Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

305: Về thành phố vân châu


trước sau

Thành Phố Vân Châu, tháng 12.

Nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống.

Mưa phùn liên miên.

Một chiếc xe taxi dừng trước cổng nhà họ Cố, cửa xe được mở ra, Cố Nhã Thiển từ trên xe bước xuống, cô trả tiền xe xong sau đó kéo vali đi tới chiếc cổng lớn bằng sắt màu đen nhấn chuông.

Hai đứa nhỏ đang đi học cho nên lần này cô về không dắt theo bọn chúng, tối qua cô có nói với Tô Ngọc Kỳ một tiếng, hôm nay vội vàng trở về đây.

Chủ yếu là cô lo lắng cho bệnh tình của ông ngoại.

Còn nữa, là chuyện liên quan tới sự mất trí nhớ của mình.

Người làm đi tới nhìn thấy cô: “Cô tư, cô về rồi.”

Cô Tư đột nhiên trở về, nhà họ Cố vốn không nhận được tin gì cả, tất cả người làm đều thấy rất kinh ngạc, nhưng vẫn nhanh chóng mở cửa để Cố Nhã Thiển vào.

“Cô Tư, cô về rồi, ông chủ và bà chủ nhất định sẽ rất vui, tôi đi thông báo cho họ ngay.” Nói xong, người làm lấy một chiếc bộ đàm của nhà họ Cố ra thông báo cho quản gia Chu.

Lần này Cố Nhã Thiển về sẽ ở lại mấy ngày.

Cô chỉ đem theo một hai bộ quần áo và đồ dùng hằng ngày, bởi vì những thứ đồ khác Tĩnh Uyển đều có.

Bên trong phòng khách.

Quản gia Chu đi tới cầm lấy vali của cô: “Cô Tư, cô về rồi.”

“Ừm, ông ngoại đâu rồi?” Cố Nhã Thiển vừa đi vào phòng khách vừa hỏi thăm.

“Ông chủ bây giờ đang ở trên lầu nghỉ ngơi, bà chủ thì chiều hôm nay đã đi chùa thắp hương rồi, giờ vẫn chưa về.”

…..

Lầu 2.

Cố Nhã Thiển đi tới phòng ngủ của ông ngoại, ông đang nghỉ ngơi, hơi thở hơi yếu những vẫn đều đều, Cố Nhã Thiển nhẹ nhàng đóng cửa, cô hạ thấp giọng hỏi quản gia Chu: “Ông ngoại sao rồi?”

Quản gia Chu nói: “Là bệnh tim cũ của ông chủ, bác sĩ nói cần phải tĩnh dưỡng.”

Cố Nhã Thiển cũng biết.

Nếu như là những người trẻ tuổi có vấn đề về tim thì có thể sẽ có cách chữa trị, nhưng mà ông ngoại già rồi, không chịu nỗi phẫu thuật đâu, lại cộng với cái tính ngang bướng nhất quyết không chịu ở bệnh viện này của ông nữa.

Cố Nhã Thiển về Tĩnh Uyển trước để dọn dẹp đồ đạc một chút.

Dọn dẹp xong thì cũng sắp tối rồi.

Người làm hỏi cô buổi tối muốn ăn gì, Cố Nhã Thiển chỉ lắc lắc đầu bảo người làm cứ làm đại món gì đó cũng được, cô chuẩn bị đi thăm ông ngoại, sau đó đi thăm anh cả.

Cũng không biết bây giờ anh cả sao rồi.

…..

Bà chủ ở chùa miếu cầu nguyện cả buổi chiều, vừa về tới nhà thì nghe quản gia nói Cố Nhã Thiển về rồi, trên mặt bà liền nở ra nụ cười rạng rỡ.

Ông chủ Cố tỉnh dậy, nhíu nhíu mày, bà chủ Cố nói: “Con cháu về thì cũng về rồi, ông xem ông đi, đừng có tối ngày tức giận như vậy.’

Ông chủ Cố đứng dậy, bà đỡ ông đi xuống lầu, ông nói: “Dặn người làm tối nay làm nhiều món Nhã Thiển thích ăn một chút.”

Khi Cố Nhã Thiển về tới Chủ Uyển thì đúng lúc là giờ ăn tối, người làm đã chuẩn bi cơm xong xuôi cả rồi, cô đi qua đó thì nhìn thấy hai ông bà già nhà họ Cố đang ngồi trong phòng khách, liền vội vàng nói: “Ông ngoại, bà ngoại.”

Ông chủ Cố nói: “Sao về mà không nói trước tiếng nào vậy, để ta còn kêu người ra sân bay đón con chứ.”

“Con nhớ ông bà ngoại nên mới về thăm hai người.”

Ông chủ Cố sao mà không biết cho được, cô về là do sức khỏe của ông, ông phủi phủi tay: “ Được rồi, ăn cơm thôi.”

“Ừm.”

Ăn xong cơm tối, Cố Nhã Thiển trò chuyện với bà chủ Cố trong phòng khách một lúc, bởi vì khuôn mặt của Cố Nhã Thiển rất là giống với mẹ của cô Cố Thanh Chi nên trước đây hai người già nhà họ Cố cũng không có thân thiết với cô lắm.

Sợ lại đụng đến chuyện xưa.

Nhưng dù sao đi nữa cô cũng là cháu ngoại của mình, tuy là nói không được thân thiết với nhau cho lắm nhưng dù gì đi nữa cũng có quan hệ huyết thống với nhau.

Hơn nữa trước đây Cố Nhã Thiển cũng là vì sợ làm cho hai người bọn họ nổi giận nên thường hay lẫn trốn, cô rất ít khi đến Chủ Uyển, phần lớn thời gian là sống ở nước Mỹ với anh cả, thỉnh thoảng mới về.

Nhưng mà bây giờ, Cố Nhã Thiển đã hiểu rồi, người một nhà ở bên nhau mới là quan trọng nhất.

Cô hiểu cách nghĩ của hai ông bà bọn họ, họ không phải không thích cô, mà bởi vì cô quá là giống mẹ mình, hai người họ sợ nhìn thấy cô sẽ lại nghĩ tới chuyện xưa cho nên mới cố tình xa lánh mình.

Nhưng mà ông bà ngoại có thể tới tham dự hôn lễ của cô và Tô Ngọc Kỳ, Cố Nhã Thiển đã cảm thấy rất cảm động rồi, ông ngoại nhìn thì nghiêm khắc nhưng đối với cô lại rất tốt.

Bây giờ Cố Nhã Thiển thật sự hy vọng ông ngoại sẽ khỏe hơn một chút.

…..

Hai chân của Cố Giác vốn đã không tiện đi lại, lúc trời đổ mưa lại càng đau dữ dội hơn.

Lúc trước Cố Nhã Thiển đã từng hỏi qua Tống Hân, chân trái của anh cả vì sao lại bị thương, nhưng Tống Hân chỉ lắc lắc đầu, trả lời qua loa: “Trước đây không cẩn thận để bị thương.”

Nhưng Cố Nhã Thiển có thể hiểu, một người đàn ông anh tuấn cao ráo, tinh thần mạnh mẽ như anh cả lại đột nhiên bị thương, hai chân khiến anh không thể đi lại được nhất định đã khiến anh bị đả kích rất nhiều.

Hơn nữa, anh ấy còn phải gánh lấy Cố Thị.

Phải chịu đựng vô số lời đồn đại nhảm nhí nữa.

Trong phòng đọc sách.

Cố Nhã Thiển bưng ly cà phê mà Tống Hân vừa pha tiến vào phòng, Cố Giác đang ngồi trước bàn làm việc, anh đang xem một video hội nghị, cô bước vào đặt ly cà phê xuống, sau đó ngồi xuống chiếc ghế dựa bên cạnh đợi một lát, Cố Giác cúp máy điện thoại xong rồi mới nhìn qua Cố Nhã Thiển: “Về lúc nào sao không báo trước với anh một tiếng.”

“Buổi chiều hôm nay về rồi, em về để thăm ông ngoại và anh nữa.” Cố Nhã Thiển nói xong liền đi ra phía sau anh ấy, xoa bóp vai cho anh: “Anh cả, chân anh sao rồi, còn khó chịu không?”

“Đã đỡ nhiều rồi.”

“Anh cả, đây là cà phê mà A Hân pha đó, anh uống thử xem.” Trong phòng sách bây giờ ngập tràn mùi thơm nồng.

Cố Giác nhấp một ngụm.

Cố Nhã Thiển vểnh môi,có chút do dự, cô cũng không biết nên mở miệng nói thế nào, làm sao để mở miệng hỏi…hỏi chuyện cô bị mất trí nhớ đây.

Nếu như nói người mà cô tín nhiệm nhất, vậy thì, người thứ nhất chính là anh cả rồi.

Kể từ khi cô tỉnh lại vào hơn hai năm trước, khi cô mất sạch kí ức không còn biết cái gì nữa, ngay cả cô là ai cô cũng không biết, anh cả đã nhẫn nại giải thích tỉ mỉ cho cô nghe, nói cho cô biết thân phận của mình, hai năm nay, cô sống cùng với anh cả ở Mỹ.

Tình cảm của cô đối với Cố Giác rất sâu đậm.

Thực ra, Cố Nhã Thiển đã từng nghĩ qua.

Nghĩ về chuyện mình bị mất kí ức.

Nếu như thực sự là do anh cả làm, vậy thì anh ấy nhất định là có lý do gì đó, cô không muốn hiểu lầm anh.

Cô nghĩ nếu như có một ngày anh cả chịu mở miệng với cô, chắc chắn anh ấy sẽ chủ động nói với cô thôi.

“Sao vậy?” Cố Giác nhẹ nhàng ngước mắt lên, ánh mắt đen láy rơi trên mặt của Cố Nhã Thiển, anh nhìn xem tâm trạng của cô rồi nhàn nhạt cười một tiếng: “Đang nghĩ gì vậy?”

Anh từ từ híp mắt lại, Cố Nhã Thiển vẫn không hề lên tiếng, anh nói tiếp: “Em có gì muốn hỏi thì cứ hỏi thẳng đi, nếu đó là chuyện anh có thể nói với em thì anh sẽ không giấu em đâu.”

Anh có thể cảm nhận được, Cố Nhã Thiển đột nhiên trở về, nhất định không đơn giản chỉ là về thăm ông ngoại, chắc chắn vẫn còn chuyện khác….

Những ngón tay khớp xương rõ ràng của anh từ từ nắm chặt ly cà phê bằng sứ màu trắng lại.

Cố Giác liếc mắt nhìn Cố Nhã Thiển.

Ánh mắt anh sâu thẳm.

Cố Nhã Thiển nhẹ nhàng rũ mi mắt xuống: “Anh cả, em muốn biết..em muốn biết vì sao mình lại mất trí nhớ….gần đây…gần đây em có xem một quyển sách, trên đó nói, có khi mất trí nhớ không phải là do đầu bị tổn thương, mà là…..”

…..

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây