Tâm trạng của Sở tổng lúc này cũng giống như những ông chồng nghe vợ nói đến "nơi rất thú vị" vậy.
Hoặc là thẩm mỹ viện, nhà hàng nổi tiếng,...
Tóm lại nơi thú vị này không phải là nơi thú vị mà hắn muốn tới.
Vứt xuống lời đồn vớ vẩn "Dạ Kiếm Hàn lại bắt đầu giết người", bọn họ thay quần áo xong liền nghênh ngang mà đi.
Khi đến nơi.
Linh cục cưng: "Lần đầu tiên ta đến nơi như vầy ~(≧▽≦)/~."
Sở Mộ Vân: "Ngươi có suy nghĩ gì?"
Linh: "(W) không có, không có..."
Sở Mộ Vân: "Ha ha."
Linh: "〒▽〒, chỉ ngắm mỹ nhân cũng không được sao......"
Kết cục của việc Linh cục cưng không nghe lời ký chủ đại nhân chính là cay mắt suýt mù.
A a a a! Nơi phong hoa tuyết nguyệt đâu? Một loạt mỹ nhân cầm khăn tay nhỏ quyến rũ người đâu? Nơi này không hề giống chút nào!
Sở Mộ Vân cũng không bất ngờ cho lắm.
Phong tục ở Yêu giới khá phóng túng, trong <> nhân vật chính cũng từng đi qua Tu La giới ở Yêu giới, bị lừa vào một thanh lâu khá thô sơ, sau khi vào trong thì suýt bị cưỡng ép...
Đã là văn yy thì phải có cảnh hot. Tuy Sở Mộ Văn là gay nhưng chỉ cần không miêu tả bộ ngực, viết xong đổi từ hắn thành nàng là có thể ra một áng văn phong vân ám muội.
Tuy rằng ánh mắt của hủ nữ đều là: Đoạn thịt hầm này thật kịch liệt, có cảm giác như đang đọc h văn BL vậy.
Sở Mộ Vân dùng acc clone phản hồi: Tôi cũng có cảm giác vậy, chắc là do đọc đồng nhân nhiều quá ^_^.
Một câu đã thành công oanh tạc, các chị em hủ nữ chỉ cho rằng mình nhìn đâu cũng thấy gay, đâu ngờ được tác giả cũng là gay...
Tuy bây giờ là mấy ngàn năm trước, Yêu giới bị Nhân giới đồng hóa không ít nhưng bản chất phóng túng lại không thay đổi.
Thanh lâu vốn dĩ là một nơi buông thả, vừa vào đại sảnh đã không che đậy những âm thanh phóng túng suồng sã.
Sở Mộ Vân nhìn lướt qua, thành công bị "cay mắt"...
Giống như thẳng nam nhìn thấy gv khẩu vị nặng vậy, nháy mắt liền héo.
Dạ Kiếm Hàn liếc hắn một cái: "Đi chơi đi, ta ở cách vách."
Nơi này là thanh lâu, cách vách là tửu lâu. Y thật sự cho người hầu nhỏ phúc lợi lớn.
Nhưng Sở Mộ Vân không hưởng được phúc lợi này.
Hắn nhìn thẳng, không nói gì, chỉ theo sau Dạ Kiếm Hàn.
Dạ Kiếm Hàn dừng chân: "Sao vậy?"
Sở Mộ Vân lắc đầu, vừa muốn mở miệng lại bị âm thanh náo loạn chen ngang.
"Ai đưa tai tinh này vào!"
"Đuổi ra đi, đuổi ra đi, mau đuổi ra!"
"Trời ơi, đừng đến gần nó, cũng đừng nhìn, nếu không sẽ chết đấy!"
Từng tiếng hét vang lên chói tai, đại sảnh vốn suồng sã lập tức hỗn loạn. Nam nữ khỏa thân không rảnh lo chuyện ăn chơi nữa, lồm cồm bò dậy, như ong vỡ tổ chạy ra ngoài.
Tình huống như này giống như động đất, vì mạng sống mà cuống cuồng chạy ra ngoài.
Tuy Sở Mộ Vân đã đoán được ai xuất hiện nhưng vẫn bị cảnh tượng này làm cho chấn động.
900 năm, Thiên Họa Chi Thể hoàn toàn nổi danh khắp Yêu giới...
Sau khi mọi người lao ra, đại sảnh lại càng thêm lộn xộn.
Bàn ghế đổ rạp, ly rượu vương vãi, bởi vì mọi người chạy trốn toán loạn mà hoa quả trên đất bị dẫm nát. Chỉ trong một thời gian ngắn nơi vàng son đã trở nên hỗn độn.
Chưa nói đến Thiên Họa Chi Thể rốt cuộc có thần kì như vậy hay không nhưng lực uy hiếp lại vô cùng lớn.
Người vẫn đứng yên tại chỗ chỉ còn lác đác.
Trong đó đương nhiên có Dạ Kiếm Hàn, Sở Mộ Vân và thiếu niên mặc bạch y đứng dưới bóng đèn.
Thời gian đã trôi qua ngàn năm nhưng Quân Mặc lại không chút thay đổi, mái tóc màu bạc, dung mạo tinh xảo, vẻ mặt vô cảm, cơ thể thon gầy ẩn sau bộ y phục rẻ tiền, làn da trắng như tuyết lộ bên ngoài mang cảm giác bệnh tật khó giải thích, chỉ cần không may chạm phải sẽ thấy lạnh đến tận xương.
Chỉ nhìn thế này sẽ thấy mặt mày như họa, dung mạo khuynh thành làm lòng người mê say.
Nhưng màu tóc, màu mắt và dung mạo này lại vô cùng ấn tượng, cộng thêm thể chất thiên tai khiến người ta muốn quên cũng không được.
Thời gian không rửa sạch tội nghiệt mà càng tích thành tầng tầng lớp.
Ngàn năm trước Quân Mặc là đối tượng người người nhà nhà đòi đánh, ngàn năm sau lại trở thành người mà không ai dám đến gần một bước.
Vẻ mặt Sở Mộ Vân không thay đổi, chỉ thở nhẹ ra.
Đúng là tạo nghiệt...
Không thể đoán được tại sao Quân Mặc lại đến đây nhưng nhìn vào đôi mắt trống rỗng kia cũng đoán được vài truyện.
Vô số người sợ cậu, bài xích cậu, tránh xa cậu nhưng cũng có người cực kì hận cậu.
Bởi vì cậu "hại" vô số người. Chỉ tính riêng mạng người thì cậu còn vô tình hại nhiều hơn cả Dạ Kiếm Hàn, nhiều đến mức không thể đếm nổi.
Nhưng từ đầu đến cuối tay cậu vẫn sạch sẽ, sạch đến mức người ta không đành lòng nhìn thêm một cái.
Nhưng có một số người lại không cho là vậy.
Trong những người ở lại còn có một người trung niên cao gầy. Gã nhìn chằm chằm Quân Mặc, hốc mắt như muốn nứt ra, ánh mắt oán độc nhìn thôi cũng sợ, hiển nhiên là gã vô cùng hận, hận đến mức cho dù có chết cũng phải giết được Quân Mặc.
"Tai tinh!" Gã trung niên kia hét lên rồi nhào qua, trường kiếm hung mãnh đâm về phía thiếu niên bạch y đơn độc.
Quân Mặc không hề cử động, ngay cả cảm xúc dư thừa cũng không có. Kiếm phong sắc bén, kiếm khí nghiêm nghị nhưng mặt cậu vẫn không đổi sắc.
Không có sợ hãi, cũng không có bất an.
Thiên Họa Chi Thể không thể tu luyện, cậu nhận hết trắc trở nhân gian nhưng như thế nào cũng không thể chết.
Khi mũi kiếm sắp đâm trúng Quân Mặc, một thanh kiếm khác đột nhiên xuyên qua ngực người trung niên, gã chết không nhắm mắt.
Trường kiếm vì chủ nhân chết mà rơi xuống đất, nháy mắt nát thành từng mảnh.
Được người khác cứu, Quân Mặc vẫn bình tĩnh đứng nhìn.
Giống như mọi chuyện đều không liên quan đến cậu.
Báo thù cũng được, nhục mạ cũng được, tai nạn cũng được, được người cứu, bị người giết. Tất cả đều là cảnh tượng giả dối, nhìn thấy nhưng lại vô cùng xa xôi.
Lại thêm một tiếng động lớn, lầu các xa hoa chấn động. Cùng với tiếng vang ầm ầm, đèn treo được làm từ vô số tinh thạch treo trên xà ngang rơi xuống, đè lên người trung niên kia.
Thi thể trong nháy mắt biến thành bãi bùn, trông vô cùng đáng sợ.
Bởi vì đèn treo đã vỡ, tinh thạch tứ tán lại khiến đại sảnh sáng rực, nơi tối tăm cũng có thể nhìn rõ.