[Phần 1] Phế Thê Trùng Sinh

63: Ta áp chết ngươi


trước sau

Hắc Tuyển Dực cầm lấy tiền túi nhìn kỹ, túi tiền ngưng tụ ba loại linh lực, có Ma tộc cùng Yêu tộc, cũng có nguyên liệu nổi tiếng quý báu tản mát ra linh lực, chỉ là phù văn cùng trận pháp phía trên thêu có chút nghiêng lệch, kỹ thuật thêu cũng đặc biệt kém, tựa như người mới học, bên trong túi có vạn huyết đan cùng một số loại khác, đúng là đan dược mà y thường xuyên sử dụng đến.

*

Nhưng mà, Ô Nhược làm sao biết y cần các loại đan dược này?

*

Ô Nhược say hô hô hỏi: “Thích không?”

*

“Ân”. Đầu ngón tay thon dài của Hắc Tuyển Dực mơn trớn đường chỉ trên túi, không khỏi nghĩ đến chuyện mấy ngày trước mông Ô Nhược bị kim đâm: “Là ngươi tự tay thêu?”

*

Nếu là bình thường Ô Nhược khẳng định chết cũng không thừa nhận là mình thêu, nhưng là hiện tại cậu uống say: “Đúng vậy, ta thêu.”

*

Người cậu tràn đầy men rượu, trên mặt lộ ra một mạt đắc ý: “Đây là lần, lần đầu ta thêu túi tiền, tay nghề cũng không tệ lắm đúng không?”

*

Hắc Tuyển Dực có chút ngoài ý muốn cậu sẽ tự mình động thủ: “Không tồi.”

“Ta phí rất nhiều công phu mới thêu tốt.” Ô Nhược đưa bàn tay mập mạp trắng nõn đến trước mặt Hắc Tuyển Dực, bĩu môi ủy khuất nói: “Ta lúc ấy bị kim đâm rất nhiều, đau lắm, ngươi thổi thổi cho ta.”

*

Hắc Tuyển Dực chớp chớp mắt.

“Thổi thổi, thổi thổi cho ta a.” Ô Nhược thúc giục nói.

Hắc Tuyển Dực do dự một chút, thổi một hơi vào ngón tay của Ô Nhược.

Ô Nhược được một tấc lại muốn tiến một thước: “Ngươi lại hôn hôn nó.”

*(O_O)*

Hắc Tuyển Dực: “……”

*(O_O)*

Thật không nghĩ ra người này sau khi uống say lại thích làm nũng.

“Mau hôn.” Ô Nhược làm bộ dáng ngươi không hôn, ta liền không ngủ được.

*

Hắc Tuyển Dực cầm lấy tay cậu đưa tới bên miệng hôn một cái.

Ô Nhược cảm thấy mỹ mãn cười vui vẻ, hưng phấn đẩy người nằm xuống, nhưng cũng không phải đè cả người lên, chỉ là đem cánh tay chặn ở ngực y.

*

“Hắc Tuyển Dực, ngươi biết không? Ta chưa từng nghĩ đến có một ngày sẽ cùng ngươi mừng năm mới, cũng chưa từng nghĩ đến sẽ ngủ cùng giường với ngươi, càng không nghĩ tới chúng ta có một ngày sẽ ở chung hòa thuận.”

“……” Hắc Tuyển Dực lẳng lặng nghe.

“Chúng ta về sau còn phải hảo hảo ở chung.” Vẻ mặt Ô Nhược mê say: “Nhất định phải hảo hảo ở chung, không cần lại giống như đời……”.

Cậu nghĩ đến đời trước, thở phì phì kéo kéo đầu tóc Hắc Tuyển Dực: “Hắc Tuyển Dực, ngươi có đôi khi thật sự khiến người ta chán ghét.”

*

Hắc Tuyển Dực hơi hơi nhíu mày.

“Mỗi ngày đều một bộ dáng lạnh như băng, làm ta đoán không được ngươi suy nghĩ cái gì, cũng không thích nói chuyện, mặc kệ phát sinh chuyện gì đều không giải thích với ta, một hai phải để ta hiểu lầm ngươi mới cao hứng. Ngươi có biết hay không, ta thật sự thực chán ghét ngươi đột nhiên xoay người rời đi, làm ta cảm thấy khoảng cách giữa hai chúng ta quá xa, dù làm thế nào cũng không thể lại gần ngươi, ta còn chán ghét ngươi không quan tâm đến ta, điều này làm cho ta cảm thấy trong lòng ngươi có thể có thể không………..”

Ô Nhược đáng thương mà nhìn y: “Về sau không nên như vậy nữa được không?”

*

Ấn đường Hắc Tuyển Dực nhăn thật chặt, trong lòng kiểm điểm thái độ của mình đối với Ô Nhược sau khi thành thân, xác thật là quá mức lãnh đạm.

Ô Nhược phe phẩy y: “Không được sao?”

*

Hắc Tuyển Dực không muốn nói chuyện với người say, thấp thấp lên tiếng.

Ô Nhược vui vẻ cười: “Vậy ngươi mỗi ngày sau khi thức dậy đều phải hôn hôn ta.”

*

Hắc Tuyển Dực: “……”

*(O_O)*

Cậu nếu sau khi tỉnh rượu lại thấy mình hôn cậu, chỉ sợ sẽ bị cho một quyền.

“Còn phải chờ ta cùng đến đại sảnh ăn sáng.”

Hắc Tuyển Dực cảm thấy yêu cầu này bình thường, liền ừ một tiếng.

“Về sau ta ra ngoài trở về, ngươi phải ôm ta một cái, sau đó nói ‘ngươi đã trở lại ’, ngươi phải cho ta biết là ngươi để ý ta.”

*

Hắc Tuyển Dực: “……”

*

“Còn có, khi chúng ta đi chung, ngươi không thể bỏ lại ta một mình mà đi phía trước, chúng ta ăn cơm, ngươi còn phải gắp đồ ăn cho ta, ta……” Ô Nhược cảm thấy đầu càng ngày càng nặng, trước mắt đã xuất hiện bóng chồng: “Ta thấy mệt quá…..”

Nói xong, cậu nhắm hai mắt lại.

Hắc Tuyển Dực nhẹ nhàng lấy cánh tay trên người ra.

Đột nhiên, Ô Nhược lại mở to mắt, dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn y: “Ta còn có chuyện chưa làm.”

*

Hắc Tuyển Dực: “……”

*

Ô Nhược gian nan chống thân thể, nhích lại gần Hắc Tuyển Dực, sau đó cúi đầu hôn lên môi Hắc Tuyển Dực.

Hắc Tuyển Dực đụng tới đôi môi mềm mại, đôi mắt đen lạnh nhạt hiện lên một tia giật mình.

*

“Ngủ ngon.” Ô Nhược nói xong liền nhắm mắt lại, trực tiếp ngã vào trên ngực Hắc Tuyển Dực ngủ.

*

Hắc Tuyển Dực hồi lâu không lấy lại tinh thần, thẳng đến đối phương ép tới y thở không nổi mới đem người chuyển qua một bên, nhìn người đang ngủ vừa bực mình vừa buồn cười, nếu từ ngày mai làm theo lời cậu nói, không biết cậu sẽ có phản ứng gì.

Nhưng mà Ô Nhược sau khi tỉnh rượu lại không nhớ tối hôm qua nói gì hoặc là đã làm gì.

*

Từ mùng một đến mùng 3 tháng giêng, tuyết lớn bay tán loạn, gió lạnh cuồng thổi, các nhà các hộ đều trốn trong phòng sưởi ấm, thẳng đến sáng sớm mùng 4 tuyết mới dần dần ngừng rơi.

Ô Nhược ăn sáng xong liền cùng mấy người Hắc Tuyển Dực đi Ô gia chúc tết.

Sau khi đến Ô gia, trước tiên cậu mang theo lễ vật đến Bặc Cẩm Viện thỉnh an Ô Bặc Phương và phu nhân Diêu Xu Uyển, lại đến Huyền Uyển Viện chúc tết tổ phụ Ô Huyền Nhiên và tổ mẫu Mục Tú Uyển, tiếp theo, đem các lễ vật khác nhau đưa đến Thư Cạnh Viện, Thư Ly Viện, Thư Bân Viện và Thư Đồng Viện.

*

Ô Tiền Cạnh bọn họ vừa nghe Ô Nhược phái người tặng lễ lại đây, nháy mắt, gương mặt tươi cười trầm xuống, bọn họ vĩnh viễn sẽ không quên ngày ấy trả lại sính lễ bị sỉ nhục, còn chịu một trận gia phạt, hơn nữa, Ô Bặc Phương làm trò trước mặt bọn tiểu bối hung hăng xử trí bọn họ một phen, quả thực là mặt già toàn bộ mất hết, người ngoài càng đem bốn người bọn họ truyền đến không thể chấp nhận được, rất nhiều người không dám tốn bạc tìm người của Nam Viện làm việc, nguyên nhân là bọn họ bên ngoài thanh danh hỗn độn, lo lắng bọn họ thu bạc nhưng không làm việc, làm cho Nam Đại Viện gần đây không có nguồn thu, đại viện khác lại kiếm được rất nhiều.

*

Khi bọn họ mở lễ vật ra thì càng tức giận, bên trong chẳng qua chỉ là nhân sâm không có linh tính, bên ngoài bán giá cả đại khái là một ngàn đến năm ngàn lượng bạc, đương nhiên không quý báu bằng sính lễ Hắc Tuyển Dực đưa cho Ô Nhược, nhưng là một nhánh nhân sâm giá cả đã đủ cho bá tánh bình thường sống một đời an ổn không lo.

*

“Ô Nhược thật sự là quá keo kiệt, thế mà chỉ đưa một nhánh nhân sâm lại đây.” Ô Tiền Cạnh tức giận đem hộp quà ném xuống đất.

Đại nữ nhi của hắn Ô Mẫn nhìn trên mặt đất, sắc mặt hơi hơi đổi đổi, lễ vật nàng cùng phu quân đưa tới không tốt bằng của Ô Nhược, nhưng cha lại nói keo kiệt, chẳng phải ám chỉ nàng cũng rất hẹp hòi.

*

Trượng phu của Ô Mẫn Lục Tử Đỉnh trầm mặt không nói lời nào. Tang Đông Di lén lút lôi kéo ống tay áo của trượng phu, dùng ánh mắt ý bảo hắn nhìn sắc mặt nữ nhi nhà mình và con rể.

*

Ô Tiền Cạnh liếc bọn họ một cái, nhưng lời đã nói ra, nói cái gì nữa đền bù cũng không được, hắn thở dài nói: “Ta đi tìm Nhị đệ.”

Hắn vừa đi, Tang Đông Di lập tức an ủi nữ nhi: “Phụ thân các ngươi chỉ là tức giận Ô Nhược mà thôi.”

Ô Mẫn rũ xuống đôi mắt: “Nữ nhi biết.”

Có điều không khí đã không còn hòa thuận như trước.

Ô Nhược đưa xong lễ vật cho các đại viện, liền mang theo người của cậu đi vào Thư Thanh Viện.

Cậu vừa vào viện liền hô: “Cha, nương, đại ca, tiểu muội, chúng ta đã trở lại.”

*

“Tiểu Nhược cùng Tuyển Dực đã trở lại.” Ô Tiền Thanh và Quản Đồng bọn họ cùng nhau ra đón, trên mặt tràn đầy vui vẻ tươi cười.

Hắc Tuyển Dực luôn luôn lạnh nhạt cũng bị ảnh hưởng, khóe miệng cong lên độ cung nhợt nhạt, bỗng nhiên hiểu ra lời khi Ô Nhược uống say nói, có thân nhân ra tới nghênh đón cảm giác xác thật thực tốt, có thể thấy được bọn họ coi trọng mình.

*

Ô Nhược hướng mấy người Ô Tiền Thanh nhất nhất vấn an.

Ô Tiền Thanh cười nói: “Thời tiết lạnh, mau vào trong phòng ngồi.”

Ô Nhược cho một ánh mắt với Đản Đản đang được Hắc Tuyển Dực nắm tay, ý bảo nó nhanh chào hỏi mọi người.

Đản Đản lập tức nhào về phía Ô Tiền Thanh: “Tổ phụ hảo.”

Ô Tiền Thanh và Quản Đồng sửng sốt: “Tiểu Nhược, đứa nhỏ này là……”

Ô Nhược cười tủm tỉm nói: “Nhi tử của ta.”

*

“Nhi tử của ngươi?” Ô Tiền Thanh sẽ không cho rằng đứa nhỏ này thật là của Ô Nhược, nhưng lại không thể hỏi cậu trước mặt Hắc Tuyển Dực.

Hắn khom người bế Đản Đản lên, nhìn khuôn mặt của nhóc, không khỏi kinh ngạc cảm thán: “Đứa nhỏ này lớn lên thật xinh đẹp.”

Quản Đồng và Ô Hi thấy Đản Đản đáng yêu như vậy đều cướp muốn ôm. Trước khi tới đây, Ô Nhược đã dặn dò Đản Đản nhận người như thế nào, cho nên, khi Quản Đồng ôm nó, lập tức liền ngọt ngào kêu lên: “Tổ mẫu hảo, tiểu cô cô hảo, đại bá bá hảo.”

Âm thanh mềm mại non nớt đều làm tâm mấy người Quản Đồng mềm theo.

Ô Trúc một bên đùa với nhóc một bên hỏi: “Tiểu Nhược, đứa nhỏ này tên gọi là gì?”

“Tên là Hắc Ngô Khung, nhũ danh gọi Đản Đản.”

*

Ô Hi lập tức liền thích cái tên Đản Đản này: “Nhũ danh Đản Đản này thật đáng yêu.”

*

“Bên ngoài trời lạnh, đừng để hài tử bị lạnh, có gì muốn nói, chúng ta vào trong phòng nói.” Ô Tiền Thanh cho bọn họ đi vào làm ấm người.

*

Vào đại sảnh, Ô Nhược liền đem pháp khí Hắc Tuyển Dực đã luyện chế tốt lấy ra để trên mặt bàn: “Cha, bốn cái pháp khí này là ta dùng nguyên liệu của các đại bá luyện chế, các ngươi về sau mang nó ở trên người.”

*

Cậu cầm lấy một cái vòng tay màu tím: “Cái vòng ngọc tử kim này là pháp khí phòng ngự, cho nương mang thích hợp nhất, ngọc bội đeo lưng màu vàng Phật ly là pháp khí bắn ngược chú thuật của người khác là cho tiểu muội dùng, cuối cùng hai cái pháp khí ngọc bội đeo lưng là pháp khí công kích, cha và đại ca có thể tùy ý chọn một cái.”

Mấy pháp khí này là cậu cố ý kêu Hắc Tuyển Dực làm thành dạng có thể mang trên người, mục đích chính là muốn chọc giận Ô Tiền Cạnh bọn họ.

*

Ô Tiền Thanh hỏi: “Còn pháp khí của ngươi?”

Ô Nhược chỉ chỉ pháp khí ngọc bội màu trắng treo ở bên hông: “Ta ở chỗ này, giống với của nương là pháp khí phòng ngự.”

*

Ô Tiền Thanh thấy tiểu nhi tử cũng có pháp khí mới an tâm.

Ô Nhược nói: “Một mình Tuyển Dực lo liệu không hết quá nhiều việc, trước mắt cũng chỉ làm này mấy cái pháp khí, chờ khi cái khác làm tốt lại đưa lại đây.”

*

Ô Tiền Thanh vội nói: “Không nóng vội, đừng khiến Tuyển Dực mệt chết.”

*

“Di!” Ô Hi nhìn Ô Nhược, lộ ra biểu tình kinh ngạc: “Nhị ca, ta phát hiện ngươi gầy đi.”

*

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Ô Nhược.

Quản Đồng cẩn thận đánh giá Ô Nhược, cao hứng nói: “Thật sự gầy đi.”

Bọn họ đã có nửa tháng không gặp qua Ô Nhược, mới có thể liếc mắt một cái là có thể nhìn ra Ô Nhược gầy.

*

“Thật sự?” Ô Nhược nghe bọn họ nói cậu gầy, đặc biệt cao hứng.

Ô Trúc cười gật gật đầu: “Xác thật là gầy, cả khuôn mặt không còn mượt mà như trước, ngươi nhìn xem áo bông trên người của ngươi đều rộng ra không ít.”

*

Ô Nhược cũng cảm giác được quần áo trên người rộng thùng thình không ít, không giống khoảng thời gian trước, quần áo đều sắp bị cậu làm nứt.

*

Ô Tiền Thanh vẻ mặt lo lắng: “Tiểu Nhược, ngươi không phải là vì giảm béo nên kiêng ăn kiêng uống chứ?”

Trước kia cũng từng có tình huống như vậy, chính là, càng ăn kêng càng phì, cuối cùng bị bệnh nằm ở trên giường.

“Không có ăn kiêng, là Tuyển Dực mời đến y sư thay ta trị liệu.”

Ô Trúc vỗ vỗ Hắc Tuyển Dực bả vai, cảm kích nói: “Tuyển Dực, cảm ơn ngươi tìm y sư trị liệu cho đệ đệ ta.”

*

Hắc Tuyển Dực đơn giản đáp một câu: “Hắn là phu nhân của ta.”

Lời này ý là ‘Ô Nhược là phu nhân của ta, tìm người trị liệu cho phu nhân nhà mình là chuyện tất nhiên.’

Tất cả mọi người đều hiểu lời hắn nói, không khỏi nhìn nhau cười.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây