Ôn Nhu Mười Dặm

48: Dính


trước sau

Trận tuyết này ước chừng đổ ba ngày mới dừng lại, cả thành phố bị phủ một tầng tuyết trắng thật dày, đồng thời nhiệt độ cũng càng xuống thấp, hôm tuyết ngưng rơi Mạnh Điềm về nước, ngày đó cô ấy hẹn Tô Dạng Nhiên ăn cơm.

Mạnh Điềm vốn chỉ mời Tô Dạng Nhiên ăn chung, nhưng hai người đàn ông mặt dày kia lại đi theo tới, cứ thế làm buổi tụ họp chị em tăng lên thành bốn người.

Thẩm Quyến và Giang Thừa đã từng gặp nhau nhưng mới chỉ là một lần, hai người cũng không phải là rất thân, vốn các cô còn nghĩ rằng bọn họ sẽ lúng túng, ai ngờ nghĩ nhiều rồi, bầu không khí giữa hai người vô cùng hòa hảo, hận vì gặp nhau quá trễ, đối với sự lạ lùng này Mạnh Điềm và Tô Dạng Nhiên rất vui tai vui mắt, nói chuyện tới cuối buổi, Giang Thừa lại mời Thẩm Quyến làm rể phụ.

Lúc trước Mạnh Điềm có phát thiệp mời cho anh nhưng đó là khách bên đàng gái, mà Tô Dạng Nhiên đã là dâu phụ, trong hôn lễ dâu phụ rể phụ thường hay bị trêu ghẹo gán ghép, cho nên điều này làm cô hoài nghi, có phải hôm nay anh tới là do có mục đích rồi không.

Cuộc tụ họp ăn uống vui mừng đã kết thúc, bốn người tạm biệt nhau ở cửa phòng ăn. Sau khi lên xe, Tô Dạng Nhiên khoanh hai tay trước ngực nhìn anh, "Nói đi, hôm nay anh cố ý phải không?"

"Cố ý cái gì?"

"Cố ý làm thân với Giang Thừa đó, anh muốn làm rể phụ trong hôn lễ người ta."

"Vậy em nói đi, tại sao anh muốn làm rể phụ?"

Tô Dạng Nhiên cắn môi, "Bởi vì em."

Thẩm Quyến cười, đôi mắt thâm thúy sáng ngời, "Em biết là tốt."

Trong lòng Tô Dạng Nhiên bây giờ như được ăn mật đường vậy, ngọt không chịu được, cô nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, "Đúng là thùng giấm."

Nghe vậy, chân mày Thẩm Quyến chau lại, không báo trước chồm người qua hôn lên môi cô, lợi dụng lúc cô kinh ngạc thì đưa đầu lưỡi vào dò xét, làm loạn khuấy một trận, cho tới khi cô hết hơi hở dốc thì mới buông ra.

"Tập thể dục lâu rồi mà sao thể lực em vẫn kém thế?"

Tô Dạng Nhiên không nói nên lời, "Anh nghĩ ai cũng giống anh à."

Thẩm Quyến cười: "Giống cái gì?"

"Anh nói gì?" Tô Dạng Nhiên hét lên.

"Anh không biết." Thẩm Quyến giả ngu.

"Nhưng mà cũng khó trách."

"Khó trách cái gì?"

"Mọi người đều nói bác sĩ khoa ngoại có thể lực tốt, đúng vậy không?"

Trong mắt anh thoáng qua một tia sáng, không trả lời vấn đề mà nói: "Thắt chặt dây an toàn, về nhà."

"Ừm."

Tắt máy xuống xe, Thẩm Quyến cầm tay cô, không nói một lời mà đi ngay lên lầu, Tô Dạng Nhiên nhìn anh, mặt mũi anh bình tĩnh không có gì khác thường, nhưng cô lại cảm thấy hơi sai sai, không khí có chút kỳ quái.

Cô bước vào cửa nhà, "Hơi tối, để bật đèn..."

Lời còn chưa nói hết cổ tay đã bị người ta nắm, "Ầm —— " một tiếng bị giam trên cánh cửa, trước mắt tối xuống.

"Gâu gâu gâu ——" tiểu cầu xông lên kêu mấy tiếng, có lẽ trời sinh nó thông minh, ngửi một vòng xác nhận đúng là chủ nhân thì không sủa nữa, vô cùng tự giác bỏ đi, bây giờ thú cưng cũng sắp thành tinh!

Tô Dạng Nhiên vẫn còn choáng váng, tai cô bị một đôi môi ấm áp dán lên, tiếp đó nhẹ nhàng cắn, cảm giác quen thuộc làm trí óc rối tung, "Anh anh sao vậy?"

"Hồi nãy em vừa hỏi nhưng anh chưa trả lời."

Tô Dạng Nhiên: "... Ừ?"

Hô hấp ấm áp, giọng nói khàn khàn khiến trái tim cô "Bụp bụp ——" nhảy loạn.

"Người khác thì không biết nhưng anh mà em lại không rõ à?"

Tô Dạng Nhiên chợt nuốt nước miếng, trong không gian yên tĩnh, tiếng "ừng ực ——" vang lên vô cùng rõ ràng.

"Tại sao em không trả lời?" Môi anh ma sát vành tai cô, "Chắc là thực hành thì em mới hiểu rõ nhỉ."

Vừa hết câu, những cái hôn mang tính xâm lược dần dần rơi xuống, đầu lưỡi lần nữa bị cướp đoạt, không giống khi nãy ở trong xe, tiếng mút vào thật lớn khiến lưỡi cô tê dại.

Lúc môi lưỡi đang dây dưa thì cơ thể Tô Dạng Nhiên đột ngột bay lên không, mông cô bị anh ôm xốc lên, trong phòng mờ tối nhưng vẫn cảm giác được hướng bọn họ đang đi tới là phòng ngủ, Tô Dạng Nhiên còn chưa kịp phản ứng đã bị ném lên giường.

Thẩm Quyến giống như là muốn chứng minh thật vậy, lăn qua lộn lại giằng co một lần lại một lần, cuối cùng mồ hôi đầm đìa, đến khi kết thúc cô nằm trên ngực anh thở dốc từng hồi từng hồi, bị dày vò muốn chết người.

Anh ôm chặt cô, nụ hôn rơi vào đỉnh đầu, bàn tay lại vuốt ve tấm lưng trơn nhẵn của cô, giống như vuốt cho cô dễ thở vậy. Chờ Tô Dạng Nhiên ổn định nhịp tim, cô không do dự đưa tay đẩy anh ra, giọng nói nghèn nghẹn, "Dính chết, đừng có ôm em."

Cô vừa thoát được mấy giây là lại bị ôm lần nữa, đôi chân bị hai chân anh kẹp lại, Tô Dạng Nhiên bất mãn giãy giụa, cô tức giận, thể lực giữa trai và gái khác xa nhau khi ở trên giường là điều không thể nghi ngờ, cô giống như dê đợi bị làm thịt vậy, vừa tức vừa uất, cô cuộn tay thành quả đấm đánh anh, "Em nói khó chịu mà, mau buông ra."

Thẩm Quyến bắt lấy quả đấm rồi hôn lên, "Em giận hả?"

Tô Dạng Nhiên bất mãn hừ một tiếng.

Trên mặt cô vẫn còn lưu lại vết đỏ ửng sau trận lăn lộn, phải nói là một chút tức giận uy hiếp cũng không có, ngược lại còn có vẻ phong tình, lười biếng quyến rũ, đầu vai trắng nõn mịn màng kia còn lưu lại đầy dấu vết, anh chợt căng thẳng, hình như có vẻ nó lại thức tỉnh.

Tô Dạng Nhiên cảm giác được chỗ kia thay đổi, cô sợ run nhưng giây tiếp theo vẫn mạnh bạo uy hiếp anh, "Anh mà đòi nữa là chia phòng ngủ!"

Cô vừa nói xong, chút đòi hỏi vừa mới nổi lên chợt biến mất, cô nói gì cũng được nhưng tuyệt đối không thể chia phòng ngủ, anh lập tức trấn an bằng cách hôn một cái vào gò má cô, "Đừng mà, đừng chia phòng."

Ôm nhuyễn ngọc ôn hương vào trong lòng, đối với Thẩm Quyến mà nói tuyệt đối là thử thách khó nhằn, nhớ lại tiểu cầu còn chưa ăn cơm tối, anh lại nói: "Anh đi cho tiểu cầu ăn cơm nhé."

Tô Dạng Nhiên miễn cưỡng gật đầu, "Ừm."

Tới khi Thẩm Quyến làm xong trở lại đã thấy cô nằm sấp trên giường, anh đi tới, ngồi xổm người xuống, "Muốn tắm không?"

Nghe được từ "tắm", Tô Dạng Nhiên lập tức nói, "Muốn."

"Vậy để anh đi pha nước ấm."

"Được."

Chuẩn bị xong xuôi, Tô Dạng Nhiên lại bị anh ôm vào trong ngực, sau khi tắm xong, trên người Thẩm Quyến có mùi giống cô, Tô Dạng Nhiên ôm chặt, gò má áp lên ngực anh, nghe tiếng tim đập vững vàng khiến cô thư giãn, dường như trên người anh có chứa thuốc an thần.

"Anh tắt đèn nhé?" Thẩm Quyến nói.

"Ừm."

Mờ tối, hai người yên lặng ôm nhau, không ai nói gì, cho đến khi thấy cô sắp đi vào giấc ngủ, anh chợt nhớ tới gì đó, mở miệng: "Nhiên Nhiên?"

"Hửm?" Nồng nặc mùi buồn ngủ.

"Chờ chị anh về, anh dẫn em đi gặp chị ấy nhé."

"Ừm." Cô đồng ý.

Sau một lúc nữa, hô hấp đã hoàn toàn đều đặn, xem ra cô ngủ say thật rồi, Thẩm Quyến ôm chặt đôi vai gầy, nhẹ hôn lên trán cô một cái, nhỏ giọng, "Mơ một giấc mộng đẹp, ngủ ngon."

Sau bữa cơm trưa, Thẩm Quyến trở lại phòng nghỉ, Chu Dương đang nằm trên giường gỗ xem gì đó, thấy anh đi vào thì lên tiếng chào hỏi, đơi anh ngồi xuống lại lấy một quyển sách tới, "Trưởng khoa, em đề cử cho anh một quyển sách nha?"

Thẩm Quyến bây giờ không có thời gian đọc sách, anh đang lấy điện thoại ra nhắn cho Tô Dạng Nhiên một tin, đêm qua dày vò cô một phen, không biết người kia đã dậy ăn cơm chưa.

"Không cần."

Chu Dương vẫn tiếp tục nói, "Vô cùng hay, bạn em vừa bảo em xem."

Thẩm Quyến liếc mắt nhìn một cái, vừa vặn nhìn thấy anh ta giơ sách lên, mấy chữ trên bìa sách đập vào mắt,《Quyển sổ trinh thám》?

Anh xem rồi, cũng không tệ, Tô Dạng Nhiên vẫn chưa trả lời, vì vậy người hiếm khi hứng thú với cái gì nói: "Quyển này à, tôi xem rồi."

Chu Dương, "Thật hả? Anh xem rồi?"

"Tôi xem xong lâu rồi."

"Vừa sợ lại vừa kích thích, cũng không biết sao tác giả viết ra được nữa, một cô gái mà viết chuyện kinh dị không biết có sợ hay không nhỉ?" Chu Dương suy nghĩ, anh vừa đọc đã thấy sợ rồi, nhưng loại chuyện này không thể nào nói người khác biết được, nếu không mất mặt lắm, huống chi càng sợ càng muốn xem.

Khóe miệng Thẩm Quyến nhẹ nhàng cong lên, "Có lẽ có."

Chu Dương chợt nghĩ, "Đúng rồi trưởng khoa, anh biết không?"

"Hả?"

"Tác giả mấy ngày trước vừa công bố tình yêu lên Weibo đó."

"Ừ." Thẩm Quyến không hứng thú.

Chu Dương phấn khởi bừng bừng mở Weibo, "Nghe nói tác giả này thần bí lắm, từ trước tới giờ chưa có fan hâm mộ nào biết bộ dạng thật của cô ấy đâu, nhưng em cảm thấy nhất định cô ấy rất đẹp."

Thẩm Quyến lướt lướt điện thoại, không có tin nhắn. Chẳng lẽ cô chưa dậy?

"Trưởng khoa anh nhìn thử đi, đôi mắt đã đẹp vầy thì ngoại hình xấu chỗ nào nữa, mặc dù em không muốn thừa nhận nhưng bạn trai cô ấy cũng tuyệt đối không kém, anh nhìn tấm này nè, thật là đẹp mắt." Chu Dương đưa điện thoại qua.

Thẩm Quyến đang nghĩ đến cô, qua loa lấy lệ nhìn một cái, "ừ" một tiếng, nhưng rất nhanh lại nhìn lần nữa, đến cuối cùng trực tiếp đưa tay cầm lấy điện thoại của Chu Dương, cẩn thận nhìn.

Cách chụp có ý đồ, lợi dụng chiều cao giữa hai người, cô gái thì lộ ra con mắt lông mày và cái trán, chàng trai thì lộ ra bả vai, cổ, cằm, nhưng quan trọng không phải là tấm ảnh, quan trọng là tấm ảnh này quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa.

Ánh mắt dời xuống, rơi vào dấu mờ dưới góc phải, Dạng Túc.

Dạng Túc, Tô Dạng Nhiên...

Thẩm Quyến cảm thấy hình như mình vừa khám phá ra gì đó, những đầu mối lộn xộn ùn ùn kéo đến rồi xếp lại ngay ngắn, lại liên tưởng đến lời nói của cô khi trước, bây giờ anh đã biết một chuyện, Dạng Túc chính là Tô Dạng Nhiên, Tô Dạng Nhiên lại chính là Dạng Túc.

Tiểu quỷ lừa gạt.

- ----------

Cẩu ăn cẩu lương

*Lại là thông báo haha

Mọi người đã biết là hồi đầu vì truyện bị copy nên mình phải chuyển thành hình ảnh, sau đó lượng thời gian chuyển ảnh tốn quá, muốn bằng thời gian mình edit truyện luôn nên thôi bỏ. Đăng Wordpress thì có mấy bạn không đọc được.

Rảnh rỗi sinh nông nổi, giờ mình đang định đăng lên FB đây, FB thì hông bạn nào hông xài ha:)), nhưng mà hổng phải page mà là group

Truyện sẽ đăng bên đó từ chương 50, mọi người khỏi cần nhắn tin gì mới được vào, bên đó mình sẽ đặt mấy câu hỏi nho nhỏ thôi, mn trả lời đủ rồi vào. Bên wattpad có đăng nữa không hả? Ừm, quởn thì đăng haha. Ai đang đọc bên wordpress cứ đọc tiếp đi nhe, pass như cũ, tạm không cho pass nữa

Từ chương 50 sẽ đăng lên fb, ngừng xin pass wordpress

Link nhóm: https://www.facebook.com/groups/375931069738659/

Nếu không tìm ra, hãy lên fb gõ "Nhà của quơ".

Mong mn thông cảm cho sự bày chuyện của mình hihi

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây