đen một chút nhưng cô bé này thì không, em ấy có một mái tóc cũng như màu mắt đều xanh như nước nên nhìn cô bé khá là đẹp.
(Hình minh hoạ cho cô bé. Tên thì tác sẽ nói trong truyện ahihi.)
Lúc tắm cho cô bé thì tôi đã để ý đến đôi tai của cô bé và nó không phải tai người cũng như tộc elf, mà có mang của tộc nhân ngư. Nhưng tôi thắc mắc là không lẽ người tộc nhân ngư nào cũng có màu mắt và màu tóc như thế này à.
Cô bé đã cố gắng dấu cái mang đó đi nên tôi nghĩ không nên hỏi nhiều về chuyện đó. Lựa đồ ưng ý xong, tôi bế cô bé và đặt cô bé ngồi lên vai mình rồi bắt đầu đi đến một nhà hàng nào đó quanh đây.
Do con bé khá dễ thương nên khi đi qua ai cũng nhìn bọn tôi cả. Đi đến nhà hàng để nói chuyện một lát mà bọn tôi được chủ nhà hàng tặng rất nhiều thứ, và mấy tên có ý định biến thái thì tôi đã sút đi hết rồi. Ngồi xuống ghế xong, tôi cũng mở lời.
"Những món này đều là của họ tặng em đấy nên em cứ ăn đi. "
"Được ạ, em cám ơn. "
Nói rồi cô bé lại tiếp tục ăn lấy ăn để, mấy cây thịt xiên của tôi vẫn chưa đủ hay sao vậy nhỉ.
"Anh là Raito, anh có thể biết tên em không? "
"Dạ, em tên là Celia ạ. Em là người của tộc nhân ngư nhưng xin anh đừng nói cho mọi người biết ạ. "Celia nhìn tôi với ánh mắt muốn khóc.
"Em yên tâm đi, anh đi một mình mà, có ai đâu mà nói. Cái anh cảm thấy thắc mắc là tại sao em lại ở đây. Vì vùng biển là hướng đi ngược lại với chỗ này mà. Em có muốn cho anh biết đã có chuyện gì xảy ra không? "
"Dạ, thực ra thì em bị người ta bắt cóc ạ.... Bọn họ định bán em đi vì chủng tộc em bán rất có giá, nhưng em đã trốn thoát được. Em đã ở thành phố này được 5 ngày rồi và sau đó thì em đụng phải anh ạ. "Celia nói với vẻ mặt hơi buồn.
"Ra là vậy à... Vậy thì anh có đích đến mới rồi. "Tôi vừa nói vừa cười.
"Hở... Anh muốn đi đâu ạ? "Celia nghiêng đầu hỏi.
"Anh sẽ dẫn em về nhà, em chịu không? "
"Thật sao ạ, tuyệt quá. Em cám ơn anh ạ. "Celia nở nụ cười rạng rỡ.
"Mặc dù anh cảm thấy em còn gì đó đang dấu anh nhưng thôi, nếu em không muốn nói thì anh sẽ không hỏi. Em cứ ăn xong đi thì anh sẽ dẫn em đi. "
"Vâng, em cám ơn anh ạ. "(Celia)
Rồi Celia tiếp tục bào những món ăn ở trên bàn. Công nhận sức ăn ghê hồn thật đấy, nhưng tôi cũng có thắc mắc là cái đống đồ ăn đó đi đâu với cái thân hình của con bé.
Trong lúc con bé đang ngồi ăn thì tôi có nghía qua status của con bé một chút. Tuổi thì cỡ 8 tuổi, tên thì quả thực là Celia, thế mà tôi lại đi nghi ngờ cái tên của cô bé. Anh xin lỗi vì đã nghi ngờ em. Tạ tội trong lòng xong thì tôi lướt xuống phía dưới xem. Các chỉ số của cô bé cũng khá bình thường chứ không có gì đặc biệt cả. Nổi trội nhất cũng chỉ là MP vì cô bé có thể dùng thủy ma thuật. Tiếp theo là đến phần danh hiệu, và quả nhiên tôi không sai.
Danh hiệu của cô bé có là và có vẻ như nếu tôi trả cô bé về thì tôi sẽ gặp một vài rắc rối đây mà. Nhưng kệ đi, coi như vì cái danh hiệu đầu tiên của cô bé mà tôi sẽ làm việc này vậy và tôi không phải lolicon đâu đấy (tác: ta cũng thế.)
Sau khi con bé ăn xong thì tôi định sẽ dắt con bé đi khỏi thành này chứ không thôi bọn bắt cóc kia tìm được thì phiền.
"Em nói em bị bắt cóc thì tức là em không có giấy nhận dạng phải không? "
"Dạ đúng ạ, em bị bắt trong cũi và đi trên xe ngựa. Khi em trốn thoát được thì em đã ở trong thành phố này ạ. "Celia đang ăn và nói.
"Thế à, chắc cách chúng ta đi ra có vẻ sẽ có chút khác biệt đây. Hay là... Em đăng kí làm một mạo hiểm giả nhé. "
"Em... Em không thích nơi đó lắm ạ, lần đầu sau khi em trốn thoát em đã đến đó và nơi đó có mùi rất hôi và mọi người ở đó đều rất đáng sợ ạ. "Celia co rúm lại khi tôi hỏi thế.
Haizzz, vậy chắc là phải dùng cách đó rồi. Không biết con bé có sợ mình không nữa.
"Nếu vậy thì cách chúng ta rời khỏi đây có chút khác biệt đấy. Em có sợ không? "
"Anh giúp em thì em đã rất biết ơn anh rồi. Nên em sẽ nghe lời ạ. "(Celia)
"Được, nếu em đã nói thế thì tối chúng ta sẽ rời khỏi đây. Bây giờ thì chúng ta cứ ăn trước đã và nếu em muốn mua gì đó thì cứ nói anh, anh sẽ mua cho em. "
"Vâng ạ. "(Celia)
Và rồi cô bé tiếp tục ăn hết mọi thứ trên bàn với tốc độ không tưởng. Bỗng nhiên