Có lẽ do phấn khích lâu rồi, máy bay cất cánh chẳng bao lâu Diệp Phi đã ngủ mất.
Bay hơn hai giờ, Diệp Phi không cố gượng, ngủ một giấc đến lúc sắp hạ cánh nàng mới bị Tả Lộ Dư đánh thức.
Trong cơn mê, dường như đã mơ, khi tỉnh lại tay được Tả Lộ Dư nắm, lòng bàn tay nàng ướt đẫm.
"Sắp đến?" "Ừ." Xuống sân bay, hai người lấy hành lý, vừa ra ngoài đã thấy tài xế và hướng dẫn viên du lịch đến đón họ.
Hướng dẫn viên do người bạn giới thiệu, một cô gái tên Tôn Giai.
Lên xe Diệp Phi càng buồn ngủ hơn, trước khi đến nàng đã liên lạc với Tôn Giai, đưa kế hoạch du lịch cho Tôn Giai.
Chiều nay không có việc gì, họ sẽ xem kịch nói của địa phương sau bữa tối.
Trên đường về khách sạn, Tôn Giai giới thiệu về các tòa nhà và đường phố đi qua, lúc đầu Diệp Phi có thể lịch sự đáp lại, càng về sau nàng càng không chịu nổi, dựa vào Tả Lộ Dư ngủ thiếp đi.
Diệp Phi ngủ rồi, Tả Lộ Dư không để Tôn Giai nói tiếp, trong xe yên tĩnh trở lại.
Diệp Phi không ở cạnh Tả Lộ Dư, tâm trạng của Tả Lộ Dư sẽ không lên xuống nhiều, điều độ làm việc, điều độ ăn, điều độ ngủ, cuộc đời cô được lên kế hoạch vô cùng tiêu chuẩn, từng cái từng cái, hầu như không có ngã rẽ.
Diệp Phi ở bên cạnh, không khí dường như cũng trở nên ấm áp, cô sẽ nghiêm túc nghe Diệp Phi nói, cùng cười với nàng từ tận đáy lòng, cô không biết Diệp Phi bắt đầu thích cô từ khi nào, nhưng cô biết, nhất định là sớm hơn cái ngày mà nàng khóc thổ lộ.
Nghĩ kĩ, thật ra cô có thể nhìn thấy sự thay đổi của Diệp Phi, chỉ là cô không tin mà thôi.
Nàng chú ý đến cảm xúc của cô nhiều hơn cả chính nàng, dần dần vô tình nàng đã mở lòng với cô, về sau chỉ cần nàng ở bên, cô có thể giao hết mọi thứ cho nàng mà không cần phải nghĩ ngợi.
Tả Lộ Dư đã xem kế hoạch Diệp Phi viết cho mấy ngày tới, rất cẩn thận cũng rất lười biếng.
Cô nhớ đến hôm qua nửa đêm tỉnh dậy, Diệp Phi nắm tay cô, mặt dán lên mu bàn tay cô, đeo tai nghe lên lịch trình, lòng không thể không mềm.
Diệp Phi ghé lên đùi cô ngủ, Tả Lộ Dư cứ nhìn nàng ngủ như vậy, sờ tóc, xoa tai.
Hơn nửa giờ sau, xe đến khách sạn, nhận phòng, Diệp Phi ngáp một cái, lười biếng dựa vào Tả Lộ Dư bước vào thang máy.
Tả Lộ Dư vỗ vỗ đầu Diệp Phi: "Còn mệt không?" "Tỉnh táo một chút." "Ai bảo hôm qua em ngủ muộn như vậy." Diệp Phi làm nũng ậm ừ, ôm eo Tả Lộ Dư, hỏi bên tai cô: "Hôm nay cũng ngủ muộn được không?" Đột ngột Tả Lộ Dư chưa kịp phản ứng: "Hôm nay tại sao phải ngủ muộn?" Đôi mắt nghịch ngợm: "Chị nghĩ đi?" Tả Lộ Dư khựng lại, lập tức hiểu ra, bàn tay cô đang nắm nàng bỗng dùng sức, quay đầu liếc nhân viên phục vụ đang giúp họ mang hành lý.
"Không phải vợ muốn tắm chung em sao?" Nàng nhỏ giọng.
Tả Lộ Dư mím môi, bình tĩnh lùi một bước, cách xa nhân viên một chút.
Vào phòng, rốt cuộc chỉ còn lại hai người, vừa đóng cửa lại, Diệp Phi vào phòng tắm trước.
Đã xem trước hình ảnh, không khác biệt quá nhiều, có một cái bồn tắm lớn, nàng xả nước, ném viên sủi bồn tắm vào, làm một hồi, nàng quay đầu thấy Tả Lộ Dư đút tay vào túi nhìn nàng.
Diệp Phi hất mặt cười, cố ý: "Chị biết buổi tối em muốn làm gì không?" Nàng thấy Tả Lộ Dư khẽ nuốt nước bọt: "Làm gì?" Diệp Phi đưa tay ôm lấy cổ Tả Lộ Dư, trêu chọc cằm cô: "Sao chị lại đáng yêu thế? Em muốn làm gì chị không biết?" "Ừ." "Ừ là biết hay không biết?" Nàng cong mắt nhìn Tả Lộ Dư, Tả Lộ Dư bị trêu chọc ngứa ngáy trong lòng, ôm eo nàng muốn hôn nàng, nhưng lại bị Diệp Phi quay đầu tránh đi.
Diệp Phi cười, ngón tay ấn nhẹ lên môi Tả Lộ Dư, ngăn cản hành động của cô: "Cục cưng, em phát hiện chị ngấm ngầm quá, chuyện gì cũng giấu trong bụng." "Thích em cũng không nói, ghen cũng không nói, vui cũng không nói, khó chịu cũng không nói, muốn cũng không nói." Tả Lộ Dư cụp mắt nhìn đôi môi của nàng, không nói cái khác, chỉ hỏi: "Có cho hôn hay không?" Diệp Phi cười thích chí: "Không cho." Tả Lộ Dư chợt há miệng, cắn ngón tay của Diệp Phi, ngậm hỏi: "Có cho không?" "A!" Nàng rút mạnh ngón tay về, chạy khỏi vòng tay Tả Lộ Dư: "Tối sẽ cho chị hôn." Không ở khách sạn lâu, buổi tối Diệp Phi đưa Tả Lộ Dư đến nhà hàng hải sản nổi tiếng nhất trên đảo, từ tầng cao nhất, có thể thấy được một nửa quang cảnh đêm của hòn đảo và ánh đèn trên bờ biển.
Ăn được một lúc, bên ngoài bất ngờ bắn pháo hoa, Diệp Phi ngừng đũa ngắm một hồi, pháo ngừng lại, nàng nghe Tả Lộ Dư hỏi: "Em thích pháo hoa không?" "Bình thường." "Em cái gì cũng thấy bình thường." Tả Lộ Dư đành chịu.
"Không, em có thích." "Cái gì?" "Chị đó." Tả Lộ Dư bị chọc cười, Diệp Phi chỉ chỉ bên ngoài: "Nếu em thích pháo hoa, chị định bắn pháo cho em à?" "Nếu em thích thì chị bắn." Diệp Phi thở dài lắc đầu: "Tiếc quá, bà Tả không thích cái gì nhiều." Tả Lộ Dư cũng thở dài theo, bắt chước Diệp Phi: "Đúng vậy, không biết lấy lòng em thế nào." Diệp Phi cười lên, nàng cảm thấy Tả Lộ Dư sống với nàng lâu rồi, bắt đầu có ý vị.
Trên bàn có một đĩa thịt bò, còn một ít thịt, Diệp Phi dời cái ghế đến cạnh Tả Lộ Dư: "Nào Tả Lộ Dư, mình chơi một trò, mỗi người ăn một miếng, xem ai ăn được miếng cuối cùng." "Ừ." Tả Lộ Dư cầm lấy chiếc đũa.
"Như vầy đi, nếu em ăn được miếng cuối cùng." Nàng suy nghĩ, nhỏ giọng lại: "Tối nay chị để em công một lần." Tả Lộ Dư không chút chần chờ: "Ừ." "Sảng khoái như vậy?" "Cần chị do dự sao?" "Đừng, đừng!" Hai người bắt đầu ăn, mỗi người một đũa, mấy miếng đầu còn có thể bỏ vào miệng, sau lại ăn không nổi dứt khoát bỏ vào bát.
Đến lúc này, không còn tâm tư ăn uống, bên cạnh thịt bò có một miếng rau xanh, Diệp Phi nhìn cái đĩa chằm chằm, chị một đũa em một đũa, cuối cùng đến lượt Tả Lộ Dư, trên đĩa chỉ còn một miếng.
Nàng thất vọng: "A! Tả Lộ Dư, là của chị." Tả Lộ Dư cầm chiếc đũa, đầu tiên gắp miếng thịt bỏ vào bát của mình, tiếp theo nhấc miếng rau lên, gắp ra một miếng thịt nhỏ.
Nàng phấn khích lên: "A! Tả Lộ Dư! Là của em!" "Chúc mừng em." Diệp Phi vui mừng đắc ý ăn miếng cuối cùng, nhưng nhớ đến gì đó, chỉ vào thịt bò: "Cảnh này hơi quen, chị có xem phim "Phấn đấu" không?" "Có." Trong phim, Lục Đào và Hạ Lâm đã giao hẹn, ai ăn được miếng cuối cùng thì người đó sẽ thanh toán, kết quả Hạ Lâm ăn miếng cuối cùng, nhưng cô vừa oán trách xong, Lục Đào gắp ra một miếng thịt từ dưới miếng rau.
"Lúc đó em nghi Lục Đào cố ý giấu miếng thịt đó, ban nãy chị không cố ý giấu đi chứ?" "Không có giấu, nhưng chị nghĩ có lẽ là em không nhìn thấy miếng kia." Diệp Phi ôm lấy cổ Tả Lộ Dư, hôn lên mặt một cái: "Chị muốn em thắng, muốn em công chị chứ gì." Họ ở trong phòng ăn riêng, giờ phút này Tả Lộ Dư không sợ bị người khác thấy, không ngăn cản nàng.
"Em sẽ thể hiện thật tốt nha cục cưng!" Kết thúc bữa ăn, theo kế hoạch, hai người đi xem kịch.
Vở kịch dài gần hai giờ, được khen ngợi nồng nhiệt trên mạng, nhưng Diệp Phi lại thấy vô vị.
Nàng nhìn chằm chằm vào tảng băng khô trên sân khấu, đầu óc đầy màu vàng phế liệu, không phải vòi sen thì là bồn tắm của khách sạn, và còn dáng vẻ trần trụi nằm trong bồn tắm của Tả Lộ Dư.
Thường trong hoàn cảnh như thế này, Diệp Phi không chủ động nói, Tả Lộ Dư sẽ rất yên lặng.
Đó là lí do tại sao xem cả một vở kịch mà hai người không giao lưu với nhau câu nào, kết thúc, hai người chậm rãi đi theo đoàn người, chậm rãi lên xe, chậm rãi về khách sạn.
Lên thang máy khách sạn, Diệp Phi mới nhớ hỏi cảm nghĩ của Tả Lộ Dư sau khi xem.
"Kịch hay không?"
"Chắc cũng được." "Chắc là có ý gì? Không hay à?" "Không phải." Diệp Phi gật đầu, cho là mình hiểu: "Vậy chính là tạm được, đánh giá hơi cao đó." Nhưng Tả Lộ Dư lại trả lời: "Không phải." Diệp Phi quay đầu nhìn cô, nghe cô nói: "Chị không có nghiêm túc coi." "Hả?" Nửa giây sau, Diệp Phi bỗng cười lên: "Hả? Ha ha ha." Hình như nàng đã hiểu ra gì đó.
Không hay là, một người rất bận rộn như Tả Tổng của chúng ta vừa về phòng đã nhận được cuộc gọi từ công ty, Tả Lộ Dư ừ ừ mấy lần, mở máy tính lên.
Diệp Phi bĩu môi, xem ra phải làm việc.
Tả Lộ Dư cúp máy, nhìn Diệp Phi đang ngồi dựa vào cái bàn, xin lỗi cười: "Mười phút là xong." "Không sao, chị làm đi." Diệp Phi phất tay.
Nàng cảm giác giọng của mình quá u oán, nói thêm: "Đêm dài đằng đẵng." Tả Lộ Dư nhận được một video, có vẻ là quảng cáo của Xioo, Tả Lộ Dư mở lên, Diệp Phi cảm thấy rất hứng thú tiến tới.
Mời một ngôi sao đang nổi, quảng cáo đã được sắp xếp, bao gồm các đoạn ngắn trong khoảng tám phút, là một loại mascara do Xioo sản xuất.
Hai người lặng im xem, Tả Lộ Dư quay sang hỏi: "Thế nào?" "Rất được, quảng cáo của công ty chị lúc nào không hay." Tả Lộ Dư gật gật, trả lời email.
Nói mười phút là mười phút, hoàn thành công việc, Tả Lộ Dư trở về màn hình nền, cô đang định tắt máy tính, nhưng bị Diệp Phi đè tay cô lại.
"Đợi chút." Nàng dịch máy tính đối diện với mình: "Ghi chú này." Đúng là ghi chú công việc thường ngày của Tả Lộ Dư, nhưng câu đầu tiên viết là: "Hôm nay là lễ tình nhân sao? Hôm nay em ấy nói thích tôi, nhưng tôi lại làm em ấy khóc." Diệp Phi mím môi, quay đầu nhìn Tả Lộ Dư.
Tả Lộ Dư không có biểu cảm lên xuống gì cả, nghiêm túc giải thích: "Hôm đó viết, định chờ em hết giận rồi xóa, nhưng tại mấy hôm nay không có mở máy tính." Diệp Phi vẫn không nhúc nhích nhìn Tả Lộ Dư, họ nhìn nhau một lúc, Diệp Phi từ từ giơ tay lên ôm eo Tả Lộ Dư, từ từ dựa vào lòng cô.
Đây không phải là một ghi chú hay ho, thậm chí cũng không được coi là một lời yêu thương, hơn nữa cảnh tượng khi đó, rất tệ, rất khó chịu.