Ông Xã Vô Tâm: Phu Nhân, Còn Muốn Chạy

3: Y Nhiên Trở Về


trước sau

Buổi họp tại tập đoàn Cố thị...

- Cố tổng, đây chính là danh sách các nghệ sĩ tham gia ứng tuyển lần này ạ.

Cấp dưới liền đưa lên một tập tài liệu đặt trước mặt Cố Thừa Duật. Hôm nay hắn ta đích thân tự tay chọn nghệ sĩ cho công ty, cho nên không thể để xảy ra sơ suất được. Vì thế nên nhìn vẻ mặt của tất cả nhân viên ai cũng căng thẳng.

Cố Thừa Duật lười biếng cầm lên lật lật mấy tờ, dường như chẳng có ấn tượng gì với ai cả. Hắn nhướn mày vứt xấp tài liệu xuống bàn:

- Loại hết đi. Tôi cần người có năng lực, chứ không phải mấy bình hoa di động.

Cố Thừa Duật còn chưa kịp nhìn hết đã thẳng tay loại hết tất cả, có thể thấy rằng hắn đang rất không hài lòng. Đám nhân viên ai cũng sợ mặt mày tái mét:

- Dạ...dạ...

Một nữ nhân viên vội vã nhặt lại những tờ tài liệu đó, định bụng mang đi vứt vào thùng rác. Vô tình cô làm rơi một tờ cuối cùng xuống trước mặt Cố Thừa Duật.

Cô nhân viên hoảng hốt, định nhặt lại tờ giấy đó nhưng đột nhiên thấy Cố Thừa Duật cầm nó lên, ánh mắt lạnh băng dần chuyển biến...

Nhìn chằm chằm vào bức ảnh người phụ nữ tươi cười trước mặt, đáy mắt Cố Thừa Duật khẽ dao động. Người phụ nữ trong bức ảnh, có lẽ cả đời này hắn cũng không thể nào quên được.

Cô ấy là Mạc Y Nhiên, người mà hắn đã từng yêu sâu đậm.

Nữ nhân viên mặt mày tái xanh nhưng không dám hé lời nào, chỉ thấy tổng tài của mình nhìn chằm chằm vào bức ảnh đó.

Tất cả các nhân viên khác cũng im lặng theo, nhìn thấy Cố Thừa Duật chăm chú như vậy, bọn họ mong rằng sẽ có kỳ tích xảy ra.

Nhưng đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại của Cố Thừa Duật reo lên. Hắn đặt tờ giấy đó xuống, cầm điện thoại lên nhìn chằm chằm vào dãy số lạ hiển thị trên màn hình điện thoại.

- Alo?

Cố Thừa Duật ấn nghe máy, hắn lười biếng tựa lưng vào ghế kiên nhẫn chờ người ở đầu dây bên kia tiếp lời. Ở bên kia, mãi mới có người lên tiếng:

- Duật, là em đây!

Khoảnh khắc giọng nói quen thuộc này vang lên, đôi mắt sắc bén của Cố Thừa Duật dần trở nên lạnh lẽo. Hắn vô thức nắm chặt điện thoại lại. Bên kia lại tiếp tục nói, giọng nói có chút yếu ớt mệt mỏi:

- Duật, anh tới sân bay đón em được không? Em rất nhớ anh, thật sự rất nhớ...

Đám nhân viên thấy vẻ mặt lạnh lẽo của Cố tổng thì run sợ, chưa bao giờ mọi người thấy Cố tổng có vẻ mặt này cả. Tay vẫn cầm điện thoại, hắn đột ngột cầm áo vest đứng dậy đi về phía cửa, chỉ cất hai tiếng với đám nhân viên:

- Tan họp!

...

Tại sân bay...

Nếu như là trước kia, vào khoảnh khắc Y Nhiên gọi điện cho hắn, hắn sẽ vô cùng hạnh phúc. Nhưng bây giờ tất cả đều đã hoá thành hư vô, ngày hôm đó hắn tận mắt nhìn thấy Y Nhiên lạnh nhạt nhìn hắn, sau đó cùng người đàn ông khác đi mất. Bao nhiêu năm nay, hắn vẫn không biết là mình đã làm sai chuyện gì mà Y Nhiên lại rời bỏ hắn như vậy, không phải là cả hai đã hứa là sẽ không bao giờ buông tay rồi ư?

Nhìn thấy Y Nhiên đứng ở phía đối diện, khẽ nở nụ cười, lòng Cố Thừa Duật lại có chút rung động. Nhưng sự rung động trong đáy mắt đã nhanh chóng tan biến, Y Nhiên từ từ bước về phía hắn.

Khoảnh khắc này, giống như lần đầu Cố Thừa Duật gặp Y Nhiên vào năm cấp 3 vậy.

- Duật, anh có khoẻ không?

Đứng trước mặt Cố Thừa Duật, Y Nhiên khẽ ngước đầu lên cất tiếng hỏi thăm đầy xa lạ. Cố Thừa Duật khẽ nhếch môi, không nhìn Y Nhiên mà nhìn về phía xa xăm:

- Em đi đâu, anh đưa em đi.

Nói rồi hắn xoay lưng bước về phía xe, nhưng đột nhiên bị Y Nhiên nắm lấy tay áo lại. Cô lí nhí hỏi, dường như là đã sớm biết câu trả lời rồi nhưng cô vẫn muốn can đảm hỏi hắn câu đó:

- Nghe nói...anh đã kết hôn rồi?

Cố Thừa Duật hơi khựng lại, nhưng hắn không xoay người mà chỉ để cho Y Nhiên nắm lấy áo mình. Thấy vẻ mặt Cố Thừa Duật thản nhiên như vậy, Y Nhiên bắt đầu sinh ra cảm giác sợ hãi. Cô hoảng sợ ôm chầm lấy hắn từ phía sau, ôm thật chặt mà khóc nức nở:

- Anh đừng như vậy với em được không? Duật, anh còn yêu em cơ mà...

Cố Thừa Duật liền gạt tay Y Nhiên ra, quay người lại nhìn cô:

- Em còn trở lại đây làm gì? Hắn ta đâu?

Trước giờ Cố Thừa Duật chưa bao giờ lạnh nhạt với Y Nhiên như vậy, ngay cả lúc ngày hôm đó cô đi, hắn cũng cố níu giữ cho bằng được.

Y Nhiên uỷ khuất nắm lấy cánh tay hắn, cố gắng giải thích:

- Duật, tin em, em với hắn ta chẳng có gì cả. Năm đó là em bị ép, là em bị mẹ anh ép...

- Y Nhiên.

Cố Thừa Duật gạt tay Y Nhiên một lần nữa, ngữ điệu có chút lạnh băng. Hắn đã từng rất rất yêu cô, nhưng mà cái gì cũng có cái giá của nó. Cô đã rời đi rồi, bây giờ còn quay trở về tìm hắn để làm gì nữa?

- Em đừng lôi mẹ anh vào chuyện này nữa. Chuyện đã qua rồi, anh không muốn nhắc lại.

Năm đó, chuyện mẹ hắn nhất quyết phản đối hắn và Y Nhiên là thật. Nhưng cả hai đã hứa với nhau rồi mà, tại sao cuối cùng cũng chỉ còn có một người kiên trì chứ? Nếu như Y Nhiên không bỏ cuộc như vậy, liệu có phải bây giờ cả hai đã hạnh phúc bên nhau rồi không?

Y Nhiên, tại sao lại đối xử với anh như vậy.

Y Nhiên khóc nức nở, mặc kệ hình tượng nghệ sĩ của mình. Lần này trở về, không thể để vụt mất Cố Thừa Duật nữa. Cũng chỉ có mình hắn mới có thể cứu vớt cô khỏi tên ác ma đó...

Ngày hôm đó là cô đã lầm, cô hối hận rồi. Càng hối hận hơn nữa khi thấy hắn đã cưới một tiểu thư nhà giàu khác. Tại sao chứ? Chẳng nhẽ nghèo cũng là một cái tội sao?

- Em hối hận rồi, em nhớ anh rất nhiều. Duật, đừng bỏ rơi em...đừng bỏ rơi em...

Nói tới đây, giọng nói Y Nhiên nhỏ dần. Hai chân cô dần trở nên mềm nhũn, từ từ ngã xuống đất. Có lẽ cô đã quá kiệt sức rồi, để chạy trốn khỏi tên ác ma đó, cô đã phải một cái giá rất lớn. Nếu bây giờ không nắm chắc được Cố Thừa Duật, để người đàn ông đó tìm thấy cô, cô sẽ tiêu đời mất.

Không, cô không muốn chết.

Cố Thừa Duật ngay lập tức đỡ lấy cả người Y Nhiên lại, vô tình, hắn nhìn thấy trên cố Y Nhiên có nhiều vết thương. Tuy được che lại bởi khăn choàng, nhưng vẫn không thể che giấu hết được.

Lần đầu tiên trong đời, Cố Thừa Duật hốt hoảng như vậy.

...

Biệt thự riêng của Cố Thừa Duật...

Nơi đây đã từng là nơi cấy giữ biết bao kỉ niệm giữa Cố Thừa Duật và Y Nhiên. Nhưng kể từ ngày cô rời đi, hắn không còn đặt chân tới đây nữa.

Nữ bác sĩ bước ra ngoài, Cố Thừa Duật liền lo lắng bước tới:

- Bác sĩ, sao rồi?

- Trên người bệnh nhân có rất nhiều vết bầm tím do bị đánh đập cho nên dẫn tới tình trạng kiệt sức. Sau này phải bồi bổ thật tốt, kết hợp với việc uống thuốc thì sẽ nhanh chóng khoẻ lại thôi.

Đoàng đoàng!

Lời nói của bác sĩ như sét đánh ngang tai Cố Thừa Duật. Cái gì cơ, trên người Y Nhiên có rất nhiều vết bầm tím do đánh đập? Rốt cuộc, cô đã phải chịu đựng những gì chứ? Là ai đã gây ra chuyện này?

Trái tim Cố Thừa Duật nhói đau, hắn liền bước vào phòng Y Nhiên. Cô lúc này cũng đã mở mắt, yếu ớt nhìn những cảnh vật quen thuộc xung quanh.

Cố Thừa Duật giận giữ nắm lấy hai vai Y Nhiên lại, cất tiếng tra hỏi:

- Là ai đánh em, kẻ nào đánh em?

Y Nhiên hơi hoảng loạn lắc đầu muốn né tránh, cô chỉ biết ôm mặt khóc nức nở. Thấy cô không muốn nói, Cố Thừa Duật cũng nới lỏng tay mình lại, xót xa nhìn cô khóc. Hắn không kiềm lòng được, liền ôm cô vào lòng.

- Hức hức...Duật, đừng bỏ em mà...

Cố Thừa Duật dao động, hắn không phủ nhận rằng mình vẫn còn yêu cô rất nhiều. Trước giờ hắn chỉ biết trách móc cô mà không hề biết rằng, cô ở bên ngoài đã phải chịu bao nhiêu cực khổ.

Cố Thừa Duật từ từ buông Y Nhiên ra, hắn lau nước mắt cho cô, ánh mắt không còn lạnh lẽo xa lạ như khi nãy nữa.

- Anh xin lỗi em, để em phải chịu nhiều thiệt thòi rồi.

Hắn nhất định sẽ không tha cho kẻ đã làm cô tổn thương!

[...]

Sau khi Y Nhiên đỡ hơn, Cố Thừa Duật liền xuống dưới bếp nấu bữa tối cho cô. Tay nghề nấu ăn của hắn rất tốt, nhưng trước giờ cũng chỉ có mình Y Nhiên được ăn những món ăn do hắn nấu mà thôi. Trước đây, cả hai cũng đã từng hạnh phúc như vậy.

Nấu ăn xong, Cố Thừa Duật bước tới chỗ Y Nhiên đang đứng:

- Em đói chưa, mau ăn cơm đi...

- Duật!

Y Nhiên liền níu tay Cố Thừa Duật lại. Ngước đầu lên ngắm nhìn Cố Thừa Duật cho thật kĩ, đột ngột cô kiễng chân lên đặt một nụ hôn lên môi hắn.

Cố Thừa Duật sững người...

Nhưng chỉ trong giây lát, hắn đã phản ứng lại. Hắn liền giữ chặt lấy gáy cô, chuyển từ bị động thành chủ động. Nụ hôn đột ngột lại ập tới, Y Nhiên cũng nhanh chóng vòng hai tay qua cổ hắn, nồng nhiệt đáp trả lại nụ hôn nóng bỏng.

Cả hai cứ tiến dần tiến dần tới sofa, Cố Thừa Duật khẽ đẩy nhẹ Y Nhiên ngã xuống. Hắn đè xuống cơ thể mềm mại của cô, lại tiếp tục hôn cô. Nụ hôn dần trở nên lớn mật hơn nữa, rời khỏi cánh môi, hắn tiến tới phần cổ của cô.

Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại cực kì nhiễu sự vang lên inh ỏi. Cố Thừa Duật nhướn mày, lưu luyến rời khỏi người Y Nhiên, liếc nhìn điện thoại của mình.

Vốn không định nghe máy, nhưng khi thấy trên màn hình điện thoại là hai chữ "Vân Vy", lòng hắn lại rạo rực tới lạ? Người phụ nữ này, cuối cùng cũng biết gọi điện cho "chồng", hay là cô đang định giở trò gì khác?

- Alo?

- Cố Thừa Duật...anh...anh ở đâu? Mau...tới cứu tôi...

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây