[Phần 1] Dệt Ngân Hà Cho Em

131: Thật không may


trước sau

Kiều Đông Dương lặng lẽ nhìn chằm chằm vào màn hình phân cảnh, trong chớp mắt đó, anh lại hy vọng Thẩm Lam sẽ ấn nút, chỉ cần ấn cái nút đó, Trì Nguyệt sẽ là Chiến binh đến từ bầu trời.

Đây là một cảm xúc mà người tổ chức sự kiện không nên có. Kiều Đông Dương nghĩ đến đây lại thấy hơi khó tin, tại sao anh lại có suy nghĩ như vậy?

Ánh mắt của tất cả mọi người đứng trước sân khấu và ở sau hậu trường đều nhìn chằm chằm vào Thẩm Lam, nhưng Thẩm Lam đã dừng lại, ngón tay hơi co lại, khẽ run rẩy trên ghế xoay.

Hai người đều đang liều mạng, những người đã đi đến tận đây đều không chịu dễ dàng từ bỏ.

Trạng thái của Thẩm Lam không tốt, Trì Nguyệt cũng không tốt hơn là bao, từng giọt mồ hôi lớn trượt xuống từ trên trán đến gò má cô, khuôn mặt trắng bệch không còn sắc máu.
Trịnh Tây Nguyên nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Kiều Đông Dương: "A Kiều, anh đau lòng sao?"

Kiều Đông Dương: "Sao có thể?"

Trịnh Tây Nguyên khẽ cười ha ha: "Vậy vẻ mặt này của anh... Anh có biết anh trợn mắt đến mức sắp xuyên thủng màn hình rồi không?"

Kiều Đông Dương mặc kệ anh ta, đôi mắt không chớp lấy một cái, cũng không nỡ rời mắt đi.

Đã đến thời điểm quan trọng, thắng bại chỉ trong chớp mắt, các thí sinh ở trên sân rất căng thẳng, anh cũng căng thẳng.

"Em cảm thấy hai người này sắp không chịu nổi nữa rồi." Trịnh Tây Nguyên sờ cằm: "Mặc dù thi đấu quan trọng nhưng mạng sống cũng rất quan trọng, là ai đặt ra chế độ thi đấu tàn nhẫn như vậy? Thật quá đáng..."

Mỗi vòng đều phải chịu đựng đến giây phút cuối cùng, thật sự quá tàn nhẫn!

"Thành tích 3 phút 58 giây của Lưu Nhược Nam đã được coi là tốt nhất, vậy mà lại còn có hai người ghê gớm hơn..."
Trịnh Tây Nguyên nói không ngừng, cũng không biết Kiều Đông Dương có nghe hay không mà lại đột nhiên quay sang hỏi anh ta: "Cậu vừa nói cái gì?"

"Vừa rồi?" Trịnh Tây Nguyên hơi ngơ ngác.

"Câu trước đó."

"Là ai không có tính người, đặt ra chế độ thi đấu..."

Khuôn mặt Kiều Đông Dương tối sầm lại: "Câu sau đó."

"Em nói hai cô gái này còn kiên trì nữa, e rằng sẽ không chịu nổi... Này, anh đi đâu thế?"

Anh ta còn chưa nói hết câu, Kiều Đông Dương đã đứng dậy rời đi.

Đám nhân viên công tác trong tổ đạo diễn nhìn nhau, không biết hai người bọn họ đã nói điều gì lại khiến Kiều Đông Dương phản ứng mạnh như vậy, dồn dập dùng ánh mắt hỏi thăm Trịnh Tây Nguyên.

"Đừng nhìn tôi!" Trịnh Tây Nguyên giơ hai tay ra, anh ta nhìn mọi người, nở một nụ cười cợt nhả: "Kim chủ đều như vậy cả, nói gió là mưa, tính cách khó chịu... Ừ, tôi cũng đi xem một chút..."
Trịnh Tây Nguyên đứng lên, đột nhiên khẽ giật mình lại ngồi về chỗ.

Ghế xoay đã kết thúc!

Trong màn hình, đám người lao đến như ong vỡ tổ, thể lực của Trì Nguyệt và Thẩm Lam đều không chống đỡ được nữa, đạt đến giới hạn sinh lý, đều ngất xỉu ở trên ghế xoay.

"Vậy phải tính thế nào? Không phân thắng bại à?"

Hiện trường vô cùng hỗn loạn, có người vỗ tay, có người đang sơ cứu, nhân viên y tế đã chuẩn bị sẵn công tác sơ cứu rất chu đáo, nhưng hình ảnh này vẫn có sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ cực lớn với khán giả.

"666666!"

"Trì Nữ Vương 666666666!"

"Thẩm Lam xinh đẹp lại còn khiêm tốn, tôi tuyên bố trở thành fan của cô ấy!"

Vòng thi ghế xoay này thật sự rất thu hút sự chú ý, đạt đến con số hàng chục triệu khán giả online cùng quan sát, phá kỷ lục lượt xem từ trước đến nay của "Chiến binh đến từ bầu trời", các tin tức liên quan nhanh chóng lên trang đầu, lên hotsearch. Việc chương trình lấy được thành tích tốt khiến Thẩm Á Lệ thấy rất vui mừng, đích thân chỉ huy đám ID có tích V của mình đi hâm nóng đề tài, dẫn dắt dư luận. Đương nhiên, độ hot dùng mạng để đánh đổi này sẽ không thể thiếu sự giúp đỡ của đám antifan.
"Xin chị gái nhỏ Thẩm Lam hãy thay trời hành đạo, nhanh chóng loại Trì kỹ nữ!"

"Đệt! Có phải Trì kỹ nữ đã bật hack rồi không? Tại sao cô ta lại qua được? Không phải cô ta uống thuốc chứ?"

"Làm sao bây giờ, tôi nhìn thấy dáng vẻ suýt chết của Trì kỹ nữ lại vui vẻ đến mức bật cười!"

"Lầu trên quá xấu tính, nhưng tôi cũng phải cho bạn một like! Tôi cũng bật cười!"

Trong phòng điều trị, Kiều Đông Dương đi vào với khuôn mặt tối sầm, cả đám người không ngờ ông chủ sẽ đích thân đến đây, tất cả đều hơi căng thẳng.

"Anh Kiều..."

Kiều Đông Dương xua tay, ngồi xuống một cái ghế: "Mọi người cứ tiếp tục đi, không cần để ý đến tôi."

Ngày thường anh luôn xa cách với những người khác, dáng vẻ nghiêm túc này của anh khiến phòng điều trị càng yên lặng hơn.

Hiện tại cả ba thí sinh đều đang được điều trị ở đây, Lưu Nhược Nam đang được truyền dịch vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Trì Nguyệt và Thẩm Lam vừa vào chưa đầy ba phút, còn đang tiến hành kiểm tra.
Các nhân viên y tế bận rộn một lúc lâu mới kiểm tra xong.

Bác sĩ kê một đơn thuốc rồi đưa cho y tá, sau đó tháo găng tay ra nhìn mọi người.

"Mỗi người đều có một giới hạn chịu đựng khi thần kinh tuần hoàn não chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ, giới hạn chịu đựng này là ngưỡng hôn mê. Tình hình của ba thí sinh đều tương tự nhau, tụt huyết áp, vượt quá ngưỡng hôn mê, đều đang hôn mê, nhưng tình hình của hai người này tốt hơn, chỉ cần nghỉ ngơi là có thể khôi phục. Còn vị thí sinh này..."

Bác sĩ nhíu mày nhìn về phía Lưu Nhược Nam.

Lưu Nhược Nam không còn sức sống nằm

trên giường bệnh, khi ánh mắt mọi người đều nhìn sang, cơ thể cô ta còn vô thức co giật, thoạt nhìn hơi đáng sợ.

Giọng điệu bác sĩ trở nên nặng nề hơn: "Tôi sợ lần này sẽ để lại một vài di chứng trên cơ thể của cô ấy, khó có thể nói rõ tình hình cụ thể, còn phải chờ có kết quả xét nghiệm máu..."
Chưa đến ba phút sau, Trì Nguyệt đã tỉnh lai.

Tình hình của cô giống những gì bác sĩ đã nói, khả năng chịu đựng của cô đã vượt qua ngưỡng hôn mê khiến cô không thể chịu nổi nữa.

Lưu Nhược Nam nằm trên giường bệnh cách cô không xa, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, hai vị bác sĩ đang bàn bạc về phương án điều trị tiếp theo.

Trì Nguyệt mím môi nhìn về phía Kiều Đông Dương: "Tình hình của Nhược Nam thế nào?"

Khuôn mặt Kiều Đông Dương đen sì: "Cô không quan tâm bản thân chút nào sao? Cô im lặng, tiếp tục nghỉ ngơi đi!"

Trì Nguyệt: "..."

Ở đây có nhiều người như vậy, tại sao lại nổi nóng với cô chứ?

Cô không hiểu, nhóm nhân viên công tác càng không hiểu. Việc anh Kiều cứ ngồi ở đây đã rất kỳ quái rồi, anh còn nổi giận trách mắng Trì Nguyệt. Câu nói vừa rồi... Rốt cuộc là đang quan tâm thí sinh, hay là cảm thấy tức giận với hành động của thí sinh?
Trì Nguyệt tình nguyện cho rằng anh đang tức giận, nhưng anh không nói, cô cũng có cách để tìm hiểu tình hình.

Có điện thoại, có mạng, có gì không tìm hiểu được?

Trì Nguyệt yên lặng xem tin tức của Lưu Nhược Nam, nhưng sau khi cô xem hết cũng không nói gì, chỉ yên lặng đăng một dòng trạng thái trên Weibo.

"Mong tất cả những người tốt bụng trên thế gian này đều được đối xử ấm áp, còn những người kéo xe chở phân* đi lại khắp nơi, dùng sự xấu xa và năng lượng tiêu cực đi mắng chửi người khác... đều xuống địa ngục!"

(*) Ý chỉ những người chuyên đi chửi mắng người khác. 

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây