Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

650: Đối đầu


trước sau

Cảm giác an toàn trở lại bên cạnh, ngay lập tức khiến cô cảm thấy an tâm.

Diên Phong đang ở đây.

Là Diên Phong!!

Đào Y Y ôm chặt lấy anh ta, ngón tay cô vẫn luôn không ngừng run rẩy.

Cô đã gặp được Lục Diên Phong rồi.

“Anh...anh đã về...”

Kể từ ngày đó, Lục Diên Phong bị điều đến Đông Nam Á, cô chưa bao giờ gặp lại anh ta nữa.

Cho dù sau này cô đã nhận rõ tình cảm của mình đối với anh ta, nhưng thích là thích, ỷ lại là ỷ lại, cho dù là bạn bè tốt nhất tốt nhất, cô cũng thích.

Đây là cảm giác chưa có qua khi ở bên cạnh Cố Thâm, càng huống hồ tất cả sự nguy hiểm của cô, thực ra cũng đều là do Cố Thâm mang đến.

Lần này nếu như có thể trốn thoát thành công, bất luận thế nào cô cũng sẽ không buông tay Lục Diên Phong nữa.

Để anh ta ôm mình trở lại chiếc ghế đó và ngồi xuống, tất cả những điều này đều trông có chút không chân thực.

Nhưng trái tim Lục Diên Phong thì luôn giờ giờ phút phút treo lơ lửng, đám người đó rốt cuộc là đang đợi ai, người bán tin cho bọn họ chỉ nói là Đào Y Y bị bắt cóc rồi, nhưng từ đầu đến cuối, nhà họ Đào chưa hề nhận được bất kỳ một cuộc gọi bắt cóc ép buộc nào.

Đám người này rốt cuộc là đang uy hiếp ai, mà bọn họ rốt cuộc muốn dùng Đào Y Y để có được thứ gì?

Nghi điểm nặng nề, nhưng để phòng trừ những tên canh chừng quay lại sẽ phát hiện, Lục Diên Phong không thể không tìm thứ gì đó để chặn cửa lại.

Chiếc đèn pin quét qua khắp nơi, tay còn lại của anh ta vẫn luôn bảo vệ đôi mắt của Đào Y Y.

Anh ta dặn dò: “Anh đi tìm đồ chặn cửa, em an tâm ngồi ở đây trước, đợi anh quay lại.”

Có Lục Diên Phong ở đây, Đào Y Y đương nhiên an tâm hơn nhiều, vội vàng gật đầu, cho dù trong lòng sợ hãi cũng vẫn buông tay anh ta ra, hai tay đan vào nhau đầy căng thẳng.

Lục Diên Phong tìm xung quanh, nhưng phát hiện trong thùng container chẳng có gì ngoại trừ một số thùng rỗng cả, mấy thứ này có thể chặn cái gì chứ?

Anh ta phiền muộn gãi gãi đầu, đi về phía sâu của thùng chứa.

Đào Y Y nghe tiếng bước chân của anh ta càng ngày càng xa, trong lòng tuy rằng bất an, nhưng cũng không dám phát ra tiếng quá lớn, sợ làm kinh động đến người canh chừng ở bên ngoài.

Nhưng không ngờ rằng, cánh cửa thùng container lại từ từ bị mở ra từ bên ngoài vào chính lúc này.

Trái tim Đào Y Y chợt thắt lại, chỉ nghe thấy tiếng bước chân vững vàng chậm rãi đi về phía mình, ánh sáng mạnh mẽ trước mặt chói đến nỗi cô không mở nổi mắt, chỉ có thể nhìn thấy một đường nét cao lớn, dáng người khó nhận ra.

“Là...là ai?”

Mà lúc này, cổng bến tàu Quan Triều.

Một chiếc xe bánh mì màu xám lái về phía này, chẳng qua chỉ có mười mấy tên bắt cóc, ngoại trừ hai người ở lại canh chừng Đào Y Y ra, những người khác gần như đều qua đây rồi.

Bọn họ đều biết thủ đoạn của cậu hai Cố, vì vậy không dám lơ là, càng sợ bọn họ giở thủ đoạn gì đó.

Chiếc xe dừng lại, một người mặc đồ đen bước xuống, lúc cốp xe mở ra, chiếc túi xách nhét đầy đồ đổ ra, người đó dùng tay nhặt một chiếc túi lên và mở khóa kéo, liền có đồng đô la Mỹ lộ ra.

Ông ta ném chiếc ba lô đến trước mặt của tên đầu đàn bọn bắt cóc.

“Đây là 900 tỷ mà các người muốn, không thể có nhiều tiền mặt như vậy được, đây là một phần để cho các người xem, phần còn lại sẽ chuyển đến, cô chủ nhà chúng tôi đâu?”

Kẻ cầm đầu bọn bắt cóc tên là Đồ Lập, dáng người vạm vỡ cường tráng, cũng là kẻ đầu não phụ trách lập kế hoạch lần này với bà Bạch.

Nhìn người đàn ông nói chuyện cũng không cứng rắn lắm ở trước mặt, Đồ Lập không có nói gì, chỉ khom người xuống nhặt cái túi ở bên dưới chân, sau khi xác nhận là đô la Mỹ thật, mới từ từ ngước mắt lên nhìn bên trong xe một cái.

Cả một khu vực cốp sau và hàng ghế sau đều được dùng để đựng túi xách chứa đầy tiền mặt, mà ở hai vị trí phía trước, tài xế vẫn đang ở bên trong, người trước mắt này, trông cũng vô cùng nhát gan.

Thấy hắn ta sáp gần đến dò xét mình, bác sĩ Bạch có chút không chịu nổi, yết hầu cuồn cuộn, nuốt từng ngụm nước bọt.

Ánh mắt Đồ Lập sắc bén, cầm túi xách lên ước lượng trong tay một hồi, dường như có chút hờ hững.

“Cậu chủ Cố của các người đâu, người phụ nữ mình yêu biến mất rồi, hắn ta vậy mà lại không lo lắng chút nào, chỉ phái hai tiểu lâu la các người đến qua loa với tôi sao?”

Xem ra người này vốn không cẩu thả, bác sĩ Bạch miễn cưỡng ổn định tinh thần, bàn tay đặt trong túi nhúc nhích một cái, xác nhận cuộc gọi vẫn được thuận lợi, lúc này mới đứng thẳng ngực tiếp tục nói.

“Chút chuyện nhỏ này không cần làm phiền đến cậu chủ nhà tôi, tiền đều ở đây rồi, xe trực tiếp cho các người, nhưng trước đó đã nói rồi, chúng tôi muốn gặp người trước, xác nhận cô chủ bình an vô sự rồi, tôi trực tiếp đưa chìa khóa xe cho anh.”

Bác sĩ Bạch đưa ánh mắt ra hiệu với bên trong xe, tài xế liền trực tiếp rút chìa khóa ra, ném cho ông ta.

Nhìn thấy ông ta có thành ý như vậy, Đồ Lập cũng không ngờ, chẳng qua bà Bạch quả nhiên đã đoán đúng rồi, cái cô này đối với cậu hai Cố mà nói thật sự là rất quan trọng.

Vốn tưởng anh sống ở nhà họ Cố không tốt, không lấy được 900 tỷ, không ngờ...

Hắn ta đang hài lòng mà đếm số tiền Đô la Mỹ trong một cái túi, nhưng không ngờ một sấp liền lóe qua, vậy mà lại có chút không đúng lắm.

Đồ Lập vốn còn tưởng rằng là mình nhìn nhầm, vội vàng lại đếm thêm lần nữa, đống tiền lướt qua, quả thực hắn đã phát hiện trong mỗi một bó, chỉ có hai mặt trước sau là tiền thật, còn kẹp ở giữa là tiền giả.

“Cố Thâm dám gạt tôi?”

Đồ Lập tiến lên trước một bước, mười người đằng sau cũng lập tức theo lên, trong tay đều cầm vũ khí.

Mà bọn họ chỉ có một bác sĩ một tài xế mà thôi, trong lòng bác sĩ Bạch đương nhiên là sợ, lúc này trong tai nghe đồng thời truyền đến thanh âm của Cố Thâm.

“Không cần chơi với bọn họ nữa, nghĩ cách thoát thân đi, tôi đã tìm thấy cô ấy rồi.”

Bác sĩ Bạch như trút được gánh nặng, lập tức lùi về sau hai bước.

“Muốn đi?”

Ánh mắt Đồ Lập sắc bén, vừa nhìn là phát giác ra động tác của bác sĩ Bạch, ông ta nhanh chóng ném chìa khóa về lại, kéo cửa xe nhanh như sét đánh không kịp bịt tai.

“Chặn bọn họ lại!”

Mười mấy người vây xung quanh chiếc xe bánh mỳ, tài xế đó đã theo Cố Thâm nhiều năm rồi, có trường hợp nào là chưa thấy qua đâu.

Cho dù có bức tường người ở phía trước xe, anh ta vẫn trực tiếp lái về phía trước, có vài tên sợ chết liên tục lùi lại, đương nhiên cũng có vài tên không sợ chết, nhưng vẫn bị đầu xe húc bay đi.

Đồ Lập không ngốc, cầm lấy một con mã tấu đập thẳng vào kính chắn gió.

Sau đó lấy ra một cây súng từ thắt lưng: “Pằng pằng pằng!”

Dọa đến bác sĩ Bạch co rúc về sau, nhưng Đồ Lập không phải tên ăn chay, kính chắn gió bị đập nát, lốp xe cũng nổ rồi, một người áo đen ở xung quanh còn bị đả thương, hắn ta ba bước thành hai bước mà leo lên đầu xe, suýt chút là túm được vô lăng.

“Không lẽ các người không muốn biết, Tổng giám đốc Cố đang ở đâu sao?”

Đồ Lập hơi mất tập trung một cái, liền bị tài xế hất xuống từ đầu xe, thân thủ hắn ta nhanh nhẹn, tuy cơ thể vạm vỡ nhưng không cồng kềnh, ổn định mà lăn xuống đất.

“Nếu như tôi đoán không sai, cái thùng container thứ tư chính là nơi mà các người giấu cô Tống đúng không, nếu còn muốn tiền thì động tác phải nhanh một chút, nếu không Tổng giám đốc đã cứu người đi rồi.”

Bác sĩ Bạch thừa thắng truy kích, quả nhiên chọc giận Đồ Lập rồi.

“Một nửa theo tao về, một nửa giữ bọn họ lại, vứt vào biển cho cá mập ăn!”

Hấp tấp sốt sắng, không ngờ khinh địch rồi.

Đồ Lập đưa ra một quyết định dứt khoát, đem theo một nhóm người lập tức quay lại thùng container.

Bác sĩ Bạch cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng không ngờ là đám người này lại vì tiền mà không cần mạng như vậy, vậy mà lại trực tiếp đứng thành bức tường người vây chặt lấy đầu xe.

Nếu như gây ra án mạng, chỉ e sẽ chuốc rắc rối cho cậu hai, trong lòng tài xế có chừng mực, không bốc đồng như hồi nãy tức giận nữa.

Nhìn thấy đám người này sống chết cũng muốn lột da của bọn họ, bác sĩ Bạch hết cách, chỉ có thể quay người lấy vài cái túi đến.

Chiếc túi đựng đầy tiền bị kéo ra, ông ta vừa rải Đô la Mỹ ở bên trong ra, vừa hưng phấn mà kêu đám người ở trước đầu xe.

“Nào nào nào, ai cũng có phần, ai cũng có phần hết, các người bán mạng như vậy không phải là vì tiền sao, lấy nhiều chút đừng khách sáo.”

Tuy biết trong đó có tiền giả nhưng thật giả đều trộn lẫn lại với nhau, không xem kỹ thì cũng căn bản khó mà phân biệt, vì vậy đám người vẫn tranh giành nhau.

Nhân tính chính là như vậy, cũng không thể trách bọn họ.

Bác sĩ Bạch thở dài lắc đầu, bảo tài xế lái xe đi.

Nhìn thấy cách bờ biển càng lúc càng xa, tài xế không chịu lái nữa.

“Sao thế?” Bác sĩ Bạch nghi hoặc, nhìn thấy sắp thoát hiểm rồi, sao anh ta lại ngừng xe rồi.

Tài xế rút chìa khóa xe ra, ghét bỏ mà nhặt mảnh kính vỡ trên người mình ra: “Cậu chủ còn ở bên trong đó, chúng ta phải chuẩn bị chi viện bất cứ lúc nào.”

Nói xong, anh ta lại cảm thấy khoảng cách không đủ, thậm chí còn quay đầu xe lại, lái về.

Cùng lúc đó, lại có một đám người ngựa đang tiến gần đến chỗ này, mười chiếc xe chở đầy người, Đào Gia Thiên đang nộ khí hừng hực ngồi ở bên trong một chiếc xe trong đó.

Trong thùng container.

Đôi mắt bị ánh sáng làm chói đến nỗi không thể mở ra, vì vậy Đào Y Y chỉ có thể nhìn rõ đường nét của người này, liền bắt đầu rơi nước mắt, chứng sợ ánh sáng của cô còn chưa được khỏe lại hoàn toàn, vội vàng nhấc tay lên che chắn.

“Lục Diên Phong, mau quay lại---”

Cô ngay lập tức nghĩ đến bọn họ đã bị người ta phát hiện rồi, nhưng không biết người đến cũng là đến để cứu cô, người đó không nói không rằng mà tiến gần về phía cô, kéo cô đi ra ngoài.

“Đi theo tôi.”

Trên mặt Cố Thâm có sự tức giận rõ ràng, nhưng Đào Y Y không nhìn thấy, nghe thấy là anh, cô ngoại trừ một tia bất ngờ ra thì không có cảm giác gì khác nữa.

Cô vốn tưởng rằng anh sẽ không đến, không ngờ...

“Anh là ai? Buông Y Y ra.”

Nghe thấy tiếng kêu cứu, Lục Diên Phong vội vàng quay lại, đột nhiên nhìn thấy Đào Y Y bị một người đàn ông túm lấy cánh tay, anh mặc một thân đồ màu đen, mang theo khẩu trang và kính râm, lại thêm sắc trời tối, nhìn không rõ khuôn mặt.

“Bỏ tôi ra, đã có người đến cứu tôi rồi, không cần phiền anh Cố.”

“Đối phương tống tiền tôi, vậy thì người cứu em cũng nên là tôi.”

“Không cần đâu.”

Đào Y Y tranh cãi với anh một hồi, không ngờ tay lại vị kéo chặt lấy, Lục Diên Phong nhìn ra hai người bọn họ có quen biết nhau, nhưng người đàn ông này không khách sáo với Đào Y Y như vậy, khiến anh ta rất không vui.

“Nếu như là đến cứu cô ấy, thì xin anh tránh ra, nhân mã của nhà tôi sẽ đến ngay, mấy tên tiểu lâu la này một mình tôi cũng có thể đối phó.”

Nói xong Lục Diên Phong định kéo Đào Y Y về đằng sau mình, nhưng Cố Thâm lại giống như là không nghe thấy, một tay đan chặt 10 ngón với cô, không có ý định buông ra.

“Anh lại là ai?”

Ánh mắt sắc bén của Cố Thâm dường như muốn bổ đôi cả người Lục Diên Phong ra vậy, nhưng không ngờ Đào Y Y lại bảo vệ ở trước mặt người đàn ông này.

“Anh ấy là người tôi thích, anh muốn làm tổn thuơng tôi cũng được, không được động đến anh ấy.”

Vẫn như lúc đầu, thái độ kiên quyết khi Đào Y Y tỏ tình với anh ta, cho dù hai người đã ở cùng với nhau hai tháng nay, khi gặp được Lục Diên Phong lần nữa, Đào Y Y cũng cảm thấy mình vẫn giống với sự lựa chọn ban đầu.

Càng huống hồ, là Lục Diên Phong đến cứu cô trước.

Nhìn thấy cô bảo vệ người đàn ông khác, một bàn tay của Cố Thâm ẩn nhẫn mà siết chặt, vành nón màu đen áp xuống rất thấp, là sự phẫn nộ mà người bên cạnh nhìn không thấy.

“Đừng có quên, là tôi đã cứu em, em vẫn còn phải báo ân.”

“Cái mà cô ấy nợ anh tôi sẽ thay cô ấy trả.” Có sự tỏ tình của Đào Y Y, trong lòng Lục Diên Phong càng có thêm tự tin, trực tiếp đưa cô ra sau lưng, rất nhanh anh ta liền chen vào giữa hai người, Cố Thâm không thể không buông tay ra.

“Cho anh năm giây, buông tay cô ấy ra.”

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây