Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

530: Điện ảnh


trước sau

Trọng Tử Việt cùng cô đến cửa hàng trang sức cao cấp.

Mấy mẫu vừa mới ra trong năm nay đều hơi hướm nữ tính, không phải là mẫu trang sức mà người phụ nữ đoan trang tao nhã như Minh Lê ưa thích, Trọng Tử Việt nhìn vào trong quầy rồi chỉ tay vào Mộc Như Phương, nói với nhân viên bán hàng: "Chọn cho cô ấy một đôi hoa tai."

Cho tôi à?

Mộc Như Phương hơi ngạc nhiên, cô nhìn Trọng Tử Việt, không hiểu cậu ta có ý gì.

Sau khi nhân viên đưa mắt nhìn Trọng Tử Việt rồi lại quay sang nhìn Mộc Như Phương hai giây, thầm đánh giá thân phận của bọn họ trong lòng. Kính râm cô gái này đeo phải hơn 210 triệu, chiếc quần đen theo phong cách thoải mái của người đàn ông này mặc dù trông không hút mắt nhưng giá cả phải lên đến 8 con số, mặc dù không nhìn ra nhãn hiệu của áo khoác màu cà phê của cậu ta nhưng chắc hẳn là hàng hiệu dành cho số ít.

"Chào chị, mời chị theo em sang bên này, thử đôi hoa tai ngọc trai ạ."

Ngọc trai, cũng để chỉ sự tao nhã.

Nhưng sau khi đeo lên tai Mộc Như Phương lại trông có vẻ dịu dàng và đẹp đẽ, cô đeo kính râm, để lộ chiếc cằm trắng nõn xinh xắn.

Cổ thon gọn, trắng ngầ, phối với đôi hoa tai ngọc trai cao cấp, cho dù cô đeo kính râm nên không nhìn rõ gương mặt, nhưng nhất thời dường như mọi ánh sáng đều bừng lên người cô.

Ánh mắt Trọng Tử Việt càng trở nên thâm thúy, cậu ta nhìn thấy cô muốn tháo xuống bèn cười nói: "Chị à, chị đeo cái này đẹp lắm đó."

"Lấy đôi này đi." Trọng Tử Việt đưa tấm thẻ vàng cho nhân viên, hai giây sau lại quay sang nói với Mộc Như Phương: "Chị đừng tháo xuống, cứ đeo vậy đi."

Mộc Như Phương làm thủ ngữ "Cảm ơn" với cậu ta.

Trọng Tử Việt cười cười: "Không cần cảm ơn, lần này em về nước gấp gáp quá, không chuẩn bị quà gì cho chị hết, chị thích đôi hoa tai này là được rồi."

Trọng Tử Việt vừa dứt lời bèn chầm chậm áp sát cô, cậu ta nhìn gò má tinh tế đến nỗi dường như không có lấy một lỗ chân lông nào rồi lướt mắt đến đôi hoa tai hoa tai ngọc trai có màu sắc xinh đẹp ấy.

"Chị có thích không?"

Cậu ta gần mình quá.

Mộc Như Phương hơi đỏ mặt, cô quay người đi, tựa như muốn để không khí lưu thông vậy.

Cô gật đầu.

Trọng Tử Việt này...Mộc Như Phương không hiểu cậu ta muốn làm gì, hay là tính cách của cậu ta vốn dĩ đã như vậy.

Bọn họ dùng cơm trưa ở một cửa hàng trên tầng 8 trung tâm thương mại.

Đây cũng là lần đầu tiên Mộc Như Phương đến đây.

Số lần Trọng Tử Việt về nước không nhiều, đây là năm học cuối của cậu ta, trước mắt Trọng Tử Việt không có ý định học nghiên cứu sinh, hết năm nay sẽ quay về tiếp quản Trọng thị.

Cậu ta rất ít khi đến đây.

"Chào anh, chào chị, cửa hàng của bọn tôi có một món mới, còn có một vài món ăn kinh điển nữa."

Quán ăn mang đậm phong cách nước T.

Khắp nơi đều là màu gấm đỏ.

Bàn ghế trang trí theo hướng phục cổ.

Mỗi một bàn đều được ngăn cách bởi chiếc bình phong thêu hoa văn tinh xảo.

Trọng Tử Việt đọc thực đơn rồi đưa cho Mộc Như Phương: "Chị xem đi, thích món nào thì gọi món đó."

Mộc Như Phương nhận lấy, chỉ một vài món đặc trưng của cửa hàng rồi tỏ ý với bồi bàn: "Nhiêu đây trước đã."

Phần ăn của hai người.

Một món canh, một món cháo, một món rau xào.

"Đợi tí, thêm một món sườn chua ngọt nữa." Trọng Tử Việt nói.

"Dạ được, xin hai anh chị đợi một lúc." Bồi bàn mang lên hai ly trà đậu đỏ ý dĩ cho bọn họ.

Mộc Như Phương thích ăn ngọt, khi nãy lúc gọi món ăn cũng nhìn thấy sườn chua ngọt, nhưng mà...Món ăn của hai người nhiều rồi.

Cô vốn nghĩ Trọng Tử Việt thích ăn sườn chua ngọt, nhưng không ngờ suốt cả buổi cậu ta không hề đụng đến nó mà chỉ có một mình cô ăn hơn nửa dĩa.

Mộc Như Phương cũng không phải đồ ngốc.

Từ nhỏ đến lớn, số người đàn ông theo đuổi cô có thể xếp hàng từ thành Nam đến thành Bắc.

Rạp chiếu phim tầng 11.

"Cô Thư Dao, cô muốn xem phim gì?"

Hạ Thư Dao làm gì có tâm trạng xem phim, ánh mắt của cô vẫn luôn chăm chú vào người đàn ông lạnh lùng, thân người cao ráo mặc áo khoác màu đen cách đó hai mét.

"Gia Thiên, anh muốn xem phim gì?"

Đào Y Y mím môi, cô ngẩng đầu nhìn anh trai của mình, cô còn không hiểu Đào Gia Thiên à? Ông anh trai này có bao giờ hứng thú với mấy phim hài, phim văn nghệ tình yêu gì đó đâu, hôm nay chịu đi xem phim với cô và Hạ Thư Dao, đúng thật làm người ta kinh ngạc quá xá.

Đào Gia Thiên lạnh nhạt nói: "Hai người quyết định là được."

Hạ Thư Dao nhìn quanh mấy phòng chiếu phim rồi nói: "Vậy xem Nếu Như Em Yêu Anh nhé, em nghĩ bộ phim này hay lắm đấy."

Hạ Thư Dao chọn bộ phim tình cảm.

Bộ phim này không hề khô khan, có sự tham diễn của nữ diễn viên Tần Khinh Khinh vừa mới nổi đình nổi đám dạo gần đây cùng nam diễn viên Triệu Sở Nhiên có tiếng có tăm.

Đánh giá cũng khá tốt.

Đào Gia Thiên chỉ nhìn thoáng qua rồi đi lấy vé, theo hai người bọn họ vào rạp, tìm chỗ ngồi xuống.

Trọng Tử Việt nhìn thời gian rồi hỏi cô với chất giọng nhàn nhạt: "Chị này, chúng ta đi xem phim không, bây giờ còn sớm lắm, xem phim xong rồi đi thư viện sau."

Xem phim không à?

Mộc Như Phương hơi do dự, Trọng Tử Việt càng kiên quyết, cậu ta kéo tay Mộc Như Phương đi vào thang máy: "Chị thích xem thể loại phim gì?" Vốn dĩ Trọng Tử Việt cao ráo hơn Mộc Như Phương, đột nhiên cậu ta cúi đầu hờ hững hỏi, hơi thở nóng bỏng phả lên đỉnh đầu cô, gương mặt Mộc Như Phương đỏ ửng, lúc cô muốn lùi về sau mới phát hiện cánh tay mình bị Trọng Tử Việt giữ lấy.

Mộc Như Phương nhẹ nhàng giãy dụa, cậu ta bèn buông lỏng tay ngay.

"Chị à, em nghe nói, chị thích xem phim hài không nhỉ?"

Mộc Như Phương gật nhẹ đầu.

Đến rạp chiếu phim.

Gần một tuần nay có rất nhiều phim ra rạp, nhân viên bán vé nhìn thấy bọn họ trẻ trung xinh đẹp nên cứ ngỡ là một đôi bèn giới thiệu: "Gần đây có bộ phim Nếu Như Em Yêu Anh nổi tiếng lắm ạ, đó là bộ phim tình cảm nhẹ nhàng hài hước."

Trọng Tử Việt gật đầu rồi nhìn Mộc Như Phương: "Chị thấy sao?"

Mộc Như Phương cũng gật đầu, sao cũng được.

"Ok, lấy hai vé."

Bởi vì Trọng Tử Việt và Mộc Như Phương đến trễ, đã gần đến giờ chiếu phim nên số ghế trống còn sót lại không nhiều, vừa khéo giữa hàng 6 có hai vị trí trống, cách một người ở giữa.

Lúc vào rạp, bộ phim vừa bắt đầu chiếu.

Không gian tối om.

Lần mò tìm vị trí trong bóng tối.

Sau khi Mộc Như Phương ngồi vào chỗ, Trọng Tử Việt nhìn cô, cậu ta toan đổi ghế với người đàn ông bên cạnh, ai ngờ đối phương lại từ chối, lý do là vị trí không đẹp sẽ làm ảnh hưởng đến quá trình xem phim của anh ta.

Trọng Tử Việt rút hai tờ tiền trong ví da ra: "Làm phiền anh đổi chỗ."

Người đàn ông ấy nhìn nhìn rồi cười nói: "Người anh em, đi với bạn gái hả."

Trọng Tử Việt không trả lời mà lại rút tiếp ba tờ tiền trong ví ra, đối phương lập tức híp mắt cười đổi chỗ với cậu ta.

Bộ phim đã chiếu rồi, Mộc Như Phương tập trung nhìn lên màn hình, không để ý đến chuyện vừa xảy ra bên cạnh mình.

Trọng Tử Việt xem phim, thi thoảng lại quay đầu sang nhìn Mộc Như Phương, gương mặt cô rất xinh đẹp, lúc này trông có vẻ rất dịu dàng điềm tĩnh, đôi mắt hạnh lấp lánh, dường như tâm trạng của cậu ta cũng bình tĩnh lại ngay trong nháy mắt.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây