[Phần 1] Phế Thê Trùng Sinh

183: Đừng dọa con


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + beta: Iris

"Ta đã gϊếŧ hắn sau khi đoạt được địa bàn theo lời ngươi nói, đúng rồi, ngươi đã đoán đúng một chuyện, Tang Luân có động tay động chân." Lúc nhắc tới Tang Luân, sắc mặt Nỗ Mộc đen lại: "Không biết hắn đã làm gì mà sau khi Ba Sắc gặp được người nhà thì đột nhiên nói chuyện, nói là Ô Nhược ép Tang Luân biến hắn thành con rối, tộc trưởng tộc hàng đầu cực kỳ tức giận, ta nghĩ có khi bọn họ trốn tới Hoàng Đô Thành là vì nhắm vào ngươi, nên ta tới đây nhắc nhở ngươi cẩn thận. Tiểu Nhược, ngươi nhớ cẩn thận chút, tộc trưởng tộc hàng đầu không dễ đối phó như bọn Tang Luân đâu."

Ô Nhược: "..."

Bây giờ đúng thật là phía trước có sói, sau có hổ, trái có báo, phải có cẩu, dường như chuẩn bị bao vây vồ lấy cậu.

Hắc Tuyển Dực gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn: "Có phải tộc trưởng tộc hàng đầu là một lão bà đầu thắt bím, mặt vẽ hoa không?"
Nỗ Mộc nhíu mày: "Các ngươi gặp nhau rồi? Có đánh nhau chưa?"

Ô Nhược: "..."

Ra là gặp rồi, có duyên ghê ha.

"Gặp hồi hai ngày trước, lúc đó nàng dẫn theo một đám người vào thành."

"Nàng dẫn theo bao nhiêu người?"

"Chắc khoảng một trăm."

"Đám người đào tẩu cùng nàng không chỉ có nhiêu đây, có thể những người khác trốn trong phụ cận Hoàng Đô Thành." Nỗ Mộc lấy một đống pháp khí trên eo cho Ô Nhược: "Tiểu Nhược, lúc gặp nguy hiểm, ngươi chỉ cần thổi cái còi này thì cho dù ta đang ở bất cứ đâu ta cũng biết là ngươi đang gặp chuyện, còn cây sáo này có thể khống chế sâu trong vòng mười dặm..."

Ô Nhược cầm cây sáo thổi thật mạnh, nhưng chẳng phát ra âm thanh nào.

Hắc Tuyển Dực thấy cậu thổi đến mặt đỏ hoét thì bật cười.

Nỗ Mộc cạn lời nhìn cậu: "Ngươi không biết thổi sáo?"
"Thấy rồi còn hỏi." Ô Nhược trợn trắng mắt, bỏ cây sáo xuống.

"Vậy cho Tuyển Dực dùng đi." Nỗ Mộc lại lấy ra một pháp trượng to bằng cây thước đưa cho Ô Nhược: "Cái này thì dùng linh lực lay động là có thể khiến người khác bị choáng váng..."

Ô Nhược nhìn cái bàn bày đầy pháp khí: "Tộc trưởng tộc hàng đầu rất lợi hại sao?"

"Đều là thuật sư cửu giai như Hắc tiểu tử, nhưng không lợi hại bằng Hắc tiểu tử, tuy nhiên Hắc tiểu tử không thể nào cứ kè kè bên cạnh ngươi mãi, trữ nhiều pháp khí chút thì tốt hơn."

Hắc Tuyển Dực: "..."

Ô Nhược nhíu mày: "Sư phụ, có một chuyện ta muốn hỏi ngươi."

Nỗ Mộc ngừng nghịch đống pháp khí, hỏi: "Chuyện gì?"

"Tối qua Tuyển Dực bị thương linh điền, tạm thời không thể sử dụng huyền thuật quá nhiều."

Nỗ Mộc nôn nóng kéo tay bắt mạch cho Hắc Tuyển Dực, khẽ cau mày: "Bị thương rất nghiêm trọng, ai lại có bản lĩnh lớn như vậy?"
Ô Nhược nói: "Chúng ta không biết hắn là ai, hắn là cao nhân mới xuất hiện dạo gần đây, còn mời cả quỷ sai đến đối phó với chúng ta."

Nỗ Mộc càng lo lắng: "Thảo nào tối qua gió to tuyết lớn như vậy, cái thôn trang ta ở thiếu chút nữa bị tuyết phủ đầy, có mười mấy căn nhà bị thổi sập hết, chúng ta đào tuyết suốt đêm mới cứu được mấy người bị chôn bên dưới. Người mời quỷ sai đến nhất định cũng bị thương không nhẹ, hại chết nhiều người như vậy chắc chắn tích nhiều nghiệp chướng."

Hắn lại lấy ra một lọ đan dược: "Hên là ta có mang theo đan dược chữa trị linh điền, chỉ là hơi ít, đủ cho ngươi dùng 5 ngày thôi, Tiểu Nhược, ngươi có thể trị liệu cho Hắc tiểu tử như cách của cha ngươi, hẳn là có thể khôi phục trong một tháng."

"Ta cũng nghĩ vậy."
"Bây giờ Hắc tiểu tử bị thương, không thể chiếu cố ngươi, ta dẫn theo rất nhiều người, có thể gọi người đến bảo hộ các ngươi."

Hắc Tuyển Dực từ chối: "Nếu có nhiều người ra vào phủ, ngược lại sẽ tạo cơ hội cho người muốn gϊếŧ chúng ta trà trộn vào."

"Vậy ta ở lại đây bảo hộ các ngươi."

Ô Nhược hỏi: "Không lẽ hôm nay sư phụ tới đây mà không định ở lại sao?"

"Ta định nhắc nhở các ngươi đề phòng tộc hàng đầu xong sẽ rời đi, bởi vì ta lo mấy dã tiểu tử lần đầu rời khỏi tộc sẽ quậy phá lung tung, cần phải giám sát kỹ bọn nó."

"Vậy sư phụ không về đó thì có ổn không?"

"Nơi này gần thôn ta ở, qua lại chỉ mất có nửa ngày, lâu lâu qua canh chừng bọn nó cũng được."

"Không làm phiền ngươi chứ?"

Nỗ Mộc cười nói: "Ba cái chuyện này có gì đâu mà phiền với không phiền, còn đỡ hơn ở ngoài đó mà cứ lo lắng các ngươi vừa phải đối phó với tộc hàng đầu, vừa phải đối phó với cao nhân kia."
"Sư phụ nói thiếu rồi, ngoại trừ cao nhân và tộc hàng đầu, thì còn có Ô Thần Tử và kẻ thù trong tộc của Tuyển Dực."

"Vậy ta càng phải ở lại giúp các ngươi, lát nữa ngươi kêu Quỷ tộc truyền lời giúp ta là được."

Mấy người Ô Hi biết Nỗ Mộc tới thì hưng phấn muốn chết, còn giới thiệu Ô Trúc với Nỗ Mộc. Ăn xong thì Ô Nhược chuẩn bị thuốc ngâm cho Hắc Tuyển Dực.

"Hên là còn dư một ít dược liệu, nhưng cũng chỉ đủ để ngâm nửa tháng, sau này phải nhờ đan dược tu bổ linh điền rồi." Ô Nhược không sợ bị ướt áo bào, ôm lấy Hắc Tuyển Dực từ sau lưng: "Nếu ta lên được cửu giai thì tốt quá rồi, cũng sẽ không để ngươi một mình đối phó với quỷ sai."

Hắc Tuyển Dực nói: "Cho dù có là thuật sư cửu giai cũng không đối phó nổi quỷ sai, dù sao chúng ta cũng chỉ là phàm nhân, nào đối phó lại tiên nhân?"
Y cúi đầu hôn cánh tay Ô Nhược: "Ngươi đừng lo, ta còn có hậu chiêu."

Mắt Ô Nhược sáng lên: "Hậu chiêu gì vậy? Có thể làm ngươi nhanh chóng hồi phục không?"

Hắc Tuyển Dực cong môi: "Sau này sẽ nói cho ngươi biết."

"Nè, nam nhân ơi, ngươi không thể như vậy nha." Ô Nhược vóc nước hất vào mặt Hắc Tuyển Dực.

Hắc Tuyển Dực giữ chặt cánh tay cậu, ôm cậu vào thùng ngâm luôn.

"A, y phục ướt hết rồi, ưʍ..."

Hắc Tuyển Dực ôm cậu vào lòng, hôn lên môi cậu, một tay kia cởi đi y phục ướt đẫm của cậu, hai người chỉ lo thân thiết mà không hề phát hiện bên cửa sổ có đôi mắt nhỏ đang tò mò nhìn bọn họ.

Sau khi thấy bọn họ đã cởi sạch quần áo, Đản Đản lặng lẽ đóng cửa sổ lại, bò xuống ghế dựa, vội vàng chạy về sân của mình: "Hi Hi, ta thu lại hơi thở xong, thì phụ thân không phát hiện ra ta."
Cức Hi đang tu luyện hừ lạnh: "Đó là vì phụ thân ngươi bị thương nên mới không chú ý đến ngươi."

Đản Đản chu miệng: "Bọn họ còn vừa tắm vừa nghịch nước, nhưng lại không rủ ta chơi cùng."

"Đó là trò chơi người lớn, con nít con nôi chơi cái gì."

"Vậy ta có thể chơi với ngươi không?"

Cức Hi khóe mắt giật giật: "Không thể."

"Hừ, ngươi chỉ muốn chơi với Dạ Ký thúc thúc thôi chứ gì."

Cức Hi đỏ mặt: "Nếu ngươi còn nói bậy, ta sẽ không mang ngươi ra ngoài chơi."

Đản Đản cực kỳ ủy khuất: "Ta không có nói bậy, ta đã thấy ngươi và Dạ Ký thúc thúc tắm cùng nhau."

"Đó là tại hắn ép bổn tọa tắm cùng." Cức Hi đỡ trán, sao hắn lại cãi nhau với đứa con nít chưa cai sữa vậy nè: "Bỏ đi, không nói chuyện này nữa, ngươi có muốn phụ thân ngươi nhanh khỏe lên không?"

Đản Đản gật đầu: "Muốn."
"Vậy bổn tọa dẫn ngươi đi đến một nơi, chuyện còn lại phải xem bản lĩnh của ngươi rồi."

Mắt Đản Đản sáng lên: "Ngươi muốn dẫn ta ra ngoài?"

"Ừ."

°°°°°°°°°°

Lời editor: Tuy không liên quan gì nhưng mình tức quá, lúc trước mình có đăng cuốn Tui ship đối thủ x tui nhưng truyenwikiz.com cho bay màu :))) hôm qua có bạn đề nghị đăng lại trên WordPress, mình cũng đồng ý. Sau khi search trên mạng thì có vài chỗ đăng lại ghi rõ họ tên nguồn thì mình không nói gì rồi, nhưng trên truyệnfull lúc đầu mình thấy là nguồn sưu tầm nên nghĩ chắc không phải chép từ truyenwikiz.com của mình, nhưng khi lật đến PN thì trời ơi :))) nó chép lại từng câu từng chữ của mình luôn.[Edit/Beta] Phế thê trọng sinh (Phần 1) - Kim Nguyên Bảo - Chương 183. Trò chơi người lớn[Edit/Beta] Phế thê trọng sinh (Phần 1) - Kim Nguyên Bảo - Chương 183. Trò chơi người lớn
Bạn nào có đọc hết cuốn này mình ghi rồi thì chắc cũng biết khúc cuối truyện có nhiều đoạn bị cắt nên mình viết ngoài lề hơi nhiều để thông báo là có thêm đoạn đã bị nxb cắt :)))

Vì truyện này không phải là mình edit nên mình không có cấm đăng chỗ khác. Nhưng nếu đã chép của mình thì làm ơn ghi rõ người đăng chứ không phải nguồn sưu tầm, còn nếu đã ghi rõ nguồn sưu tầm thì bỏ hết mấy cái chữ mình ghi bên lề ra giùm, nhìn mà tức trào máu.

Đăng: 10/1/2021

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây