Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

347: Không ai nợ ai


trước sau

Mộ Như Phương không ngờ Đào Gia Thiên lại nói được những lời như vậy, cô mở to mắt, tựa hồ không thể tin được.

Cô nhìn gương mặt lạnh lùng của người nọ.

Vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Anh dùng sức niết ngón tay cô, sờ lên sườn mặt cô, thưởng thức gương mặt trắng bệch vì chấn kinh của cô, chậc chậc cười cười, vẫn là gương mặt tuấn mỹ vô song đó: “Không cầu xin, được thôi.”

Anh nhìn cô như nhìn một con kiến, đứng dậy, hô lên với người ngoài cửa: “Vào đây.”

Lập tức hai bảo vệ bên ngoài tiến vào, cung kính nhìn Đào Gia Thiên, ánh mắt anh thâm thúy: “Đem người này ném cho đám khách lẻ ở lầu một, muốn chơi sao cũng được.”

“Vâng.”

Bảo vệ xách Mộ Như Phương như xách một con gà con, lôi cô ra khỏi đó, quần áo trên người cô vốn đã bị hai tên công tử kia xé rồi, giờ bởi vì bị bảo vệ lôi kéo, ngay cả cổ áo cũng bị kéo xuống, lộ ra nội y màu kem, mạnh bạo kéo cô ra ngoài.

“Đừng, Đào Gia Thiên, Đào Gia Thiên.” Mộ Như Phương vùng vẫy, cô nhìn vào đôi mắt đen lạnh lùng của anh, cô biết, anh nói nghiêm túc, cô không biết tại sao anh lại đột nhiên thay đổi đến đáng sợ như vậy, tựa như một con thú khát máu, đang muốn nuốt chửng lấy cô.

Nhưng lúc này, không có thời gian để cô suy nghĩ quá nhiều.

Cô cơ hồ run rẩy quỳ dưới quần tây của người nọ, nắm lấy quần anh.

Đào Gia Thiên hất chân đẩy cô ra, lạnh giọng nói với bảo vệ: “Còn ngây ra đó làm gì, đưa cô ta ra ngoài!”

“Tôi cầu xin anh!!” Mộ Như Phương nhắm mắt, mỗi một lỗ chân lông đều đang run rẩy, sự lạnh lùng, đôi mắt cô ảm đạm màu trắng khói, không có một chút điểm sáng, giọng nói cũng khản đặc, có chút khó khăn mở miệng.

“Tôi cầu xin anh…làm…” Cô dùng hết sức lực, vứt bỏ sự tôn nghiêm, dùng giọng nói mệt mỏi mở miệng, hai hàng nươc mắt tuôn ra “Làm tôi.”

“Cô cũng thật hèn mọn!” Giọng nói lạnh lẽo từ trên đầu truyền xuống.

Hai bảo vệ đi khỏi, trong phòng lại khôi phục sự yên tĩnh, Mộ Như Phương cảm thấy trời đất quay cuồng, bị người kia nắm quăng lên sofa, phía sau lưng cảm nhận được sự mềm mại, người đó xé rách quần áo trên người cô, cô nhắm chặt mắt, hàng mi run run.

Anh ta đúng là nhẫn tâm, đúng là lạnh lùng.

Gương mặt xinh đẹp trắng bệch của cô cũng không khiến anh có chút thương cảm nào, một người con gái như yêu tinh, suýt chút nữa lấy luôn cả mạng anh, đôi tay chậm rãi xiết chặt cổ cô, bàn tay anh còn cảm nhận được làn da tinh tế, còn cả mạch đập trên đó nữa.

Chỉ cần anh dùng sức thì có thể bóp chết cô.

Cô giống như đã buông xuôi rồi, động tác đã từng thân mật giữa bọn họ nay bỗng nhiên khủng khiếp như bị lăng trì, chiếc váy bên dưới bị xé rách, cô nắm chặt tay lại.

Cảm giác đau đớn lan tràn trong tim, khiến nó rỉ máu.

Ban nãy lúc dùng chai bia đánh cái tên công tử kia, tay cô cũng đã bị thương rồi.

Trong phòng ánh sáng tối tăm, mang màu sắc mông lung.

Đột nhiên Mộ Như Phương mở to mắt, tiếng hét trầm đục từ cổ họng khô khốc, cô cảm nhận được người nọ đang tách hai chân cô ra, một vật lạnh lẽo, lạ lẫm tiến vào trong, cái loại cảm giác đau đớn như bị xé rách, khiến toàn thân cô toát mồ hôi.

Sự ma sát đau đớn bên dưới, còn cả cảm giác lạnh lẽo nữa, khiến cô run lên như cái sang, mái tóc đen bởi vì vùng vẫy mà tán loạn, dán lên mặt, nhưng ý thức của cô thì vẫn còn.

Bị đau đến tỉnh người.

Cái đó chính là chai bia, theo động tác của người kia mà giày vò cơ thể cô.

Mộ Như Phương cắn chặt môi, nước mắt không kiềm được mà rơi ra khóe mắt, không để bản thân phát ra một âm thanh yếu đuối nào, trong mơ hồ, cô nhìn thấy gương mặt lạnh lẽo của người nọ, lại hồi tưởng đến hình bóng dịu dàng trước đây.

Trước mắt cô lại mơ hồ.

Không biết qua bao lâu.

“Chậc, đúng là rẻ tiền, cô nhìn bộ dạng rẻ tiền của mình đi.” Tựa hồ đã dày vò đủ rồi, anh tận hưởng sự đau khổ của cô, rút chai bia ra, ném xuống đất, đưa tay xiết lấy chiếc cằm tinh tế của cô, nhìn gương mặt yếu ớt trắng bệch của cô: “Một cái chai cũng có thể khiến cô cao trào, cô nói cô là cái gì chứ?”

Đôi môi mỏng của người nọ mấp máy: “Như một con chó cái vậy.”

Đào Gia Thiên nhìn cô, gương mặt trắng bệch đó, đôi môi trắng bệch, sự đau đớn của cô, trong tim như bị đánh mạnh vào, trong khoảnh khắc đó, tim anh như muốn ngừng đập, cái loại cảm giác quen thuộc đó.

Lát sau, gương mặt tuấn mỹ của hắn triệt để trầm xuống, lại là ảm giác này, cái cảm giác không thể xua tan, tựa như điên cuồng phẫn nộ, hắn cúi đầu hôn lên môi cô, cắn xé.

Nụ hôn của hắn tàn bạo, hung mãnh.

Một tay niết lấy chiếc eo nhỏ nhắn của cô, khiến người cô dán chặt vào hắn, lưỡi xâm nhập vào miệng cô, khiến mỗi hơi thở của cô đều có mùi vị của hắn, trong khoang miệng cũng vậy, quen thuộc đến vậy, nồng nhiệt đến vậy.

Trốn chạy chính là một loại bản năng, nhưng cô càng trốn chạy, anh càng hung bạo xâm phạm cô.

Mộ Như Phương như bị tê liệt.

Buông xuôi để anh xâm phạm.

Nước mắt chảy sang hai bên thái dương

Tay anh tách chân cô ra, không chút lưu tình mà tiến vào, giống như đang muốn trừng phạt vậy, không một chút dịu trước mắt Mộ Như Phương tối tăm, nhưng cô có sự kiên cường từ trong xương cốt, cắn chặt răng, không cầu xin một tiếng.

Mãi đến khi môi bị cắn rách, cô nếm được mùi vị máu tươi, cô vẫn không kêu một tiếng.

Lần xâm phạm này kéo dài đến khi cô mất đi ý thức, người đàn ông nọ ngừng lại, cô mới dần tỉnh táo.

Đào Gia Thiên ưu nhã cài lại nút áo, nhìn người con gái chật vạt trên sofa, nếu như lồng ngực không nhấp nhô thì không còn càm nhận được sinh khí nào nữa, người mỏng manh như giấy, không chỗ nào không tinh xảo, đầu anh đột nhiên phát đau, đau đến nhói tim.

Tựa như mũi kim hung hăng đâm vào.

“Mộ Như Phương, cô tốt nhất cút khỏi mắt tôi, nếu không, tôi khiến cô sống không bằng chết.”

Anh mắng một câu, sau đó đạp cửa, đi ra ngoài, phiền muộn hút thuốc, nhưng đầu lại đau đớn vô cùng.

Dưới lầu Hoàng Đình, một chiếc Rolls Royce đang đậu, người đan ông ngồi vào trong.

Trợ lí vừa lái xe vừa hỏi: “Đào tổng, ngài muốn đến tòa nhà Cảnh Thái sao?”

Đào Gia Thiên đầu đau vô cùng, càng ngày càng nghiêm trọng, trợ lí đưa thuốc sang: “Đào tổng, ngài uống trước đi.”

“Cút…” Người nọ hất đổ.

Đôi mắt Đào Gia Thiên dần đỏ lên, từ sau khi tỉnh lại vào bốn năm trước, anh bị mất trí nhớ, thường xuyên đau đầu, đặc biệt là lúc nghĩ đến Mộ Như Phương!

Cái người con gái bỏ thuốc độc hại anh.

Mộ Như Phương nằm một lúc mới có sức đứng dậy, nhặt quần áo rách nát dưới đất, che lấy cơ thể, trên ghế sofa màu nâu bằng da thật kia, màu trắng đỏ hỗn độn, cô đứng dậy, hai chân mềm nhũn, run rẩy.

Máu chảy dọc theo hai chân xuống.

Lầu mười sáu là nơi chỉ có hội viên cao cấp mới có thể đến, không hỗn tạp như ở lầu một, đây là nơi của người thật sự có tiền, hành lang cũng không nhiều người, cô vịn tường đi mấy bước, đột nhiên có người chặn cô lại.

“Quả nhiên là cô.” Trần Lịch Sênh nhìn cô gái đang chật vật, cởi vest quăng vào mặt cô, cười khinh một tiếng: “Đào Gia Thiên mất trí nhớ rồi, anh ta trước đây yêu chiều cô biết bao, anh ta đều quên rồi, từ lúc cô bỏ thuốc anh ta, lúc tỉnh dậy đã mất trí nhớ rồi, anh ta chỉ biết cô hạ độc mình, muốn hại chết mình, anh ta không nhớ trước đó đã ân ái ra sao nữa, chỉ nhớ nỗi hận, cho nên tôi khuyên cô tốt nhất cút khỏi Hải Châu, nếu không cô sẽ phải trả giá.

“Anh ta không còn là người chỉ cần cô rơi một sợi tóc cũng đau lòng nữa rồi, cô muốn sống thì tốt nhất đến đi khỏi.”

Mộ Như Phương sửng người, hốc mắt nóng lên, khó trách anh ấy lại độc ác với cô như vậy, cũng tốt, vậy không ai nợ ai nữa.”

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây