Phá Vỡ Truyền Thuyết

92: Thành thân


trước sau

“Dương Quá ! Ngươi sao lại mất kiên nhẫn như vậy!……”


Dương Quá nhìn Thiệu Đường đang được mình ôm vào ngực, ló mặt ra kháng nghị, khuôn mặt cậu dù tức giận cũng rất đẹp, hắn cảm thấy càng xem lại càng thích người này.


Cúi đầu dùng chóp mũi cọ cọ chóp mũi Thiệu Đường.


Nhanh rụt đầu tránh, Thiệu Đường trợn trắng mắt, muốn từ trong lòng hắn nhảy ra, kết quả Dương Quá dùng thêm lực kéo cậu lại, ôm càng thêm chặt.


Thiệu Đường cả người kề sát Dương Quá, hô hấp của người nọ cậu đều cảm thấy rất rõ, không khỏi nhớ tới lời hắn mới nói……


— động phòng……


Thiệu Đường mặt lập tức đỏ như thiêu, người này, sao lại có thể nói ra lời không đúng đắn như thế!


Dương Quá người nhìn trong lòng, trên mặt nhiễm đỏ, cúi đầu tựa tiếu phi tiếu không biết suy nghĩ cái gì.


“Thiệu Đường ……”


“Gì chứ?”


Thiệu Đường phản xạ có điều kiện ngẩng đầu, đã thấy Dương Quá khóe miệng nhợt nhạt cười, đôi mắt đen thẳm kia đang nhìn mình, đôi coi ngươi hắn thật đen, thật sâu, giống ngọc lưu ly, nhìn vào bên trong có thể thấy hình ảnh của bản thân phản chiếu……


Dương Quá chậm rãi cúi đầu, tựa như cảnh quay chậm trong phim, mang theo thành kính, thong thả tiến đến.


Thiệu Đường vẫn nhìn mắt hắn, kia ánh mắt rất sâu, giống lốc xoáy, người nhìn vào dễ dàng bị khống chế, cậu lại có chút ngây ngốc, mắt thấy người nọ chậm rãi tiến lại gần, nhìn người kia tiều tụy, Thiệu Đường nhịn không được mà khẽ nâng tay, nhẹ nhàng chạm vào mặt người trước mặt.


Mày kiếm đậm, góc cạnh làm nổi bật đôi mắt của người kia, Thiệu Đường nhẹ nhàng, tinh tế dùng đầu ngón tay miêu tả lại khuôn mặt hắn, đồng dạng thật tâm cùng thành kính……


“Ha ha……”


Dương Quá cổ họng phát ra tiếng cười khẽ, lại có chút khàn khàn, lại giống như nước suối chảy, lưu lại trong lòng người nghe, lại có chút lạnh làm người ta giật mình.


Thiệu Đường ảo não thu hồi tay, mày nhăn lại trừng liếc mắt nhìn Dương Quá một cái, thật sự là yêu nghiệt hại chết người, cười một tiếng cũng quyến rũ như vậy.


“Thiệu Đường ……”


“Gì chứ?!” Thiệu Đường xấu hổ tức giận, người này thế nhưng…., giọng nói đó……


Dương Quá khẽ cười.


Nói: “Động phòng a.”


“Ngươi…… Ngô……?”


Thiệu Đường nói còn chưa nói xong, Dương Quá đã cúi đầu, hôn xuống môi cậu….


Chỉ là nhẹ nhàng mà đụng chạm, mà không phải xâm nhập, cũng không phải áp bức người.


Đôi môi ấm áp kia áp lên môi Thiệu Đường, cậu cư nhiên cảm thấy cảm động, trong lòng khẽ chuyển trần ngập sự ngọt ngào, ấm áp, giống ánh mặt trời đang chiếu sáng, giây phút này thật hạnh phúc……


Dương Quá thoáng ngẩng đầu, vùi đầu vào cổ Thiệu Đường, đôi môi hình như có như không khẽ chạm vành tai cậu, thấp giọng nói:“Ta thích ngươi……”


“……”


Đôi môi như không chịu thua kém khẽ hé mở, bên tai vẫn luôn cảm nhận được hơi ấm của người kia, Thiệu Đường sống đã hai mươi năm trời, lúc này cư nhiên có điểm muốn khóc.


“Ngươi trước để ta xuống đã….. ta cũng sẽ không có chạy trốn a……”


“Ha ha.”


Dương Quá theo lời Thiệu Đường đặt cậu xuống, nhưng mặt vẫn vùi vào cổ Thiệu Đường.


“Ta thích ngươi rất thích ngươi…… Thiệu Đường ……”


Dương Quá một lần lại một lần nói, hơi thở ấm áp lại ẩm ướt, phun ở bên cổ Thiệu Đường.


Thiệu Đường hơi hơi quay đầu, tránh đi Dương Quá, trước đây Lý Mạc Sầu cùng người yêu của nàng lời ngon tiếng ngọt cậu từng nghe qua, một lời nói đó lúc ấy cậu chỉ cảm thấy vô cùng đơn giản, nhưng đến lúc nhân vật chính là mình lại không biết làm sao.


Đem mặt chôn ở trên vai Dương Quá, Thiệu Đường thanh âm rầu rĩ, nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, nói “Dương Quá …… Ta…… Cũng thích ngươi……”


Dương Quá thân thủ ôm lấy thắt lưng Thiệu Đường, đem cậu theo trong lòng khẽ kéo ra.


“Ta biết, ta biết……”


Thiệu Đường nhìn người trước mắt, khuôn mặt góc cạnh, sắc bén, nói hắn bá đạo, nhưng lại ôn nhu, vốn là một người thích cợt nhã, nhưng lúc này lại chân thành đến nỗi làm người ta không dời mắt khỏi.


Dương Quá nghe cậu nói xong, trong lòng cũng là một mạt cảm động. Một tay ôm lấy thắt lưng cậu, một tay đỡ lấy đầu Thiệu Đường, hai đôi môi khẽ chạm vào nhau, lúc đầu là nhẹ nhàng mà ôn nhu hôn, sau lại chậm rãi mà hôn sâu.


Trên môi cảm giác ngứa ngứa, rõ ràng là vẫn là đôi môi ấm áp kia, nhưng Thiệu Đường lại cảm thấy nóng vô cùng, nụ hôn kia không giống như bình thường, lúc chạm nhẹ lúc lại như muốn nuốt lấy cậu, khiến người ta một trận tim đập.


Thiệu Đường trợn mắt trừng Dương Quá, chẳng qua khoảng cách quá gần, nhìn cũng thấy không rõ lắm, vì thế “Hung hăng” há mồm cắn môi dưới Dương Quá một ngụm.


Này nói cắn cũng không phải lắm, nói nặng là không làm cho người ta đổ máu, nói nhẹ là như tiểu móng vuốt khẽ cào qua làm người ta nhộn nhạo.


Thiệu Đường còn đang ở đắc ý, không biết Dương Quá bị hắn không nhẹ không nặng cắn một phát, trong đầu “Oanh” một tiếng nổ tung.


“Ngô!”


Đầu lưỡi khai mở cánh môi Thiệu Đường mà lần vào vòm miệng, lưỡi hắn nhẹ nhàng mà thong thả luồn vào trong miêu tả lại khoang miệng cậu, lại dường như cố ý trêu đùa, quấy rầy khiến đối phương không biết làm sao.


Thiệu Đường nhịn không được, khó nhịn rên một tiếng, thân mình không khống chế được run nhè nhẹ, vốn tưởng như vậy là kết thúc, nhưng là Dương Quá lại đảo thêm một vòng, căn bản là không muốn dừng.


Dương Quá không nhìn người trong lòng đang kháng nghị, tiếp tục hôn lên, nhấm nháp hương vị ngọt lành.


Thiệu Đường bị hôn đến vô lực, hai chân đều mềm nhũn, có chút ảo não, nghĩ không thể để cho hắn như vậy đắc ý, không chút suy nghĩ quyết định chuẩn bị đánh trả.


Dương Quá phát hiện trong lòng nhân đột nhiên thực chủ động, rốt cuộc kiềm chế không được, tay vừa thu lại, đem Thiệu Đường ôm càng chặt, gắt gao bám trụ hắn thắt lưng, hôn nhẹ nhàng lúc đầu lập tức trở nên kịch liệt, ôn nhu liếm trở nên bá đạo mà phiến tình.


“Ân……”


Thiệu Đường bị ôm thật chặt tựa vào trong lòng Dương Quá, giữa hai người không có một tia khe hở, cách hôn thay đổi, khiến cậu có chút chống đỡ không được, một chút khi lực cuối cùng cũng dần hao hết, chỉ có thể để người nào đó một tấc lại một tấc công thành đoạt đất, thỉnh thoảng lại khó nhịn mà rên rỉ.


Cậu có chút hoảng hốt, lông mi khẽ run run, Thiệu Đường mềm nhũn nằm trong lòng Dương Quá, từng ngụm từng ngụm thở dốc, thân mình vẫn là không khống chế được phản ứng lại.


“Thiệu Đường ……”


Dương Quá buông lỏng cậu ra, hướng lỗ tai Thiệu Đường mà phun khí, cảm giác được người nọ khống chế không được run run, cúi đầu cười rộ lên.


“Thiệu Đường, thật là chủ động a.”


“……”


Vô lực trắng mắt trừng Dương Quá một cái, Thiệu Đường lúc này mới phát hiện, chính mình cư nhiên bất tri bất giác ôm cổ Dương Quá, động tác này…… Thật sự là rất xấu hổ……


Dương Quá ha hả cười, “Thiệu Đường, ngươi đỏ mặt.”


“……”


Cố gắng bình phục lại nhịp tim, Thiệu Đường lúc này lại nói không ra lời, chỉ có thể lấy mắt trừng hắn.


Dương Quá lại hoàn toàn không có tự giác, nói: “Chúng ta cũng đã bái đường, ngươi bây giờ là người của ta, còn thẹn thùng như vậy sao……”


“Ngươi mới là người của ta!”


Cậu vừa nói xong, Dương Quá lại cười to, Thiệu Đường thật muốn tìm một cái lỗ mà chui vào, quả nhiên gần mực thì đen, lời nói không đứng đắn như vậy, chính mình cũng không nghĩ có thể lớn tiếng như vậy nói ra.


“Ngươi đi chết đi.”


Dương Quá thân thủ nắm lấy tay Thiệu Đường, hai chiếc nhẫn giống nhau, nhẹ nhàng chạm cùng một chỗ, phát ra tiếng vang thanh thúy.


Dương Quá “Thu” một tiếng, cực nhanh hôn lên khóe miệng Thiệu Đường, miệng cười cười.


Mặt lại rất nhanh nghiêm túc, nói: “Thiệu Đường, ta muốn ngươi!”


“Ngươi ngươi ngươi……”


Thiệu Đường bị hắn làm cho tức chết đi được, loại chuyện này cư nhiên hắn có thể nói một cách nghiêm túc như vậy, còn làm vẻ mặt cho người ta không thể cự tuyệt.


“Được không?”


Dương Quá nói rất chậm, nói xong, còn hôn hôn mắt cậu.


Tiếp theo là mũi, theo sống mũi thẳng tắp một đường trượt xuống dưới xuống dưới, nhẹ nhàng mà ôn nhu, ở môi dưới cùng cằm Thiệu Đường khẽ liếm.


Cậu dùng sức nhắm mắt lại, vẫn là nhịn không được cảm giác ngứa ngứa, thiếu chút nữa liền hừ ra tiếng đến.


“A?!”


Kêu lên sợ hãi một tiếng, Dương Quá đột nhiên đem Thiệu Đường đang ngồi ôm lấy, hướng phía trước đi hai bước.


“Thiệu Đường, chúng ta động phòng.”


“Ngươi điên rồi, nơi này là Toàn Chân giáo đại điện……”


“Không quan hệ.”


“Lão ngoan đồng bọn họ còn tại bên ngoài……”


“Không có việc gì.”


“Ngươi……”


“Thiệu Đường, ta thích ngươi, hiện tại đã nghĩ muốn ngươi.”


“……”


Dương Quá nói chắc chắc, làm hại Thiệu Đường có một tia không đành lòng, có phải hay không không nên cự tuyệt hắn……?


Dương Quá lại đi thêm vài bước, đem Thiệu Đường nhẹ nhàng đặt ở nệm.


Thiệu Đường muốn từ nệm đứng lên, mới vừa nâng người lên, đã bị Dương Quá đẩy trở về.


Dương Quá một tay đè lên vai cậu, dùng lực vừa phải, không làm đau cậu. Thân thủ nhanh nhẹn đem ngoại bào Thiệu Đường tháo xuống, ngoại bào rớt xuống một nữa, nhưng không có cởi xuống hoàn toàn.


Quần áo rộng nửa mở, lộ ra quần áo bên trong, từng lớp từng lớp lại được mở ra.


Thiệu Đường mặt “Đằng” một chút liền đỏ, giống như muốn nhỏ máu, giương mắt nhìn chính là Dương Quá vui cười, không khỏi tức giận đến nói không nên lời.


Hít một hơi, Dương Quá cúi đầu xuống, hai tay tại bên xương sườn người nọ, mỏng manh cười nói: “Thiệu Đường …… Ngươi nói, nếu không có ngươi, ta phải làm sao bây giờ?”


Ngẩn ra, Thiệu Đường năng cảm giác được nồng đậm bất an từ Dương Quá, cái loại cười nhạt này, giống như gai nhọn đâm vào lòng người ta khiến người ta ê ẩm ……


Thiệu Đường hơi mở miệng, đột nhiên ngẩng lên, hung hăng trừng mắt nhìn Dương Quá một cái, hắn chán ghét loại này ê ẩm cảm giác!


Một tay chống đỡ nửa người trên, tay kia thì cực nhanh, nắm lấy cổ Dương Quá, kéo hắn sát lại.


Dương Quá sửng sốt, có chút không biết làm sao.


Chỉ nghe Thiệu Đường nói: “Không có ta, còn có Tiểu Long Nữ, còn có Lục Vô Song, còn có Trình Anh còn có Quách Tương, còn có rất nhiều người, ngươi lại không biết nơi này vốn… vốn dĩ không có ta……”


Thiệu Đường nói xong, bộ dạng cười đùa, mâu quang lưu chuyển, là nhu hòa lại vô cùng sắc bén, sắc bén mà lại chắc chắc……


Lại nói tiếp: “Bất quá thực đáng tiếc, ta ở nơi này. Làm cho rất nhiều cô nương xinh đẹp thương tâm, cả đời của ngươi đều là của ta,” cậu ngẩng lên, chiếc cổ trắng nõn hình thành một độ cong đẹp mắt, hơi nâng người lên, Thiệu Đường lại nói, “Không đúng, kiếp sau cùng kiếp sau sau nữa, ta cũng muốn cùng ngươi a, làm sao bây giờ?”


Lời Thiệu Đường nói, Dương Quá không phải nghe hiểu hoàn toàn, nếu nghe hiểu, hắn cũng không phải Dương Quá.


Chính là……


Có chút, nghe không hiểu, nhưng cũng có thể hiểu được.


Thiệu Đường nhìn ánh mắt Dương Quá, mặt đỏ hồng, cắn một chút môi, lại khụ một tiếng, tức giận nói: “Hôn ta.”


Khóe miệng người kia lộ vẻ tươi cười, “Hảo, ngươi nói cái gì cũng đều đúng a!”


Nói xong, liền hôn lên.


Ôn nhu thương tiếc mà hôn, thẳng đến khi Thiệu Đường thở hồng hộc, Dương Quá mới buông ra hắn.


Nhìn Thiệu Đường bị chính mình hôn đến không còn khí lực, hoảng hốt mà mở to mắt, trong mắt bao phủ một mảnh sương mù, hoàn toàn không thấy sự sắc bén vừa rồi.


“Thiệu Đường,” Dương Quá cách quần áo nắm ôm lấy thắt lưng Thiệu Đường “Lời nói vừa rồi của ngươi, ta thực thích nghe, ngươi có biết hay không, biểu tình của ngươi bây giờ, thật sự là làm cho người ta nhịn không được……”


Thiệu Đường bị hắn không thành thật sờ mó khắp nơi, lại thấy bộ dáng hắn cợt nhả, vì thế nhắm mắt lại, chuẩn bị vì nghĩa hy sinh.


Trên người chợt lạnh, Dương Quá giải khai ngoại bào của Thiệu Đường, cách áo mà nhẹ nhàng vuốt ve, dọc theo thắt lưng chậm rãi nhẹ nhàng vẽ mấy vòng.


“Mở mắt nào…… Ta thích ngươi trừng mắt nhìn ta nha.”


Thiệu Đường không chịu nổi hắn quấy nhiễu, thế nhưng lại từ từ mở hai mắt ra, tâm nói Dương Quá tuyệt đối có tật xấu, thích người khác trừng hắn!


Dương Quá cúi đầu hôn lên mắt Thiệu Đường.


“Ánh mắt của ngươi rất đẹp……” Nói xong lại cười nói: “Nhất là thời điểm trừng người khác.”


Thiệu Đường không thèm để ý tới lời hắn.


Dương Quá mở nội y của cậu, lộ ra thân thể như bạch ngọc. Lướt nhẹ nhàng quét lên xương quai xanh đảo qua đảo lại, thấy Thiệu Đường nhẫn nại cắn môi dưới, lại không biết tốt xấu mà bật cười.


“Ngươi đang trừng mắt a.”


“……”


Lưỡi hắn theo xương quai xanh chỗ một đường trượt xuống, không nhẹ không nặng lướt qua ngực, lại ở chiếc bụng phẳng lướt qua lướt lại lưu lại những sợi tơ trong suốt.


“Ân!……”


Thiệu Đường nhíu mi, ảo não lấy hai tay che miệng lại.


“Đừng nhắm mắt.” Dương Quá cười nói.


Tay lại ở thắt lưng cậu khẽ vuốt, Dương Quá tội nghiệp nói: “Thiệu Đường, ngươi thực không nhìn ta sao?”


Gặp Thiệu Đường hoàn toàn không phản ứng, Dương Quá cúi đầu cười, một tay cầm mắt cá chân Thiệu Đường, một tay rất nhanh kéo quần cậu xuống.


“Ngươi……”


Thiệu Đường phản xạ muốn rút chân lại, lại bị Dương Quá sớm đoán biết được mà bắt lấy, đành phải hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.


“Ngươi rốt cục trừng mắt a.”


Đối với Dương Quá ngữ khí thật đáng thương, Thiệu Đường là vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, dùng sức đẩy hắn một chút, bỗng nhiên xoay người áp chế hắn.


Dương Quá ngẩn ra, sợ bị thương cậu, nhất thời liền bị Thiệu Đường đặt dưới thân, cái này hai người vừa lúc quay lại đây.


Thiệu Đường nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải nói tốt lắm, ngươi là người của ta sao?”


Dương Quá giật mình, cư nhiên cười đến thực vui vẻ.


“Hảo hảo.”


Thả lỏng nằm trên mặt đất, Dương Quá nghiêng đầu cười nói: “Ngươi muốn làm sao thì làm.”


“Đó là ngươi nói !”


“Đương nhiên là ta nói.”



trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây