Pháp Tắc Sinh Tồn Của Nam Hạng Ưu

9: Tiểu vương gia (1)


trước sau

Sau khi nghe Tiểu Đậu tử liên miên cằn nhằn nửa ngày , Trạch Hâm thoáng có chút hiểu được tình cảnh của chính mình.

Nói ngắn gọn, cậu ở trong này xem như một cái phú nhị đại, phàm là phú nhị đại sẽ có một cái bệnh chung, chính là no zuo no die, he always try (không làm không chết, nhưng luôn cố thử). Sau khi thành công chọc tới một cái đệ tử quý tộc, vẫn là một cái người mà nhà mình không thể trêu vào, đã bị người nhà lấy danh nghĩa tạ tội đưa đến quý phủ của bọn họ. Có thể nghĩ, kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt, vì thế người đưa lên cửa này đã bị các loại ngược. Tuy rằng ngại thể diện sẽ nên không xử phạt thể xác gì trên thân thể cậu, nhưng là tàn phá trên tinh thần là đương nhiên có. Vì thế thiếu niên vẫn được người nhà che chở, liền ở trong này trải qua các loại bực bội, quả thực không thể ngược tâm hơn. Lần này cũng là bởi vì người kia gọi cậu xuống nước bắt ngư, vô ý rơi xuống nước, tạo thành hiện trạng này.

“Thiếu gia, ngươi nhịn nhịn đi, quá đoạn thời gian nữa phu nhân sẽ đón chúng ta trở về.” Tiểu Đậu tử nhìn Trạch Hâm yên lặng không nói, thật cẩn thận nói.

Trạch Hâm sâu kín nhìn hắn một cái, cậu chỉ là ở cảm thán sự cẩu huyết của thân thể lần này.

“Hệ thống quân, ngươi còn khoẻ mạnh không?” Tại ý thức, Trạch Hâm hỏi cái hệ thống không thể dựa vào kia .

【 ở. 】

“Thân phận lần này của ta là chuyện gì xảy ra?”

【 bởi vì cốt truyện cần, không thể sáp nhập nhân vật, lựa chọn ngẫu nhiên một cái nhân vật cách mục tiêu gần nhất. 】

“Kia ta cùng người cần giúp lần này là quan hệ gì?”

【 tư liệu không đủ. 】

đột

Ngay tại thời điểm Trạch Hâm cố gắng câu thông cùng hệ thống, cửa phòng đã bị đá văng, một tiếng vang to lớn nện ở trên tường, tiếp theo một cái thiếu niên diện mạo thập phần minh diễm xuất hiện.

Sau khi đi vào đến, nhìn Trạch Hâm ngồi ở trên giường, nhấc cằm, đầy mặt khinh thường nói: “Như thế nào, như vậy liền không dậy được?”

【 tích, nhân vật mục tiêu xuất hiện. 】

hệ thống ngươi nhất định sai lầm rồi. Trạch Hâm đầy mặt bình tĩnh nhưng ở trong lòng lại điên cuồng phun tào, sau đó quét quét thiếu niên kiêu ngạo trước mắt , cậu một điểm cũng không biết là cậu phải giúp gì.

“Mới như vậy liền chịu không nổi? Nếu không phải xem ở phân lượng tổ phụ nhà ngươi, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tha ngươi dễ dàng như vậy sao?” Thiếu niên đi đến trước mặt Trạch Hâm, bắt lấy cằm cậu, khinh miệt nói.

Tiểu Đậu tử ở bên cạnh nhìn thiếu niên khinh bạc thiếu gia chính mình, muốn tiến lên ngăn cản, nhưng lại không dám, biểu tình thập phần rối rắm đứng ở nơi đó.

Cảm nhận được áp lực trên cằm, Trạch Hâm nhíu nhíu mày, thân thủ chụp mở tay hắn.

“Tiểu vương gia, chuyện lúc trước là ta không đúng.” Trạch Hâm nói xong, tựa hồ tìm không thấy nói từ, khô cằn tiếp: “Ngươi liền đại nhân đại lượng buông tha ta đi.”

Đối với động tác của Trạch Hâm, thiếu niên không có sinh khí. Chỉ là sau khi nhìn thấy bộ dáng thức thời như thế, lông mày vừa chọn, châm chọc, “Như thế nào, nguyên lai không phải thập phần kiêu ngạo sao? Nghĩ rằng nói lời xin lỗi ngoài miệng là ta hãy bỏ qua ngươi sao?”

Nghe thiếu niên nói, Trạch Hâm có điểm ngơ ngác nhìn hắn, dây thần kinh kết giao trường kỳ không vận dụng tại loại thời điểm này làm cậu hoàn toàn không biết ứng xử thế nào. Cậu cảm thấy, chính mình chỉ biết lời nhiều sai nhiều.

Gặp Trạch Hâm không nói lời nào, thiếu niên nghĩ đến cậu còn ở trong lòng mắng chính mình. Cười nhạo một tiếng, cười khẩy nói: “Ta còn tưởng ngươi thật lòng hối cải.” Nói xong, dựa theo mục đích bản thân rời đi, lưu lại một bóng dáng tiêu sái cho bọn cậu.

“Tiểu Đậu tử, hắn tới làm gì?” Một lát sau, Trạch Hâm phản ứng lại mới hỏi Tiểu Đậu tử . Nếu không thích chính mình như vậy, vì cái gì còn đi bộ trước mặt mình.

Tiểu Đậu tử nhìn công tử nhà mình, lắc lắc đầu, kỳ thật hắn cũng không biết tiểu vương gia đến làm cái gì.

Thẳng đến buổi tối trước khi ngủ cậu cũng không có tái kiến cái tiểu vương gia kia, chỉ là thời điểm hạ nhân bưng thức ăn đến phân lượng có chút lớn. Tiểu Đậu tử nói đồ ăn tốt hơn nhiều so với lúc trước, Trạch Hâm cảm thấy tiểu vương gia này thoạt nhìn có lẽ không có hư hỏng như vậy.

Sáng sớm ngày hôm sau , ngay tại thời điểm Trạch Hâm yên lặng phun tào quần áo cổ nhân có bao nhiêu khó mặc, liền nghe được thanh âm quen thuộc.

Nếm qua cơm chiều, Trạch Hâm nằm ở xích đu trong viện, ăn hoa quả, yên lặng nhìn cố sự hệ thống cung cấp. Sau khi xem xong, Trạch Hâm lại một lần không biết nói gì, cậu cảm thấy cậu thật sự nhìn không ra cái tiểu vương gia kia nguyên lai là một người si tình như vậy.

【 cố sự là như vầy, tên thật của tiểu vương gia tên là Thác Bạt Trì, là nhi tử thứ mười ba của đương kim hoàng thượng, là người nhỏ nhất, đồng thời cũng là người được sủng nhất. Cho dù không có khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế, nhưng là bằng vào phần sủng ái này của Hoàng Thượng, tiểu vương gia này cũng là tồn tại không người dám chọc vào. Ngày nào đó, tiểu vương gia nhàm chán gần chết đem theo thị vệ, chính mình đi chơi trên đường . Nhưng là tiểu vương gia chưa từng cảm thụ khó khăn dân gian không biết có loại đồ vật tên là phải trả tiền, vì thế tiểu vương gia một phân tiền cũng không mang bởi vì ăn chưa trả tiền lâm vào tình trạng thập phần quẫn bách, hoàn hảo lúc này có cô nương che dù xuất hiện, mỹ nữ cứu anh hùng. Bắt đầu từ khi đó , tiểu vương gia liền có hảo cảm với cái thiếu nữ giúp chính mình kia .

Lại gặp mặt, hắn phát hiện nàng là một cái thứ nữ không được chú ý nhà đại thần, trong lòng thập phần thương tiếc nàng. Sau nhiều lần tiếp xúc, tiểu vương gia dần dần yêu nữ tử này, ngay tại thời điểm hắn chuẩn bị thổ lộ tình yêu với nàng, cũng hướng Hoàng thượng cầu hôn, hắn phát hiện người thiếu nữ này thích là đại ca mình, đương kim Thái tử. Hắn biết, lấy địa vị đại ca thì sẽ không thể đem đến hạnh phúc cho thiếu nữ. Vì thế, sử dụng các loại thủ đoạn hi vọng đem ánh mắt thiếu nữ chuyển tới trên người chính mình. Ai biết lộng xảo thành chuyên (khéo quá hóa vụng), ngược lại khiến cho thiếu nữ càng thêm chán ghét chính mình. Sau, thiếu nữ vẫn cùng Thái tử ở một chỗ, hơn nữa trưởng thành thành một cái nữ nhân xuất sắc.

Tiểu vương gia cũng không có bởi vậy mà buông tha, nhưng cũng không đi quấy rầy. Chỉ là thập phần ngạo kiều trông coi thiếu nữ, mỗi lần có mạo hiểm gì đều sẽ xuất hiện ở bên người thiếu nữ, mỗi lần thiếu nữ có cần gì thì luôn là người thứ nhất xông lên. Nam hai cỡ nào tận chức tận trách a, quả thực không có điểm để chê!

Sau, thời điểm Thái tử bị hãm hại, Hoàng Thượng phạt hắn trảm đầu thị chúng, tiểu vương gia vì nữ nhân chính mình âu yếm, vọt lên, cứu Thái tử. Dù chính mình sủng nhi tử như thế nào, cũng sẽ không để hắn khiêu chiến quyền uy của chính mình. Hoàng đế giận dữ, bắt giữ tiểu vương gia. Thẳng đến sửa lại án xử sai của Thái tử, tiểu vương gia mới được phóng ra. Chỉ là khi đó, Thái tử đã thành Hoàng Thượng, mà bên người Hoàng hậu nữ chủ không còn có vị trí tiểu vương gia. 】

Ngược cry. ┭┮﹏┭┮

Trạch Hâm xem xong cốt truyện này tỏ vẻ, lần sau thời điểm nhìn thấy tiểu vương gia không bao giờ ở trong lòng cười nhạo hắn vĩnh viễn tìm không thấy bạn gái nữa.

Tiểu Đậu tử đang bưng điểm tâm đến, nhìn bộ dáng công tử nhà mình sắc mặt thê lương, nghĩ đến cậu là nhớ nhà, vội vàng an ủi: “Tiểu công tử, ngươi không cần khổ sở, chúng ta rất nhanh là có thể trở về.”

“A?” Trạch Hâm phản ứng lại phát hiện, nguyên lai chính mình lại ảo tưởng, vội vàng khôi phục biểu tình bình thường.”Ta không sao, ta biết mẫu thân sẽ đến đón ta.” Theo tư liệu hệ thống cung cấp, thân thể này tuy rằng đủ các loại không thể dựa vào, nhưng là đã có một cái mẫu thân thập phần yêu thương chính mình, tuy rằng này cũng là nguyên nhân chủ yếu làm nên tính cách hiện tại của cậu .

Đuổi đi Tiểu Đậu tử còn đang ảo tưởng thiếu gia nhà mình là vô cùng thương tâm, Trạch Hâm nhàn nhã nằm phơi nắng.

“Hệ thống, nhiệm vụ lần này của ta là gì?”

【 tạm thời chưa tuyên bố nhiệm vụ. 】

“Vì cái gì còn không có tuyên bố?”

【 không biết 】

“Ngươi không phải hệ thống sao? Chẳng lẽ nhiệm vụ không phải đều là ngươi tuyên bố sao?”

【 Người chơi không có quyền hỏi. 】

. Trạch Hâm cảm thấy hệ thống chính mình có được này thật là rất không thể dựa vào, trừ bỏ nói nhảm với chính mình, chẳng lẽ sẽ không làm chính sự sao?

Ngay tại thời điểm Trạch Hâm nhắm mắt lại nghỉ ngơi, có một bóng người lẳng lặng đi đến.

Thác Bạt Trì đến gần nhìn thiếu niên tựa hồ ngủ, ngốc sửng sốt một chút. Hắn vẫn biết người này là cái đệ tử hoàn khố(nói túm lại là ăn hại đấy), nhưng là chưa từng phát hiện hoàn khố này có bộ túi da rất được. Làn da hiện ra dưới ánh mặt trời có chút óng ánh trong sáng, ngũ quan tinh xảo, tựa hồ khuôn mặt nữ tử cũng kém xa. Thác Bạt Trì đảo qua môi thiếu niên đang lẳng lặng nằm , không biết vì cái gì, đột nhiên có loại xúc động muốn hôn lên.

Nghĩ đến đây, Thác Bạt Trì kinh ngạc một chút, sau đó hung hăng liếc mắt trừng Trạch Hâm một cái, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

Hệ thống quân ở bên trong không gian hệ thống lẳng lặng quan sát hết thảy tỏ vẻ, lực mị hoặc của Hồ tộc chính là trong lúc không tự biết cũng có thể mê hoặc người, số liệu thật là không sai .

Mà Trạch Hâm vô tội nằm ngủ đối việc này một chút đều không biết, bởi vì cậu nhắm mắt, thật sự liền ngủ…

Trở lại phòng chính mình, Thác Bạt Trì ngồi ở ghế trên thở phì phò, nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người. Nghĩ không ra vừa rồi chính mình vì cái gì sẽ có cái loại ý tưởng này, chính mình cư nhiên thiếu chút nữa đã muốn hôn lên.

“Tiểu vương gia.” Đúng lúc này, cửa truyền đến tiếng đập cửa cung kính .

“Làm sao vậy?” Khẩu khí Thác Bạt Trì thập phần ác liệt hồi đáp.

Tựa hồ là đã thói quen với phương thức này, người tới sắc mặt chưa biến nói: “Người Trạch gia tới?”

“Trạch gia?” Thác Bạt Trì yên lặng nhíu nhíu mày.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Thấy ngụy lại càng không muốn đánh ta.

Gần nhất nhất đại sóng cuộc thi đột kích, tra tác giả đã bỏ mình.

7 nguyệt 4 ngày trở về

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây