Phán Quyết

18: Váy đỏ


trước sau

Vương Nguyên bị cô bé kéo vào trong ngôi nhà, bần thần không biết nên làm cái gì cho đúng, ngôi nhà này nhìn sao cũng không giống hang ổ yêu ma, nhưng nếu là người quang minh chính đại thì cần dùng phương pháp này đưa cậu đến?

"Bà bà, anh ta tới." Cô bé vừa gõ cửa vừa nói, chỉ nghe một tiếng 'ừ' nhàn nhạt, cửa tự động mở ra.

Đối diện hai người bọn họ là một quý bà mặc phục trang thời trung cổ, váy dài chấm đất, tóc xoã qua thắt lưng, tư văn nhã nhặn khí chất ôn hoà, thật giống những vị tiểu thư con nhà quyền quý. Vương Nguyên xác nhận đời cậu từ trước đến nay chưa từng gặp người này, hôm nay bị mang đến đây không hiểu là vì sao?

Quý bà dường như hiểu được thắc mắc của cậu, mỉm cười mời cậu ngồi xuống đối diện mình: "Vốn là muốn dùng cách lịch sự hơn để mời cậu đến đây, chẳng qua việc đã gấp lắm, không đủ thời gian, ta đành phải khiên cưỡng kéo cậu vào nơi này, thật xin lỗi."

"Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau." Bà ta rót cho cậu một tách trà, hương hoa nhài thơm ngát lắng đọng trong từng tấc không khí khiến Vương Nguyên bình tĩnh đôi chút, gật đầu: "Vì sao các người lại muốn gặp tôi?"

"Cũng là có việc muốn nhờ cậu, thất lễ quá." Người phụ nữ lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, kèm theo chút áy náy: "Ta sẽ không dài dòng. Ta có một người con gái gả chồng ở xa, đã hai tháng không thấy tin tức, đành phải nhờ người tìm hộ. . ."

Vương Nguyên khoát tay: "Tưởng chuyện gì!"

Quý bà hai mắt sáng lên, cô bé váy đỏ ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt quả thế!

Lại nghe Vương Nguyên nói tiếp: "Việc đó thì sao các người không nhờ cảnh sát giúp?"

Quý bà: ". . ."

"Bà bà không rời khỏi nơi này được, em lại không dám đi ra ngoài lâu." Cô bé chen miệng nói, khổ sở vô cùng: "Chị ấy là người rất đẹp, tính cách cực kỳ tốt, lại yêu phải một tên tra nam, cuộc sống chắc chắn không dễ chịu gì. Lúc trước mỗi tháng chị ấy đều về đây một lần thăm nom nhà cửa, nhưng từ hai tháng gần đây không thấy chị ấy trở lại nữa. Anh ơi, anh giúp bọn em tìm người đi, kiếp sau có làm trâu làm ngựa. . ."

"Không dám, không dám." Vương Nguyên vội xua tay: "Nói thật với hai vị, tôi đây tài hèn sức mọn, phàm nhân vô dụng, đến cả thi đại học còn chưa từng thi qua, bàn về học vấn hay năng lực thân thủ đều không có tiền đồ, sợ là không nhận lời hai vị được."

"Cậu đừng khách sáo, cậu có thể làm được." Quý bà trở nên sốt sắng, lo sợ cậu lại từ chối, trước tiên cướp lời: "Trước đây cậu đã từng làm qua nhiều lần, là cậu không nhớ thôi!"

Vương Nguyên há há miệng muốn nói bà nhầm rồi, song cậu sực nhớ lại, trước kia chủ thân thể này từng làm gì, cậu không hề biết.

Nếu như người nọ quả thật có từng giao thiệp với ma quái, cậu cũng không biết.

Vương Nguyên theo bản năng lắc đầu, kiên quyết từ chối: "Trước kia là chuyện của trước kia, bây giờ tôi không làm nữa, tôi không đủ can đảm, hai người tìm người khác đi."

Vương Nguyên vừa nói vừa đứng dậy, không ngại bán Vương Tuấn Khải: "Tôi có quen một thuật sĩ, hắn thăng thiên độn thổ rất giỏi, tôi thuyết phục hắn giúp hai người là được, hai người đừng quá lo lắng. . ."

"Chỉ có cậu, chỉ có cậu!!" Quý bà cũng đứng dậy, không biết có phải là do nghe thấy tên Vương Tuấn Khải, phía sau lưng bà ta mọc ra một đôi cánh bướm cực lớn màu tím, hoa văn vằn vện chằng chịt trên đó khiến Vương Nguyên choáng váng, tránh đi cánh tay đang vồ tới của bà ta.

Thoáng chốc, quý bà cổ kính lập tức biến thành một con bướm mặt người khổng lồ, phá tan căn nhà, mà đứa bé mặc váy đỏ kia cũng biến thành một tiểu hình nhân nằm chỏng chơ trên mặt đất.

"Chỉ có ngươi mới làm được!!"

Tiếng thét của bà ta vẫn còn ong ong khắp nơi làm người ta đau đầu, mùi phấn hoa nồng nặc lan tràn trong không khí, nhất thời Vương Nguyên không còn chút sức lực nào, tê dại mềm nhũn quỳ rạp dưới đất. Hoa hoa thảo thảo xung quanh như là sinh sôi nảy nở quá đà, mọc ra vô số dây leo mỏng manh bò loạn quấn lấy chân tay Vương Nguyên, gần như coi cậu thành điểm tựa mà ùn ùn trườn lên che kín cả người cậu, nhấn chìm Vương Nguyên trong mùi phấn hoa đậm đặc.

Cậu bị ghê tởm muốn buồn nôn, đầu óc quay cuồng, run rẩy cố gắng tránh quỷ điệp càng xa càng tốt, chẳng qua nơi đây là lãnh địa của quỷ điệp, cậu một sinh linh nhỏ bé chẳng mấy chốc bị kéo về phía bà ta. Vương Nguyên có thể cảm giác được ánh mắt soi mói của quỷ điệp trên người mình, tức giận nói: "Xin giữ tự trọng!!"

Quỷ điệp: ". . ." Lúc này không phải nên nói 'tha mạng cho ta', 'cầu ngài tha mạng cho ta' sao?

Quỷ điệp trợn tròn hai mắt, khàn giọng nói: "Ngươi phải đồng ý điều kiện của ta, ta mới để ngươi bình yên rời khỏi chỗ này. Chỉ cần ngươi gật đầu, mệnh ngươi vẫn còn, mệnh còn thì muốn làm gì mà không được."

"Cái rắm!" Vương Nguyên sợ hãi kêu lên: "Cứu mạng!!"

Quỷ điệp: ". . ."

Quỷ điệp: "Ngươi không biết điều!!"

"Ngươi thì biết điều?!" Vương Nguyên tiếp tục la lớn, dùng hết dũng cảm gào khan: "Vương Tuấn Khải cứu mạng!!!"

"Vương Tuấn Khải làm sao biết được chỗ này của ta! Hắn tìm không ra, ngươi chết tâm đi!" Quỷ điệp không muốn nói lí lẽ với cậu nữa, bà ta phát hiện đầu óc tên nhãi ranh này có chút bất thường, rõ ràng mặt mũi hiện lên vẻ sợ sệt tột cùng như thế nhưng trong lòng lại phẳng lặng còn hơn cả nước hồ.

Quỷ điệp ngoài chức năng thụ phấn cho hoa, làm đẹp cho đời ra còn tu luyện được một chút ảo thuật kích thích tâm trạng con người, chỉ cần có một chút buồn vui đau khổ, bà ta sẽ dùng phấn hoa nhân lên gấp mười, làm cho cảm xúc của đối phương tăng vọt, quỷ điệp nhờ đó đạt được tiên cơ, sẽ biết dùng chiêu nào để đánh bại đối phương.

Nhưng Vương Nguyên không có.

Không có gì cả, im ắng, tĩnh lặng, quỷ điệp không nghe thấy xúc động gì xuất hiện trong lòng cậu, nhất thời ngẩn ra.

Lẽ nào tên nhãi này hệt như lời đồn, là một kẻ điên không hơn không kém?

Vương Tuấn Khải có thể mang một kẻ điên theo bên mình sao? Hắn cũng điên rồi?

Nhất thời quỷ điệp hoang mang không biết mình bắt có đúng người không.

Trong lúc bà ta tự hỏi nên xử lí Vương Nguyên như thế nào, cậu đã bị hoa cỏ bịt kín hô hấp, trợn mắt ú ớ: "Vương Tuấn Khải! Vương Tuấn Khải!"

Quỷ điệp bị cậu gọi phiền: "Im miệng, ta đã nói. . ."

"Là kẻ nào dám to gan quấy rối người của ta?!!"

Âm thanh như sấm rền vang dội khắp nơi, sắc bén chát chúa khiến quỷ điệp kinh hãi lùi ra xa Vương Nguyên, quắc mắt: "Ai?!"

"Là kẻ to gan nào dám quấy rối người của ta!!!"

Quỷ điệp bị doạ hoảng, tiếng nói nội lực kia vẫn còn văng vẳng trong đầu bà ta, song không có một bóng người nào xuất hiện, toàn hiện trường đều không có gì thay đổi. Vương Nguyên cũng đồng dạng mờ mịt nhìn chung quanh, sau đó phát hiện âm thanh đó phát ra từ trước cổ mình: ". . ."

Cậu cúi đầu nhìn chiếc nhẫn loé sáng trong áo, lập tức nghe thấy giọng nói kia lặp lại lần thứ ba: "Là kẻ to gan nào dám quấy rối người của ta!!!!!"

Vương Nguyên: ". . . Vương Tuấn Khải?"

"Là kẻ to gan nào dám quấy rối người của ta!!!"

Vương Nguyên: ". . ."

Tôi kêu anh một tiếng Vương Tuấn Khải, anh có dám trả lời không?

Vương Tuấn Khải không có mặt, hoa cỏ dây leo lại bị chấn nhiếp sợ hãi vội vàng lẩn trốn, thả Vương Nguyên rơi bịch xuống đất. Cậu chống tay bò dậy, thấy quỷ điệp đã sắp phát hiện ra chân tướng, lập tức quay đầu chạy như bay.

Quỷ điệp không chắc là có bị lừa hay không, vẫn kiên trì đuổi theo, đôi cánh to lớn đập phành phạch tạo ra một luồng gió xoáy hất tung mọi thứ bên cạnh, vỗ cho Vương Nguyên lảo đảo suýt ngã mấy lần. Bà ta càng đuổi càng thấy Vương Tuấn Khải không có khả năng xuất hiện ở đây, toàn bộ đều là do tên nhãi loài người này bày trò trẻ con, không việc gì phải sợ.

"Vương Nguyên! Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi có đồng ý yêu cầu của ta chưa?!?"

"A a a a!"

"Vương Nguyên!!"

"A a a a a a!!"

". . ."

Quỷ điệp rất hối hận bắt phải Vương Nguyên.

Thằng nhóc kia chạy phía trước, không ngừng hô cứu mạng, nếu không phải bà ta biết được cậu không hề hoảng loạn như vẻ bề ngoài, phỏng chừng sẽ bị bộ dáng này của cậu lừa. Quỷ điệp chợt dừng lại, Vương Nguyên cứ luôn chạy về hướng đó, lại không hề sợ hãi, phải chăng ở hướng đó có cứu viện của cậu?

Nhất thời bà ta không biết nên tiếp tục đuổi theo hay không.

Vương Nguyên chạy loạn trong kết giới của quỷ điệp, vốn là theo tính toán của bà ta thì cậu sẽ không ra được, đáng tiếc thằng nhãi này như một mũi tên vô đích tông thẳng về trước xuyên qua kết giới bắn ra ngoài, quỷ điệp trừng trừng nhìn cậu dễ dàng thoát ra, ngực đau đến tim cũng muốn vỡ.

Vương Nguyên vừa ra được khỏi kết giới, liền cảm giác bên tai mình có một thứ sượt qua, cậu chưa kịp định hình xem đó là thứ gì đã nghe thấy tiếng hét khủng hoảng của quỷ điệp: "Đại nhân tha mạng đại nhân tha mạng!!"

"Dám to gan quấy rối người của ta, còn muốn ta tha mạng, ngươi ăn cướp à?!" Tiếng gầm giận dữ của Vương Tuấn Khải chấn động lỗ tai Vương Nguyên, cậu nhắm mắt cũng đoán được tình cảnh giương cung bạt kiếm kia tinh phong huyết vũ đến cỡ nào. Song trong một tích tắc Vương Nguyên lại nhớ đến âm thanh phát ra từ chiếc nhẫn, trùng hợp chồng lên lời Vương Tuấn Khải, cậu liền nhịn không được cười trộm, lén lút quay đầu nhìn hắn.

"Cái con bướm này!!" Vương Tuấn Khải vung tay ném một chiếc lưới trùm đen như mực trói chặt quỷ điệp, ghét bỏ thu nhỏ đối phương lại bỏ vào hộp, phẫn nộ xoay người: "Vương – Ngốc – Nguyên!!!"

Vương Nguyên rụt cổ nhỏ giọng phản bác: "Tôi không phải tên là Vương Ngốc Nguyên. . ."

Vương Tuấn Khải lật bàn: "Còn cãi?! Ai cho cậu đi theo người lạ?! Ai cho cậu tự ý rời khỏi cửa hàng?! Lúc học mẫu giáo cô không nói cho cậu biết phải đề phòng kẻ khác sao?! Không ai dặn cậu cậu tự mình cũng không biết luôn sao?! Hả?!? Cậu có biết hằng năm có bao nhiêu người mất mạng vì tin người lạ hay không? Có biết kẻ chết vì cả tin có thể không trở về nhà mình không?! Vương Ngốc Nguyên!! Dựng tai lên mà nghe cho kỹ! Từ rày về sau cậu còn dám bước ra khỏi cửa hàng nửa bước mà không có ai đi cùng thì đừng bao giờ quay về nhìn mặt tôi nữa! Có nghe không?!"

Vương Nguyên đã có một khoảng thời gian không nghe hắn mắng người, biết hắn độc miệng nhưng không nghĩ là hắn phản ứng kịch liệt như vậy, sững sờ: "A. . ."

Vương Tuấn Khải tức điên.

Sau đó hắn làm một hành động mà cả đời hắn và Vương Nguyên đều không quên được.

Vương Nguyên vốn muốn giải thích chính mình không phải tự nguyện đi theo người lạ, đột nhiên thấy Vương Tuấn Khải âm trầm lướt đến trước mặt, giơ tay lên, đánh vào mông cậu cái bép!

Vương Nguyên: ". . ."

Vương Nguyên: ". . .A."

A?

Vương Nguyên trợn tròn mắt, phục hồi tinh thần lại thì Vương Tuấn Khải đã khoanh tay đoan chính, vẻ mặt hạo nhiên chính khí như là hành vi vừa rồi chỉ là thầy giáo trừng phạt học sinh hư hỏng, không hề có một chút khiếm nhã quái dị nào.

"Đứng nghệch ra đó làm gì?! Còn không mau về cửa hàng!" Vương Tuấn Khải lẫm liệt khí phách cười lạnh: "Hay là muốn tôi cõng về?"

Vương Nguyên 'vèo' một cái chạy như bay.

Vương Tuấn Khải đứng tại chỗ liếc cậu, năm ngón tay chắp sau lưng khẽ xoa xoa, lẩm bẩm: "Vừa rồi chạy nhảy mông rất nảy, xúc cảm đúng thật là không tồi. . ."

Hắn đi theo sau Vương Nguyên chậm rì rì, nào còn có vẻ gì là giận sôi.

Hết Chương 18




trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây